Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 113: Phát tác

Trong căn phòng âm u tịch mịch không hề có bất cứ tiếng vang nào, Kỳ Minh Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình, dừng lại trong gian phòng yên lặng, ánh nắng ngoài chiếu vào giống như phá tan bầu không khi âm u nơi này, bên cạnh bàn có một bóng người thoáng hiện lên trước mặt hắn, đến khi cánh cửa dần dần khép lại thì thân ảnh của người nọ lại tiếp tục rơi vào trong bóng tối. Tuy chỉ là khoảnh khắc nhưng Kỳ Minh Nguyệt cũng đã thấy rõ người ngồi bên cạnh bàn chính là Doãn Thiên Dật.

Đứng ở trong phòng, nhìn người kia ngồi im, hắn vẫn chưa lên tiếng, Doãn Thiên Dật giống như không có phát giác, chỉ lẳng lặng ngồi như vậy mà không hề nhúc nhích.

“Ta chờ đã lâu.” Người ngồi bên cạnh bàn cúi gầm mặt, bỗng nhiên mở miệng, “Đã là ngày thứ hai, vì sao vẫn chưa phát độc…” Giọng nói giống như lời nỉ non, ngữ thanh mơ hồ, Doãn Thiên Dật không ngẩng đầu lên thì cũng biết người đứng bên cạnh cửa là ai.

“Thiếu Các chủ mong muốn độc dược phát tác hay sao?” Kỳ Minh Nguyệt chậm rãi đi đến bên cạnh Doãn Thiên Dật rồi ngồi xuống ở phía đối diện, “Nếu qua ngày mai mà độc Tư Quy vẫn chưa phát tác thì thiếu Các chủ tính như thế nào?” Hắn cũng không đồng cảm đối với Doãn Thiên Dật, bất luận là ai đều phải trả giá cho chính hành động của mình, mà trùng hợp Doãn Thiên Dật lại gặp phải phụ hoàng cho nên cái giá phải trả đặc biệt trầm trọng một chút.

“Như thế nào? Hiện tại ta còn có thể như thế nào đây?” Vẻ mặt đờ đẫn của Doãn Thiên Dật bỗng nhiên lộ ra nụ cười, “Lăng Hi Các đã bị hủy, ta không còn là Thiếu Các chủ nữa, lâm vào tình cảnh này thì còn có thể tính toán được cái gì nữa chứ? Sớm cũng chết, muộn cũng chết, bất quá cũng chỉ là chết mà thôi, chẳng qua chờ đợi làm cho người ta khó chịu, không ngờ Thủy Nguyệt công tử vẫn muốn đến thăm ta, Tôn chủ đại nhân thật sự có thể yên tâm hay sao?”

Chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt của Doãn Thiên Dật cũng không có gì khác thường, nhưng sắc mặt quá mức bình tĩnh lại có vẻ hơi kỳ lạ, nụ cười nổi bật mang theo vài phần quỷ dị bất thường, thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt của Kỳ Minh Nguyệt, ở trong bóng tối giống như quỷ mỵ lộ ra vài phần âm u.

Kỳ Minh Nguyệt hơi cau mày, hiện tại Doãn Thiên Dật làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, giống như củi lửa sắp cháy hết, nhìn như sắp tắt nhưng bên trong tro tàn lại cất giấu một nhiệt độ nóng bức, nếu vô ý thì sẽ dẫn đến một trận đại hỏa, mơ hồ tồn tại cảm giác nguy hiểm.

Doãn Thiên Dật không phải là Hàn Tử Kỳ, không có tính tình cao ngạo kia mà chỉ có cực đoan và chấp niệm, lâm vào tình cảnh này là do hắn tự tạo thành, nghe thấy hắn nói như vậy, Kỳ Minh Nguyệt nhếch môi lên, “Tử Nghiêu đến tận đây chính là để xem cái gọi là Tư Quy có hiệu quả trên người của Các chủ hay không, đang cân nhắc qua ngày mai không biết nên an bài thiếu Các chủ như thế nào, không biết…..thiếu Các chủ còn muốn Lan Cẩn hay không?”

Tuy rằng hắn tùy tiện hỏi nhưng trong lời nói rõ ràng có ý đùa cợt, ánh mắt của Doãn Thiên Dật bất chợt đông cứng, nghĩ đến việc bản thân mình là như thế nào mà rơi xuống hoàn cảnh này, trong lòng liền nhịn không được mà lại một lần nữa nảy lên hận ý khôn cùng, “Tử Nghiêu, ngươi chớ đắc ý quá mức, mặc dù đã không còn liên can đến Lan Cẩn nhưng nội trong vòng ba ngày thì độc trên người của ta và ngươi sẽ phát tác, nếu ngươi và ta đều chết vì độc Tư Quy….”

Nói đến đây, ý cười trên mặt của hắn càng tăng thêm vài phần mong đợi và hưng phấn, chỉ cần nghĩ đến Tử Nghiêu rốt cục cũng giống như hắn, chung quy cũng là chết thì hắn liền nhịn không được mà cảm thấy vui sướng, “Ngày mai là ngày thứ ba, ta vẫn chưa phát tác nên ngươi cảm thấy tiếc nuối?” Phát ra vài tiếng cười nhẹ, u quang trong mắt của hắn càng thâm trầm, “Tuy rằng Lăng Hi Các bị hủy nhưng có thể làm cho ngươi chết cùng với ta thì cũng rất đáng giá, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ cẩn thận, dù sao nó cũng chỉ là vật được vài vị lão nhân trong nhà xem trọng, ta kế thừa không được thì hủy diệt nó cũng không sai, như vậy sẽ không còn ai nhắc đi nhắc lại bên tai ta, Lăng Hi Các thì sao, quá khứ thì sao, đối với người chết thì còn có cái gì đáng để bận tâm?”

“Nếu không còn cái gì đáng để bận tâm thì vì sao thiếu Các chủ xem ra vẫn thống khổ như thế?” Lúc này Doãn Thiên Dật còn giống như một u hồn hơn cả Vô Hào, vẻ mặt như quỷ mỵ làm cho Kỳ Minh Nguyệt lắc đầu, “Nếu ngươi có thể vứt bỏ chuyện quá khứ thì sẽ không có ngày hôm nay.” Nếu Doãn Thiên Dật vô sự thì chứng tỏ Tư Quy quả thực đã được giải? Vẫn mang theo vài phần nghi ngờ, hắn tính đến chỗ của Lan Cẩn để hỏi cho rõ.

Kỳ Minh Nguyệt đứng dậy, mới định bước đi thì trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, quanh thân dần dần cảm thấy khô nóng, khác thường bất thình lình làm cho hắn căng thẳng trong lòng, đột ngột tỉnh ngộ. Lan Cẩn, Tư Quy, hay lắm, hay lắm….Trong mắt xẹt qua một chút thần sắc lãnh liệt, hắn không hề chần chừ mà lập tức đi về phía cánh cửa.

Doãn Thiên Dật nhìn thấy vẻ mặt của Tử Nghiêu vẫn thản nhiên, nhưng không biết vì sao bước chân lại vội vã như vậy, nhìn người vừa khơi mào hết thảy oán hận trong lòng của hắn sắp rời đi, hắn liền cắn chặt răng, nhắc nhở chính mình rằng người nọ cũng không phải hạng người dễ dàng, chỉ cần hắn ra tay thì chắc chắn rơi kết cục giống như Âu Dương trưởng lão.

Nhìn chăm chú vào bạch ảnh đang dần dần tiến đến gần cửa, Doãn Thiên Dật khống chế không được hận ý trong lòng, nhìn chăm chú mà không chớp mắt, bởi vì nhìn cẩn thận cho nên hắn phát hiện được một chỗ bất thường. Dị sắc dưới đáy mắt hơi lay động, hắn đứng dậy, “Dường như Thủy Nguyệt công tử muốn vội vàng rời đi thì phải?”

Kỳ Minh Nguyệt nheo mắt lại, hơi dừng chân một chút, hắn biết bản thân mình khác thường, đương nhiên Doãn Thiên Dật cũng nhìn ra. Không nhanh không chậm mà xoay người lại, hắn cố gắng áp chế lửa nóng trên người cùng với dục niệm khó hiểu đang hừng hực dâng cao, nhếch lên một bên lông mày, “Thiếu Các chủ muốn giữ ta lại à? Hay là muốn nếm thử mùi vị mà Âu Dương Thác đã từng trải qua?” Lan Cẩn chết tiệt, Tư Quy lại là xuân dược? Nếu là xuân dược thì vì sao phải qua hai ngày mới phát tác? Rốt cục hắn có dụng ý gì? Vì sao Doãn Thiên Dật không có phản ứng? Một nghi vấn xoay quanh trong đầu của hắn, hắn chỉ cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh, nếu chậm trễ rời đi thì e rằng….

“Không hổ là trân bảo mà Tôn chủ coi trọng, đến giờ khắc này mà không hề lo lắng cho mình, còn muốn uy hiếp ta nữa sao? Hay là ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi bị trúng xuân dược?” Tiếng cười nhẹ nhàng phát ra từ miệng của Doãn Thiên Dật, lúc này ở trước mặt hắn, Tử Nghiêu được người nọ xem như trân bảo đã ửng đỏ sắc mặt, cắn răng nhẫn nại, hiển nhiên là bị trúng xuân dược, lại trùng hợp ở trước mặt hắn, một cơ hội tốt như vậy thì bảo hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha.

Kỳ Minh Nguyệt nhìn hắn đi từng bước tiếp cận về phía mình, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị làm nổi bật sắc mặt trắng bệch, quỷ mị dưới đáy mắt càng thêm dày đặc, mang theo vài phần điên cuồng rồi vươn tay về phía hắn, “Có thể được người nọ coi trọng như thế thì chắc chắn là có sở trường, không biết Thủy Nguyệt công tử khiến cho Tôn chủ vui sướng bằng cách nào, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, không bằng để cho Doãn Thiên Dật lãnh giáo một phen, cũng có thể giúp được Thủy Nguyệt công tử giảm bớt dược tính.”

“Nếu thiếu Các chủ nguyện ý hỗ trợ….thì thật là tốt, chẳng qua không biết thiếu Các chủ có để ý bị vây ở dưới hay không? Tử Nghiêu thật sự có một chút lo lắng, vì chuyện năm đó….sẽ làm cho thiếu Các chủ cảm thấy khó chịu…” Gắng gượng với lửa nóng đang bốc lên, Kỳ Minh Nguyệt đè xuống dục hỏa trong đầu, mà nay tình thế đối với hắn cũng không hề có lợi, Doãn Thiên Dật hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho cơ hội trước mắt, xem ra hắn chỉ có thể…..

“Đến lúc này mà Thủy Nguyệt công tử vẫn miệng mồm như thế, đối với ngươi cũng không có lợi gì đâu.” Trong mắt của Doãn Thiên Dật vặn vẹo màu sắc vui sướng, mặc dù không biết vì sao Tử Nghiêu lại bị trúng xuân dược nhưng cơ hội đang ở ngay trước mắt thì hắn há có thể nào buông tha cho được.

“Trong chốc lát như thế nào thì chưa hẳn như thiếu Các chủ đã suy nghĩ.” Phía sau là cửa phòng, trước mắt là Doãn Thiên Dật đang dần dần đến gần, Kỳ Minh Nguyệt buông xuống bàn tay đang định mở cửa, khẽ nâng lên cặp mắt đã tràn ngập lửa nóng, tuy tinh thần chưa hoàn toàn bị dục vọng bao phủ nhưng thân mình lại không có cách nào khống chế dục niệm đang hừng hực sôi trào, giờ khắc này nhu cầu cấp bách của hắn là thân thể của người khác, làm cho dục vọng dưới thân có thể được thư giãn….

Doãn Thiên Dật nhìn đôi mắt lửa đỏ của hắn, hiển nhiên đã bị dược tính khống chế, trong lòng không khỏi vui sướng. Bảo bối của người nọ sắp rơi vào tay của mình, khẽ vuốt mái tóc đen tuyền quyến rũ như bóng đêm, Doãn Thiên Dật nhịn không được mà bắt đầu suy đoán, nếu người nọ biết được Tử Nghiêu mà mình xem như trân bảo lại bị sủng thị mà năm ấy người nọ đã vứt bỏ ôm vào trong lòng, tùy ý đỗi đãi thì không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào?

“Như hoa trong gương, như trăng dưới nước, không ai có thể chạm đến, rốt cục cũng chỉ là thường nhân mà thôi, để ta nhìn xem Thủy Nguyệt công tử bị dược tính khống chế sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào.” Doãn Thiên Dật đưa tay tìm đến vạt y bào màu oánh bạch, giải khai y khấu, bên trong vạt y bào hiển lộ làn da trắng nõn còn lưu lại vài dấu vết đỏ sẫm, mặc dù đã mờ nhạt nhưng lọt vào trong mắt của hắn lại lập tức làm dấy lên oán niệm muốn báo thù.

Kỳ Minh Nguyệt dựa vào vách tường, vẫn chưa ngăn cản hành động của Doãn Thiên Dật, nhìn thần sắc như hận như oán trong mắt của đối phương, Kỳ Minh Nguyệt nhếch môi, giọng nói khàn khàn, “Tử Nghiêu nhất định sẽ không làm cho thiếu Các chủ thất vọng…..”

Nâng tay lên, hắn chậm rãi giải khai y bào….

………

Kỳ Hủ Thiên về đến nơi, nhìn thấy trong viện không có một bóng người, không khỏi vừa thở dài vừa lắc đầu, nếu Minh nhi thật sự ngoan ngoãn nghe lời thì mới là chuyện kỳ lạ, giờ khắc này không thấy Minh nhi trong phòng, cũng không cảm thấy bất ngờ. Theo lời hẹn ước với Bách Lý Vong Trần, hắn dẫn theo Vô Hào, cho dù hai người không nói một lời nào nhưng Vô Hào cũng không còn lộ ra trạng thái thất thố của ngày ấy, như vậy qua một thời gian thì có thể hoàn thành hẹn ước với Bách Lý Vong Trần, khi đó cũng là lúc Bách Lý Vong Trần nên hồi báo, tuy là dùng Vô Hào để trao đổi nhưng cũng không nguy hại đối với Vô Hào, hy vọng Minh nhi sau khi biết chuyện cũng sẽ không phản đối.

Ra khỏi tiểu viện, không biết Minh nhi sẽ đi hướng nào, hôm nay đã là ngày thứ hai, thời hạn ba ngày chỉ còn lại một ngày, Lan Cẩn đúng là chờ mong có thể giúp Minh nhi cướp lấy thiên hạ, mặc dù để cho Minh nhi dùng thuốc độc nhưng cũng không quá mức nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn mơ hồ có một chút bất an đối với chuyện này, chỉ cần sự tình liên quan đến Minh nhi thì liền khiến hắn không thể không cẩn thận.

“Lan Cẩn ở đâu?” Sắc mặt bình tĩnh, hắn gọi một tỳ nữ đang đi ngang qua nơi này.

Tỳ nữ bị gọi liền nơm nớp dừng lại cước bộ, cẩn thận đáp, “Bẩm Tôn chủ, Lan công tử ở tiền viện, là thiếu trang chủ phân phó, đã phái người cẩn thận trông coi.” Lén lút dò xét sắc mặt của Ám hoàng, nghe ra một ít ý tứ trong lời nói, nàng liền vội vàng lên tiếng, “Nếu Tôn chủ muốn đi, nô tỳ….”

“Dẫn đường.” Kỳ Hủ Thiên vẫn bình thản như cũ, thời hạn cách ba ngày không xa, hiện tại mặc dù Minh nhi vô sự nhưng cũng không biết ngày mai sẽ thế nào, hắn phải hỏi rõ ràng về Tư Quy mới được.

Phát hiện trên người của hắn lan tỏa hơi thở âm trầm, nàng tỳ nữ kia vội vàng dạ một tiếng rồi dẫn vị Ám hoàng với khí thế bức nhân này đến tiền viện, mãi cho đến chỗ giam giữ Lan Cẩn thì nàng ta mới hành lễ rồi lui ra.

Sai người mở cửa, Kỳ Hủ Thiên đi vào bên trong, Lan Cẩn nhìn thấy hắn thì nhất thời thần sắc liền biến đổi, vội vàng đứng dậy, sau nhìn một chút thì mới mở miệng hỏi, “Thời hạn ba ngày sắp đến, Tôn chủ quả thật đến đây? Nhưng mà vì sao lại không thấy chủ nhân?” Trong miệng hỏi như vậy, đáy mắt của Lan Cẩn lóe lên một chút, thật ra không thấy điện hạ lại làm cho hắn có một chút vui sướng.

“Ngươi có vẻ cao hứng.” Kỳ Hủ Thiên vẫn không xem nhẹ thần sắc vui mừng chợt lóe lên trong mắt của Lan Cẩn, không biết vì sao Lan Cẩn lại lộ ra vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ là vì Tư Quy…..Khẽ nheo mắt lại, trên người của Kỳ Hủ Thiên thoáng chốc lộ ra sát ý lạnh lẽo.

Vẻ mặt của Lan Cẩn lập tức cứng đờ, ánh mắt nhất thời trở nên dao động, không biết vì sao hắn lại không dám nhìn thẳng vào Ám hoàng với khí thế uy nghi nhiếp nhân cùng hơi thở khủng bố này, cũng không dám nói ra những gì đã được chuẩn bị sẵn, “Vì sao lại mất hứng, chủ nhân chắc chắn không sao, bởi vì như vậy cho nên Lan Cẩn mới cảm thấy thoải mái.” Đối với đôi mắt sắc bén như chim ưng, hắn bất giác có một chút chột dạ, nhịn xuống tư thế muốn lui ra phía sau, miễn cưỡng bước qua, lại phát hiện giờ khắc này đôi mắt kia đang chằm chằm nhìn hắn, bên dưới mặt nạ, đôi mắt hẹp dài lóe lên một màu kim quang nhợt nhạt, vừa bình tĩnh lại vừa lộ ra uy hiếp và sát khí khát máu.

“Quả thực là như thế?” Tựa hồ không hề bận tâm, Kỳ Hủ Thiên chậm rãi tiến lên trước một bước, theo từng bước chân của hắn thì Lan Cẩn bỗng nhiên càng cảm thấy sợ hãi, không rõ vì sao lại tỏ ra kính sợ một người giang hồ như thế, rốt cục hắn nhịn không được mà lui ra sau vài bước, “Độc Tư Quy chưa được giải, nếu Tôn chủ lo lắng cho chủ nhân thì đừng dọa Lan Cẩn như vậy.”

Tư Quy, không nhắc đến Tư Quy thì thôi, lúc này Lan Cẩn lại đem Tư Quy ra để uy hiếp, Kỳ Hủ Thiên liền cau mày nhưng sau đó lại thả lỏng, bên môi nhếch lên một đường cong, “Xem ra ngươi vẫn chưa biết nghe lời…” Nhẹ nhàng nói ra những lời này, Kỳ Hủ Thiên tùy tiện phóng ra một chưởng, nhìn Lan Cẩn bị chưởng phong lướt qua, sau đó ngã uỳnh xuống đất, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn y phục nhiễm màu đỏ tươi của Lan Cẩn, trong mắt lộ ra vài phần mất kiên nhẫn, “Bản Tôn đã từng nói, đừng tưởng là mang danh Huyền Thai thì ta sẽ không giết ngươi, nếu không phải vì độc Tư Quy nên mới lưu giữ tánh mạng của ngươi thì bản Tôn cũng có cách có thể làm cho ngươi muốn sống cũng không được, không biết Lan công tử có muốn thử một lần hay không?”

Lan Cẩn nôn ra máu tươi trong miệng, bắt đầu hối hận không nên đáp ứng hành trình đến Thương Hách lần này, vị điện hạ kia cùng Ám hoàng ở trước mặt rõ ràng đều không phải loại người dễ dàng trêu chọc, vì sao lúc trước hắn lại nghĩ rằng dựa vào khả năng của mình thì nhất định có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ cơ chứ, lúc này hối hận không biết có kịp hay không? Theo vẻ mặt của Ám hoàng thì cũng thấy được lời nói vừa rồi không phải là thuận miệng mà nói, người nam nhân khủng bố này thật sự tính làm như vậy, nếu để cho người nọ biết đươc dược tính thật sự của Tư Quy….

Kỳ Hủ Thiên nhìn thấy sắc mặt không ngừng biến hóa của Lan Cẩn thì trong lòng liền dâng lên một dự cảm không tốt, “Dược tính của Tư Quy rốt cục là như thế nào? Nếu hôm nay ngươi không nói thì sau này…..không cần phải nói nữa, ngươi đã cân nhắc rõ ràng hay chưa?” Khoanh tay đứng trước người Lan Cẩn, nhìn đối phương ở dưới chân, Kỳ Hủ Thiên chậm rãi mở miệng, giọng điệu không hề phập phồng làm cho toàn thân của Lan Cẩn trở nên run rẩy, biết được hôm nay rốt cục cũng tránh không khỏi, cuối cùng hắn đành phải nói ra, “Đó là Tư Quy, cũng là Xuân Bán….”

Bên trong phòng, Lan Cẩn bị ép nói ra dược tính thật sự của Tư Quy, ngoài cửa, quản gia của Vân Hạo sơn trang lại đang đi tới đi lui trước tiền viện, nghe hạ nhân nói đã nhìn thấy Ám hoàng đến tiền viện, hắn lập tức tiến đến bẩm báo về Thủy Nguyệt công tử, Thủy Nguyệt công tử đã vào gian phòng giam giữ Doãn Thiên Dật một hồi lâu mà không thấy đi ra, mặc dù không lo lắng an nguy của Thủy Nguyệt công tử nhưng hắn nên bẩm báo trước với Ám Hoàng, như vậy nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng không quan hệ đến hắn, nghĩ cách nên nói như thế nào để không chọc giận vị Ám hoàng với tính tình khó lường kia, hắn ở phía trước tiền viện mà đi tới đi lui một hồi, đang định tìm người hỏi Ám hoàng đang ở đâu thì bỗng nhiên nghe thấy trong phòng giam giữ Lan Cẩn truyền ra một tiếng nổ rất lớn.

Những mảnh gỗ bắn tung tóe giống như có một luồng ám khí đánh về phía Lan Cẩn, những vật bài biện trên bàn, hết thảy những thứ trong phòng đều bị chưởng phong hủy nát, sát khí của Kỳ Hủ Thiên đã ngưng tụ thành thực thể, “Xuân Bán, khá lắm Xuân Bán…Lan Cẩn, ngươi thật sự muốn chết!” Thu hồi chưởng phong, Kỳ Hủ Thiên nghiến ra từng chữ một, nghe xong lời nói của Lan Cẩn, biết được dược tính của Tư Quy, hắn quả thật không dám tưởng tượng Minh nhi sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ kia như thế nào.

Lau đi vết máu bên môi, mặc kệ những dầm gỗ bắn lên mặt, Lan Cẩn cười khổ rồi gật đầu, “Hiện tại ta cũng phát hiện, e rằng lần này ta đã tính toán sai lầm rồi.” Xuân bán một khi phát tác, muốn hóa giải thì phải ân ái với người khác, nếu vị điện hạ kia chạm vào người nào đó thì không biết Ám hoàng sẽ như thế nào, xem tình hình trước mắt, mặc dù cuối cùng có thể làm cho hai người bọn họ tách ra như ý nguyện, nhưng e rằng sẽ không phải là kết quả cuối cùng mà mình đã mong đợi, sẽ phải mất mạng, thật sự là không đáng giá, không đáng giá a.

“Khi nào thì dược tính phát tác?” Áp chế sát ý trong lòng, Kỳ Hủ Thiên lớn tiếng quát hỏi.

“Mỗi người mỗi khác, không thể nói chính xác được, nhưng chắc chắn là sau khi dùng xong thì trong vòng ba ngày sẽ phát tác.” Mà nay đã là như thế, nói không chừng một chút nữa sẽ chết dưới tay Ám hoàng, đã chuẩn bị sẵn sàng cho nên Lan Cẩn liền khôi phục sắc mặt vui vẻ như thường, bộ dáng rất thoải mái, “Đúng rồi, không biết chủ nhân nay đang ở đâu, nếu không ở bên cạnh Tôn chủ đại nhân mà dược tính lại phát tác thì….”

Kỳ Hủ Thiên nghe như vậy thì lập tức nâng tay lên, tính bóp nát Lan Cẩn dưới chưởng thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến giọng của một người, “Tôn chủ có ở đó không? Lão nô có việc muốn bẩm báo.”

“Nói.” Đôi mắt như chim ưng vẫn chằm chằm nhìn Lan Cẩn, giờ khắc này nỗi bất an và tức giận trong lòng làm cho hắn mất đi hết thảy kiên nhẫn, cho dù thân phận của Lan Cẩn như thế nào hoặc có mưu đồ gì, dám để cho Minh nhi dùng loại dược như vậy thì đã đủ để người này chết hơn một vạn lần.

“Lão nô phụng mệnh tùy thị Thủy Nguyệt công tử đến chỗ của Doãn Thiên Dật, chẳng qua công tử đi vào một lúc lâu mà không thấy đi ra, lão nô nghe nói Tôn chủ đã quay về nên đặc biệt đến bẩm báo.”

“Ai nha, chẳng lẽ dược tính của Xuân Bán đã phát tác?” Lan Cẩn nghe bên ngoài truyền lời, hắn liền thấp giọng thốt lên một cách kinh ngạc.

Minh nhi! Không còn tâm trí để xử lý Lan Cẩn, Kỳ Hủ Thiên khinh công ra ngoài cửa, “Doãn Thiên Dật ở nơi nào?”

Quản gia bị nắm lấy y phục, một đôi mắt như muốn cắn nuốt người ta đang nhìn hắn, hắn run rẩy chỉ tay về một hướng khác ở tiền viện, “Dạ….ở ngay bên đó….”

Vừa dứt lời thì đôi mắt khủng bố kia đã biến mất, quản gia tái mặt, cảm thấy giống như bản thân mình vừa đi ngang qua quỷ môn quan, không biết vì sao Ám hoàng lại khẩn trương như thế, hắn nhìn vào gian phòng giam giữ Doãn Thiên Dật ở phía đối diện, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì a.

…………