Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 130: Cảnh cáo

Sau khi chuyện Phùng Thu Dong xảy ra thì việc lập thái tử phi trở thành kiêng kị đối với các đại thần trong cung, những kẻ làm quan không dám nhiều lời, hạ nhân lại đồn đãi ồn ào ầm ĩ, bệ hạ và thái tử điện hạ tức giận, Phùng đại nhân bị mất mũ ô sa, Phùng gia tiểu thư bị đánh hai mươi trượng, nếu trong ba ngày không chết thì bị tống vào địa cung giam giữ, vì vậy việc tuyển phi cũng tạm thời bị đặt sang một bên, những ai đang ở Thiều Hoa điện đều phải dọn đi, trong lúc nhất thời làm cho bọn hạ nhân bận tối mày tối mặt.

Mới là ngày đầu tiên nội trong ba ngày mà đã có không ít tiểu thư quan gia phân phó gói ghém hành trang, vốn tưởng rằng có thể ở lại lâu hơn một chút cho nên y phục đều được chuẩn bị không ít, lúc này thu dọn khiến bọn thị nữ bận bù đầu.

Khắp các lầu các đều có thể thấy được hạ nhân chạy trước chạy sau để thu dọn cho chủ tử, nhưng chỉ có một chỗ vẫn đóng chặt cửa, từ trong viện đến bậc thang đều không thấy một bóng người, giống như vườn không nhà trống, nhưng thỉnh thoảng từ bên trong lại truyền đến tiếng nhạc, rõ ràng là đang nói cho người khác bên trong không chỉ có người mà lại còn vô cùng thản nhiên nhàn nhã.

Kỳ Minh Nguyệt đứng trước cửa, nghe thấy tiếng ngâm nga cùng với tiếng chuông trong trẻo như có như không, đang định bước đến thì tiếng ca bỗng nhiên ngừng lại, cánh cửa mở ra, đứng trước cửa là Thấm Vũ mặc cẩm y với đôi chân trần.

“Thái tử điện đến thăm Thấm Vũ à?” Dựa vào khung cửa, khuôn mặt lộ ra một chút ý cười.

“Minh Nguyệt đến đây để nói lời cảm tạ.” Kỳ Minh Nguyệt dừng chân, từ đằng xa nhìn chăm chú vào đôi mắt cười kia, không đợi đối phương hỏi vì sao lại muốn cảm tạ thì đã chậm rãi nói tiếp, “Nếu không có Thấm Vũ tương trợ thì e rằng việc tuyển phi còn phải ầm ĩ một trận, mà hiện tại đã có thể xử lý cùng một lúc, thật là thanh tĩnh.”

Thấm Vũ tựa hồ có một chút bất ngờ, “Ta giúp thái tử giải quyết việc này từ khi nào? Vì sao Thấm Vũ lại không biết.”

“Phùng Thu Dong hành động nhanh như vậy đều là công của Thấm Vũ.” Trong giọng điệu mang theo một chút trào phúng, Kỳ Minh Nguyệt nhớ đến đoạn đối thoại khi đó giữa Thấm Vũ và Phùng Thu Dong, “Ngươi cố ý tranh chấp với nàng, cũng không phải là vì muốn Minh Nguyệt chú ý.” Ý định ban đầu của Thấm Vũ chính là muốn hắn sớm ngày lập phi, hoặc nên nói đó là kết quả mà Lạc Phi Yên mong muốn.

“Quả thật đã bị thái tử điện hạ nhìn ra.” Thấm Vũ thu lại vẻ mặt bất ngờ, đến khi giương mắt liền hiện lên vẻ mặt lãnh đạm như ban đầu, “Thấm Vũ vốn kỳ vọng nàng có thể đoạt được chức vị thái tử phi, đáng tiếc nàng lại vô dụng, tuy có dã tâm nhưng vẫn không đủ thông minh.” Không hề có vẻ bất an, giống như chuyện này chẳng quan hệ gì đến hắn, thuật lại tất cả tính toán ban đầu của mình, nhưng thật ra bộ dáng lại có một chút tiếc nuối.

“Theo Minh Nguyệt thấy, cho dù kết quả như thế nào thì ngươi tựa hồ cũng không đặc biệt bận tâm, cần gì phải lộ ra bộ dáng tiếc nuối như vậy.” Nhướng mày đối với vẻ mặt tiếc nuối của Thấm Vũ, lời nói của Kỳ Minh Nguyệt vẫn có ý đùa cợt, làm cho hắn nghi hoặc chính là người mà Lạc Phi Yên phái đến tuyệt đối không phải loại hời hợt, nhưng động thái của Thấm Vũ lại giống như không cố tình, ngoại trừ khiêu khích Phùng Thu Dong thì không làm gì khác.

“Sớm biết thái tử điện hạ bất phàm, cũng không ôm nhiều kỳ vọng đối với chuyện này, chẳng qua nhanh như vậy mà đã có được kết quả, điều này mới làm cho Thấm Vũ cảm thấy hơi thất vọng, nhưng thái tử điện hạ nên cảm tạ ta mới đúng, nếu không có ta thì làm sao ngươi có thể thoát khỏi đám tiểu thư quan lại đó.”

Khi hắn khiêu khích Phùng Thu Dong là lúc cảm thấy vị thái tử Thương Hách này đang phối hợp với mình, theo những gì hắn được nghe thì vị thái tử này cũng không phải người tùy ý tự mãn, Kỳ Minh Nguyệt làm cho hắn dự đoán được lần này e rằng kết quả sẽ không quá mức như ý, chẳng qua không ngờ lại nhanh như vậy, không biết nên nói là hắn đánh giá quá cao năng lực của nàng kia hay là đã xem nhẹ thái tử Thương Hách.

“Nếu nữ hoàng bệ hạ của Thấm Vũ biết Thấm Vũ đến Thương Hách lại giúp Minh Nguyệt thì không biết sẽ nghĩ như thế nào, Thấm Vũ rõ ràng thừa nhận việc này cũng không lo lắng Minh Nguyệt sẽ gây rắc rối cho ngươi hay sao?” Đối với Thấm Vũ, thần sắc của Kỳ Minh Nguyệt vẫn thản nhiên nhưng trong mắt lại lộ ra một chút lãnh ý.

“Thấm Vũ đã đáp ứng với nữ hoàng bệ hạ về việc tiến đến Thương Hách, đó là vì đại hôn của thái tử điện hạ, mặc dù không biết vì sao lại quan tâm đến thái tử như thế, nhưng Thấm Vũ đến đây, mặt ngoài là cầu thân liên minh giữa hai nước, nhưng bên trong là âm thầm phụng mệnh thúc đẩy thái tử điện hạ sớm ngày lập phi, quá trình như thế nào thì nữ hoàng bệ hạ sẽ không hỏi đến, đồng ý cho Thấm Vũ có thể tùy cơ ứng biến.”

Nếu đã đến nước này, nói như vậy Thương Hách đế và vị thái tử này đã sớm đoán được động thái của hắn, như thế cũng không cần phải tiếp tục che giấu, dựa vào khung cửa, Thấm Vũ nghiêng đầu, Kỳ Minh Nguyệt nghe xong lời của hắn nhưng thần sắc vẫn bất động, khóe môi lại nhếch cao hơn. Thấm Vũ tiếp tục nói, “Nhưng nữ hoàng bệ hạ quả thật chưa từng nói rõ, nếu thái tử điện hạ thích ta thì liền để cho ta ở lại Thương Hách, làm nam phi cũng không tệ, đương nhiên Thấm Vũ sẽ không thỉnh cầu việc này, hết thảy đều thuận theo tự nhiên, nếu thái tử quả thật vì việc này mà muốn trị tội ta thì Thấm Vũ cũng đành chấp nhận.”

Từ đầu đến cuối, Thấm Vũ đến từ Liên Đồng đều thể hiện bộ dáng thờ ơ, quả thật hết thảy đều thuận theo tự nhiên, ngoại trừ cố ý khiêu khích Phùng Thu Dong thì thật sự không còn động thái nào khác, nghe ra những lời này của hắn là sự thật, Kỳ Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy thú vị, hạ xuống lãnh ý trong mắt, lắc đầu nói, “Hành động của Thấm Vũ rất hợp với tâm ý của Minh Nguyệt, giải quyết một đám rắc rối, trị tội đương nhiên là không cần, nhưng nhiệm vụ này của Thấm Vũ….việc cầu thân đều bị các đại thần phản đối, phụ hoàng của ta cũng không nguyện ý, muốn Minh Nguyệt lập phi cũng không phải chuyện dễ, xem ra lần này Thấm Vũ đến đây chỉ là uổng công.”

“Thấm Vũ cũng không cưỡng cầu, việc thế gian vốn nên thuận theo tự nhiên, nữ hoàng bệ hạ muốn ta đến thì ta đã đến, có thành công hay không đều phải xem thiên ý, Thấm Vũ cũng không phải là người tự cao tự đại, có thể làm đều đã làm, những việc khác không liên quan đến ta, nếu lại có cơ hội thì ta sẽ bắt lấy, nếu không có cũng không cưỡng cầu, thái tử điện hạ không cần quá mức để ý đến ta, đợi Thấm Vũ muốn đi thì tự nhiên sẽ rời đi, ta vẫn chưa buông tha đâu.”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, không biết nhìn thấy cái gì mà lại thấp giọng ngân nga, giống như bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, dừng lại khúc hát, quay sang nói với Kỳ Minh Nguyệt, “Nơi này ta đã ở quen, thái tử hạ lệnh cho mọi người dọn ra, không biết Thấm Vũ nên dọn đến nơi nào? Dịch quán của sứ giả hay sao?”

Đối với Thấm Vũ, dường như đặt trước mắt vẫn an toàn hơn, Kỳ Minh Nguyệt hơi suy tư một chút, “Nếu đã quen thì cứ ở lại nơi này, lấy thân phận là sứ giả.” Thiều Hoa điện cách Huyễn Thiên điện cũng không quá xa, phái người trông chừng hành động của Thấm Vũ cũng tiện hơn.

“Đa tạ thái tử điện hạ.” Lúc này Thấm Vũ mới đứng thẳng người, tuân theo lễ nghi mà nói lời cảm tạ.

“Ta hy vọng sứ giả ở Thương Hách vui vẻ, đừng làm quá nhiều chuyện dư thừa.” Lần này hợp ý hắn, tương kế tựu kế, thuận tiện làm cho các đại thần cũng an phận không ít, hắn cũng không tính làm gì Thấm Vũ, nhưng nếu lần tới….Trong mắt mang theo ý cười, Kỳ Minh Nguyệt cực kỳ thong thả mà mở miệng nói với người trước mặt, “Sứ giả tự giải quyết cho tốt, Minh Nguyệt cũng không muốn thấy ngươi giống như mấy tên sứ giả trước kia đâu.”

Năm đó, có mấy vị sứ giả bị mất lưỡi ở Thương Hách, đều là những mỹ nhân xinh đẹp dáng người yểu điệu thướt tha, Thương Hách đế chưa từng thương tiếc, chỉ vì một lời của nhị hoàng tử Kỳ Minh Nguyệt khi ấy chỉ mới sau tuổi mà đã phái người cắt lưỡi mấy người đó ngay tại chỗ, đối với Liên Đồng mà nói thì mất lưỡi quả thật như nữ tử bị hủy dung mạo, sau đó nữ hoàng bệ hạ rất hiếm khi phái người đến Thương Hách.

Đối với chuyện xưa, Thấm Vũ đương nhiên sẽ không thể không biết, “Đa tạ thái tử điện hạ, Thấm Vũ sẽ cẩn thận.” Qua một chút thời gian nữa, nếu vẫn không có cơ hội thì không bằng quay trở về Liên Đồng, nữ hoàng bệ hạ đã nói đó là bản tính mưa nắng thất thường, gặp gỡ hai vị Thương Hách này thì cũng đành chịu.

Nhìn Thấm Vũ một cách đầy thâm ý, Kỳ Minh Nguyệt xoay người rời đi, hôm nay hắn rãnh rỗi, vốn tính đến chỗ của tiểu thất một chút, nhớ đến việc Thấm Vũ vẫn chưa được giải quyết, vì vậy mới đến đây tìm hiểu một chút, xong chuyện này, hắn liền rời khỏi Thiều Hoa điện, nhớ đến thái độ của phụ hoàng đối với tiểu thất thì nhịn không được mà vừa cười vừa lắc đầu, bước chân tiến thẳng vào chỗ ở của tiểu thất.

Lúc này Kỳ Nghiêu Vũ và Kỳ Tử Dục đang đứng đối mặt ở giữa khoảng đất trống, đều cầm trong tay một thanh trường kiếm, ngưng thần nhìn nhau hồi lâu, sau đó Kỳ Tử Dục mới giẫn chân đánh về phía trước, Kỳ Nghiêu Vũ lại bỗng nhiên triệt kiếm làm hại Kỳ Tử Dục vội vàng thu thế, sau một lúc lảo đảo thì mới đứng vững thân mình.

“Sao vậy, chẳng phải đã bảo đi luyện kiếm hay sao, chờ nhị hoàng huynh đến đây sẽ rất mất mặt, vì sao lại thu hồi kiếm như thế?” Kỳ Tử Dục không hiểu lý do, trên mặt có một chút oán giận. fynnz810

Kỳ Nghiêu Vũ gãi đầu, lại thở dài, “Ta vừa nhớ đến những lời mà phụ hoàng nói với nhị hoàng huynh ngày hôm qua, làm gì có chuyện nhị hoàng huynh hứa với ta, rõ ràng là nhị hoàng huynh chỉ giúp ta lấp liếm mà thôi.” Hôm qua đi ra khỏi ngự thư phòng, đầu tiên là cao hứng, sau đó mới mơ hồ nhớ lại lời hứa khi xưa là như thế nào.

Bị hắn nhắc đến thì Kỳ Tử Dục cũng cố gắng nhớ lại, “Đúng rồi, hình như là ngươi nói ngươi có giao hảo với nhị hoàng huynh, nhị hoàng huynh nguyện ý dạy ngươi luyện võ.” Hắn đến nay vẫn khó có thể quên những gì đã chứng kiến và nghe thấy ở võ tràng, khi đó nhị hoàng huynh đã là người khiến huynh đệ bọn họ hâm mộ và khâm phục nhất.

“Nếu nhị hoàng huynh nhớ rõ ngọn nguồn, không đến đây thì làm sao bây giờ?” Kỳ Nghiêu Vũ có một chút ủ rũ mà ngồi xuống một bên, cẩn thận suy nghĩ, nhị hoàng huynh đồng ý nhưng có thể không làm. Nguồn:

“Nhị hoàng huynh đã hứa rồi thì làm sao mà lại không đến, mấy ngày này ta có thể ở đây chờ với ngươi, nhị hoàng huynh nhất định sẽ đến.”

“Nếu phụ hoàng không cho nhị hoàng huynh đến thì sao? Khi đó ở trong thư phòng ngươi cũng nghe thấy đó, dường như phụ hoàng có một chút mất hứng.” Kỳ Nghiêu Vũ nghĩ lại, từ hôm qua đã cảm thấy có một chút kỳ lạ, “Lục hoàng huynh, hôm qua ở ngự thư phòng, ánh mắt mà phụ hoàng nhìn ta có một chút đáng sợ, còn ngươi thì sao, có cảm thấy như vậy hay không?”

“Mọi người đều bảo phụ hoàng khó gần, cũng không có gì kỳ lạ, dù sao cũng không riêng gì chúng ta, các đại thần nhìn thấy phụ hoàng cũng đều sợ hãi.” Kỳ Tử Dục cũng ngồi xuống, rung đùi đắc ý mà nói, sau đó lại dừng một chút rồi bổ sung một câu, “Đương nhiên ngoại trừ nhị hoàng huynh.”

Nhị hoàng huynh là hoàng tử mà phụ hoàng sủng ái nhất, từ nhỏ đã là như thế, trước đây bọn họ từng ghen tị và hâm mộ, cũng ngóng trông phụ hoàng có thể thân cận mình, tuy nhiên dần dà biết được phụ hoàng lợi hại thì liền bắt đầu sợ hãi, nhưng thật ra có một nhị hoàng huynh như vậy thì bọn họ rất tự hào, chỉ tiếc một năm cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội được gặp mặt.

“Có phải Phụ hoàng không thích chúng ta gặp mặt nhị hoàng huynh đúng không?” Kỳ Nghiêu Vũ cúi đầu trầm mặc nửa ngày, đột nhiên thốt lên một câu như vậy, khi còn bé thì hắn đã có cảm giác này, phụ hoàng yêu thích nhị hoàng huynh hơn bất cứ một hoàng tử nào, thậm chí sau này cho dù lại có hoàng tử khác được sinh ra thì cũng tuyệt đôi không làm cho phụ hoàng có hứng thú liếc nhìn.

“Vì sao thất hoàng đệ lại hỏi như vậy, phụ hoàng chưa từng bảo không cho chúng ta gặp nhị hoàng huynh mà.” Kỳ Tử Dục cảm thấy kỳ lạ, cũng chưa bao giờ nghĩ đến vì sao bọn họ luôn luôn không gặp được nhị hoàng huynh.

“Còn có, thái độ của nhị hoàng huynh đối với chúng ta luôn không giống như đối với phụ hoàng.” Kỳ Nghiêu Vũ nghĩ đến nhị hoàng huynh ở ngự thư phòng, khi quay đầu thì thầm với phụ hoàng, ánh mắt kia, vẻ mặt kia sẽ tuyệt đối không biểu lộ với bọn họ, không thể nói rõ là cảm giác gì, tóm lại là khác biệt rất lớn.

“Nhị hoàng huynh đối với chúng ta rất tốt a.” Không rõ thất hoàng đệ của hắn suy nghĩ cái gì, tuy rằng tuổi tác không cách biệt lắm, nhưng Kỳ Tử Dục đứng hàng thứ sáu, luôn lớn hơn thất hoàng đệ một chút, làm huynh trưởng, hắn tính hảo hảo khuyên bảo hoàng đệ này của hắn, “Để hoàng huynh nói cho ngươi nghe, chúng ta là hoàng đệ, đương nhiên không thể sánh với phụ hoàng, nhị hoàng huynh đối xử khác với phụ hoàng là chuyện đương nhiên, hiểu chưa?”

“Ý của ta không phải là loại khác biệt này, nhị hoàng huynh cho đến bây giờ chưa từng cười như vậy với chúng ta.” Kỳ Nghiêu Vũ thì thầm, nhớ lại những năm gần đây, nhìn thấy phụ hoàng và nhị hoàng huynh xuất hiện, vẻ mặt của hai người, tuy rằng nhị hoàng huynh luôn mỉm cười với bọn họ nhưng hắn vẫn cảm thấy nụ cười kia so ra kém với lúc đối mặt với phụ hoàng, cùng là huyết mạch tương liên nhưng vì sao nhị hoàng huynh chưa từng cười với hắn như vậy?”

“Phụ hoàng thích nhị hoàng huynh, nhị hoàng huynh được phụ hoàng thiên vị cho nên đương nhiên sẽ cười với phụ hoàng khác với chúng ta.” Kỳ Tử Dục suy nghĩ, rốt cục đưa ra một lý do có thể làm cho thất hoàng đệ này của hắn câm miệng.

“Ta cũng thích nhị hoàng huynh, vì sao nhị hoàng huynh lại không cười với ta như vậy?” Kỳ Nghiêu Vũ phản bác những lời này một cách đầy lý lẽ, đột nhiên cảm thấy có một chút không cam lòng, liền đứng dậy rồi nói một câu, “Nhị hoàng huynh thật là bất công, chỉ đối xử tốt với phụ hoàng, chúng ta cũng là hoàng đệ của hắn cơ mà!”

“Ai dám nói xấu nhị hoàng huynh! Lá gan của các ngươi thật không nhỏ, dám ở đây nói xấu nhị hoàng huynh, xem ta giáo huấn các ngươi như thế nào đây!”

Không biết từ khi nào thì đã xuất hiện một thân ảnh đứng trong viện, mặc kệ làn váy dưới chân mà nhanh chân bước về phía hai người bọn họ.

“Hoàng tỷ!” Nhìn thấy là nàng, Kỳ Tử Dục và Kỳ Nghiêu Vụ vội vàng lui ra sau để bỏ trốn, lại bị nhéo lấy lỗ tai.

“Ngươi, chính là ngươi, vừa rồi ta nghe thấy ngươi nói xấu nhị hoàng huynh!”

Ngưng Lộ trừng mắt, dùng sức nhéo tai của Kỳ Nghiêu Vũ một chút, ngày hôm qua nghe thấy thất hoàng đệ đi khắp nơi khoe khoang nhị hoàng huynh sẽ chỉ điểm cho hắn luyện võ, vì vậy nàng mới đến chỗ của thất hoàng đệ, cũng không ngờ vừa tiến vào liền nghe thấy một câu như vậy.

“Hoàng tỷ tha cho ta đi, đều là thất hoàng đệ nói, không liên quan đến ta a!” Lỗ tai bị nhéo đến phát đau, Kỳ Tử Dục vội vàng cầu xin tha thứ.

“Các ngươi nói ai cũng được, nhưng mà không được phép nói nhị hoàng huynh như vậy!” Buông Kỳ Tử Dục và Kỳ Nghiêu Vũ ra, Ngưng Lộ căm giận giậm chân, nàng ghét nhất là nghe thấy có người nghị luận sau lưng nhị hoàng huynh, vì nghị luận chuyện tuyển thái tử phi mà thị nữ của nàng đã bị nàng giáo huấn không ít lần.

Nhị hoàng huynh rất tuấn tú, lại cử xử với mọi người tốt như vậy, từ nhỏ đã là người mà nàng thích nhất, ở trong mắt nàng, nhị hoàng huynh là hoàn mỹ không sứt mẻ, không có ai xứng với nhị hoàng huynh, cũng không có ai được nói xấu về hắn! Nhị hoàng huynh thích như thế nào thì sẽ như thế ấy, làm sao mà đến phiên người khác nghị luận cơ chứ.

…………..