Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 104: Khương Tuyết chi uy

“Vèo!” Một kiếm chém xuống, thiếu niên kia lùi lại mấy bước tránh được. Thế nhưng vừa tránh được một kiếm thì một kiếm khác đã đánh đến. Liễu Thiên vẻ mặt hung tợn liên tục vung kiếm, mỗi kiếm đều vận dụng hết lực đạo như muốn chặt đôi tên kia ra vậy.

Liên tiếp là những kiếm ảnh cắt xuống với tốc độ cực nhanh khiến hắn luống cuống tay chân. Tên thiếu niên này từ trước đến giờ chưa thấy một đối thủ nào dùng kiếm điền cuồng và mạnh mẽ như người đang đứng trước mặt cả. Ngay cả vị sư huynh của hắn cũng không có sức lực xuất kiếm mạnh như vậy.

Sau vài kiếm chật vật phòng thủ, tên thiếu niên kia vẻ mặt tái đi nhìn một kiếm đang chém xuống. Lúc này, mọi thứ hắn học được đều quên hết, hai thanh kiếm trong tay theo phản xạ dơ lên một đoạn thì đã va chạm với lưỡi kiếm của Liễu Thiên.

“Xoạch!”

Kiếm quang lóe lên, một dòng máu theo đó bắn ra, đồng thời hai lưỡi kiếm đứt văng sang hai bên.

“Ịch!”

Tên thiếu niên kia thì ngã vật ra nằm sấp trên đất, máu chảy lênh láng thấm xuống lớp đất ẩm, bốn thanh kiếm đứt được điều khiển bằng xích cũng vô lực rơi xuống bên cạnh.

Liễu Thiên lúc này hai tay vẫn đang cầm kiếm, gương mặt đỏ hồng, thở hổn hển nhìn lại đối thủ đang nằm dưới đất.

Khi này, Liễu Thiên vừa cảm thấy vui mừng và bất ngờ, hắn không ngờ rằng khi chọn đúng thời điểm nguyên thần tụ lại trong mấy đại huyệt ở cánh tay rồi xuất kiếm lại có uy lực mạnh như vậy. Một kiếm chuẩn xác có thể chém đứt cả kiếm của đối thủ. Một cảm giác mạnh mẽ chưa từng có tràn lên trong tâm trí của hắn.

Tuy không lần nào hắn cũng xuất kiếm được đúng thời điểm cộng hưởng nhưng được hai lần liên tục làm cho hắn có cảm nhận rõ ràng hơn với Lôi Viên quyết. Nếu luyện tập thêm một thời gian nữa hắn có thể hoàn toàn xuất kiếm như ý.

Theo hắn thấy thì chỉ cần luyện tập đều đặn thì mười hai đại huyệt trên cánh tay dần dần hắn sẽ vận dụng một cách hợp lí và thuần thục để đạt đến hiệu quả cộng hưởng cao nhất. Hắn bây giờ chỉ cần chính là thời gian.

Một điều nữa là Liễu Thiên biết có thể dễ dàng chém đứt kiếm của đối thủ cũng dựa vào chút may mắn đó chính là kiếm của hắn tốt hơn kiếm đối thủ, nếu không kẻ đứt kiếm chính là hắn mới đúng.

“Cánh tay mình!” Sau khi xuất ra hai kiếm kia đã làm cho tay Liễu Thiên đau nhức vô cùng.

Đây chính là tác dụng phụ của kiếm pháp này, nếu luyện tập và sử dụng không đúng cách thì rất dễ dẫn đến tàn phế. Liễu Thiên tất nhiên cũng biết điều này nên ngày thường hắn mới chịu khó luyện tập thể chất như vậy.

Liễu Thiên thu kiếm rồi liền quay sang phía Khương Tuyết kia. Hai bên đã cách nhau khá xa, từ chỗ Liễu Thiên không nhìn thấy đám người Khương Tuyết nữa. Điều này làm cho Liễu Thiên rất lo lắng!

Hắn cũng không xem lại tên kia sống hay chết, dù sao thì dính một kiếm như vậy thì có sống cũng không còn sức chiến đấu. Còn nếu tên kia đã chết thì cũng do tên này tự chuốc lấy không có gì phải lo lắng cả. Liễu Thiên tự nhận mình khá thương người và hiền lành nhưng không phải ủy mị yếu đuối rồi suy nghĩ nhiều. Đối với hắn bây giờ quan trọng hơn chính là sang trợ giúp Khương Tuyết phía bên kia.

Một màn tỷ kiếm chưa đầy mấy phút đã kết thúc, Liễu Thiên tay run run cầm kiếm chạy đi.

“Cái…!” Liễu Thiên chạy được một đoạn thì thấy một màn làm hắn không khỏi sợ hãi lẩm bẩm.

Ở chỗ trước mặt, một vùng rộng lớn cỏ cây bị đánh cho nát tan, lửa cháy bùng bùng, cạnh đó không xa lại có một vùng băng tuyết rộng mười mấy trượng, trong băng tuyết lại có hai người đang bị đóng băng, tư thế đóng băng thì hình như đang lao lên.

Cách hai cái tượng băng không xa có một thi thể nằm trên đất, máu chảy ướt hết thanh bào của Thanh Long đội. Phía xa xa ở viền cánh đồng cỏ có một người toàn thân bốc cháy đang chạy đi, người này vừa chạy vừa vùng vẫy có vẻ rất thống khổ.

Cảnh cuối cùng chính là cảnh làm cho Liễu Thiên không biết nói gì!

Đó chính là Khương Tuyết một tay để lên đầu của tên thiếu niên lớn tuổi nhất trong sáu người kia. Nhìn bộ dạng như đang xoa đầu một con cún con vậy. Lúc này tên kia lại vừa quỳ vừa nói hình như đang cầu xin gì đó nhìn vẻ mặt rất thành khẩn.

Liễu Thiên từ xa nhìn lại không biết họ nói gì chỉ thấy Khương Tuyết khẽ đập một cái, tên kia ngã ra rồi nàng rất nhanh bay lại chỗ hắn.

“A! Ngươi sao đã ra đây rồi?” Khương Tuyết vừa phi thân một đoạn thì giật mình kêu lên.

“Ngươi thực ra là ai?” Liễu Thiên thấy Khương Tuyết đáp xuống nhíu mày hỏi.

“Ta là ai? Sao lại hỏi vậy?” Khương Tuyết ánh mắt nhíu lại ngạc nhiên hỏi.

“Một đệ tử bình thường sao có thể mạnh như vậy được, ngươi có thể dễ dàng đánh bại cả năm đệ tử cùng đội rồi có thể ra tay tàn nhẫn không cần suy xét!” Liễu Thiên ánh mắt trầm xuống nói, hắn đang cảm giác sợ hãi vị tiểu cô nương trước mặt.

“Bọn này khá yếu! Và lại ngươi bên kia sống chết không rõ thì ta làm sao có thời gian với đám này. Còn một khi đã gây thù thì cứ diệt để tránh hậu họa!” Khương Tuyết thấy vậy liền thoải mái giải thích.

“Vì ta? Thế nhưng ngươi cũng đừng lạnh khốc như vậy!” Liễu Thiên khẽ lắc đầu thở dài nói tiếp.

“Ta không biết ngươi nghĩ sao chứ cứ giết người không ghê tay như vậy thì kể cả có thành đại đạo cũng còn có ý nghĩa sao?” Nghĩ đến đây Liễu Thiên bỗng cảm giác buồn rầu nói.

“Ngươi quá mềm yếu rồi! Đường tu luyện chính là đạp lên xác kẻ khác mà đi. Ta không giết chúng thì chúng sẽ giết ta. Lại nói những kẻ đó đều có huynh đệ bạn bè người thân. Ta một khi để lại một tên thì sẽ gây thù với rất nhiều người. Ta nghĩ cứ như vậy ra tay một mẻ để tránh phiền phức sau này!” Khương Tuyết ánh mắt mông lung nhìn lại các thi thể kia từ từ nói.

“Ngươi nghĩ sao về ta thì nghĩ, ta không hối hận! Phải rồi chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi!” Khương Tuyết vẻ mặt u ám tỏ vẻ không quan tâm nói rồi liền quay đầu rời đi. Nàng dù sao cũng vì người khác đã vận dụng mọi thứ chiến đấu, ngay cả vì người khác nên mới giết người thế nhưng kết quả lại bị người đó chê trách. Điều này khiến nàng thất vọng vô cùng!

“Uế! Mình nói hơi quá a!” Liễu Thiên rất nhanh hiểu ra mình đã sai.

“Khương đại tiểu thư, ngươi giận à? Ta chỉ nói vậy thôi chứ ngươi giết người cũng là vì ta! Tại ta không tốt, tất cả tại ta khiến Khương muội phải khổ tâm!” Liễu Thiên chạy theo vừa chạy vừa tự mắng.

“Đa tạ Khương muội cứu mạng, tại ta ngu ngốc không biết điều! Giết vài người thì có sao chứ, ta thật đàn bà!” Thấy Khương Tuyết không đáp, Liễu Thiên lại chạy theo nịnh nọt.

“Hừ! Xem ra ngươi cũng không đến mức đáng ghét!” Khương Tuyết khẽ hừ một cái rồi rất nhanh mỉm cười trở lại.

“Hì! Thôi kệ đám này, chúng chết là do chúng chuốc lấy. À. Nếu ngươi mạnh quá, ta có cảm giác như tối qua ngươi đang giả bộ vậy?” Liễu Thiên khẽ cười nói rồi lại nghi hoặc hỏi.

“Giả bộ! Ngươi làm sao vậy! Ta tuy mạnh hơn bọn này nhưng sao đánh được yêu thú tứ cấp. Mà ta sao phải giả bộ như vậy làm gì, ngươi có gì để ta lừa gạt?” Khương Tuyết nghe Liễu Thiên nói vậy đầu tiên giật mình, sau đó lại dùng giọng điệu có phần bực tức nói.

Tiểu cô nương này nói vậy cũng không sai, yêu thú tứ cấp tuy ngang với đệ tử Khai Minh cảnh hậu kỳ nhưng về thể chất lại cứng rắn vô cùng. Nó có thể không đả thương được đệ tử Khai Minh cảnh hậu kỳ nhưng đệ tử hậu kỳ muốn tiêu diệt nó thì cũng phải có bản lĩnh rất lớn chứ đừng nói đến một đệ tử sơ kỳ như Khương Tuyết.

“Nhưng tại sao ngươi có thể trong thời gian nhanh như vậy đã giết hết đám người kia rồi? Phải biết cảnh giới của bọn chúng sẽ không kém ngươi nhiều, họ lại đông người hơn.” Liễu Thiên cảm thấy Khương Tuyết nói có lí nhưng hắn nhìn quanh nghĩ gì đó rồi lại hỏi.

“Nói thật trong số đệ tử mới vào năm nay của Tứ Tượng đội ta có thứ hạng khá cao, cao hơn nhiều so với mấy tên này! Trong chiến đấu chênh lệch tuy chỉ một chút nhưng biết tận dụng thì kết quả lại rất khác!” Khương Tuyết thở dài rồi từ từ giải thích.

“Ừ! Cũng đúng! Nhưng sao bọn chúng không biết ngươi?” Liễu Thiên gật gật đầu rồi lại tỏ vẻ nghi hoặc.

“Ta ngày thường chỉ ăn và tu luyện, đến một người bạn cũng không có, cái xếp hạng này chỉ là chấp sự dựa vào điểm số học tập, kiểm tra và cảnh giới để rồi đưa ra đánh giá thôi, thực ra ta cũng chưa tỷ thí bao giờ. Chính vì thế tuy cùng đội nhưng bọn chúng không biết ta. Nếu ta không điều tra và tìm hiểu thì cũng không thể biết bọn này được!” Khương Tuyết vuốt vuốt mái tóc lờm xờm từ từ nói, trong giọng điệu có chút buồn cùng với ủy khuất.

“Vậy! Xin lỗi đã hiểu nhầm người!” Liễu Thiên nghe vậy hơi chần chừ nhưng rất nhanh hắn đã xin lỗi.

“Ha ha! Không có gì!” Khương Tuyết nghe vậy liền cười tít mắt xua xua tay.

“Mà theo ngươi nói thì những người kia đều chết rồi sao?” Liễu Thiên rất nhanh nghĩ ra gì đó liền hỏi.

“Ừ! Ngươi nói cũng phải, ta ra tay có phần hơi tàn độc!” Khương Tuyết gật đầu vẻ mặt hơi khó xử.

“Kệ chúng thôi, dù sao cũng do bọn chúng lắm chuyện! Tại sao ngươi quan tâm đến ta vậy!” Liễu Thiên nhìn Khương Tuyết mỉm cười nói.

“À! Tên bên kia đâu rồi! Đừng bảo cũng bị người khử rồi?” Khương Tuyết nghe vậy gương mặt đỏ lên rồi rất nhanh đánh trông lảng nhìn ra xa hỏi, nàng coi như không nghe thấy câu nói của Liễu Thiên.

“Ừ! Tên đó sống chết không rõ nhưng nếu có sống thì bị thương cũng không nhẹ!” Liễu Thiên nghe vậy thì gật đầu nói.

“Ngươi lợi hại vậy!” Khương Tuyết ngạc nhiên há hốc mồm lẩm bẩm.

“Sao bằng ngươi!” Liễu Thiên lắc đầu thở dài.

“Thôi được rồi! Giờ làm gì tiếp theo?” Khương Tuyết mỉm cười liền hỏi.

“Ta nghĩ vẫn cứ đi tìm điểm nghỉ chân thôi, đi đến đâu hay đến đó. Với bản lĩnh của ngươi thì ở bên trong chỗ này thì còn sợ gì nữa!” Liễu Thiên đảo mắt quanh bốn hướng sau đó nhìn sang Khương Tuyết tỏ vẻ tin tưởng.

“Trong đây còn có một người rất mạnh! Nàng ta là người đứng đầu số đệ tử mới năm nay, nghe nói có thể sử dụng mộc thuật!” Khương Tuyết lắc đầu nói, trong đầu nàng đang hồi tưởng đến hình ảnh một thiếu nữ áo đỏ.

“Cả một vùng rộng lớn như vậy! Chẳng nhẽ đen vậy! Chúng ta đi thôi!” Liễu Thiên tỏ vẻ không quan tâm.

“Ừ! Chúng ta đi!” Khương Tuyết gật đầu nhìn lại mấy người kia rồi cũng rời đi.

“Đi! Tiếp tục về phía đông!” Liễu Thiên tra kiếm vào vỏ rồi rất nhanh chạy theo.

“Ngươi thấy ta có ác độc không?” Khương Tuyết nhìn ra phía xa thấy tên đệ tử bị lửa đột giờ mới gục xuống thì không khỏi nhăn mày hỏi.

“À! Không! Ngươi nhìn qua cũng biết là một người hiền lành tốt bụng rồi!” Liễu Thiên lắc đầu như cuội, hai tay xua xua nói.

“Ài! Ta cũng thật không ngờ ngươi cũng là một kẻ biết nịnh hót!” Khương Tuyết thở dài rồi lại dùng giọng điệu mỉa mai.

“Cái này cũng không tính là gì! Chỉ chút tài mọn mà thôi!” Liễu Thiên nghe vậy không cảm thấy ngại, hắn còn chắp tay tỏ vẻ khiêm tốn.

“Ngươi!” Khương Tuyết thấy điệu bộ của Liễu Thiên thì chỉ nói được một chữ rồi lại lắc đầu không biết nói gì tiếp.

“Thôi! Ra tay rồi thì coi như xong đi, hãy đi theo con đường tu đạo của mình. Nhưng nếu nghe ta khuyên thì nên có chút nhân từ!” Liễu Thiên vẻ mặt nghiêm túc an ủi.

“Được! Ta sẽ nhớ!” Khương Tuyết mỉm cười gật đầu.

Ngày thứ tư tại Huyễn Cực sơn mạch này đồng nghĩa với ngày thứ năm trong Vạn Mộc Lâm. Những đệ tử bình thường không tham gia thí luyện hôm qua đã kết thúc thăm quan, sáng nay đã bắt đầu hồi tông môn.

Bây giờ đã gần trưa, nhóm người chi sáu gồm ba chấp sự và mười năm đệ tử nam nữ đang theo đường mòn về tông môn. Nhìn sang hai bên thì thấy các chi khác cũng đang hành quân tương tự như vậy.

Giữa các chi đã có thể nhìn thấy nhau thì chứng tỏ bọn họ sắp về đến tông môn rồi.

“Không biết thí luyện sao rồi! Ta cứ có cảm giác bất an, chẳng nhẽ cả nhóm bị toàn diệt!” Lan Nhược Vân lúc này liền tỏ vẻ sốt ruột.

“Vớ vẩn! Lần này đi tham gia thí luyện đều là những đệ tử ưu tú nhất của chi, năm nay còn có cả một đệ tử Khai Minh cảnh. Như vậy tuy không đạt được kết quả gì cao nhưng ta tin ít nhất phải có hai người hoàn thành thí luyện!” Hướng Kha nhíu mày ra hiệu cho Lan Nhược Vân không được nói to rồi gã lại nhỏ nhẹ giải thích.

“Đúng vây! Chúng ta phải tin tưởng vào đệ tử của chi mình!” Đồng Nhất Tiêu đi cạnh gật đầu khẽ nói.

“Nhưng lần này tham gia còn có tên Liễu Thiên kia quá yếu, liệu có làm ảnh hưởng đến những người khác không?” Lan Nhược Vân điệu bộ vẫn lo lắng.

“Haha! Cái này thì không cần phải nghĩ nhiều, chúng ta cứ nhanh chóng đưa những đệ tử này về tông môn rồi tính tiếp!” Đồng Nhất Tiêu nghe đến Liễu Thiên liền cười thúc dục.