Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 82: Tứ tượng đội​

Nghe âm thanh nho nhỏ này thì Liễu Thiên thầm đoán khoảng cách của hắn với đám người đang đánh nhau cũng phải hơn năm mươi trượng!

“Là người đánh với người ư?” Liễu Thiên nhíu mày nghi hoặc hỏi rồi cũng nhẹ nhàng đi lên phía trước.

“Keng! Keng! Bang!..” Liễu Thiên lúc này liền nhẹ nhàng đi thêm chục trượng nữa thì hắn nghe thấy âm thanh binh khí vang lên rõ hơn rất nhiều.

Khi này, hắn liền điểm nhẹ mũi chân trên mặt đất chạy thêm mười trượng nữa rồi ẩn sau một cái cây nhìn ra phía có tiếng động kia.Theo tầm mắt của hắn thì cách chỗ hắn đang ngồi hơn hai mươi trượng có hai nhóm đệ tử đang đánh nhau. Sau tán cây mờ mờ không nhìn rõ chỉ thấy có người đánh nhau mà thôi. Liễu Thiên lại phải chạy lại gần thêm mấy chục mét nữa, lúc này hắn đã nhìn rõ hơn.

“Keng! Bang!” Phía bên kia ẩn ẩn hiện hiện có mấy người đang qua lại đánh nhau, tiếng binh khí va chạm liên tục vang lên.

“Nhìn qua thì đám đệ tử đang đánh nhau này không có ai đạt Khai Minh cảnh cả vì không thấy dị thuật hay nguyên thần bùng phóng ra ngoài cơ thể như Tằng Nhất từng thi triển. Tất cả đám này đều có tu vi Linh Cơ cảnh mà thôi, xem ra cũng không quá lợi hại!” Liễu Thiên nghĩ vậy thì liền đi lại thêm năm trượng nữa.

“Keng! Keng!...

“Chạy đi đâu?”

Khi này hắn đã nhìn và nghe rõ hơn rất nhiều! Ở phía đối diện tất cả có năm người đang chia làm hai phe đánh nhau, một bên là hai thiếu niên tầm mười ba mười bốn, một bên là hai nam một nữ, tuổi cũng tầm hai người kia. Lúc này, hai phe binh khí qua lại liên hồi nhìn rất ác liệt.

Thấy bộ dạng chiến đấu hăng say của mấy người kia, Liễu Thiên liền đi lại gần hơn để quan chiến cho đỡ đau mắt.

Hắn đi đến một cái cây cách chỗ chiến đấu tầm bốn mươi mét rồi lại ẩn kỹ quan sát.

Ở khoảng cách này, hắn đã có thể nhìn rõ được đồng phục của hai đám đệ tử kia. Sau vài lần mấy người kia di chuyển thì ký hiệu sau lưng đã hiện rõ trong mắt Liễu Thiên.

Nhóm hai người thiếu niên kia là người của đội chín, cung chữ Tốn, chi được đánh dấu ở ống tay áo không thể nhìn ra được.Tương tự, hắn cũng nhìn ra nhóm ba người kia là người đội hai, cung chữ Đoài.

“Tại sao hai nhóm này lại đánh nhau ở chỗ này, chắc là tranh giành cái gì đó? Nhìn qua kiểu đánh nhau này thì hình như là muốn lấy mạng đối phương chứ không đùa. Như vậy ở đây xuất hiện điểm tài vật ư? Hay là có thù từ trước mà vừa vào đã đánh nhau như vậy?” Liễu Thiên vừa xem vừa đánh giá một lượt rồi đoán già đoán non.

Liễu Thiên đang nhíu mày suy đoán thì bên kia đánh nhau đến hồi gay cấn. Không hiểu cảnh giới của hai đệ tử ‘đội chín’ thế nào mà lại đánh áp đảo ba người của ‘đội hai’.

Lúc này ba người đội hai bị ép cho lùi lại liên tục. Một tên thiếu niên còn bị đánh cho bầm dập hết cả mặt mũi. Tên còn lại thì trên người cũng dính mấy kiếm, quần áo rách nhiều chỗ, máu trên cơ thể không ngừng chảy ra nhuộm đỏ bộ đồng phục. Trong ba người này chỉ còn mỗi nữ đệ tử xinh xắn kia là ít thương tổn mà thôi. Mà kết quả này cũng không phải là nữ đệ tử kia lợi hại mà là hai tên kia đã liều mình bảo vệ nàng.

Hai tên thiếu niên đội chín thì tên bên trái vẻ mặt bình thường, dáng người cũng không có gì đặc biết, tên này là một dạng người rất phổ thông. Tên đệ tử còn lại của đội chín là một tên to cao, gương mặt thì đúng rất trẻ nhưng thân hình lại là lớn hơn rất nhiều so với trang lứa, có thể còn to cao hơn cả những vị tráng hán ở phàm tục nữa.

Chẳng mấy trận chiến kết thúc, ba người đội hai bị đánh cho bò gọn vào một chỗ. Hai người đội chín cũng dừng công mà đứng ngay phía trước.

Lúc này hai thiếu niên đội chín dùng ánh mắt khinh thường nhìn vào hai tên đệ tử của đội hai, trong ánh mắt đó đầy vẻ lạnh khốc của người trên nhìn xuống kẻ dưới, của người sống nhìn người chết!

“Hai vị sư huynh có thể lương tay tha cho chúng ta được không?” Nữ đệ tử kia lúc này liền hướng hai người đội chính cầu khẩn, nàng thật sự không muốn nhìn thấy cảnh hai người bạn của mình bị hành hạ nữa.

“Haha! Bọn ta sẽ lương tay, nhưng trước hết phải phế đi các ngươi đã!”

Thiếu niên nhỏ con đứng bên trái vẻ mặt thản nhiên, khi nghe thấy lời thỉnh cầu thì liền cười cười nói.

“Đúng! Bọn ta sẽ không giết đồng môn, chúng ta chỉ là không muốn các ngươi còn sức chiến đấu mà thôi.”

Tên to con lúc này cũng tỏ vẻ đạo nghĩa nói.

Nghe thấy vậy vẻ mặt ba người đội hai bỗng tái đi, còn Liễu Thiên nghe vậy cũng lắc đầu thầm mắng hai tên kia: “Mẹ! Đúng là mạnh thì muốn nói gì thì nói mà! Trong một khu vực toàn yêu thú mà không còn sức chiến đấu thì khác gì làm mồi cho yêu thú. Hai tên này thật độc ác!”

“Hai vị sư huynh nhìn xem bọn ta làm gì còn sức chiến đấu, vậy chúng ta có thể rời đi được chưa?” Vị nữ đệ tử kia tỏ vẻ yếu đuối nhìn hai người kia cầu tình.

“E rằng không được!” Tên thiếu niên nhỏ con bên trái lại lắc đầu nói.

“Hai vị muốn như thế nào?” Tên đệ tử đội hai đang bị thương nặng đã tỏ vẻ không khiên nhẫn hỏi.

“Muốn các người vĩnh viễn ở lại đây!” Tên thiếu niên nhỏ con ánh mắt đầy sát khí nói.

“Ngươi!” Nữ đệ tử kia nghe thấy vậy gương mặt méo mó, cắn môi nói:

“Giết chúng ta thì các ngươi có lợi ích gì? Chi bằng tha cho bọn một mạng, bọn ta sẽ nói cho các ngươi biết địa điểm của điểm tài vật?”

“Cái gì! Các ngươi cũng đã tìm thấy điểm tài vật gần đây?” Tên nhỏ con kia nghe vậy thì hơi giật mình rồi dùng ánh mắt âm lãnh nhìn ba người kia nói.

“Như vậy ta càng không để các ngươi sống được!” Lúc này, tên to con vừa nói vừa đi lại gần phía ba người đội hai.

Liễu Thiên bên này nghe thấy đến điểm tài vật thì thầm suy tính. Hắn thì không muốn nhìn cảnh giết người nhưng thực sự không có bản lĩnh cứu mấy người kia. Lúc đầu hắn chỉ định ngồi xem mà thôi nhưng bây giờ lại nghe đến điểm tài vật thì phải quan sát kỹ hơn, có thể sẽ lợi dụng thời cơ mà ra tay làm tý chò mèo.

Hắn một khi đã tham gia thí luyện thì làm gì có chuyện không đi tranh điểm tài vật. Mà bây giờ có đội đã nhìn thấy động khẩu của điểm tài vật, như vậy hắn không thể không chú tâm nghe ngóng rồi mới đưa ra quyết định.

“Các ngươi cũng đã thấy điểm tài vật, đó chính là nguyên nhân các ngươi đuổi theo chúng ta không rời?” Lúc này, nữ đệ tử nghe thấy vậy vẻ mặt nhăn nhó hỏi.

“Điểm tài vật sáng ngày thứ hai xuất hiện đến trưa thì chính thức khai môn tranh đoạt. Bây giờ ta phải loại các ngươi trước đã!” Tên nhỏ con vân vê tiểu đao trên tay, hắn không có trả lời mà chỉ cười cợt nói.

“Chết đi!” Vừa dứt câu, tên này hai mắt trợn lên, miệng quát một tiếng rồi rất nhanh lao lên tiểu đao trong tay vung ra chém xuống đỉnh đầu của thiếu niên người đang dính đầy vết kiếm của đội hai.

Liễu Thiên lúc này giật mình định chạy đến cứu nhưng hắn biết đã không kịp. Mà một nguyên nhân nữa là hắn chưa chắc đã cứu được thành ra hắn càng lưỡng lự không có di chuyển sớm hơn nên mới không kịp.

Thanh đao sáng loáng cắt xuống đỉnh đầu thiếu niên kia, hai người còn lại của đội hai thì gào thét muốn dùng binh khí đón đỡ nhưng xem ra cũng muộn rồi!

“Xoẹt!”

Máu bắn tóe lên mặt nữ đệ tử của ‘đội hai’ làm gương mặt của nàng đã tái lại càng tái hơn thế nhưng rất nhanh biểu cảm đó đã biến mất mà thay vào đó là sự ngạc nhiên vô độ.

Nữ đệ tử này hai mắt mở to hết cỡ, miệng cũng há ra mặc kệ máu chảy trên mặt nàng cũng không cần lau. Mà đặc biệt là khi này không chỉ có nữ đệ tử này tỏ vẻ ngạc nhiên mà tất cả mọi người chứng kiến đều giật mình há mồm nhìn một màn trước mặt.

Trước mặt mọi người tên đệ tử nhỏ con của ‘đội chín’ ngã vật ra đất, hai tay hắn ôm vào ngực, máu từ ngực tràn ra khẽ tay chảy xuống làm đỏ cả một vùng đất và chiếc áo màu xanh trắng đang mặc rất nhanh bị nhuộm đỏ. Lúc này, đôi mắt của thiếu niên này trợn lên đầy vẻ ngạc nhiên công sợ hãi, miệng thì như muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời thì máu đã trào ra. Hắn chỉ kịp đưa tay chỉ chỉ một cái rồi toàn thân vô lực thả xuống, ánh mắt vẫn mở to nhưng dần mất đi linh quang mà thay vào đó là ảm đạm và đơ dại.

“Yếu vậy và cũng học đòi cướp tài vật! Đã vậy lại còn ra vẻ cường giả!”

Cùng lúc này một nam đệ tử với gương mặt ngăm đen tóc tai bù xù xuất hiện đúng hướng thiếu niên kia vừa chỉ tay. Tên này thân mặc bạch y trắng như tuyết, ở sau lưng đeo cự kiếm che khuất đi ký hiệu phía sau, tay cầm đoản kiếm để thòng xuống đất. Mà câu nói vừa rồi chính là tên này nói với đám người hai ‘đội chín’ và ‘đội hai’.

Khi này tất cả mọi người ở đây đều không mấy để ý ngoại hình của tên này nữa mà chỉ nhìn kiếm trên tay hắn. Đó là một thanh đoản kiếm sắc bén vô cùng, trên lưỡi kiếm đó vẫn còn máu chạy xuống đất. Xem ra chính tên này vừa một kiếm xuyên tim lấy mạng tên đệ tử đội chín kia! Điều này khiến cho mấy người sợ đến nỗi không giám cử động.

“Sao rồi?” Thiếu niên tóc xù kia ngạc nhiên nhìn đám người kia hỏi.

“Bạch Hổ đội!”

Lúc này, mọi người mới bình tâm lại mà để ý đồng phục của thiếu liên kia mà thốt lên. Mà ngay cả Liễu Thiên ở phía xa cũng lẩm bẩm ba chữ ‘Bạch Hổ đội’ này. Thì ra tên này là người trong Tứ Tượng đội!

Trong ngoại môn thì có mười sáu đội tất cả. Trong đó mười hai đội bình thường được đánh số từ một đến mười hai. Bốn đội đặc biệt lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Đệ tử bốn đội này có chỉ tiêu và cách đào tạo khác biệt rất lớn so với những đệ tử bình thường. Vì thế phàm là đệ tử trong những đội này đều mạnh hơn rất nhiều so với đệ tử những đội bình thường như Liễu Thiên.

Mà Liễu Thiên nghe nói muốn được chọn vào bốn đội tứ tượng thì tuổi dưới mười hai và tu vi đạt Linh Cơ đệ thất trọng trở lên – cảnh giới Tổ Nguyên. Từ mười hai đến mười năm thì tu vi phải đạt Khai Minh cảnh, không có trường hợp ngoại lệ. Với tiêu chuẩn này thì đệ tử trong bốn đội này muốn không mạnh cũng khó.

Lại nói trong tứ tượng đội cũng có nhiều điểm khác so với thập nhị đội. Thứ nhất là trong bốn đội này lại được chia ra làm năm ‘hành’ chứ không phải là tám ‘cung’ như những đội thường. Mỗi người tiến vào đó đều được chọn vào đúng hành của mình để tu luyện. Mỗi hành trong đó đều huấn luyện khác nhau, đặc tính dị thuật chuyên tu riêng biệt.

Thứ hai là trợ cấp cho những đệ tử này cũng cao hơn nhiều so với những nhóm đệ tử bình thường như Liễu Thiên.

Thứ ba là đám đệ tự trong Tứ Tượng đội cứ mười ngày lại tỷ đấu một lần nên khả năng chiến đấu của họ cao hơn đệ tử của thập nhị đội rất nhiều. Thứ tư là số lượng trưởng lão và chấp sự bên đó cũng rất đông đảo nên sự chỉ dậy cũng chu đáo hơn, các đệ tử cũng tu luyện các loại dị thuật mật tịch bí kíp nhanh hơn…

Qua đây khẳng định rằng Tứ tượng đội mới là lực lượng được tông môn chú ý bồi dưỡng thành lực lượng then chốt còn những người trong Thập nhị đội chỉ là lớp học phổ thông mà thôi! Mà lần tham gia thí luyện này chính là đất diễn cho đám người Tứ tượng đội này.

“Ta vừa nghe thấy có ai nói muốn giết bớt những người biết đến điểm tài vật thì phải?”

Ngay lúc này, một âm thanh lạnh lùng khác vang lên cùng với đó là một bóng người nữa bỗng nhiên xuất hiện từ trong rừng từ từ đi lại.

Rất nhanh người đó đứng trước mấy người kia và cũng hiện lên rõ ràng trong tầm mắt của Liễu Thiên.

Đây là một nam đệ tử tầm mười năm mười sáu, thân mặc bạch y, tay cầm một cây quạt, tóc dài mượt mà buộc rất phong cách, hắn có một gương mặt không khác gì nữ đệ tử cả. Xem ra tên này cũng là người của Bạch Hổ đội, hắn chưa quay lưng lại lên Liễu Thiên cũng không biết hành nào?

“Tiểu đệ hiểu biết nông cạn, mở miệng nói càn! Hai vị sư huynh tu vi cao thâm chắc không chấp nhất với tiểu đệ?”Tên đệ tử to con ‘đội chín’ nghe vậy mặt tái đi vội vàng khúm lúm nói.

Tên này cũng rất nhanh trí cầu xin chứ thay vào đó là một câu thô lỗ hay một hành động khiếm nhã thì rất có thể hắn sẽ bị hai người kia giết ngay lúc này. Hắn khi này liền đưa ra vẻ mặt sợ hãi và một thái độ thành cẩn cầu mong mấy người kia không để ý mà tha cho.

“Cút! Cả mấy người nữa! Các ngươi không nên vọng tưởng đến việc tranh cướp tài vật làm gì! Nếu ta còn nhìn thấy cả bốn người một lần nữa thì các ngươi tự biết rồi đấy!”

Tên thư sinh cầm quạt đi lại gần ánh mắt lạnh băng nhìn tên kia quát, sau đó hắn lại hướng mấy người đội hai đe dọa.

“Đa tạ hai vị sư huynh!” Nữ đệ tử đội hai lúc này mới kịp hoàn hồn lại ấp úng nói.

Hai tên kia thì từ nãy đến giờ đang ngạc nhiên khi được người khác cứu, giờ đây thấy mấy người kia nói vậy thì cũng không có phản ứng gì quá đáng. Cả hai cũng cố đứng dậy chắp tay cảm tạ, sau đó đỡ nhau tập tễnh rời khỏi. Họ biết nếu mình chần chừ làm đối phương ngứa mắt lại mất mạng lúc nào không biết. Ở trong này thì không có gì để nói đúng sai cả, kẻ dại dột yếu ớt thì chết mà thôi.

Tên đệ tử to con của đội chín thì nhìn xác đồng bọn dưới đất một cái rồi cũng cảm tạ rồi rất quay người rời đi, hắn cũng không có ý định mang cái xác kia theo.

Như vậy xác này nếu từ giờ đến tối không bị yêu thú mang đi thì sẽ được tông môn mang về trả lại cho gia tộc để gia tộc an táng.

Liễu Thiên vẫn đứng đó nhìn, hắn không có rời đi mà vẫn ẩn im ở đó xem xét cân nhắc được hơn. Mà một điều nữa là hắn cảm thấy mình mà rời đi lúc này nhỡ đâu tạo ra động tĩnh rồi để bị phát hiện thì rất có thể bị hiểu lầm mà mất mạng. Hắn nghĩ cứ tốt nhất chờ bọn này đi hẳn đã rồi hẵng tính.

“Mấy người của thập nhị đội yếu thật, bọn này tham gia thí luyện chắc chỉ làm đá mài dao mà thôi!” Mấy người kia đi hết thì tên đệ tử thư sinh nhìn xác tên đệ tử nằm dưới đất vẻ mặt đắc trí nói.

“Không hẳn! Thập nhị đội năm nay cũng xuất hiện rất nhiều quái vật lắm! Ngay như đội hai của ba tên vừa rồi cũng có một người tên là Lâm Mộng, nghe nói tuổi tầm chúng ta nhưng tu vi vừa cao mà thiên phú tu luyện dị thuật cũng rất kinh người.”

Tên đệ tử tóc xù đang vẩy vẩy tiểu kiếm rồi tra vào vỏ thì nghe thấy tên kia nói vậy liền lắc đầu nói.

“Ta chỉ biết năm nay thập nhị đội có một Thượng Quan Nhu Vân mà thôi, những người khác ta cũng không quan tâm!” Tên thư sinh kia lại lạnh nhạt nói.

Thấy tên kia nói vậy tên túc xù lúc này cũng không nói gì mà chỉ đứng im ánh mắt nhíu lại tập trung nhìn về phía cái cây của Liễu Thiên như đã phát hiện ra điều gì đó.