Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 149: Nữ thi

Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT]

Liên Mộ Hi tiếp nhận, lau mồ hôi trên trán, rồi niết chặt nó trong lòng bàn tay, nhìn chiếc khăn trên tay, tựa hồ trở nên bình tĩnh hơn, thở dài nói: “Những năm gần đây, tất cả mọi chuyện của Minh Nguyệt ở Thương Hách, Mộ Hi đều biết rõ ràng, không thể coi là chỉ gặp mặt một lần, đối với Minh Nguyệt, ta chưa từng quên.”

Tất cả đều biết rõ? Trong đôi mắt ôn nhu xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh, Kì Minh Nguyệt không chút để ý cầm lấy một đồ vật trên bàn giấy thưởng thức, tuỳ ý hỏi: “Minh Nguyệt ở trong cung như thế nào?”

“Luôn một mình, chưa bao giờ từng xuất hiện cùng những hoàng tử khác, thường ở trong Huyễn Thiên Điện của Thương Hách Đế, tuy rằng được sủng ái, cũng rất là tịch mịch? Có phải hay không?” Liên Mộ Hi vọng nhìn bóng dáng nguyệt sắc kia, trong ngữ thanh tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc.

Có lẽ đây là cảm thụ của Liên Mộ Hi thân là hoàng tử lúc ở hoàng cung An Dương, lại muốn đặt lên hắn muốn hắn cùng đồng bệnh tương lân? Kì Minh Nguyệt dừng lại động tác trên tay, quay người lại hỏi: “Còn gì nữa?” Trong hoàng cung của mỗi quốc gia đều có mật thám, những gì mặt ngoài nhìn thấy, cũng không đủ để biết được nhiều lắm nội tình bên trong, xem ra những điều Liên Mộ Hi biết, cũng chỉ là bề mặt ngoài này thôi.

Ta có được không ít bức hoạ của ngươi, mỗi một tấm đều là cẩn thận thu giữ, nhưng tới Thương Hách rồi, mới biết được, Nhị hoàng tử Thương Hách năm xưa tướng mạo đã bất phàm, nay lại đã trở thành Thái Tử thiên hạ vô song. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Minh Nguyệt, ta liền biết những bức hoạ ta có được những năm gần đây cũng không thể miêu tả được nửa phần thần thái của ngươi.”

Mang theo chút tán thưởng cùng ảo não, nói những lời này, Liên Mộ Hi vọng nhìn Kì Minh Nguyệt, lộ ra vẻ mặt quý trọng không chút nào che dấu: “Trong những tin tức có được từ hoàng cung của Thương Hách, tất cả đều là việc có liên quan tới ngươi, ngươi ở trong cung làm cái gì, đi qua những nơi nào, thay những vị nào giải quyết phiền toái, lại quan tâm thiên kim của vị đại thần nào, Mộ Hi đều biết nhất thanh nhị sở.” (biết rõ ràng từng tí một)

Nguyên lai là có người ở trong cung giám thị nhất cử nhất động của Minh Nguyệt.” Phát ra một tiếng hừ lạnh, Kì Minh Nguyệt làm ra vẻ tức giận, đáy lòng nhưng chẳng có gì ngạc nhiên, những chuyện mặt ngoài này, chỉ cần là người ở trong cung, hơi tìm hiểu một chút, đều có thể biết một chút thông tin, theo như mưu đồ của An Dương đối với Thương Hách, nếu không phái người tới Thương Hách điều tra mới là việc kì quái.

“ Nếu không phải có những thứ này, ta sao lại có thể đối với Minh Nguyệt vướng bận như vậy.” Đã không che dấu ý trong lòng, Liên Mộ Hi nắm chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt nhìn Kì Minh Nguyệt không chớp, tất cả đều là nhớ nhung cùng tình ý: “Lúc trước gặp ngươi, tuổi cũng xấp xỉ bằng ta, lại đã làm cho người ta khâm phục, rồi sau đó thường xuyên nhận được tin tức từ Thương Hách, lại luôn có thể nghe thấy chuyện về ngươi, thời gian lâu, bất tri bất giác, Mộ Hi cho dù muốn đem ngươi quên đi, lại vô luận như thế nào đều làm không được.”

Đã nhiều năm qua như vậy, Liên Mộ Hi lúc đó còn là một vị hoàng tử liền đã nhìn xem những tin tức tình báo đến từ Thương Hách này, nói như vậy, từ nhiều năm trước, người được lựa chọn cho ngôi vị Hoàng Đế của An Dương cũng đã âm thầm được định ra rồi, hay là nói, người phía sau màn chính là do lão Hoàng Đế của An Dương an bài a…….

Từ những lời nói của Liên Mộ Hi đoán ra sâu xa trong đó, Kì Minh Nguyệt làm như không có chuyện gì nói: “Xem ra ở An Dương sớm đã có người lưu ý đến Minh Nguyệt.”

“Từ lúc Liên Sóc vì đoạt Thái Tử vị mà bị trả về An Dương, tất cả những chuyện Minh Nguyệt làm càng khiến người khác coi trọng.” Nhắc tới Liên Sóc, Liên Mộ Hi liền nhíu chặt lông mày, thấy thần sắc của hắn, Kì Minh Nguyệt bỗng nhớ tới những chuyện cổ quái xảy ra trên người Liên Sóc. “Kì Liên Sóc năm xưa nay đã trở thành Liên Sóc, trừ bỏ tục danh dòng họ đã thay đổi, lần này trở về Thương Hách so sánh với khi xưa cũng là thay đổi không ít.”

Cùng ở trong hoàng cung An Dương, Liên Mộ Hi cũng không thể không biết gì về chuyện Liên Sóc, Liên Sóc như thế nào lại trở nên như vậy, lại rơi xuống hoàn cảnh thê thảm như thế, Liên Mộ Hi nên biết một chút nội tình mới phải.

Ý tứ trong lời nói của Kì Minh Nguyệt, Liên Mộ Hi không phải không biết, nhưng lại giống như đang do dự có nên nói cho y hay không, hắn chần chờ một chút, rốt cục mở miệng: “Nếu là đã trải qua chuyện sống chết, cho dù là ai cũng đều sẽ thay đổi, từ khi Kì Liên Sóc trở thành Liên Sóc, cũng không chỉ là sửa lại tên gọi mà thôi, lúc trước nếu không phải …….”

Thấy hắn nói đến đây liền không hề mở miệng nói tiếp, thần sắc lại có vài phần cổ quái, Kì Minh Nguyệt ánh mắt chợt loé, cũng không tiếp tục truy vấn, ánh mắt đặt ở trên người hắn vẫn là tự nhiên bình thản, đợi trong chốc lát, Liên Mộ Hi mới lộ ra chút vẻ đồng tình: “Nếu không phải có sư phụ của hắn cứu giúp, có lẽ hắn cũng không sống nổi đến ngày trở về Thương Hách này a.” Nói như vậy xong, hắn lại như có chút hối hận: “Sớm biết hắn là muốn giết ngươi, lúc trước liền nên để hắn chết đi mới đúng.”

“Sư phụ của hắn là ai?” Cái kẻ phía sau màn khống chế An Dương kia, đối với hắn, Kì Minh Nguyệt không thể không có vài phần lưu ý.

“Duệ U.” Nói đến người này, Liên Mộ Hi liền cau mày, tiếng nói trở nên khinh nhẹ: “Hắn gọi là Duệ U.”

Không nghĩ tới Liên Mộ Hi lại liền cho biết cả tục danh của người nọ, Kì Minh Nguyệt tới gần một chút, cảm thấy Liên Mộ Hi khi nói đến người nọ cũng mang theo vài phần kiêng kị cùng cẩn thận.

“Nói như thế, An Dương cùng Liên Đồng sắp khai chiến, cũng là ý của người này.” Kì Minh Nguyệt cố ý nói một câu như vậy, Liên Mộ Hi cười khổ lắc lắc đầu: “Thân đang ở Thương Hách, chuyện An Dương cùng Liên Đồng như thế nào, Mộ Hi thật sự không biết.” Bám vào thành ghế đứng dậy, lại nắm chặt chiếc khăn trên tay, hắn đứng ở trước mặt Kì Minh Nguyệt: “Vì Minh Nguyệt, Mộ Hi bỏ lại An Dương đi tới Thương Hách, Minh Nguyệt đối với ta, lại là như thế nào?”

“Đa tạ An Dương Vương có ý tốt, đáng tiếc, Minh Nguyệt đã có người trong lòng, ngoại trừ hắn, sẽ không động tâm đối với bất cứ ai khác.” Vẻ mặt cũng không hề có chút nào che dấu, Kì Minh Nguyệt nói như vậy, trong mắt đã toát ra vẻ thản nhiên cùng tình ý, ý cười bên môi cũng nhiều thêm vài phần nhu hoà.

Liên Mộ Hi thở dài, trước mắt, trong đôi mắt trong như nước kia như có gợn sóng, nụ cười nhẹ nhàng như có như không đầy vẻ ôn nhu, ở trước mặt hắn nguyên bản nên mang theo chút thân thiết, nhưng lại cũng là thản nhiên xa cách, hiển lộ ra vẻ nhu tình chưa bao giờ có thể nhìn thấy trên những bức hoạ hắn có, tất cả đều là bởi vì kẻ được nhắc đến kia, tất cả vẻ ôn nhu trước mắt, tựa hồ chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nhưng hắn lại biết, đó là nơi hắn không bao giờ có thể chạm vào được.

Nhìn thân ảnh nói xong câu nói kia liền đã bước ra phía ngoài cửa trước, Liên Mộ Hi cúi thấp đầu xuống, siết chặt chiếc khăn trong tay, trong mắt tất cả đều là thất vọng cùng tiếc nuối.

“ Duệ U nói đúng, hắn thật sự, sẽ không thích Mộ Hi a.” Thở dài, ngữ thanh giống như nỉ non phiêu tán ở trong phòng, có làn gió theo bên cửa sổ phất qua, khiến những sợi tóc uốn xong bay lên, thân ảnh một mình đứng lặng trong phòng vẫn như cũ buông lỏng tay, đầu cúi thấp ánh mắt cúi xuống vẫn nhìn chằm chằm chiếc khăn trong tay, giống như nhìn đến phát ngốc.

—OoO—

Lại qua mấy ngày, vì chuyện Liên Sóc lúc trước đã được giải quyết, An Dương Vương lại bị thương, cơ hồ cũng ít xuất hiện, mọi người trong cung liền cảm thấy được có chút an ổn, cung nhân thị vệ bận rộn mấy ngày trong cung rốt cục cũng yên tâm, không hề lo lắng đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Không ngờ đúng lúc này lại truyền đến tin tức chiến sự!

Hai nước giao chiến, đúng là hai nước cách đây không lâu đã nhiều lần xảy ra tranh chấp An Dương cùng Liên Đồng. An Dương Vương đang ở Thương Hách, An Dương lại cùng Liên Đồng khai chiến, không ai biết trong đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vị An Dương Vương này có chút quá mức vô dụng, mà An Dương cũng quá là hoang đường, đang lúc quốc quân không ở tại trấn quốc lại nháo ra phân tranh, cuối cùng còn biến trở thành một hồi đại chiến.

Lần này, cũng không phải là tranh chấp nho nhỏ, số người bị thương cũng không phải là hơn mười người, mà là trận chiến chết mấy trăm người, quy mô cũng không còn chỉ là ở thôn xóm nơi biên cảnh, mà đã kéo tới phía trong đất của Liên Đồng.

Nữ Vương của Liên Đồng từ trước đến nay cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, lần này tự nhiên cũng sẽ không để mình yếu thế, vì thế hai nước ngươi tới ta đi, luân phiên giao chiến, từ trận chiến nhỏ rồi dẫn phát tới đại chiến. Thế cục đối chiến trước mắt, đã không thể dùng vài lời là nói rõ được, đến tận lúc này, có thể nói trừ bỏ Thương Hách, cảnh nội của An Dương cùng Liên Đồng đều đã không thể dùng từ quốc thái dân an nữa, dân chúng hai nước đều trở nên hoảng sợ, đều đối với những trận đại chiến sắp bùng nổ mà lo lắng không thôi.

Thương Hách mặc dù chưa tham dự vào cuộc phân tranh giữa hai nước, nhưng thế chân vạc giữa ba nước một khi tan rã, Thương Hách liền không thể không bị cuốn vào trong cuộc đại chiến này, hơn nữa Liên Đồng cùng Thương Hách lại mới có quan hệ liên hôn, tuy rằng lúc này Nữ Vương của Liên Đồng còn chưa gửi thư tới cầu viện, nhưng y theo tình hình chiến đấu giữa hai nước, chiến trận sẽ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, để bảo trì thực lực của một nước, chuyện cầu viện kia cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Vì việc này, các đại thần ở trên triều không ngừng tranh luận, khắp nơi trong cung cũng đều là tiếng bàn luận, chiến hoả cho dù chưa kéo tới Thương Hách, nhưng bên trong hoàng cung Thương Hách lòng người đã sớm rục rịch.

“Điện Hạ, Thương Hách thật sự sẽ tham gia vào cuộc chiến giữa An Dương cùng Liên Đồng sao? Không thể tránh được ư?” Tay cầm lược nhẹ đưa lên, những lọn tóc màu đen thả dài sau lưng, Hồng Tụ đưa tay bắt đầu chải vấn mái tóc cho Kì Minh Nguyệt, nhìn người ngồi trước mặt mở miệng hỏi.

Ngồi bên cạnh cửa sổ, Kì Minh Nguyệt đưa mắt nhìn vào hình ảnh Hồng Tụ đang ở phía sau lưng mình trong gương: “Hồng Nhi đang lo lắng sao?”

Nguồn:

Dừng lại động tác trong tay, Hồng Tụ gật gật đầu, Oánh Nhiên ở bên cạnh cũng dừng lại động tác sửa sang lại y phục chuẩn bị cho Kì Minh Nguyệt: “Chúng ta chính là lo lắng Điện Hạ, thân là Thái Tử của Thương Hách, nếu là ……..” Trong mắt mang theo ưu tư, Oánh Nhiên đi tới bên cạnh Hồng Tụ: “Nếu là Thương Hách cũng gia nhập vào phân tranh, theo tính cách xưa giờ của Bệ Hạ, chắc chắn sẽ thân trinh ra chiến trường, đến lúc đó nếu là Điện Hạ cũng đi theo, chúng ta có thể nào lại không lo lắng.”

Hồng Tụ đứng ở một bên cũng cảm thấy bất đắc dĩ, Oánh Nhiên nói như vậy, đúng là điểm mấu chốt: “Điện Hạ nhất định là sẽ không mang theo chúng ta, chúng nô tì lại chỉ có thể ở trong cung ngày ngày vì an nguy của hai vị chủ tử mà lo lắng không yên.”

“Vì sao Minh Nguyệt phải cùng đi?” Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong ánh mắt bình tĩnh của Kì Minh Nguyệt mang theo chút ý cười: “Trước mắt không nói Thương Hách còn chưa gia nhập vào phân tranh giữa hai nước, cho dù là gia nhập, Phụ Hoàng ra chiến trường, Minh Nguyệt cũng không phải là nhất định phải đi theo a.”

“Chẳng lẽ Điện Hạ có thể yên tâm?” Hồng Tụ có chút ngạc nhiên, giữa nhị vị chủ tử, ngày thường chỉ cần nhàn rỗi nhất định là dính với nhau như hình với bóng, cũng không phải là vô tình mà tựa hồ đã trở thành thói quen, trong lúc hai người ở chung, cho dù không có cử chỉ thân mật gì, không khí đó cũng khiến cho hai nàng nhìn mà cảm thấy tâm ấm áp.

Giữa hai người như vậy, lại có thể nào để mặc nhìn một người đi ra chiến trường mà không có chút lo lắng gì sao?

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tựa hồ nhìn thấy gì đó, bên môi Kì Minh Nguyệt đã hiện ra độ cung rõ ràng: “Luận về binh pháp, ta cũng không thể so sánh với Phụ Hoàng, trong quân có Quốc quân toạ trấn là đủ rồi, nếu lại còn thêm một vị Thái Tử, cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.” Nếu thực sự có một ngày như vậy, hắn đi cùng, chỉ sợ cũng chỉ khiến cho Phụ Hoàng phân tâm, còn khiến cho Phụ Hoàng vì an nguy của hắn mà lo lắng.

Nhìn chăm chú vào thân ảnh huyền mầu đang cùng Lưu Dịch phân phó chuyện gì đó, chính đang từ xa xa đi tới, hoàng bào cùng với kim quan trên đầu, bước đi thản nhiên, không thấy nửa phần ưu tư lo lắng, bên môi hàm chứa chút lạnh lùng, trong đôi mắt hẹp dài tất cả đều là vẻ thâm u, làm cho người ta nhìn không rõ vẻ mặt kia là vì sao, Kì Minh Nguyệt lại biết, Phụ Hoàng nhất định là đã có dự tính gì đó, hoặc là, đó là do con mồi của y đã có hành động gì đó, làm cho trận chiến tranh trước mắt vốn bị y coi là trò chơi trở nên càng thú vị hơn (Htran: Mố, em hỉu anh thế *cười gian*)

Tựa hồ cảm thấy được ánh mắt đang dừng ở trên người mình, cặp mắt hẹp dài kia nhìn lại phía Kì Minh Nguyệt, hai ánh mắt tương giao, bên trong đôi mắt hàm chưa tà mị thâm u kia dần hiện lên từng mạt ôn nhu, đối với hắn lộ ra ý cười.

“Huống chi …… lấy khả năng của Phụ Hoàng, căn bản không cần Minh Nguyệt đi theo.” Kì Minh Nguyệt cười, thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên nói: “Cho dù Minh Nguyệt lo lắng, cũng là vô dụng, nhưng ta tin tưởng, Phụ Hoàng sẽ không khiến cho ta phải lo lắng lâu.” Với thủ đoạn của Phụ Hoàng, chỉ cần tới lúc nên ra tay, chiến loạn nhất định sẽ không ở trong tay y kéo dài lâu.

“Minh Nhi nói không sai.”

Ngữ thanh đột nhiên vang lên làm cho mấy người ở trong phòng nhìn về phía cửa, Kì Hủ Thiên chậm rãi bước đến, đi tới bên cạnh Kì Minh Nguyệt, nâng lên khuôn mặt của hắn ở trên môi hắn hạ xuống một nụ hôn: “Ngươi tin tưởng Phụ Hoàng như thế, nên thưởng như thế nào mới tốt a? Thật sự là khiến người ta khó xử.”

“Phụ Hoàng có thể nợ lại trước, sau này trả cũng được mà.” Nhướn mày, Kì Minh Nguyệt khoé môi cong lên, ở bên tai Kì Hủ Thiên nói nhỏ.

Biết ý hắn muốn nói, Kì Hủ Thiên bật cười rộ lên, Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên không hiểu rõ cho nên đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, lại không có ai ngốc đến nỗi mở miệng hỏi là chuyện gì.

Trong phòng chính đang nói chuyện vui đìa, bên ngoài lại bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc, tuy rằng chỉ loáng thoáng, nhưng tuyệt đối là tiếng khóc của nữ tử không sau, mang theo hoảng sợ cùng vài tiếng thét chói tai. Thị nữ cùng cung nhân được tuyển vào Huyễn Thiên Điện vốn đều là những người thông minh linh hoạt, hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa trong cung, ngày thường ngay cả lớn tiếng nói chuyện đều hiếm có, lại càng không ngay lúc đang thực hiện công việc của mình phát ra tiếng khóc chói tai như vậy, đó là chuyện xưa nay chưa từng có.

Không đợi Kì Minh Nguyệt cho người đi hỏi, Lưu Dịch đã đứng ở trước của: “Bệ Hạ, Thái Tử Điện Hạ, trong ngự hoa viên phát hiện thi thể một nữ nhân, đúng là nữ tì ở trong cung.”

“Tiếng khóc kia lại là vì sao?”

“Bẩm Bệ Hạ, nàng tì nữ phát hiện nữ thi kia, chỉ vì người chết tử trạng (trạng thái khi chết) hết sức cổ quái, có lẽ là sợ tới mức không nhẹ.”

Nghe nói có cổ quái, Kì Minh Nguyệt có chút tò mò: “Lưu Tổng quản nói là tử trạng cổ quái, không biết là cổ quái đến mức nào?” Ở trong hoàng cung, một tên thị nữ chết đi cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, chỉ cần nghĩ đến những năm gần đây Phụ Hoàng thiên sủng Hoàng Hậu Tương Dao, khiến cho việc tranh thủ tình cảm trong cung cũng không hề phát sinh qua, nhưng là đấu tranh ngầm gay gắt, cũng là có không ít a.

“Người chết bị chém xuống thủ cấp, thi thể nằm ở đúng ngay chỗ mà ngày hôm đó xác Liên Sóc ngã xuống.” Lưu Dịch nhớ tới cỗ thi thể kia, cũng cảm thấy có chút cổ quái, nhưng càng cổ quái hơn là …….

“Bệ Hạ, còn có một chuyện, mấy ngày trước đây, thi thể của Liên Sóc trước khi đem chôn, đã không cánh mà bay, chỉ còn lại có một cái đầu.”

Ngữ thanh của Lưu Dịch vẫn là bình tĩnh không mang theo chút phập phồng nào, lời nói cừng nhắc dừng lại ở trong phòng, nghe lời hắn nói, lại làm cho Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên không tự giác có chút rùng mình, liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ đến những lời đồn đãi nghe được mấy ngày gần đây.

—– Hết chính văn chương thứ 149 —–