Thiếp Thân Đặc Công

Chương 76: Cảnh xuân chợt tiết

Phương Dật Thiên chậm chạp lái xe tới Mân Côi trang viên lúc đó đã là tám giờ.

Tiểu tử này cũng biết tính toán thời gian, hẹn tám giờ sáng sẽ tới biệt thự Lâm gia cũng không nuốt lời.

Đương nhiên, nếu không gặp Liễu Ngọc vậy hắn có thể đến trước một chút, bất quá, nếu không gặp Liễu Ngọc sao có chuyện 'hiểu lầm' làm bàn đạp để mai sau phát triển chứ?

Lái xe vào trong biệt thự, dựa theo suy đoán của hắn lúc này Lâm Thiên Tuyết còn đang ngủ, đối với mĩ nữ mà nói, giấc ngủ buổi sáng rất quan trọng, một đại mĩ nữ như Lâm Thiên Tuyết tất nhiên sẽ nắm bắt lấy cơ hội ngủ sáng để chăm sóc cho làn da của mình, tuy rằng da thịt nàng rất mịn màng mềm mại không chút tì vết nào.

- Tiểu Phương, cháu đến rồi.

Phương Dật Thiên vừa vào phòng khách liền thấy Ngô mụ từ bếp đi ra, cười nói.

Phương Dật Thiên gật gật đầu, nói:

- Lâm tiểu thư còn chưa dậy?

- Đúng vậy, tiểu thư đang ngủ, cháu chắc chưa ăn sáng? Dì đã làm bữa sáng rồi, mau lại ăn đi.

Ngô mụ mời.

- Vâng, cảm ơn dì.

Phương Dật Thiên sáng khoái đáp, xem ra kẻ có tiền rất thoải mái, không cần lo cơm ăn ba bữa, tự nhiên đã có người chuẩn bị cho, buổi tối còn thêm thức ăn bổ dưỡng cho thân thể.

Bữa sáng rất phong phú, tùy Phương Dật Thiên lựa chọn, Phương Dật Thiên cũng không chú ý nhiều, tùy tiện ăn vài cái bánh bao, uống chén sữa ăn hai quả trứng cảm thấy đã lưng bụng, đối với một kẻ trước kia không rảnh ăn sáng như hắn có ăn hay không cũng không sao cả.

Ăn xong bữa sáng Lâm Thiên Tuyết vẫn chưa dậy, Phương Dật Thiên cũng thoải mái vui vẻ, ngồi trên chiếc sô pha mềm mại đọc báo mới.

Đọc báo xong mà Lâm Thiên Tuyết vẫn chưa dậy, hắn nhìn đồng hồ, đã là 9h15, hắn thầm nghĩ Lâm Thiên Tuyết sẽ không ngủ luôn đến tối chứ?

Nếu thật vậy công việc của hắn cũng quá thoải mái đi, mỗi ngày lười biếng ở đây, một tháng có hai vạn tiền lương?

Cái này cũng quá khoa trương, ngồi không có thể lấy hai vạn, Phương Dật Thiên nghĩ mình đã lấy tiền của Lâm Chính Dương ít ra cũng phải tỏ chút giá trị.

Trong tiềm thức, hắn vẫn mong trong lúc làm vệ sĩ cho Lâm Thiên Tuyết có thể một lần thể hiện chí khí, như anh hùng cứu mĩ nhân gì đó, khiến Lâm Thiên Tuyết nhìn mình với con mắt khác xưa, để sau này mỗi người một ngả mình cũng không quá xấu trong ấn tượng của nàng.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, cũng làm cho mình lãnh lương đỡ phải áy náy.

Đang nghĩ ngợi, trên cầu thang liền vang lên âm thanh tiếng bước chân rất nhỏ, ngàn ngóng trăm mong cuối cùng Lâm Thiên Tuyết đã dậy.

Có lẽ Lâm Thiên Tuyết đã có thói quen thường ngày chỉ nhìn thấy Ngô mụ trong cả cái biệt thự lớn như vậy, trong tiềm thức nàng cũng không nghĩ tới sau này sẽ có thêm một tên nam nhân ở trong biệt thự, bởi vậy trên thân nàng vẫn mặc một bộ đồ ngủ màu tím sẫm mỏng như cánh ve.

Chiếc áo ngủ làm nổi bật dáng người cao gầy của nàng, ẩn hiện một mảnh bóng loáng trắng như tuyết, ngay cả hai khối cao ngất trước ngực cũng dựng thẳng lên sau áo ngủ, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đại khái hình dạng, bởi vì bên trong cũng không có nội y!

Đúng là vì thói quen của Lâm Thiên Tuyết, tự nhiên khiến Phương Dật Thiên chiếm được đại tiện nghi.

Phương Dật Thiên đảo mắt nhìn lại, nhất thời hơi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ :

"Ta kháo, Lâm Thiên Tuyết đây là cố tình dụ dỗ ta sao? Mặc một bộ áo ngủ như vậy đi xuống? Ách.... quần lót màu phần hồng, không phải....... cho dù có câu dẫn ta cũng không cần làm nhiều động tác như vậy chứ?"

Tuy cảm thấy kinh ngạc, bất quá sắc mặt Phương Dật Thiên cũng không chút biến hóa, bình tĩnh cười nói:

- Lâm tiểu thư, cô đã dậy.

Lâm Thiên Tuyết vừa xuống cầu thang cũng nhìn thấy Phương Dật Thiên ngồi trên sô pha, nhất thời đầu óc không kịp suy nghĩ, mày liễu nhăn lên :

- Ngươi, ngươi sao lại ở đây?

- Ha ha, Lâm tiểu thư đã quên tôi là vệ sĩ của cô sao? Mỗi sáng tám giờ tôi đều đến đây bắt đầu làm việc.

Phương Dật Thiên chính nghĩa nói, sau đó nhìn vào đôi mắt mơ màng của Lâm Thiên Tuyết, cũng không có nhân cơ hội thưởng thức bộ ngực cao ngất trắng như tuyết kia, tuy rằng vị trí đó quả thật mê người, nhưng vì tính toán lâu dài, hắn không thể không bỏ qua cái lợi nhỏ trước mắt.

- A, đúng a, nếu ngươi không nói ta cũng quên mất.

Lâm Thiên Tuyết phản ứng lại, vẫn không cảm giác được có gì không đúng.

Lúc này, Ngô mụ đi ra, thấy Lâm Thiên Tuyết, nói:

- Tiểu thư cô đã dậy.......

Sau đó, ánh mắt Ngô mụ cũng ngây ngốc, bà nhìn thấy trên người Lâm Thiên Tuyết mặc bộ áo ngủ mỏng như cánh ve, nhìn lại đại nam nhân Phương Dật Thiên, trong lòng nhất thời lâm vào hoàn cảnh khó xử, đang muốn nghĩ cách nhắc nhở Lâm Thiên Tuyết lên lầu thay quần áo rồi hãy xuống.

Lâm Thiên Tuyết chú ý tới biến hóa của Ngô mụ, nàng không khỏi cảm thấy kì quái, theo ánh mắt Ngô mụ nhìn lại thân thể mình, nhất thời------ trong đầu một mảnh trống rỗng, mình làm gì thế này, mặc một bộ áo ngủ gần như trong suốt đi xuống đây?

- A..............

Lâm Thiên Tuyết nhịn không được hét lớn một tiếng, đảo mắt nhìn về phía Phương Dật Thiên, sắc mặt nhất thời đỏ bừng lên, quát :

- Ngươi, quay đầu đi, không được nhìn.

Tiếp đó, nàng lúng túng vội vã chạy lên lầu, bên tai còn nghe thấy tiếng nói của Phương Dật Thiên truyền tới:

- Chậm một chút, bên trong áo ngủ của cô...... không ngờ còn mặc quần lót hồng nhạt in hình nhân vật hoạt hình, thật sự quá đáng yêu......