THIẾU CHỦ MA GIỚI CƯỜNG THẾ SỦNG ÁI

Chương 5

“Rất tốt, chỉ có một người thì dĩ nhiên sẽ ngủ ngon, không giống với vương gia và phu nhân phải làm thêm những việc mệt nhọc.” Tô Vân Thanh nói như chuyện bình thường, bộ dạng không thèm để ý.

Cả người Mai phu nhân mềm mại dựa vào Tiêu Lăng Vũ, uốn éo mông.

“Hôm qua Vương gia nghỉ ngơi ở chổ của thiếp, nói vậy Vương phi sẽ rộng lượng, không trách tội thiếp thân đúng không?” Mai phu nhân yêu kiều nói.

Tô Vân Thanh liếc mắt một cái, sau đó không nghe nữa tiếp tục ăn cơm.

Thức ăn của Túc thân vương phủ cũng không tệ lắm, ít nhất đồ ăn của vương phi cũng không thiếu gì.

Thấy Tô Vân Thanh không hề có phản ứng, Tiêu Lăng Vũ không vui nói: “Nhìn thấy bổn vương còn không chịu đứng dậy hành lễ, Tô Vân Thanh, lá gan của người khi nào lại trở nên lớn như vậy?”

Trước kia vẫn luôn quy củ, hành lễ xong còn kêu trái một câu Lăng Vũ ca ca phải một câu Lăng Vũ ca ca, hiện tại lại coi hắn như không khí!

“Từ nhỏ đầu óc ta đã không tốt, Hoàng Thượng đều nói không cần câu nệ tiểu tiết, tại sao vương gia lại thấy không vui?” Tô Vân Thanh nhớ lúc trước hoàng thượng có nói miễn hắn hành lễ.

Nói đầu chính mình không tốt, lời nói lại tràn đầy khiêu khích, trong lòng Tiêu Lăng Vũ phiền muộn, sao trước kia hắn lại không phát hiện miệng lưỡi của người này lại bén như vậy?

“Hừ, bổn vương muốn ở nơi này dùng bữa.” Tiêu Lăng Vũ ngồi xuống, kéo Mai phu nhân ngồi lên đùi mình.

Mai phu nhân thẹn thùng nhéo khăn vỗ nhẹ vào Tiêu Lăng Vũ: “Vương gia thật chán ghét, ăn cơm cũng muốn ôm nhân gia.”

Giọng nói ghê tởm làm Tô Vân Thanh nghe được cực kì không thoải mái, lập tức bỏ đũa xuống, đứng lên nói: “Ta ăn no, Vương gia cùng phu nhân cứ dùng. Tuy nói đây là đồ ăn ta ăn dư để lại, nhưng cũng may lượng ăn của ta không lớn, nhiêu đó đủ cho các người ăn rồi.”

Lời này cũng không phải có ý gì xấu, nhưng nói thẳng ra làm cho bọn họ ăn cơm thừa, cũng hơi quá đáng.

Tiêu Lăng Vũ biến sắc, thay đổi từ màu này sang màu khác, đẹp cực kỳ. Mai phu nhân ôm hắn nũng nụi, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

“Đem đồ ăn này bỏ hết cho bản vương, đem món khác lên!” Tiêu Lăng Vũ đen mặt nói.

Nhìn thấy Vương gia tức giận, bọn hạ nhân vội vàng đem đồ ăn thừa của vương phi dọn xuống, sốt ruột hoảng hốt đem món ăn khác lên.

Tiêu Lăng Vũ ôm Mai phu nhân, lấy chiếc đũa gắp đồ ăn đưa vào miệng nàng, sủng nịnh cười: “Mai nhi thấy ăn ngon không?”

Mai phu phân vui mừng, hai mắt rưng rưng gật đầu: “Đồ ăn do vương gia gắp, so với sơn hào hải vị đều ngon hơn.”

Tuy trước kia Tiêu Lăng Vũ sủng ái nàng, nhưng chưa từng đối xử với nàng tốt như vậy, trong lúc nhất thời Mai phu nhân có chút cảm động.

Một bên Tô Vân Thanh nhìn hai người, làm da gà nổi cả lên, nhịn không được xoa xoa hai cánh tay.

Mà Tiêu Lăng Vũ cũng nhìn trộm đánh giá phản ứng Tô Vân Thanh, theo đạo lý, lúc này Tô Vân Thanh hẳn là phải ghen, nhưng tại sao nét mặt lại bình tĩnh như vậy, thậm chí còn có một tia chán ghét?

Tiêu Lăng Vũ có chút không vui, ngay sau đó thả Mai phu nhân xuống, cơm cũng không muốn ăn, chỉnh một chút y quan rồi nói: “Bổn vương đi thượng triều, ngươi tự ăn đi.”

Chờ Tiêu Lăng Vũ đi, vẻ mặt Mai phu nhân khoe khoang đi đến trước mặt Tô Vân Thanh, khinh thường nói: “Nhìn bộ dáng keo kiệt của người kìa, nói vậy chắc hẳn cơm thừa canh cặn ở phủ Thừa Tướng rất nhiều, không biết tại sao vương gia lại muốn dùng bữa ở đây?”

Tô Vân Thanh nhàn nhạt nói: “Ngươi không muốn ăn sao, muốn ăn thì ăn nhanh đi, không ăn thì ta cho người đem cho chó ăn.”

Cho chó ăn?

Mai Huân Nhi chưa từng chịu khuất nhục như thế này!

Chỉ là một tên ngốc, cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn với nàng, hôm nay nàng nhất định sẽ thay vương gia giáo huấn hắn!

"Ngươi là đồ đê tiện thất thân trước hôn nhân mà còn dám mắng ta, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của bản phu nhân!”

Mai phu nhân giận dữ không màng dáng vẻ chạy đến trước mặt Tô Vân Thanh, giơ tay lên định tát Tô Vân Thanh.

“Bang!”

Tô Vân Thanh né sang một bên, đột nhiên chế trụ tay Mai phu nhân, trở tay lại cho nàng một tát.

Hắn không muốn đánh nữ nhân, nhưng người nữ tử đanh đá này không được coi là nữ nhân.

“Không ăn thì cút khỏi Phương Thanh Uyển, không có việc gì đừng đứng ở đây kêu to!”