Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 1: Tự. Tháp la

“ Em nói…… ta sẽ phải vô hậu? ”

Trình Tử Nghiêu nheo mắt, biểu tình không rõ là mị hoặc hay là nguy hiểm, khóe miệng nhếch lên một tia hứng thú.

Vô hậu, cũng chính là tuyệt tử tuyệt tôn.

Dù ai nghe xong đều sẽ tức giận, nữ nhân có chút bối rối, đặt ngón tay được sơn màu đỏ đậm thu hồi tháp la bài (*), vẻ mặt khó xử

" Brain, Anh cũng biết, tháp la bài đoán không chính xác được đến vậy, mặc dù lá bài ám chỉ ý này, bất quá cũng chỉ là có khả năng này thôi, em nói lung tung, anh cũng đừng để ý... "

Dừng một chút, nàng lại thay đổi nét mặt, vẻ mặt mập mờ nghiêng qua một bên

" Hơn nữa, loại người như anh, nói không chừng sớm có người có giống (*) của anh, sẽ đợi đứa trẻ sinh ra rồi đến cậy nhờ anh! "

" Được rồi, Địch Nhĩ, em nói thì cũng đã nói rồi, còn muốn thu hồi sao, làm chiêm bốc sư nói những lời này chẳng lẽ em muốn làm hỏng chiêu bài của mình? "

Trình Tử Nghiêu đặt ly rượu trong tay xuống, ngón tay trắng nõn thon dài vuốt nhẹ thành ly. Vô hậu a, cũng không phải không có khả năng, dựa theo nghề nghiệp hiện tại của hắn mà xem...

Xuyên qua ly rượu, Địch Nhĩ say mê nhìn thứ rượu màu đỏ trong tay hắn sánh lên ánh sáng lấp lánh, tay hắn bóng loáng trắng nõn, ở mỗi ngón đeo bạc kiển, ánh sáng giữa những ngón tay lưu chuyển, có cảm giác mâu thuẫn vừa mỏng manh lại vừa cứng cỏi, cũng giống như con người hắn vậy.

Nhìn người đàn ông trước mặt nghiêng người tựa trên sopha, mang theo tiếu ý ôn hòa, toàn thân ăn mặc theo cách ở nhà, bên ngoài sấn y nhạt màu là áo lông sẫm màu, mái tóc đen thẳng sạch sẽ, cổ tay áo được cuốn tới khuỷu tay cùng vài sợi tóc rối trên trán, lại ở đây bình thản lộ ra một chút nam tính đầy mê hoặc.

Nhưng mà, ở trong hoàn cảnh hiện tại, sự bình thản như ở nhà như vậy mới là điều kì dị. Nơi đây là " Tử Dạ ". Một nơi xa hoa thối nát, khiến người ta không cách nào không tiếp tục say mê trong đó..... Ngưu Lang điếm.

Không sai, " Tử Dạ " chính là một Ngưu Lang điếm. Nó nổi tiếng với xã hội thượng lưu, Trình Tử Nghiêu – chính là đầu bài của điếm này, mọi người đều gọi hắn là Brain. Sự tồn tại của hắn, vốn dĩ chính là mâu thuẫn.

Cái giở tay nhấc chân của hắn đều mang phong thái quý tộc tao nhã ung dung, tại bất cứ trường hợp nào cũng dùng giọng nói ngọt ngào nhất nói ra những lời dễ nghe nhất, còn ánh mắt đạm mạc khi nhìn sẽ trở nên ôn nhu như nước. Loại khí chất cao quý này, ở nơi chỉ túy kim mê(*) đêm đêm sanh ca như thế này, nghiễm nhiên trở thành sự mê hoặc trí mệnh.

" Brain, nếu như lời của em làm cho anh tức giận, vậy cứ xem như hôm nay em chưa từng tới! " – Nàng khẽ mân mê đôi môi đỏ mọng, xoay người làm nũng.

Trình Tử Nghiêu đưa tay ôm eo của nàng, - " Anh làm sao lại giận Địch Nhĩ được, ngoan, xoay mặt lại đây. " – giọng nói êm ái cùng hơi thở nhẹ nhàng lướt qua bên tai nàng.

" Làm cái gì? " – Lời nói của hắn luôn khiến cho người ta có ảo giác được yêu thương, đáng tiếc, nàng hiểu, đây chẳng qua là ảo giác mà hắn tạo nên mà thôi.

" Đồ ngốc, như vậy anh mới có thể yêu thương em thật tốt a. " – Đầu ngón tay nâng cằm của nàng ta, sự ôn nhu không hề tương xứng với sự bá đạo, đem nàng ôm vào lòng, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái.

Địch Nhĩ bất mãn liếm môi, - " Chỉ có vậy mà thôi sao? "

" Vậy Địch Nhĩ muốn như thế nào chứ? " – nâng mái tóc dài của nàng lên, đặt ở bên môi khẽ hôn, hắn nhẹ nhàng cười, lại thở dài, - " Đáng tiếc, hôm nay không thể cùng em, buổi tối anh còn có việc. "

Ngăn nàng mở miệng, hắn vỗ vỗ hai má của nàng ta trấn an, - " Không phải có khách hàng khác, em đừng có hiểu lầm anh, anh sao lại có thể bỏ rơi tiểu thư Địch Nhĩ đáng yêu nhường này mà đi tiếp người khác chứ. "

" Vậy được rồi, mai em trở lại thăm anh. " – Đặt lên môi hắn một nụ hôn, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, trong lúc rời đi, phát hiện dưới chân một tấm ảnh.

" Rớt cái gì à? " – Hắn cúi người giúp nàng nhặt lên.

Nàng nhận lấy, là một lá tháp la bài. Có thể là mới vừa rồi khi bói toán cho hắn rơi ra, nghiêm chỉnh mà nói, đây mới là lá bài then chốt, xem ra kết quả trước đó cũng chưa chắc chuẩn xác.

" Xem đi, em đã nói mà, vừa rồi xem như không tính. Ngày mai khi gặp mặt, em nhất định phải giúp anh tính thật tốt! " – Nàng giơ giơ lá bài trong tay, xoay người đi ra ngoài.

Trong lúc bỏ bài vào trong bao, nàng thuận tay trở lá bài lại.

Chỉ thấy một thân thể màu đen bên dưới tấm áo choàng, lưỡi hái thật dài lộ ra ánh sáng chói mắt.

Tay nàng rung lên, lá bài phiêu rơi trên mặt đất.

Tử thần.

==========================

(*) tháp la bài: bài Tarot

(*) giống: ở đây ý nói có con với hắn

(*) chỉ túy kim mê: ý chỉ sự xa hoa, phung phí

Chính văn đệ nhất chương (1)

TỬ NHI HẬU SINH

Trong bóng tối, ngay cả sự tồn tại của bản thân y cũng không cách nào xác định được, ngoại trừ các tiếng động vang lên bên tai, còn lại chỉ là một mảnh hư vô.

Y đã chết. Trong mảnh kí ức cuối cùng, y bị một viên đạn bắn trúng vào tim, phịch một tiếng, xen lẫn với tiếng la của J, tựa hồ còn chưa kịp nhận thức được cái loại đau đớn này, không kịp xác nhận biểu tình của J, y liền mất đi tri giác.

Ngày đó sau khi Địch Nhĩ rời khỏi Tử Dạ, y mang theo " Lễ vật " đến gặp J, J là người cộng tác, cũng là bạn tình của y.

J là một nam nhân.

Mấy năm này, sống ở " Tử Dạ " trong một thời gian dài, khiến cho y có chút nhớ đến J, năm đó lúc ở trong tổ chức cùng nhau hành động, J là một đồng bọn đáng tin cậy trong công việc, ngay cả khi ở trên giường, so với nữ nhân càng có thể làm cho y đạt được khoái cảm.

Không có ai biết, NO. 1 của " Tử dạ " kỳ thật thích nam nhân hơn, thậm chí ngay cả cái tên Trình Tử Nghêu này, cũng không phải là thật.

Trong tổ chức, tên của y từ họ Trương đến họ Vương, từ Lê Duệ đến Tịch Quân, cho đến trước khi chết, y gọi là Trình Tử Nghiêu, một cái tên được dùng trong 3 năm 6 tháng lẻ 8 ngày, thân phận là ngưu lang.

Kỳ thật y rất thích cái tên này. Ngoại trừ việc đôi khi phải xoay quanh giữa những phụ nữ hay ghen tuông khiến y đau đầu ra, trên căn bản nhiệm vụ lần này quả thực không có gì khó khăn...

Song, lần này y đã đánh giá thấp sự ghen tuông của nữ nhân.

Trong quán bar, y đang mang các tư liệu mà lần này thu thập được giao cho J, tiện thể làm luôn một hồi hôn nồng nhiệt, nhưng lại trùng hợp để cho nữ nhân gần đây y dây dưa chứng kiến. Con gái của lão đại hắc đạo lúc tức giận lên quả thật không giống người bình thường, viên đạn hướng J bay đi, y theo bản năng keo J ra phía sau.

Sau đó, y tới nơi này. Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình hết nửa ngày, lấy lại tinh thần, chưa kịp hiểu rõ tình trạng hiện nay của mình, bỗng nhiên một cảm giác đau đớn vì bị đè ép kéo tới.

Quỷ hồn sẽ không có cảm giác đau. Cho nên y vẫn còn sống. Có được kết luận này, y thuận theo tự nhiên làm cho chính mình ngất đi.

Lần nữa khi tỉnh lại, y cảm giác tất cả xung quanh mình rất khác, hỗn độn tiếng người hòa cùng tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên.

" Bẩm nương nương, hoàng tử không việc gì, do ở trong bụng nương nương lâu, lúc này đi ra tất mệt mỏi, ngủ mấy canh giờ thì sẽ tỉnh lại.. "

Hoàng tử?

Y ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng một nữ nhân nói chuyện, tiếng nói có chút khàn khàn:

" Vương thái y, hoàng nhi không khóc không nháo, không hề có động tĩnh gì, không phải là..." – Người nữ nhân run rẩy, lo lắng nói không nên lời.

" Nương nương yên tâm, hoàng tử xem ra rất là khỏe mạnh, Người xem này bàn tay và bàn chân nhỏ bé đáng yêu, rất là khả ái! " – thanh âm này là của một người còn rất trẻ, như là một nữ nhân chỉ hơn mười tuổi.

Cùng với tiếng nói ấy, gương mặt y bị chạm nhẹ một cái, chỉ nghe nàng lại tán thưởng, – " Nương nương Người xem, hoàng tử có khuôn mặt nhỏ nhắn bạch bạch nộn nộn, rất giống với nương nương, tương lai nhất định là một mỹ nam tử! " – Mới sinh trẻ con đều hồng hồng trứu trứu, cũng không biết tại làm sao, nàng cảm thấy nhìn đứa trẻ này trưởng thành cũng không tệ.

Lúc này, y cuối cùng cũng xác định được, trong miệng bọn họ mình chính là hoàng tử. Cho dù là y, trong lúc nhất thời cũng có chút suy nghĩ hỗn loạn, y đã chết, sau đó lại thành trẻ con, chẳng lẽ đây là đầu thai chuyển thế?

Tạm thời y không cách nào lí giải được mọi chuyện, trước mắt y để mọi chuyện qua một bên, lúc này vẫn là nên yên lặng theo dõi kỳ biến, ít nhất mình còn có kí ức trước kia, làm trẻ con, có thể sử dụng thời gian tới để suy xét nhiều điều.

Vương thái y cẩn thận nhìn vị hoàng tử này, cảm giác có chút kỳ quái, cứ theo lẽ thường mà nói, mới sinh trẻ con nhân thế đều đã oa oa khóc nỉ non, nhưng hoàng tử này lại ngủ say như thường, sau khi chuẩn đoán lại, quả thật không hề có vấn đề. Vì thế, không thể làm gì khác hơn là trấn an An quý phi phía sau rèm:

" Thỉnh nương nương chớ lo lắng, lão thần thấy hoàng tử thân thể tráng kiện, cũng không có gì khác thường. "

An quý phi lúc này mới hơi yên tâm, quay đầu qua thị nữ bên cạnh hỏi:

" Chỉ Lan, ngươi đã bẩm báo Hoàng thượng? "

" Nô tỳ đã thông báo qua Lưu tổng quản, Lưu tổng quản nói Hoàng thượng đang ở Thiên điện nghị sự. " – Chỉ Lan cúi thấp đầu, quyết định vẫn là không cần nói cho nương nương biết, nàng nghĩ đến Thiên điện lúc ấy, trừ Lý đại nhân còn có một vị tuyệt sắc nữ tử.

" Hoàng thượng giá lâm! " – Đang nói, người An quý phi trông mong cuối cùng đã đến Ngưng Hi Các.

" Ái phi vất vả rồi, hoàng nhi ở đâu, mau cho trẫm nhìn một cái! "

Cùng giọng nói ấy, bước vào là nam tử một thân huyền sắc tú kim bào, trên tóc buộc mão xích kim, khuôn mặt không hỉ không nộ, lại dấy lên nhất phương khóe miệng, có vài phần không kềm chế được tiêu sái(*), thanh âm lộ ra sung sướng.

Chỉ Lan bồng đứa nhỏ đem tới, bộ dáng An quý phi thập phần vui mừng, – " Thỉnh bệ hạ tứ danh cho hoàng nhi. "

Một đôi tay tiếp nhận mình trong tay người thị nữ, giờ phút này thân là trẻ con, tâm tình y phức tạp, mặc cho mình bị một người nam nhân ôm trong lòng, tiếp theo, hai má lại bị nhéo vài cái. Bỗng có một hương thơm ấm áp vây quanh, y dám xác định, chủ nhân của mùi thơm này nhất định là một vị mỹ nhân. Xem ra, vị hoàng đế này được vây quanh bởi rất nhiều tuyệt sắc giai nhân, công phu so với y chắc không thể kém.

Kỳ Hủ Thiên nhìn đứa trẻ trong tay, hợp trứ song nhãn, hô hấp nhẹ nhàng, bộ dáng im lặng an bình, nhìn ra được hình dáng tuấn tú, mi mục tế trường(*), không giống với những trẻ sơ sinh khác, nhưng lại có vẻ đặc biệt trầm tĩnh bình yên, vì thế trầm ngâm chốc lát, – " Nhị hoàng tử gọi là Minh Nguyệt đi. "

" Nhị hoàng tử? "

Vô luận là An quý phi hay là Vương thái y và thị nữ Chỉ Lan, đều không khỏi trợn to mắt lập lại một lần, hiện nay mọi người đều biết, bên trong Thương Hách hoàng triều, Hoàng hậu không có nơi nào để đi, An quý phi thậm đắc Hoàng thượng sủng ái, người thứ nhất mang long thai, sinh hạ nam hài định là Đại hoàng tử, Tiếu phi, Lâm phi chờ hoài thai còn chưa mãn sáu cái nguyệt, tại sao lúc này đứa nhỏ này lại tựu thành Nhị hoàng tử?!

Không chú ý đến sự kinh ngạc của mọi người ở đây, chỉ có tổng quản Lưu Dịch bên cạnh Kỳ Hủ Thiên biểu tình như cũ, không chút thay đổi, không nói một câu.

Hiện giờ Kỳ Minh Nguyệt đang mở mắt và nhìn về hướng người ôm mình, bất quá, y tò mò chính là người cho y cái tên. Minh nguyệt, kiếp này thứ nhất là cái tên. Y coi như vừa lòng. Về phần diện mạo, sau khi thấy rõ khuôn mặt của vị hoàng đế, y thập phần tin tưởng, sau này tự mình cũng sẽ không kém.

Vương thái y xác định, trong danh sách của viện bản thái y ghi chép, vị hoàng tử này quả thật nên là Đại hoàng tử, tuy nói bệ hạ từ trước đến nay hỉ nộ khó dò, bất quá đành nói thẳng ý nghĩ, hắn vẫn là nơm nớp lo sợ, mỉm cười nói:

" Bẩm Hoàng thượng, trừ An nương nương ra, bên ngoài các phi tần khác còn chưa từng sinh sản... "

Kỳ Hủ Thiên để hài tử trong tay xuống, lược liễm ý vui vẻ, thản nhiên tuyên bố với mọi người:

" Hoa quý phi, ái phi đã hạ sinh trước cho trẫm Đại hoàng tử, trẫm đã tứ danh là Mộ Thịnh. "

Như vậy mới vừa rồi chính mình không có nhìn lầm, kia tuyệt sắc nữ tử quả thật ôm ấp trẻ con, Chỉ Lan cúi đầu nhìn mũi chân, không dám nghĩ đến tâm tình nương nương lúc này.

Hoa quý phi? Trong cung khi nào có cái tên Hoa quý phi?

Đảo qua ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Kỳ Hủ Thiên ra hiệu cho Lưu Dịch ở bên cạnh.

" Vâng, Hoàng thượng. "

Lưu Dịch khom người đi vài bước, " Lý đại nhân phụng chỉ tìm Hoa quý phi lưu lạc ở ngoài cung, Hoa quý phi hoài thai đã trọn nguyệt, hôm nay tiến cung là lúc mới hạ sinh hoàng tử, chính xác là nương nương đã hạ sinh hoàng tử trước. " – nói xong lại mặt không chút thay đổi thối lui trở về.

Kỳ Minh Nguyệt nằm ở tháp thượng(*) mềm mại mở to mắt, đem biểu tình của mọi người nhất nhất xem ở trong mắt, vừa cẩn thận đánh giá cha mẹ trong kiếp này, ở trong lòng thở dài, nhà đế vương không có tình cảm, xem ra sau này phiền toái là không thể thiếu, bất quá may là y có thể xác định, đây không phải thuộc loại lịch sử ghi lại cả một triều đại. Vì thế nhắm mắt lại, tiếp tục nghe diễn.

Lưu lạc bên ngoài? Hoa quý phi? Trong cung chưa từng có cung phi lưu lạc bên ngoài!

Tuy rằng mọi người trong lòng đều rõ ràng, nhưng ngoài miệng thì vạn vạn không dám hỏi, vì có thể để Hoàng thượng cho tiến cung, lại được phong quý phi, nói vậy người rất ưu ái vị cung phi này, xem ra An quý phi lại thêm một kình địch.

Đạo lý đó An quý phi tự nhiên cũng minh bạch, lập tức trong mắt hiện lên một tia u oán, đem đứa con trong lòng ôm sát, " Tạ ơn bệ hạ tứ danh cho, thần thiếp sẽ chăm sóc tốt hoàng nhi, thỉnh bệ hạ yên tâm. "

" Ân (*), như thế rất tốt, bất quá ái phi cũng đừng quá vất vả " – lại quay đầu lại phân phó Lưu Dịch, " Ngày khác chọn hai người thông minh lại đây hỗ trợ, chăm sóc hoàng nhi. " �

Kỳ Hủ Thiên vừa nói xong lại nhìn đứa bé, không ngờ lại phát hiện y tuy nhắm hai mắt, khóe miệng lại mỉm cười, tiếu ý kia mặc dù nhạt, nhưng lại có vài phần hương vị nhàn nhã thản nhiên, cùng Đại hoàng nhi hàm chứa ánh mắt tò mò hoàn toàn bất đồng.

Mặc dù nhắm hai mắt, Kỳ Minh Nguyệt cũng có thể cảm giác được tia nhìn của người kia đang dừng ở mình, mịt mờ thâm trầm, khó phân biệt hỉ nộ, lần này y dứt khoát mở mắt ra, cùng người nọ đối diện.

Trước sự tinh tế y đem vị phụ hoàng này quan sát một lần, Kỳ Minh Nguyệt trong lòng cảm thán, kiếp trước từ khi y trở thành gián điệp tới nay, đây là người thứ nhất khiến y có cảm giác đoán không ra.

Một đôi song nhãn đào hoa, cùng đôi môi mỏng khẽ nhếch, đã có thể làm cho y thấy được cảnh tượng quanh hậu cung, nghĩ đến không có mấy vị phi tần có thể tránh được mị lực của phụ hoàng, trừ chuyện đó ra, vương giả uy nghi, cùng tính tình khó lường khó phân biệt, cũng đã làm cho triều đình bách quan kinh sợ, mạc bất khuất phục.

Kỳ Hủ Thiên thấy đôi mắt đen tuyền kia mang theo ý tứ hàm xúc, có chút không ngờ, hài tử còn quá nhỏ, làm thế nào lại có thể có được ánh mắt như thế?

" Trăm ngày sau thưởng yến, sai người truyền xuống, chuẩn bị chiếu thư và ngọc phù, thỉnh quốc sư! " – Nói xong những lời này, Kỳ Hủ Thiên liền ly khai Ngưng Hi Các.

Một đám người kinh sợ quỳ xuống, cho đến khi vị đế vương kia rời đi, biểu tình mọi người vẫn mang theo lo sợ không yên, không ai đứng dậy, trong lúc nhất thời, trong Ngưng Hi Các yên tĩnh có thể nghe được tiếng châm rơi.

Kỳ Minh Nguyệt ngoái đầu nhìn theo hướng người nọ đã đi xa, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ bách nhật chi yến không giống bình thường?

=======================================

(*) khó có được: hiếm có

(*) tiêu sái: phóng khoáng, tự nhiên.

(*) mi mục tế trường: khuôn mặt hẹp dài

(*) Ân: như " Ừm "

(*) tháp thượng: giường nhỏ ( thường dùng để ngủ trưa)