Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 89: Đặt tên cho tu luyện​

1 canh giờ = 2 giờ, 1 khắc = 30 phút, 1 tuần nhan = 15 phút

Khi này, ánh mắt Liễu Thiên vừa nhìn lên bức tranh trên tường thì ngay tức khắc hiện lên một tia sợ hãi sợ hãi rồi vội chuyển rời tầm mắt đi chỗ khác.

Theo hắn đoán thì đây chính là một dạng đồ án dị thuật gây ảo giác. Hắn trước kia cũng từng đọc qua loại ảo giác này.

Đây là một loại dị thuật tấn công vào linh hồn của đối thủ. Múc đích chủ đạo của ảo thuật chính là vây khốn linh hồn của đối thủ làm cho cơ thể đối thủ mất sự điều khiển. Trong số những dị thuật ảo giác cũng có một số loại trực tiếp tấn công làm tổn hại linh hồn đối thủ bằng cách đưa đối thủ vào những hoàn cảnh khó khăn làm cho tinh thần ý trí của đối phương sụp đổ.

Lại nói thì không cần biết nó tấn công hay vây khốn thì dị thuật ảo giác cũng là đưa linh hồn đối thủ vào trong một vùng ảo cảnh mà chủ nhân ảo thuật tạo ra. Loại dị thuật này thi triển cũng có rất nhiều biện pháp nhưng đa số là thông qua hai phương tiện chính hình ảnh và âm thanh.

Liễu Thiên đoán không nhầm thì bức tranh kia chính là ảo thuật đồ do một vị cao thủ nào đó bố trí ra dùng hình ảnh để thôi miên đưa con người ta vào ảo cảnh. Theo họa đồ người nhìn nếu nhìn lâu thấy sự mờ ảo trong đó thì lúc đó đã dính ảo thuật.

Hắn nghĩ lại lúc dính ảo thuật cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Ảo thuật này nối tiếp khung cảnh hiện tại hắn đang đứng nên làm cho hắn không có chút cảm giác nghi ngờ. Ngay cả những cảm giác của cơ thể đều giống như thật, khiến hắn chìm đắm trong cảm giác sống chết kia. Xem ra trong ảo cảnh kia linh hồn hắn thật sự bị vây hãm cực độ.

“Ảo thuật này thật lợi hại!” Liễu Thiên tự nhủ hắn thật sự cảm thấy may mắn khi thoát ra được chứ bị vây hãm trong cảm giác của cái chết cô độc tịch mịch kia vài ngày hay vài tháng thì linh hồn của hắn sẽ ra sao, chắc chắn sẽ không chịu được, tệ nhất thì có thể sẽ bị mai một đi ý thức rơi vào hôn mê không bao giờ tỉnh lại?

Biết mình còn sống khiến Liễu Thiên hạnh phúc và có cảm giác thành công.Hạnh phúc thì không phải nói rồi còn thành công chính là lúc đó tuy sắp chết nhưng hắn vẫn không từ bỏ ham muốn được sống. Chính vì ý nghĩ không bỏ cuộc đã kích phát một sức mạnh nào đó làm hắn thoát ra cái ảo cảnh kia. Chính bản thân hắn đã vượt qua một ải này nên hắn mới có cảm giác thành công. Không chỉ có vậy trong cơ thể hắn còn có một sự thay đổi lớn khác.

Trong lúc Liễu Thiên cảm thấy tối tăm cô quạnh kia hắn đã không ngừng tự nhủ phải sống, phải sống bằng mọi giá và ngay lúc đó hắn đã cảm nhận được đan điền của mình có cái gì đó chuyển động, cái gì đó đang thức tỉnh, một thứ gì đó cũng muốn sống và tồn tại như hắn. Chính thứ đó đã góp phần làm hắn vượt qua được khảo nghiệm kia, nếu không hắn không thể nhanh như vậy đã tỉnh lại được.

Trải qua một lần chết vô thanh vô tức không hiểu chuyện gì. Bây giờ lại chết một lần chết giả làm cho Liễu Thiên cảm thấy rõ ràng cái chết bắt đầu thế nào?

Hắn đã cảm thấy sự tịch mịch, đơn điệu, cô đơn, lạnh lẽo,… của cái chết. Giờ hắn mới biết là sống khổ còn hơn là chết. Dù sống khổ đến mấy thì vẫn được tồn tại cùng thế giới, vẫn được hưởng thụ từng phút giây, vẫn có thể phấn đấu để không khổ nữa, vẫn có thể tìm ra niềm vui trong sự nhàm chán và khổ sở đó. Còn nếu đã chết thì mọi thứ trở thành vô nghĩa và cơ thể sẽ thành cát bụi còn linh hồn sẽ dần tan biến trong hư vô.

Chết thêm một lần càng làm hắn trân trọng cuộc sống và muốn cố gắng hết sức để không bị giết như một màn trong ảo cảnh vừa rồi. Kiếp người đã ngắn rồi mà còn bị cướp đi sinh mạng thì thật đau khổ!

Ngay sau khi suy ngẫm một chút, Liễu Thiên đã đưa tâm thức kiểm tra đan điền của mình thì không khỏi tươi cười.

Trong đan điền, tại điểm thủy khởi, thiên tinh kia lúc này đang quay tròn. Nó đang làm một hành động mà chỉ khi Liễu Thiên có nguyên thần cung cấp nó mới làm. Liễu Thiên cảm nhận thật kỹ thì thấy được xung quanh thiên tinh có một lượng nguyên thần đang nhè nhè rỉ ra tràn ra không gian đan điền.

Điều này làm Liễu Thiên vui vẻ không ít.

Theo hắn thấy thì rất có thể ‘thiên tinh’ này đã thức tỉnh rồi, nếu hắn đoán không nhầm thì vượt một cửa ải vừa rồi làm cho ‘thiên tinh’ thức tỉnh chứ không phải là cứ tích tụ nguyên thần đến một ngày rồi nó sẽ thức tỉnh như Đồng Xuyên não giả nói.

Hắn lúc này nhớ lại bộ dạng Đồng Xuyên khi nói về Thiên tinh thức tỉnh thì cảm thấy có gì đó rất gian thế nhưng lúc đó hắn cũng không để ý. Nhưng hôm nay gặp một ải này thì hắn đã hiểu rõ.

Hắn lúc này mới biết Đồng Xuyên nói ra ‘thiên tinh’ sẽ tự động thức tỉnh khi đủ nguyên thần chỉ là biện pháp che mắt mà thôi. Nếu không có một màn này thì cả đời này hắn cũng không thể làm thiên tinh thức tỉnh được. Như vậy cả đời này nếu hắn không chọn những con đường mạo hiểm thì sẽ vĩnh viễn không tăng tiến được tu vi a!

Nghĩ lại thì hắn mới cảm thấy những lựa chọn của mình khi tham gia thí luyện là chuẩn xác.

Thế nhưng lúc này, Liễu Thiên càng nghĩ thì càng không hiểu tại sao Đồng đại ca lại giấu hắn chuyện này?

“Thôi bỏ đi, mai kia gặp lại đại ca hỏi sau cũng được!” Liễu Thiên từ bỏ vấn đề này, theo hắn thì vị đại ca này cũng rất tốt với hắn nên không hề có ý hại hắn nên hắn không truy cứu nhiều làm gì nhiều cho mệt. Chẳng phải bây giờ ‘thiên tinh’ đã tỉnh rồi sao? Cái vụ dấu diếm này khi nào gặp lại Liễu Thiên hỏi thì sẽ biết được thôi.

Bỏ qua mấy suy nghĩ vớ vẩn hắn gật đầu khẽ cười một cái. Dù thế nào thì hắn cũng đã thu được lợi rất nhiều từ một ải vừa rồi, bây giờ phải vui lên mới đúng.

Chính vì thế hắn rất vui vẻ ngồi xuống luyện công một lúc, hắn muốn thử xem thiên tinh kia còn hút nguyên thần của hắn nữa không?

Liễu Thiên hai mắt nhắm liền, ngồi khoanh chân trên sàn bắt đầu tu luyện.

Bên trong đan điền Liễu Thiên, hai dòng xoáy công pháp đồng thời vận khởi nguyên thần từ kinh mạch bắt đầu được hút vào điểm Thủy Khởi, nơi “thiên tinh” đang ngự trị

Tại điểm Thủy Khởi, thiên tinh bây giờ quay tròn mỗi lúc một nhanh rồi đến một tốc độ nhất định thì duy trì như vậy. Nguyên thần đi vào điểm thủy khởi lúc này không bị hấp thụ nữa mà chúng đi xung quan ‘thiên tinh’ tạo thành một nguyên quyển dần bao kín thiên tinh.

Theo thời gian, nguyên quyển quay tròn xung quanh thiên tinh mỗi ngày một lớn sau đó từ từ lan tỏa xuống đáy của đan điền tạo thành lớp nguyên thần tích trữ đầu tiên.

Chính lúc này, nguyên thần của Liễu Thiên được tích tụ trong đan điền như bao người khác. Hắn đã quay lại tu luyện như thường, tu vi của hắn từ nay sẽ tăng tiến, hắn đã có thể sử dụng nguyên thần để chiến đấu!

Hai khắc sau, Liễu Thiên đứng dậy, hắn không có nhiều thời gian để tu luyện ở đây. Hắn chỉ tu luyện một chút để có một lượng nguyên thần để đi vào cửa ải tiếp theo mà thôi.

Tu luyện ở chỗ này linh khí khá thưa thớt, gần như rất ít nên dù có cả thiên tinh sản xuất ra nguyên thần nhưng trong hai khắc kia Liễu Thiên cũng chỉ hấp thụ được lượng nguyên thần bằng hai thành của đan điền cảnh giới.

Bình thường với linh khí xung túc như trong tông môn thì Liễu Thiên chỉ mất của một canh giờ là có thể hấp thụ đầy nguyên thần trong đan điền cảnh giới và đạt đến điểm giới hạn tịnh tiến.

*Đan điền cảnh giới như đã biết là tên gọi Liễu Thiên tự đặt. Theo hắn thì đan điền từ từ mở rộng để đạt kích thước lớn nhất. Trên quãng đường tăng tiến này thì đan điền dừng lại ở nhiều mốc và mỗi mốc đó đều được gọi là Đan điền cảnh giới. Hay nói cách khác thì đan điền cảnh giới chính là thước đo độ tăng tiến của tu vi.

Cái tên này chính Liễu Thiên nghĩ ra để dễ dàng hiểu về tu luyện ở đây. Hắn muốn đưa tất cả những vấn đề trong tu luyện về những khái niệm và định nghĩa cụ thể để sử dụng và luyện tập một cách hiệu quả hơn. Vì vậy không chỉ có khái niệm đan điền cảnh giới mà hắn còn nghĩ ra đủ các cái tên khác.

Đan điền cảnh giới là khái niệm đánh dấu quá trình tăng tiến tu vi trong một tiểu cảnh giới. Đan điền cực đại là độ lớn tối đa đan điền cảnh giới có thể đạt được.

Đan căn là căn cơ đan điền của mỗi người, đan căn này quyết định độ rộng tối đa một đan điền có thể xây dựng. Nó cũng đánh dấu mốc một người đột phá lên đại cảnh giới tiếp theo.

Giới hạn tịnh tiến chính là khi nguyên thần trong đan điền cảnh giới đã đầy nhưng nguyên thần vẫn được tịch tụ vào đan điền làm cho mức cân bằng bị phá vỡ và đan điền cảnh giới phải tiến hành mở rộng. Đan điển mở rộng hay chính là tu vi tăng tiến!

Liễu Thiên lúc trước khi hấp thụ ‘thiên tinh’ của Đông Xuyên thì hắn đang ở Linh Cơ cảnh đệ tam trọng. Trong đệ tam trọng thì hắn đã xây dựng đan điền được một nửa Đan căn của cảnh giới này. Hay chính là đan điền cảnh giới của hắn bằng một nửa đan điền cực đại.

Như vậy là lượng nguyên thần tối đa Liễu Thiên có thể chứa được để sử dụng lúc này được đo bằng độ lớn của đan điền cảnh giới kia.

Còn khi nguyên thần đạt đến giới hạn tịnh tiến mà còn người vẫn tiếp tục tu luyện tích tụ nguyên thần thì nguyên thần đó sẽ được dùng để mở rộng đan điền cảnh giới ra. Quá trình tịnh tiến này lại từ từ diễn ra hàng tháng đến hàng năm thì đan điền cảnh giới mới dần đạt đến trạng thái lớn nhất. Đan điền mở rộng tối đa khi này Liễu Thiên gọi nó là đan điền cực đại.

Như đã biết đan điền vốn có một kích thước cố định, lúc đầu khi tu luyện đan điền không tự dưng đã có thể chứa được nguyên thần mà phải tích tụ nguyên thần để xây dựng thành đan điền trước. Hay chính là nguyên thần khi tiến vào đan điền đã bị đan điền hấp thụ một lượng nhất định để kiến tạo lên đan điền. Từ đó mới có khung đan điền chứa lượng nguyên thần còn lại.

Trong mỗi tiểu cảnh giới, tùy theo lượng hấp thụ nguyên thần mà đan điền sẽ từ từ mở rộng. Và sau khi mở rộng đến giới hạn của Đan Căn thì nó sẽ dừng lại và lúc này gọi đó đan điền cực đại(đỉnh phong). Khi này nếu nguyên thần tiếp tục lấp đầy đan điền thì đan điền không thể mở rộng được nữa nên phải tiến hành đột phá lên cảnh giới tiếp theo.

Trong mỗi một tiểu cảnh giới khi tu luyện sẽ có nhiều giai đoạn khác nhau, mỗi một giai đoạn tu luyện thì đan điền sẽ có thể tích sử dụng khác nhau. Càng tu luyện lâu thì đan điền cảnh giới càng lớn và lượng nguyên thần chứa trong đó càng nhiều. Và khi chiến đấu chính là sử dụng số nguyên thần được chứa trong đan điền cảnh giới nên tu luyện tăng tiến tu vi thì rất lâu mới tăng tiến một chút còn tu luyện hồi phục lại lượng nguyên thần trong đan điền cảnh giới để để sử dụng lại rất nhanh đã đầy đan điền.

Khi này, Liễu Thiên đã đình chỉ tu luyện nhưng hắn vẫn cảm thấy nguyên thần trong đan điền đang tăng lên. Tuy không nhiều nhưng vẫn là tăng lên. Điều này làm hắn không khỏi vui vẻ trong lòng. Xem ra những ngày tháng dậm chân tại chỗ đã hết, hắn khi này sẽ gặt hái lợi ích thiên tinh đem lại.

Đem tâm tư vui vẻ này, Liễu Thiên nhìn quanh một lượt bức tranh để tìm kiếm nối đi tiếp theo. Nhìn hết một lượt không thấy lối đi, hắn đành phải quay lại nhìn vào bức tranh.

Theo hắn biết thì ảo thuật đồ này chỉ có một dạng ảo thuật duy nhất phong ấn trong đó mà thôi. Lúc trước hắn nhìn vào sợ hãi lên mới vội quay đi chứ bức tranh kia không thể mê hoặc một người hai lần được. Lúc này, nếu có gặp lại một cảnh vừa rồi thì hắn cũng chẳng có gì phải sợ hãi nữa.

“Kẹt!”

Ngay khi Liễu Thiên bước lại gần thì bức tranh bỗng nhiên tách ra, không phải nói là cả bức tường tách ra để lộ ra một thông đạo. Thông đạo này nhìn không thấy điểm cuối nhưng được cái hai bên đều có quang thạch thắp sáng cho nên nhìn cũng không u ám như thông đạo lúc trước.

Liễu Thiên nhìn một lượt thì cũng thấy trên đỉnh thông đạo lại hiện ra một dòng chữ.

“Tâm lộ! Sinh Tử Thông, Nhân Lộ Khai! Tâm Bộ Hành!”

“Đường đi, kệ đi đã!” Liễu Thiên lẩm bẩm một câu rồi liền lắc đầu cất bước đi vào thông đạo nhiều ánh sáng kia.

Trong khi này, Hà Minh và Tằng Nhất cũng đã vượt qua ải ba vào ải thứ tư – mê cung.

Ải thứ ba của Phân Linh lộ chính là một thông đạo lớn với nhiều cơ quan được bố chí, nhiệm vụ của mỗi đệ tử là phải vượt qua thông đạo này. Đối với Hà Minh thì tầng ba có chút chật vật còn với Tằng Nhất thì không mấy mất sức.

Tầng bốn chính là một mê cung với vô số thông đạo ngoằn nghèo đan vào nhau.

Cả hai người lúc này đều phải dựa vào những thứ đã học được về tất cả các môn liên quan đến địa đồ định vị để tìm ra nhưng con đường đúng. Họ có thể dùng ngũ hành, bát quái hay bất kì một loại trận đồ nào đó để không bị đi lạc trong mê cung này.

Lại nói tuy cùng một Phân Linh lộ nhưng với mỗi thông đạo của một vị tông chủ thì cửa ải cũng được bố trí khác nhau, những thử thách trong đó cũng khác nhau. Nên khi này cả hai người tuy cùng trong mê cung nhưng lại gặp phải những truyện bất đồng…

Sôi nổi nhất lúc này chính là những người đi trong Đại Kiến lộ, dù có đi theo thông đạo của tông chủ nào đi nữa thì họ cũng đang phải gặp những trở ngại nhất định. Nhiều đệ tử Khai Minh cảnh đã phải dừng lại, nhiều kẻ thì cũng nằm xuống. Thế nhưng những tên yêu nghiệt thì vẫn băng băng qua từng ải một cách dễ dàng. Trong số yêu nghiệt đó tất nhiên có cả Thượng Quan Nhu Vân. Nàng khi này đã vượt qua ải bốn.

Trong tam lộ thì Sinh Tử lộ là ít đệ tử tham gia nhất, bảy hai điểm tài vật, mỗi điểm đều có tám Sinh Tử lộ ứng với tám vị tông chủ. Tính ra có gần sáu trăm Sinh Tử lộ thế nhưng con số đệ tử đi vào lại chưa được một phần hai mươi. Sinh tử lộ chỉ có hai mươi hai người tham gia mà thôi. Kết quả này cũng đúng thôi, số đệ tử tham gia tài vật chi hùng chỉ hơn ba trăm người, trong đó đa số đã chọn hai thông đạo kia rồi nên tầm đó ngươi đi Sinh Tử lộ cũng không có gì ngạc nhiên.

Trong hai mươi hai người kia thì thông đạo của Kỳ Nhân Thủy Tổ có bốn người, ngoài Liễu Thiên ra còn có ba người nữa cũng đang vượt những ải trong khảo nghiệm này.

Quay lại với Liễu Thiên thì sau nửa giờ di chuyển nhưng hắn vẫn đang đi trong thông đạo nhiều ánh sáng kia. Một thông đạo thẳng mãi không thấy điểm cuối, hắn lúc này đã thấm mệt. Hắn dừng lại nhìn về đằng sau một cái thì thấy phía sau cũng chỉ là một hành lang trải dài không có điểm cuối.

“Thử độ kiên trì ư?” Liễu Thiên hơi nhăn mày lẩm bẩm rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

PS: Các bạn thông cảm! Mình đã cố diễn giải nhưng có thể cách diễn giải vẫn chưa tốt nên có thể một số bạn không hiểu mình viết gì! Các bạn có thể đọc lại một lượt nếu vẫn không hiểu thì bỏ chương này đi!