Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 192: Phiên ngoại 4 Sóng gió hậu cung 2

Quần thần đứng ngoài ngự hoa viên túm tụm nhỏ to đàm luận về thiếu niên trong đình, cách đám hoa cỏ, Kì Minh Nguyệt chậm rãi mở mắt, trên mặt bàn trước người y là tin tức từ chỗ Tương Dao đưa đến, lúc trước những tin tức này tất cả đều là tình hình giang hồ, mà lúc này lại có chút thay đổi, chính là động tĩnh trong triều.

Nếu là chuyện khác, có lẽ y cũng sẽ không để ý quá mức, nhưng trên đó lại nói đến... Gần đây trong cung đang chuẩn bị cho việc tuyển phi, ngoài cung có người đã chọn tú nữ để dâng tặng, thanh thế phô trương rất lớn.

Từ ngoài cung truyền về chuyện trong cung, hơn phân nửa là không đáng tin, nhưng việc tuyển phi cũng không thể tùy ý tung tin vịt được, chỉ cần là tuyển chọn nữ tử đều có danh sách ghi chép lại, nếu là lời đồn đại, không thấy trong cung phái người đi ghi chép cuối cùng cũng sẽ tự im ắng, nhưng lần này hình như không hẳn là thế.

Phụ hoàng sai người tuyển phi? Khóe môi cong tạo thành một nụ cười giễu cợt không tin, y đem tờ giấy siết lại, nhìn thấy nó thành bột phấn bay lả tả trong gió, Kì Minh Nguyệt đứng dậy, nhìn sắc trời cũng gần đến giữa trưa, xa xa các đại thần đã tan triều ra về, nhớ lại lời nói ban sáng cùng Kì Hủ Thiên dùng ngọ thiện, y bước về phía ngự thư phòng sẵn đó hỏi rõ việc này.

Lúc này, trong ngự thư phòng, Kì Hủ Thiên ngồi trước bàn, thờ ơ nhìn đống tấu chương trên bàn, lại nhìn sắc trời, cũng đã đến giờ dùng cơm rồi. Nhưng vẫn không thấy Minh Nhi đến đây, chẳng lẽ là có chuyện gì trì hoãn hay sao? Đôi mày hơi nhíu lại, hắn đang định gọi người đi xem, trong lúc này, cửa ngự thư phòng đột nhiên mở ra.

"Nô tì khấu kiến bệ hạ"

Bước vào không phải là người trong lòng hắn mà là phi tần trong hậu cung, y phục xinh đẹp, dáng người yểu điệu, trên tay bưng theo điểm tâm thướt tha bước đến, nụ cười trên mặt yêu kiều, tràn đầy ý tứ lấy lòng "Bệ hạ vất vả chuyện triều chính, nô tì không biết làm gì, chỉ có thể dâng lên bệ hạ món này, bệ hạ đừng vội ghét bỏ"

Từ sau khi có Minh Nhi, hắn rất ít khi gần gũi hậu cung, cho dù có đi cũng chỉ đến chỗ Tương Dao đọc tin tức tình báo liên quan, một thời gian dài, dáng vẻ phi tần hậu cung hắn cũng không nhớ rõ nữa, người trước mặt lúc này hình như trước đây từng được hắn lâm hạnh nhưng cũng không có ấn tượng bao nhiêu.

Phất tay, Kì Hủ Thiên vẫn nhíu chặt mày "Ngự thư phòng không phải chốn hậu cung có thể tùy ý ra vào, nếu ngươi không còn chuyện gì khác liền lui xuống đi"

"Nô tì chỉ là nghĩ bệ hạ mới vừa hạ triều vẫn còn chưa dùng bữa, cho nên mới..." Ủy khuất cúi đầu xuống, trong lòng nàng than thở, mấy năm nay bệ hạ càng ngày càng ít khi đặt chân bước đến hậu cung, dù có đi cũng là đi đến chỗ hoàng hậu, phi tử như các nàng ngay cả cơ hội thấy hắn cũng không có, lúc này nàng có ý tốt dâng điểm tâm tự mình làm, bệ hạ chẳng những không vui mà còn có chút không kiên nhẫn.

"Lưu Dịch, đi nhìn xem, Minh Nhi vì sao còn chưa đến đây" Kì Hủ Thiên không để ý tới lời nói của nàng, phân phó cho Lưu Dịch đứng phía sau.

Lưu Dịch nhận lệnh rời đi, nữ tử bưng điểm tâm đến gần, tươi cười đon đả "Bệ hạ là đang chờ thái tử điện hạ? Nghe nói tầm mắt thái tử rất cao, cũng có chút không vừa ý các vị thiên kim trong cung của các đại thần, bệ hạ lát nữa gặp y, có thể..."

"Chuyện trong cung khi nào đến lượt một kẻ phi tần chốn hậu cung như ngươi dạy trẫm nên làm thế nào?" Kì Hủ Thiên nghe nàng nhắc đến chuyện này, trong lòng càng thêm không vui, trong triều đã có đại thần nhai đi nhai lại, hắn nói Minh Nhi còn nhỏ liền ngăn chặn được, không ngờ lần này ngay cả hậu cung cũng bắt đầu bàn tán chuyện này...

Đôi mắt ưng hẹp dài khẽ nhướn, cười như không cười nhìn nữ tử đứng trước bậc thềm, ngắt ngang lời của nàng.

Bị quân vương từ trên cao nhìn xuống như thế, nàng sao lại không nhận ra lời nói ban nãy của bản thân đã chuốc lấy cơn giận của bệ hạ, nhưng suy nghĩ kĩ càng, nàng lại không biết mình nói sai ở đâu, ý cười trên gương mặt hơi cứng ngắc, đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.

Kì Minh Nguyệt đứng trước cửa, bị thị vệ của ngự thư phòng cản đường, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.

Ở trong cung, cho dù y có đi đâu tới bây giờ cũng không có ai cản trở, hôm nay lần đầu gặp chuyện này vốn là y cảm thấy thú vị nhưng lúc trước nhìn thấy tin tức kia khiến y có hơi mất kiên nhẫn, nhíu mi, bọn họ cung kính với y nhưng lại cản trở đường đi của y "Ngươi là người mới đến? Vì sao lại muốn ngăn cản ta?" Nếu không phải là người mới đến sẽ không có hành động như vậy.

Trong hai thị vệ đang canh giữ trước cửa, người ngăn cản y gật đầu đáp "Chân phi nương nương mới vào trong không bao lâu, phân phó tiểu nhân đừng cho người khác đi vào quấy rầy..." Vừa nói tới đây, hắn liền bị một thị vệ khác túm lại, thấy đối phương lắc đầu ra hiệu, hắn không rõ lắm vẫn tiếp tục nói "Xin thái tử điện hạ chờ một chút"

Thị vệ kia vừa nói xong, ngoại trừ thị vệ đứng bên kia cửa ngự thư phòng, các thị vệ đều đồng loạt ngẩng đầu, trong lòng run lên, cái gọi là điếc không sợ súng chính là đây, chính là cái tên đứng trước mắt này.

Đường đi của thái tử điện hạ làm sao có thể tùy tiện cản trở, phi tử nương nương trong cung thì đã tính là gì, cho dù từng được nhận ơn mưa móc cũng không thể quan trọng bằng thái tử điện hạ, dù sao cũng là con ruột của mình lại là hoàng tử xuất sắc như vậy, dân gian tuy biết thái tử được sủng ái nhưng cũng không biết là được tin yêu đến mức nào, bọn họ ở trong cung đã lâu xem như cũng đã tỏ tường, chỉ đành thầm than cái tên chân ướt chân ráo mới đến không biết nặng nhẹ, uổng phí bọn họ đã cảnh báo, lát nữa sẽ lãnh hậu quả như thế nào, bọn họ cũng có thể đoán trước một chút.

Chờ? Nghe thị vệ kia nói như vậy, trong lòng Kì Minh Nguyệt sinh ra một loại cảm giác hoang đường, ánh mắt quét qua người thị vệ vài lần, y thản nhiên nói vọng vào bên trong "Nhi thần cầu kiến phụ hoàng"

Từ nhỏ đã quen làm bạn với người bên trong ngự thư phòng, không ngờ cũng có ngày y muốn gặp hắn còn phải cầu kiến, khóe môi cong lên trào phúng, y nhìn thấy cánh cửa trước ngự thư phòng được nam nhân mặc y phục huyền sắc mở ra, phía sau còn có một người hiển nhiên là nữ tử phi tần hậu cung đi theo, liền mở miệng nói "Nhi thần khấu kiến phụ hoàng"

Nói vậy thì y hẳn là cần phải cúi người hành lễ đi.

Kì Hủ Thiên liền kéo người y dậy, đôi mày nhíu lại từ lúc trước vẫn không giãn ra, thấy Kì Minh Nguyệt như thế sắc mặt càng trầm xuống, Minh Nhi muốn gặp hắn có khi nào cần phải cầu kiến, từ rất lâu y đã không còn xưng là nhi thần nữa, vậy mà hôm nay hắn lại nghe y nói như vậy khiến cho tâm tình hắn vốn không vui lại càng thêm ác liệt.

"Phụ hoàng chờ ngươi dùng bữa đã lâu, sao lúc này Minh Nhi mới đến?"

Kì Hủ Thiên mở miệng mang theo chút oán trách, Kì Minh Nguyệt nhìn lướt qua phi tần dung mạo diễm lệ mặc cẩm y hoa phục đằng sau hắn, trên mặt vẫn tươi cười như cũ, giọng nói cười cợt "Là lỗi của nhi thần đã khiến phụ hoàng phải đợi lâu, nhưng mà xem ra hôm nay có mỹ nhân làm bạn, có lẽ không cần nhi thần bên cạnh"

Chân phi nghe đoạn đối thoại của hai người không giống phụ tử mà càng giống như ngang hàng, trong lòng kinh ngạc, biết rõ muốn lấy lòng bệ hạ thì phải xuôi theo vị thái tử này trước, liền cười lấy lòng đi tới trước mặt Kì Minh Nguyệt "Thái tử đến đây, có muốn nếm thử điểm tâm bản cung tự mình làm chăng?"

"Đa tạ ý tốt của nương nương, chẳng qua Minh Nguyệt lúc này đang định trở về" Lúc này cũng không hành lễ với Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt thản nhiên trả lời, xoay người bước ra ngoài ngự thư phòng.

Y biết phụ hoàng không phải trách y đến muộn, cũng hiểu cho dù nữ tử hậu cung ở trong ngự thư phòng cũng không đại biểu cho chuyện gì, nhiều năm trôi qua, y cùng phụ hoàng đã sớm tâm linh tương thông, ngoại trừ người bá đạo nào đó thỉnh thoảng sẽ bộc phát ghen tuông ra ngoài, giữa bọn họ không có hiểu lầm không cần thiết, chẳng qua, từ lúc đọc tin tức ở chỗ Tương Dao truyền đến, rồi khi đến ngự thư phòng lại bị thị vệ không biết gì cản lại, lại còn nhìn thấy nữ tử cùng một mình phụ hoàng ở trong ngự thư phòng khiến cho tâm tình của y có chút không ổn cho lắm mà thôi.

Đi vài bước thì ngừng lại, y quay đầu, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Kì Hủ Thiên, bỏ lại một câu "Ngọ thiện chuyển sang tẩm cung dùng đi" Y không muốn bởi chút việc vặt vãnh này mà phá hỏng tâm trạng của mình.

Kì Hủ Thiên nhìn bóng dáng khuất xa dần, lúc này sắc mặt mới dịu xuống một chút, nhưng mà dáng vẻ không vui không giận, âm trầm khó đoán vẫn khiến người ta sợ mất mật, không nhìn tới Chân phi đứng một bên, hắn nghĩ tới lúc nãy Minh Nhi bị ngăn cản ngoài cửa ngự thư phòng, khóe môi cong lên không có ý cười.

Ngoài cửa ngự thư phòng, một đám thị vệ thấy mới vừa rồi bệ hạ không truyền cho thái tử tiến vào mà tự mình ra mở cửa nghênh đón liền âm thầm tán thưởng, đây là loại sủng ái vinh quang đến mức nào cơ chứ, cũng chỉ có thái tử của Thương Hách bọn họ mới nhận được ân sủng đến thế, chúng thị vệ đã sớm nhìn quen, nhưng đối với thị vệ mới đến kia mà nói lại là một cơn chấn động, đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ đến, lúc này hắn cũng hiểu ra vì sao lại có ánh mắt đồng tình nhìn mình.