Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 100: Thông đạo khó nhất

Ngay lúc này từ dưới đất trước mặt Diệp Ninh một mô đất lớn rộng hơn hai trượng cao hơn ba trượng rất nhanh được hình thành như một bức tường dầy chắn trước mặt, đồng thời trong đống đất đó chưa vô số dễ cây trồi ra đan lại thành một bức tường rất chắc chắn.

Đồng thời những dây leo và cành cây xung quanh cũng tua tua tràn ra, chúng liên tục vụt về phía thủy long đang bay đến. Nhưng những cành cây và dây leo này vừa chạm vào thủy long thì ngay tức khắc tan rã, thủy long vẫn duy trì tốc độ lao vào bức tường kia.

“Ầm!”

Thủy long mạnh mẽ đánh thủng một lỗ lớn trên bức tường kia, khí thế của nó có giảm một chút nhưng vẫn mạnh mẽ lao đến Diệp Ninh.

Tề Thiếu Tiên thấy vậy cười lạnh một cái, hắn dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Hắn rất tin tưởng vào sự lợi hại của Độc Tủy này! Với độc tủy này đừng nói là đất hay gỗ, dù có là sắt thì cũng bị nó ăn mòn. Như vậy lại cộng thêm sự cường hoành của Thủy Long thuật thì một chiêu này hắn tin rằng không đệ tử nào cùng cảnh giới có thể chặn được. Lại nói đến né tránh thì lại càng không thể bởi vì tốc độ của thủy long không những nhanh mà nó còn có khả năng theo đối phương đến cùng.

“Sao có… thể?!” Nhưng Tề Thiếu Tiên đang tự đắc thì vẻ mặt bỗng dại ra, hai mắt trợn lên, miệng há ra, hắn muốn nói gì nhưng không thể nói lên lời.

Phía đối diện hắn, một màn quỷ dị xuất hiện.

Chỉ thấy bức tường kia bỗng nhiên phân tán ra, những dễ cây trong đó lại nhập nhùng rồi ghép thành một con mộc long lao đến chỗ hắn. Mà lúc này Độc Long Tủy thủy của hắn lại hóa thành một khối băng bay ra sau rơi xuống gẫy làm mấy đoạn. Chính điều này làm hắn quá sốc!

Nhưng không có thời gian để Tề Thiếu Tiên ngạc nhiên, hắn lúc này rất nhanh lấy lại tinh thần, cơ thể nhoáng cái đã lùi ra sau, hai quỷ khí bỗng nhiên nhảy ra chúng tạo thành một bức tường lớn hắc khí đen đặc chặn mộc long lại.

“Phùng!” Mộc long phóng đến thủi tung đám hắc khí thì cũng bị hắc khí ăn mòn tan rã dần!

Tề Thiếu Tiên nhân chút cơ hội đó đã lùi ra xa mấy trượng, hai tay hắn khi này đang liên hồi kết ấn.

“Muộn rồi!” Diệp Ninh cười nhạt nói rồi nhảy xuống đất hai tây đẩy xuống, nguyên thần từ hai tay âm ầm tràn xuống đất.

“Soạt! Soạt!..”

Bất ngờ là Tề Thiếu Tiên đang bay lùi ra sau thì từ phía sau bỗng nhiên vô số dây leo từ khắp nơi bắn ra quấn lấy hắn. Rồi phía trước bên cạnh, bên trên phía dưới, tất cả tạo thành một quả cầu bằng dây leo đang từ từ ép hắn vào bên trong.

Ngay tức khác, hai tay Tề Thiếu Tiên bùng lên hai ngọn lửa hắn đánh ra mấy hỏa trưởng làm thủng mấy lỗ lớn nhưng chưa kịp bay ra thì đã có rất nhiều cành cây dây leo lấp vào lỗ trống đó.

Lúc này, dây leo và cành cây mỗi lúc một xiết lại nhanh hơn, số lượng dây leo và cành cây cũng nhiều hơn rất nhiều, điều này khiến cho công kích của Tề Thiếu Tiên phía trong dần mất đi tác dụng.

Thế rồi đến khi dây leo đã ép gần sát người, Tề Thiếu Tiên không làm sao được thì đành dùng đến đại hỏa thuật, hắn biến cả cơ thể thành một hỏa nhân để trống lại sức ép của dây leo đang dần ép vào.

Nhưng điều làm cho hắn ngạc nhiên chính là dây leo kia tuy bị lửa đốt cháy rất nhiều nhưng không hiểu tại sao nhưng mỗi lúc hắn lại càng cảm thấy bị xiết chặt hơn. Hắn biết mình đang dần bị vây kín lại, hắn không nhìn được ra ngoài, trước mắt hắn bây giờ chỉ có mỗi màu vàng đỏ của lửa và màu xanh nâu của dây leo, cành cây.

Những tầng dây leo mỗi ngày một vây kín lấy Tề Thiếu Tiên ở bên trong. Mỗi lúc lại có thêm một tầng dây leo gia cố thêm bên ngoài, từng lớp từng lớp không có điểm cuối. Tề Thiếu Tiên dù có biến hành một hỏa nhân thì dần dần bị bao phủ kín hoàn toàn.

Từ bên ngoài giờ cũng chỉ nhìn thấy một quả cầu lớn bằng dây leo đang mỗi lúc một to lên, ánh lửa cũng đã bị che lấp hết. Nhìn lại phía hai con quỷ khí lúc này cũng bị đánh tan ra mấy lần, tuy hợp lại nhưng khí vụ của chúng mỗi lúc một mờ dần, chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất.

“Dừng! Ta thua rồi!”Lúc này bên trong có tiếng Tề Thiếu Tiên truyền ra.

“Hừ! Ngươi nghĩ đây là đâu! Ta đánh nhau với ngươi không phải để nghe một câu nhận thua này!” Diệp Ninh bên ngoài cười nhạt vẻ mặt lạnh băng nói.

“Thế ngươi muốn giết ta?” Âm thanh nam đệ tử kia nghi hoặc cộng thêm chút tức giận nói.

“Có thể! Tùy xem ngươi có đáp ứng điều kiện của ta hay không? Nếu không thì ta cũng không ngại, dù sao bổn cô nương cũng đang khó chịu, giết một vài kẻ có khi sẽ dễ chịu hơn!” Nữ đệ tử kia gật đầu nhàn nhạt nói.

“Ngươi muốn gì?” Ngữ khí của Tề Thiếu Tiên giảm xuống rất nhiều, hắn nhún nhường hỏi.

Tuy hắn vẫn có thể chống cự thêm nhưng khả năng chạy thoát là không có. Hắn phải nhún, phải nhịn vụ này nếu không hắn bị giết ở đây cũng chỉ là một ý niệm của đối phương.

“Đơn giản thôi! Ngươi kiểu gì cũng chiếm được phần thưởng cuối cùng trong điểm tài vật! Như vậy phần thưởng vượt ải nhượng lại cho ta.” Nữ đệ tử kia liền nói.

“Chỉ vậy thôi?” Tề Thiếu Tiên bên trong mộc cầu nghe đối phương nói đến phần thưởng cuối thì gương mặt đại biến nhưng khi nghe đối phương chỉ cần phần thưởng qua ải cuối thì không khỏi vui mừng hỏi.

“Ta cũng chỉ muốn có chút phần thưởng từ điểm tài vật, dù sao ta cũng không muốn có thêm kẻ nào biết mình không vượt qua được mấy ải kia.” Nữ đệ tử này suy tư nói.

“Vậy thì được! Ta nhất định sẽ không nói chuyện này ra ngoài!” Nam đệ tử kia vui vẻ nói.

“Ngươi thì chắc chắn sẽ không nói ra rồi!” Nữ đệ tử kia lạnh nhạt nói rồi từ từ khai trừ những lớp dây leo bên ngoài.

Nàng biết tên này làm sao lại muốn người khác biết mình bị ăn hành bởi tay nàng chứ. Dù sao thì hắn cũng được đánh giá là đệ tử mạnh nhất của Huyền Vũ đội năm nay. Hắn chắc chắn không làm việc mất mặt này!

“Chúng ta dù sao cũng là đồng môn, hôm nay được Diệp muội tha cho một mạng chắc chắn tại hạ sẽ không quên. Đây là những thứ tại hạ nhận được khi vượt được ải cuối trong Đại Kiến lộ thông đạo Phong Long Hoàng, Diệp muội hãy nhận lấy!” Lúc này Tề Thiếu Tiên cũng đã thu hồi hỏa công, tay cầm ra một túi lớn từ từ nói rồi đưa cái túi ra ngoài của lồng cây đang thưa dần.

“Đi đi! Giết một người như ngươi ta cũng sẽ bị khiển trách, đồng thời giết ngươi ta cũng chẳng được lợi lộc gì!” Diệp Ninh thu lấy túi kia kiểm tra qua một chút thì gật đầu rồi khẽ vẫy tay một cái dây leo đã lùi hết ra ngoài.

Nàng thật sự không muốn sống chết với tên này, dù sao tuy đã khống chế được đối thủ nhưng nếu đánh sống chết thì dù giết được tên này thì cũng tổn hao nặng, mà chiến đấu trong thời gian dài cũng sẽ dẫn đến nhiều người khác đến. Như vậy cái được không bằng cái mất, chi bằng bây giờ lấy của đối phương ít đồ, tiết kiệm nguyên thần còn săn con Ô Kim Hạt kia.

“Cáo từ!” Tề Thiếu Tiên được thả đi thì ngay tức khắc chắp tay một cái rồi quay người rời đi.

“À! Không biết ta có thể hỏi Diệp muội đi thông đạo nào lại khó vậy?” Nam đệ tử kia bay ra mấy trượng chợt nhớ ra gì đó lại quay lại hỏi.

“Kỳ Nhân Thủy Tổ, Sinh Tử lộ!” Nữ đệ tử kia bình thản nói, đối với nàng thì cái này cũng không có gì phải giấu cả, dù sao khi nàng tiến vào thông đạo đó thì Trương Thiết cũng biết.

“Hẹn gặp lại!” Nam đệ tử kia nghe vậy nhíu mày một cái rồi cũng quay người bay đi.

“Thông đạo đó lợi hại lắm sao, ngay cả ả ta cũng không thể vượt qua! Còn mộc thuật của ả trong rừng này liên miên không dứt thật khó đối phó, không biết ả làm gì lại có thể đóng băng được cả Tủy độc của mình! Hàn thuật không thể làm được điều đó!” Hắn vừa bay đi vừa nghĩ vẻ mặt âm trầm đi không ít.

“Tiểu nha đầu! Món nợ hôm nay ta không quên đâu!” Tề Thiếu Tiên suy nghĩ một hồi rồi lại nắm chặt tay nói.

Rất nhanh tên này đã bay đi khuất khỏi tầm mắt của Diệp Ninh.

Khi này, Diệp Ninh vẫn đứng đó nhìn quanh rồi cất số đồ vừa cướp được mỉm cười ánh mắt lạnh lùng nói: “Khi không trêu vào lúc bổn cô nương đang bức mình, may cho ngươi là ta đang bận bắt con Ô Kim Hạt không thì sẽ cho người chóc ba tầng vẩy rồi mới thả đi.”

Nàng nói xong thì liền nhìn ra phía mỏm núi cao cách đó không xa.

Nơi đó có vô số dễ cây bao kín lấy một cái cửa hang động tối om. Xem ra đây chính là chỗ của con Ô Kim Hạt kia. Lúc trước Diệp Ninh vừa đánh nhau nhưng vẫn không quên dùng dễ cây vây kín cửa hang này lại. Như vậy dù con Ô Kim Hạt có phát hiện ra động tĩnh thì cũng không thể nào lao ra ngoài được, còn nó muốn đào hang thoát đi thì lại tốn khá nhiều thời gian vì quanh chỗ này đa số là núi đá.

Lại nói thì Ô Kim Hạt này tuy cũng chỉ là yêu thú cấp ba nhưng lại mạnh hơn các yêu thú cấp ba khác rất nhiều. Đây chính là con yêu thú mạnh nhất ở trong thí luyện lần này, giết được nó thì sẽ có tỷ lệ rất cao thành đệ tử đứng đầu thí luyện lần này. Một con yêu thú cấp ba đỉnh phong này có thể bằng mười con yêu thú cấp ba khác. Đây chính là mục tiêu đầu tiên của những đệ tử khi muốn đạt được nhiều điểm tích lũy.

Diệp Ninh lúc này dùng thần thức thử xâm nhập sâu vào trong hang một lúc thì khóe miệng khẽ nhếch lên cười rồi cả người bay đi.

Trời đã dần về trưa, hai người Liễu Thiên khi này đã di chuyển ra chỗ có một nhánh sông nhỏ.

Cả hai đang ngồi bên bờ sông nướng cá, xem ra từ sáng đến giờ cả hai không gắp thứ gì nguy hiểm. Đồng thời hai người hình như cũng không quan tâm đến những người khác phát hiện nên cứ nghênh ngang nhóm lửa nướng cá.

Cái này cũng đúng, một nhóm có một người Khai Minh cảnh thì cũng không phải sợ những nhóm khác. Tất nhiên cũng phải nói bây giờ các nhóm đệ tử mạnh thì đều đi săn yêu thú chứ hơi đâu đi tranh đấu cùng nhóm khác. Còn những nhóm yếu thì đang chờ đợi thời gian điểm nghỉ chân mở ra để chạy vào hoàn thành thí luyện. Chỉ có hai người Liễu Thiên vẫn thoải mái dạo chơi trong đây mà thôi.

“Từ sáng đến giờ vẫn không gặp một con yêu thú tam cấp nào, xem ra khu vực này không có nhiều yêu thú. Chiều đến chúng ta phải đi sâu vào trung tâm xem sao?” Khương Tuyết nhìn quanh một cái rồi nhìn về phía xa nói.

“Trung tâm vốn chỉ có những yêu thú vốn có bên trong Huyễn cực sơn mạch, chỉ ngoài viền này mới có những yêu thú từ bên ngoài đi vào. Nhưng đáng lí ra chúng ta phải gặp yêu thú liên tục mới đúng?” Liễu Thiên lắc đầu nói, rồi lại tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

“Ta nghĩ bên ngoài kết giới chỗ này chỉ có một quần thể Nộ Huyết Lang! Còn những yêu thú khác sớm đã rời đi sang chỗ khác rồi. Nộ Huyết Lang chắc không đi xa nếu không có Lang vương của chúng nên chúng ta không gặp cũng đúng!” Khương Tuyết nghe vậy cũng không phản đối mà chỉ suy tư phân tích.

“Thế thì chiều chúng ta đi dọc theo viền ngoài kết giới xem sao, dù sao cũng phải kiếm ít thịt yêu thú!” Liễu Thiên đề nghị.

“Ừ! Nhưng chúng ta đâu biết kết giới đến đâu, nhỡ đâu đi ra ngoài thì sao?” Khương Tuyết gật đầu rồi lại nhớ ra gì đó lo lắng hỏi.

“Sợ gì! Chúng ta cứ đi ngoài viền này, năm dặm lại đổi hướng theo Tử Vu thạch này một lần thì không thể lạc được!” Liễu Thiên lắc đầu rồi cầm miếng ngọc nhỏ lên nói.

“Đúng a! A! Cá chín rồi! Nhanh nhanh ăn thôi!” Khương Tuyết gật đầu nói rồi chợt cầm một con cá lên thủi thủi nói.

Liễu Thiên rất nhanh cũng cầm một con thủi thủi, mùi thơm tỏa ra.

Mặt trời lên đến đỉnh, bây giờ đã là giữa trưa, cũng chính là lúc điểm nghỉ chân xuất hiện nhưng cả Huyễn Cực sơn mạch lại không hề thấy có động tĩnh gì cả, mọi thứ vẫn diễn ra như thường chừ một điều.

Đó chính là số lượng yêu thú bỗng nhiên tăng vọt, tuy chỉ đa số là nhị cấp nhưng lại chiếm một số lượng khổng lồ.

Rất nhiều nhóm yêu thú, mỗi nhóm hàng mấy chục con một lần lượt tiến vào trong Huyễn Cực sơn mạch, hình như bên trong có thứ gì đó hấp dẫn chúng nó vậy.

Lúc ày, khắp nơi trong Huyễn Cực sơn mạch đều có một cảnh là chiến đấu giữa người và thú.

Hai người Liễu Thiên lúc này cũng không mấy nhàn nhã, cả hai đang phải đánh với một nhóm mười mấy con yêu thú nhìn như những con châu chấu không lồ vậy. Nhưng mấy con châu chấu này không những chỉ to mà cơ thể cũng khá cứng rắn, đồng thời lại biết bay nên hai người Liễu Thiên vẫn chưa thể nào hạ sát được hết đám này.

Theo Khương Tuyết nói thì Liễu Thiên cũng biết đám châu chấu này được gọi là Tham Chung thú, yêu thú cấp hai phi hành. Chúng nổi tiếng với bộ khung cứng rắn và cặp răng cực mạnh có thể cắt đứt cả sắt thép, tốc độ phản xạ và di chuyển rất nhanh.

Gặp đám thú này, Khương Tuyết lại dùng hỏa ti văng vẩy khắp nhưng mấy con châu chấu này nhưng với tốc độ phản xa nhanh của chúng thì xem ra không có hiệu quả. Còn Liễu Thiên một bên dùng kiếm chém lên chân của đám châu chấu cũng chỉ vang lên những tiếng keng keng chứ không hề làm chúng bị thương.