Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 72: Đen thôi​

​(1 dặm = 500m, 1 trượng = 3,3m, 1 bộ = 1,65m, 1 xích = 33cm)

Mà phản ứng của hắn như vậy cũng không có gì sai bởi vì ở giữa hồ lúc này là một con cự điểu cao hơn hai trượng, cái cổ dài to như cột nhà, phần trên cổ là cái đầu to như cái thùng, mỏ đen óng dài hơn hai xích, hai cánh mỗi cánh dài tầm hai trượng đang khẽ vũ động làm cho thân thể nó bay lơ lửng trên mặt hồ, đôi chân như nhưng cành đại thụ đang đu đưa bới bới vào trong không trung.

“Ừm! Ngươi cẩn thận, ta phải dùng toàn lực rồi!” Tằng Nhất lúc này hai tay từ từ ma sát vào nhau còn ánh mắt thì đầy lạnh lẽo nói.

“Chạy thôi! Chạy ra rừng rậm kia, chỗ đó nó không thể bay được!” Liễu Thiên thân thể bất động nói. Hắn sợ mình mà động thì cự điểu kia sẽ nhào lên thì xong, hắn phải kiếm cơ hội quay đầu bỏ chạy vào rừng cây ngay phía sau.

“Ừm!” Tằng Nhất gật đầu rồi cũng chuẩn bị rút lui.

Thế nhưng cự điểu kia cũng không cho hai người Liễu Thiên nhiều thời gian đến vậy. Nó ngay tức khắc đập cánh mạnh một cái, toàn thân vút khỏi mặt hồ lao về phía Liễu Thiên.

Tốc độ của nó rất nhanh, chẳng mấy mà cái mỏ nhọn hoắt đã đến trước người Liễu Thiên.

Lúc này, Hà Minh phía sau tán cây không giám làm gì, hắn chỉ dùng ánh mắt đầy sợ hãi và lo lắng nhìn về phía Liễu Thiên. Hắn ngay cả việc xuống hồ tìm lông vũ cũng quên luôn, hắn lúc này chỉ biết sợ hãi nhìn mà thôi.

Phía bên kia, Tằng Nhất thì từ khi nào đã nhảy lên không, hai tay đã đưa ra như vừa xuất đi thứ gì đó.

Liễu Thiên lúc này cũng không hoảng sợ, tay khẽ rung lên trường kiếm đã xoay ngang chắn trước người.

Trong khoảnh khắc cái mỏ lớn và đen óng kia bổ vào người Liễu Thiên mọi thứ như chậm lại.

Mũi nhọn từ từ lao đến, Liễu Thiên người nhún xuống, tay trái đỡ vào lưỡi kiếm, hai tay toàn lực đưa kiếm từ dưới đưa lên đẩy cái mỏ kia lên rồi ngay tức khắc cả người ngả ra sau.

“Beng!”

Quả nhiên mỏ cự điểu mổ đến đã bị đẩy chệch lên trên một chút, khoảng cách lệch đi chỉ tầm năm phân thôi nhưng Liễu Thiên lúc này đã ngả người ra sau gần như nằm sát đất nên đã tránh được một kích trí mạng này.

Mỏ cự điểu lướt qua thì thân thể nó cũng đã bay đến phía trên Liễu Thiên, lúc này một bàn chân chim ba ngón to như cành đại thụ vồ xuống.

“Ầm!” Liễu Thiên rất nhanh lăn tròn mấy vòng tránh đi, phiến đá phía dưới thì không tránh được nên đã bị cự điểu đạp vỡ một miếng lớn.

Vồ trượt, cự điểu rất nhanh đã lượn lên cao rồi lao xuống lần nữa, cái mỏ hướng xuống như muốn xuyên thủng người Liễu Thiên. Liễu Thiên cũng không nằm im chờ chết thế nhưng hắn cũng không tránh vội vì Cự Điểu kia có thể điều khiển mỏ công theo, hắn phải chờ thật gần.

“Bong!” Mỏ nhọn đang lao xuống với tốc độ cực nhanh thì bỗng một màng sáng từ bên bắn đến đầu Cự Điểu làm cho cả thân hình bị đẩy nghẹo sang bên trái Liễu Thiên. Điều này khiến Liễu Thiên có chút bất ngờ nhưng hắn cũng rất nhanh phối hợp tránh về hướng phải.

“Cộc!” Mỏ cự điểu đục thủng một lỗ lớn trên phiến đá Liễu Thiên vừa nằm còn Liễu Thiên đã lăn đi mấy vòng và đang bò dậy chạy.

Hắc Vũ Điều mổ trượt thì thu mỏ, đôi chân đạp xuống phiến đá lao theo hướng Liễu Thiên.

“Vèo vèo…vèo!” Ngay lúc này, một màn mưa châm được Tằng Nhất phóng đến Hắc Vũ Điểu

“Phụt! Phụt!...

Phi châm xuyên qua lớp lông đen óng mượt mà cắm vào phần ngực và vai của Hắc Vũ điểu. Việc này tuy không làm cự điểu bị thương nặng nhưng cũng làm cho nó chậm lại một nhịp giúp Liễu Thiên đủ thời gian chạy vào rừng.

“Kéc!”

Bị phi châm bắn đầy người thế nhưng Hắc Vũ Điểu to lớn kia không hề cảm thấy gì, nó chỉ hơi khựng lại rồi lại kêu lên một tiếng và vỗ cánh lao đến đuổi theo Liễu Thiên cách đó hơn năm trượng.

“Holly…fuc..!” Thấy cự điểu đã bay đến phía sau, Liễu Thiên chưa kịp mắng hết câu đã ném cả kiếm đi mà phi người vào cái khe giữa hai cây trước mặt.

Lại nói thì Liễu Thiên chẳng hiểu sao con chim này vừa thấy hắn thì đã lao đến rồi. Chẳng nhẽ hắn có thù giết cha với nó ư? Dù thật sự có giết cha thì cũng phải từ từ chứ? Nó vội vã như vậy khiến người có hàm dưỡng như hắn cũng không chịu được mà phải chửi một câu rồi mới bỏ kiếm mà chạy.

“Hịch!” Liễu Thiên lao vào ngã nhào giữa hai khe cây, phía sau hắn là một bóng đen lao đến.

“Ầm!” Cự điểu lao vào phá nát hai thân cây, cái mỏ của nó xuyên đến sượt qua đầu vai của Liễu Thiên khiến hắn bị hất đi lăn lộn trên đất mấy vòng.

Thế nhưng khi vừa ngã dậy thì Liễu Thiên mặc kệ vết thương đang ứa máu trên vai mà ngay tức khắc bò bò vài cái rồi lại tiếp tục vượt qua mấy thân cây chạy đi vì phía sau hắn cự điểu vẫn vùng vẫy qua đám cây đổ đuổi theo.

“Ác điểu! Chịu chết đi.”

“Phùng! Vù!” Tằng Nhất bay theo phía sau thấy Liễu Thiên gặp nguy hiểm thì tức giận quát lớn rồi từ trong tay phóng ra một cái phi châm to như cái đũa. Mũi châm này bay đi cực nhanh và nó tỏa ra hắc khí mờ mờ.

“Phụt! Phụt!”

Phi châm bắn thủng một đại thụ rồi cắm đến đỉnh đầu của cự điểu.

“Kéc!” Cự điểu dính một đòn này thì như phát điên, nó kêu lớn một tiếng rồi hai cánh điên cuồng vùng vẫy đập gẫy cây nhỏ rồi toàn thân thu lại luồn qua cây lớn, đôi chân bới bới phía dưới, chiếc mỏ thì vẫn hướng về Liễu Thiên như muốn phanh thây hắn ra.

Lúc này, tốc độ của nó đã tăng lên rất nhiều chẳng mấy đã đuổi ngay phía sau Liễu Thiên.

Liễu Thiên thì vẫn dùng hết sức chạy đi, hắn mặc kệ phía sau thế nào cứ phải chạy cái đã. Con cự điểu này to như vậy hắn thực sự không có cách nào đánh lại được, Tằng Nhất cũng chưa chắc đã giết được nên hắn phải chạy thu hút sự chú ý để cho Tằng Nhất có cơ hội.

“Phụt! Phụt!” Lại một cái châm lớn xuyên qua một thân cây cắm lên đầu vai của cự điểu.

“Kéc!” Thế nhưng nó chỉ kêu một tiếng mà vẫn không dừng lại, còn Liễu Thiên thân đang bị thương nên dù có Lưu Thủy bộ giúp hắn di chuyển dễ dàng trong rừng nhưng vẫn bị cự điểu phía sau đuổi sát.

“Phụt! Phụt!” Lại một ngân châm to như cái đũa được Tằng Nhất phóng ra xuyên thủng thân cây cắm vào cánh phải của cự điểu thế nhưng cũng chỉ làm cự điểu thêm điên cuồng mà thôi chứ không làm nó dừng lại. Chẳng mấy chốc nó đã đuổi đến sau Liễu Thiên.

Liễu Thiên lúc này đang chạy thì cảm thấy phía sau lạnh lạnh, hắn có cảm giác cái chết đã liên kề!

“Phịch!” Mỏ cự điểu dài hơn hai xích kia mổ đến lưng của Liễu Thiên nhưng không hề xuyên qua người hắn mà lại chỉ vừa chạm vào đã dừng lại, điều này làm Liễu Thiên như bị đẩy mạnh và đã ngã xấp mặt ra đất, phía sau lưng lại có thêm một vết máu đang loang ra.

“Quéc!” Đằng sau Liễu Thiên, Cự điểu lúc này lại kêu lên một tiếng rồi giẫy giụa như vướng phải thứ gì đó.

Mà phía sau mấy trượng có mấy thân cây cũng đang bị uốn cong về phía cự điểu.

Nhìn kỹ lại tất cả thì chỉ thấy từ người cự điểu kia có những tia cước trong suốt nối đến các thân cây phía sau rồi từ các thân cây lại tụ lại một chỗ và được Tằng Nhất vòng qua một thân cây lớn ghì lại.

Thì ra đây chính là do Tằng Nhất tạo lên, hắn vừa rồi liên tục phóng châm qua những thân cây lớn chính là lấy điểm tựa để giữ Cự Điểu kia lại. Lại nói nhưng cây châm lớn kia đều có ngạnh và nguyên thân bao bọc nên khi cắm vào thì rất là sâu và khó rút ra được, nhất là Tằng Nhất lại thay đổi hướng kéo của dây nên những mũi châm kia càng khó bị kéo ra ngoài.

Cự điểu giãy giụa liên tục khiến cho bàn tay của Tằng Nhất bị kéo cho tứa máu nhưng hắn cũng không có bỏ ra mà càng ghì chặt hơn. Hắn biết bỏ ra lúc này là hắn sẽ mất đi một người bạn nên dù có mất bàn tay này thì hắn cũng không bỏ.

Rất may là Hắc Vũ Điểu giãy giụa thêm một hồi thì cũng vô lực đổ xuống đất. Đôi cánh của nó như một tấm thảm đen trải dài trên đất. Cái mỏ gác lên một thân cây cạnh đó, đôi mắt vô thần từ từ mất đi sinh cơ.

Quả nhiên cự thú dù to lớn cũng không thể bằng yêu thú được. Hắc Vũ Điểu này bị Tằng Nhất tấn công liên tục vào nhiều điểm yếu trên cơ thể thì rất nhanh đã không chịu nổi mà nằm xuống.

Lúc này, Tằng Nhất thả mấy sợi tơ trong tay ra rồi rất nhanh chạy ra chỗ Liễu Thiên.

Mà Hà Minh lúc này cũng đã chạy lại, vừa rồi mọi thứ diễn ra quá nhanh, sau một hồi sợ hãi thì hắn cũng bình tâm lại nhưng lúc này mọi thứ cũng đã xong rồi.

Liễu Thiên lúc này cũng đã ngồi dậy, hai người Tằng Nhất chạy đến thì hắn chỉ cười cười mà không nói gì.

“Cười gì? Ngươi còn không mau cầm máu lại.” Hà Minh lo lắng nói rồi rất nhanh lấy ra một gói đồ.

“Ngươi vẫn cười được thì xem ra không sao rồi!” Tằng Nhất mỉm cười nói.

“May mà có ngươi, thôi ngươi đi thu thập phi châm đi, để Hà Minh trị thương cho ta, ta cũng chỉ bị thương ngoài ra mà thôi, không có gì đáng lo cả!” Liễu Thiên lúc này vừa cửi áo vừa nói.

“Cái gì mà ngoài ra, để ta dùng chân nguyên cầm máu cho ngươi!” Tằng Nhất nhìn vào vết thương dài sâu trên vai Liễu Thiên thì không khỏi nhíu mày nói.

Lại nói vết thương phía sau rất may không trúng cột sống nên rất nhanh được Hà Minh bôi Bì Tinh cao và dùng thêm chút Kim sang dược rồi Tằng Nhất dùng chân nguyên trị thương thì rất nhanh vết thương đã dừng chảy máu và liền lại.

Thế là ba người ngồi trị thương hơn nửa tiếng, Liễu Thiên được băng bó cẩn thận lại rồi lấy một bộ y phục mới thay vào.

Hắn lúc này đang ngồi thiền trên một phiến đá cạnh hồ.

Hai người Hà Minh, Tằng Nhất thì đang thu thập Hắc Vũ Điểu kia.

Thêm nửa giờ nữa, lúc này mặt trời đã lên khá cao, sương mù cũng tan hết, cảnh vật trong rừng đã hiện lên rõ ràng. Lúc này cả ba người Liễu Thiên lại tụ tập về một chỗ bên Bách Du hồ.

“Xong rồi! Lần này ta sẽ thuê người làm cho mỗi người chúng ta hai bộ đồ tốt!” Hà Minh lúc này hưng phấn nói.

“Cái đó tính sau, ta bây giờ làm ít thịt chim nướng đã!” Tằng Nhất lắc đầu nói rồi lại cắt ra một miếng thịt lớn trên thân thể trần như nhộng của Hắc Vũ Điểu.

Một lúc, lửa được nhóm lên, ba người Liễu Thiên bắt đầu ăn trưa.

“Thịt chim này thật ngon! Thêm chút rau nữa thì quá tuyệt!” Liễu Thiên vừa ăn vừa nói.

“Thôi đừng mơ tưởng nữa, ăn nhanh đi!” Tằng Nhất cũng vừa ăn vừa nói.

“Liễu Thiên bị thương nên tốc độ sẽ giảm nên về sớm chút!” Hà Minh nghĩ gì đó liền đề nghị.

“Ừm! Ăn xong ta phải đi xuống phía dưới tìm thử có chứng Hắc Vũ Điểu không, nếu có thì sẽ đem về nuôi. Dù sao thì trong tông cũng ủng hộ đệ tử nuôi linh thú!” Tằng Nhất gật đầu rồi đảo ánh mắt nhìn ra ngoài hồ từ từ nói.

“Ngươi lại nuôi cự thú ư, đa phần mấy kẻ nuôi linh thú đều là yêu thú đó!” Hà Minh nghi hoặc nói.

“Quan trọng gì, ta cũng chỉ nuôi thôi chứ không muốn dùng nó để tăng thực lực!” Tằng Nhất liền lắc đầu nói.

Chiều đến, ba người Liễu Thiên một mạch theo đường cũ chạy về, có điều là Liễu Thiên bị thương nên tốc độ chậm hơn nhiều so với hồi sáng.

Lại nói về việc tìm chứng chim thì Tằng Nhất xuống tìm cả tiếng đồng hồ chỉ mang lên có một quả. Thật không ngờ rằng Hắc Vũ điểu lại đẻ có một chứng. Tằng Nhất khi đó tỏ vẻ khó sử khi không đủ chia. Thế là rất nhanh hai người Liễu Thiên mắng hắn một trận rồi bắt hắn mang quả chứng kia về mà ấp chứ hai người không cần.

“À! Tại sao con chim kia lại đuổi mỗi ta vậy?” Liễu Thiên đang chạy thì nhớ ra gì đó liền quay sang hỏi Hà Minh.

“Hắc Vũ Điểu trời sinh thù dai, nó đã nhìn chúng con mồi rồi thì sẽ tấn công đến khi con mồi chết mới dừng lại. Lúc nó vừa lên đã thấy ngươi nên chỉ theo ngươi mà thôi!” Hà Minh liền đáp.

“Haha! Quả nhiên là vậy! Liễu Thiên có trách thì trách ngươi đen thôi.” Tằng Nhất chạy bên cạnh cười lớn nói.

“Ừm! Đúng là đen thật!” Liễu Thiên cũng gật gật đầu bĩu môi nói.

Ba người vừa chạy vừa nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ thì cũng ra đến viền rừng. Lúc ra đến ngoài thì mới cuối buổi, mặt trời hơi ngả về tây, ánh nắng nhàn nhạt của một ngày tháng mười hai trải dài trên thảo nguyên nhỏ cạnh rừng. Quang cảnh nơi đây cũng khá yên tĩnh chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim kêu vượn hú mà thôi.

“Thôi không phải lưu luyến, mấy hôm nữa là được đi sâu vào trong đó thăm quan rồi!” Thấy hai người Hà Minh và Liễu Thiên đứng thần ra nhìn vào khu rừng thì Tằng Nhất liền vỗ vai nói.

“Ừm! Về thôi!” Liễu Thiên cũng gật đầu quay lại.

Thế là cả ba người đi qua chỗ trạm gác hồi sáng liền ghé vào báo danh và chào mấy vị chấp sự tại trạm gác rồi mới trở về đội của mình.

Ăn uống xong về đến phòng, Liễu Thiên chỉ tu luyện một chút rồi cũng lăn ra ngủ. Hắn đã khá mệt đồng thời cũng bị thương nên không muốn ngồi tu luyện lâu.

Hắn ngủ đến giữa buổi hôm sau mới dậy, lúc này toàn bộ tinh thần và thể lực của hắn đã trở lại bình thường nên hắn từ từ cửi băng trên người ra.

Nhìn lại vết thương trên vai và ở sau lưng cũng đã hồi phục đến tám chín phần, miệng vết thương đã rất mờ nhìn như một vết dao cắt nhỏ vậy.

“Đây chính là tốc độ hồi phục của dị giả, so với người thường thì nhanh hơn rất nhiều.” Liễu Thiên nhìn vết thương thầm đánh giá.

Với linh dược của dị giả và nguyên thần điều trị thì những thương tích kiểu ngoài da này chỉ trong một hai ngày là có thể hồi phục hoàn toàn. Lúc đó chỉ cần dùng thêm chút Tẩy Vị phấn thì những vết sẹo cũng dần biến mất. Nếu Liễu Thiên có nguyên thần thì việc hồi phục này lại càng nhanh nữa!

Hắn lúc này mới đứng dậy mặc đồ vào rồi đi ra ngoài bắt đầu một ngày luyện tập như bao ngày.