Thương Mục Kiêu hoàn toàn không coi mình là người ngoài, chọn một chai vang đỏ Penfolds từ tủ rượu, thành thạo mở nắp chai, lại lấy ra hai thêm hai cái ly nữa.
"Hôm nay trăng tròn nè, thầy chỉ em ngắm trăng đi." Rót rượu vào chiếc ly chân cao, cậu ta đưa cho tôi một ly, rồi cầm một ly đi về phía ban công phòng khách.
Nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta, tôi nhấp một ngụm rượu trong ly, hương nho nồng nàn quyện với mùi rượu nhanh chóng chiếm trọn khoang miệng, để lại chua nhẹ và độ cay thích hợp nơi đầu lưỡi.
Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ dành thời gian để nhấm nháp ly rượu này, cảm nhận trải nghiệm tuyệt vời của vị tannin(*) tràn trên đầu lưỡi, không bao giờ phụ lòng công sức của những người làm rượu. Nhưng bây giờ tôi lại không hề có tâm trạng để từ từ nếm rượu, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện đêm nay.
(*) Tannin là hợp chất hữu cơ vị đắng, có nhiều trong trà, cà phê và rượu vang.Vì sao tôi lại đưa cậu ta về nhà?
Mang theo câu hỏi không có lời giải đáp, tôi ngửa đầu một hơi uống hết rượu trong ly, đặt ly rỗng lên quầy bar, điều khiển xe lăn đi về phía Thương Mục Kiêu.
"Đứng sang một bên đợi đi, chỉnh xong tôi gọi cậu lại." Tôi đuổi cậu ta sang một bên, bật kính thiên văn bắt đầu hiệu chỉnh góc độ.
Lúc tôi điều chỉnh, Thương Mục Kiêu yên lặng khoanh tay dựa vào một bên, đảo đảo ly rượu, không nói gì. Khi đã xong, tôi tránh ra, vẫy tay gọi cậu ta lại.
"Nhanh thế à." Cậu ta đặt ly rượu xuống bàn cà phê rồi lại tiến đến.
Tôi nói với cậu ta tên và chức năng của các bộ phận khác nhau trên kính thiên văn, rồi đưa cho cậu ta bộ điều khiển tay, để tự cậu ta xem.
Cậu ta cúi xuống, cẩn thận áp sát vào thị kính, lúc thấy rõ được hình ảnh hiện ra trong kính viễn vọng, cậu ta không nhịn được phải thốt lên.
"Sao xấu quá vậy."
Từ xưa đến nay, mặt trăng đã mang bao tưởng tượng đẹp đẽ của con người, từ cung trăng, chị Hằng thỏ ngọc, hay trong những câu thơ cổ cũng toàn miêu tả nó long lanh như ngọc đẹp. Nhưng trên thực tế nó không phải là một tấm ngọc sáng, cũng không có tiên nữ xinh đẹp trên đó, nó chỉ có một mảng xám xịt, bề mặt gập ghềnh với vô số hố thiên thạch.
"Mặt trăng không có lớp đệm khí quyển. Bất kỳ vật chất nào va vào nó sẽ để lại những dấu vết rõ ràng trên bề mặt, và vì không có không khí hay gió nên rất khó phong hóa, khiến những vết này cứ tồn tại mãi năm này qua tháng nọ. Từng cái lỗ nhỏ câu thấy có thể đã tồn tại hơi hàng trăm triệu năm rồi."
Việc nhìn thấy những dấu vết cổ xưa này chỉ bằng mắt thường đối với tôi là một trải nghiệm vô cùng quý giá, nhưng Thương Mục Kiêu lại có hơi không cảm nhận được.
"Thầy thấy thú vị khi quan sát mấy cái hố này?"
"Những cái hố này đều có tên." Tôi nói, "Ở hướng Bắc cậu có thấy một cái bóng dài hẹp không, đó là Mare Frigoris. Bên dưới là một vùng dài và hẹp, cái hố ở giữa được gọi là hố Plato, còn nằm một chút về phía đông là hố Aristotle, còn cái bóng lớn bên dưới Aristotle là Mare Serenitatis, băng qua nó thì đến cao nguyên Descartes."
"Cho nên có câu, các triết gia đều sống trên cung trăng." Thương Mục Kiêu mỉm cười ngẩng đầu, thấy tôi không có phản ứng, cậu ta phải giải thích thêm, "Đó là nói nổi tiếng của một nhà hài kịch nước ngoài, châm biếm triết gia toàn nói những lời nói suông, không thực tế."
Mặc dù điều này đúng với một số triết gia, nhưng không phải tất cả họ đều như vậy, câu nói này cũng hơi bất công quá rồi.
"Tôi không như thế." Tôi đính chính cho bản thân.
"Thầy thì có vấn đề khác." Cậu ta dịch người sang một chút, hỏi, "Cái bóng bên trái là gì vậy? Sao em thấy hình như nó đang nhúc nhích."
Nhúc nhích? Tôi tưởng kính thiên văn bị lỗi, nên cúi xuống gần hơn thử nhìn vào thị kính.
Tầm nhìn rõ ràng, không có gì cả. Không có lỗi kính, cũng không có cái bóng gì chuyển động.
Tôi khó hiểu ngẩng đầu: "Đâu có gì..."
Tôi chưa kịp nói xong, bất ngờ bị một đôi môi nóng rực hôn lấy.
Ngay từ một khắc đó, đại não tôi như đông cứng, không thể nghĩ được bất cứ điều gì.
Khe hở giữa hai hàm răng bị đầu lưỡi tràn ngập mùi rượu đẩy ra, khác với ấn tượng thường ngày, cậu ta không làm gì thô bạo, chỉ nhẹ nhàng dụ dỗ.
Cậu ta như một thợ săn kiên nhẫn nhất, biết cách tỏ ra thân thiện để hạ thấp sự cảnh giác của con mồi.
Tất nhiên, con mồi luôn cảm nhận được nguy hiểm, nhưng đối mặt với sự tấn công của thợ săn, vẫn không thể làm gì, nó chỉ có thể tràn đầy dũng cảm, mặc kệ cái chết bước vào bẫy.
Lông mi run rẩy không tự chủ được, ngón tay khẽ siết vào nhau, thậm chí còn quên cả thở.
Cảm giác thời gian vừa đã qua rất lâu vừa chỉ như một cái chớp mắt. Đầu lưỡi nóng ẩm liếm qua khóe môi, Thương Mục Kiêu lùi về phía sau, trong mắt mang theo ý cười: "Vấn đề của thầy là thầy quá mức lý trí. Ví dụ như bây giờ..."
Bây giờ thế nào?
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mấp máy nói của cậu ta, không biết mình đã đặt câu hỏi chưa. Tôi bắt đầu hô hấp bình thường lại, nhưng vẫn còn cảm thấy đầu váng mắt hoa, mấy dấu hiệu bị thiếu oxy vẫn không hề đỡ hơn một chút nào.
Cậu ta chống hai tay sang hai bên xe lăn của tôi, nhìn xuống tôi, đều đều nói: "Bầu không khí giờ đang rất tốt, sao thầy chỉ chờ mỗi mình em hôn thầy thế?"
Tôi nên...... nên làm gì đây?
Trong cơn hoảng hốt, tôi dường như nghe thấy âm thanh nứt vỡ của những tảng băng, nhưng tôi không thể nghĩ ra đó là cái gì.
Rõ ràng tôi chỉ uống một ly rượu, tại sao lại bắt đầu say?
Lẽ ra tôi không nên uống ly rượu đó...
"Sao thầy cứ như đứa con nít ngốc nghếch chưa từng yêu vậy?" Cậu ta than thở rồi lại tiến lại gần, gần sát như sắp sửa chạm vào môi tôi, nhưng lại không chạm: "Thưa thầy, nếu thầy không hôn em, em sẽ giận đó. "
Như gần như xa, gãi nhưng không đúng chỗ ngứa, cậu ta thật sự quá am hiểu cách để khiêu khích một người.
Trong đầu tôi vang lên rất nhiều âm thanh, lúc thì "Hãy coi mỗi ngày như ngày cuối cùng ta được sống trên đời" của ông Hoàng; rồi đến "Không có gì cao hơn lý trí" của Kant... Họ xuất hiện lặp đi lặp lại, xen kẽ những câu nói như vui sướng khi thấy người khác gặp họa của Bergson hay Schopenhauer, khiến bộ não vốn đã đình công của tôi như sắp nổ tung.
Thương Mục Kiêu đợi mãi không thấy tôi phản ứng lại, cậu ta chậc một cái rồi định đứng thẳng người.
Dưới tình trạng không thể suy nghĩ được gì, tôi vươn tay ra níu lấy tay áo cậu ta.
Ngay lập tức tất cả âm thanh trong đầu tôi biến mất. Những vết nứt trên mặt băng ngày càng lớn, lớn đến mức không thể kiểm soát được nữa, toàn bộ tan vỡ, biến thành bột mịn. Góc áo len mềm mại bị tôi nắm chặt trong lòng bàn tay. Tôi rũ mắt, vài giây sau mới ý thức được, đó không phải là tường băng, đó là lý trí của tôi.
Lý trí của tôi đang tan rã, nó sụp đổ từng chút một, bị bản năng tấn công, chiếm lấy ngai vàng.
Bản năng đã chiến thắng, chiến thắng một cách âm thầm nhưng oanh liệt, đạp lên tất cả những kẻ từng coi thường nó, vươn xúc tu đến mọi rãnh não, khiến bạn không thể dễ dàng loại bỏ nó ra khỏi đầu.
Nó nhanh chóng mở rộng lãnh thổ của mình, không chỉ chiếm lĩnh nơi quan trọng nhất của bộ não, mà còn giành được quyền kiểm soát cơ thể tôi.
"Thật hết cách mà..." Thương Mục Kiêu như đành chịu thua, khẽ mơn trơn gò má tôi, vuốt đến vành tai.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, vẫn đang cố gắng vật lộn giãy giụa trong nội tâm.
Tôi không tin, tôi không tin lý trí lại dễ dàng chết như vậy.
"Thầy không hôn em, cũng không cho em đi..." Lòng bàn tay to rộng dừng lại trên gáy tôi, đôi mắt đen sâu thẳm, ẩn ẩn lộ ra vẻ tàn nhẫn trong động tác và giọng nói: "Vậy thì em chỉ có thể chủ động." Cậu ta cúi xuống, vừa dứt lời, đôi môi đã thô bạo hôn lấy tôi.
Sau cái hôn nhẹ nhàng lúc nãy, cậu ta không còn giả vờ nữa, hoàn toàn bại lộ bản chất thật của mình, hôn sâu đến điên cuồng.
Giống như đang dùng hành động để nói với bạn: "Đã rơi vào tay em thì đừng hòng chạy thoát. Đây là Lan Nhược Tự của các thư sinh, là Bạch Vân Hương của Hán Võ Đế, (**) là món nợ mà thầy không thể nào thoát ra."
Mặt tôi bị kéo ngửa lên, gáy tôi tê dại, tôi hoàn toàn bị động đón nhận tất cả những gì cậu ta đưa đến, đầu tôi càng thêm quay cuồng.
Mãi đến khi tôi thực sự hụt hơi, bàn tay nắm lấy tay áo cậu ta run lên, cậu ta mới chưa đã thèm mà buông tôi ra, giống như một con rắn rút lưỡi ra khỏi miệng tôi.
"Thầy à, thầy nói dối." Bàn tay đặt ở sau gáy tôi vẫn chưa thu về, tiếp tục xoa bóp như đang vuốt ve một con vật nhỏ nào đó, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể. Tôi như một con mèo được gãi đến chỗ ngứa, đến xương cốt cũng như mềm nhũn đi.
Ngực tôi phập phồng dữ dội, tôi muốn hành động dễ dàng nhất có thể, nhưng cơ thể tôi không cho phép. Tôi cố gắng làm chậm hơi thở mình lại, phớt lờ những gì cậu ta đang nói.
"Thầy nói thầy không có ý đồ gì với em, nhưng rõ ràng thầy rất thích em."
Tôi nghiêng đầu muốn hất tay cậu ta ra.
Cậu ta ngoan cố trì lại, không cho tôi thực hiện được ý đồ.
"Buông ra..." Tôi trừng mắt nhìn, chậm rãi buông bàn tay đang nắm ống tay áo cậu ta ra.
Lý trí đang cố giữ chút hơi tàn, vẫn còn một cơ hội sống lại.
Tôi muốn cứu nó.
Thương Mục Kiêu liếc nhìn tay tôi, trong mắt hiện lên một chút không vui.
Năm ngón tay chen vào giữa các ngón tay của tôi, hơi thở vốn thuộc về cậu ta lại ập đến, lại ngang ngược xâm nhập vào khoang miệng tôi.
Lần này cậu ta ngoan ngoãn không bóp gáy tôi, thay vào đó chỉ vuốt vuốt tóc.
Da đầu hơi đau, tôi nhíu mày, vô tình cắn vào lưỡi cậu ta. Thương Mục Kiêu khựng lại một lúc, sau đó lại thô bạo hơn mà mút lấy tôi. Nước bọt không kịp nuốt chảy xuống khóe môi, không khí lạnh lẽo dần trở nên nóng lên.
Lý trí đã chết. Bản năng khoanh chân ngồi trên ngai vàng, nhìn nó đầy thương hại. "Twinkle Twinkle Little Star " u sầu vang lên xung quanh. Đó là bản nhạc phúng điếu cho lý trí, cũng là khúc ca mừng bản năng lên ngôi.
Tôi nếm được trong miệng Thương Mục Kiêu vị rượu vang mà tôi chưa kịp nhấm nháp kỹ khi nãy. Hơi thở trộn thêm mùi nicotine làm tăng thêm độ chát, nhưng cũng làm nổi bật lên vị ngọt.
Ngọt quá, không giống vị vang đỏ chút nào.
Chai Penfolds này có vẻ cũng không tốt lắm...
Băng đã nứt nát, và một khi ngọn lửa bị giam cầm nhiều năm tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chúng sẽ bắt đầu cuộn lên thiêu sạch cả đồng cỏ mênh mang.
Khi sực tỉnh lại, tôi thấy mình đã bị Thương Mục Kiêu đè lên giường, tôi còn không nhớ mình vào phòng bằng cách nào.
Tuyệt thật, bản năng còn có thể tiện tay xóa trí nhớ nữa cơ đấy.
Chẳng hiểu vì sao tôi lại nhớ đến cảnh tình nóng bỏng trong kho thóc của nam nữ chính trong phim "Ngược chiều gió". Mỗi tiếng thở dốc và run rẩy trước camera dường như trùng lặp lại với tôi và Thương Mục Kiêu, tôi chợt nhận ra rằng đây có thể là cái người ta gọi là "ý loạn tình mê".
Tôi từ bỏ hoàn toàn suy nghĩ, trao cơ thể mình cho bản năng. Cho đến khi... tôi cảm thấy cậu ta đang cởi quần tôi.
Trong tích tắc, như bị dội một thau nước đá vào người, tôi chợt bừng tỉnh, thở hổn hển đè lại tay cậu ta.
Cái đầu đang vùi vào hõm vai tôi khó hiểu ngẩng lên, ánh đèn mờ ảo cũng không thể che giấu được vẻ thèm khát dâng tràn trong mắt cậu ta.
"Không..." Đây là ranh giới cuối cùng của tôi, còn cao hơn cả lý trí, nó là tôn nghiêm của tôi.
--