Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 38: Đi săn

Ngày thứ hai của cuộc săn bắt đầu. Vô luận là người có chức vị thế nào, chỉ cần có hứng thú, trong một lễ hội như thế này sẽ có cơ hội được thể hiện khả năng. Nếu săn được gì thì có thể giữ lại, hoặc có thể dâng lên cho hoàng thượng, nếu vừa ý bề trên, ba ngày sau sẽ được dùng làm cống phẩm trong lễ tế tự đại điển.

Có thể nói, đây là cơ hội thể hiện bản thân, nếu có thể khiến bệ hạ khen ngợi, tiền đồ về sau nhất định sẽ vô cùng thuận lợi dễ dàng, nói không chừng từ đó về sau có thể hưởng vinh hoa suốt đời. Vì lý do đó mà các vị đại thần không nề hà chức vị hay sức khỏe, đem ngựa tốt nhất trong chuồng nhà mình tới, người hầu đem theo ai cũng hết sức thông minh lanh lợi, vừa để có người hầu hạ, vừa giúp tìm được con thú săn thích hợp nhất.

Khu vực săn bắn cách hành cung không xa. Ngày hôm trước, những lều trướng lớn nhỏ đã được dựng lên ở khu đất trống bằng phẳng. Những căn lều này sẽ được dùng làm nơi nghỉ ngơi tạm trong ngày. Vải dựng lều nhuộm màu đỏ tươi của bích thảo, dựng lên giữa vùng rừng núi trở nên nổi bật với vẻ đẹp tươi tắn khác thường.

Ngồi chính giữa khu lều, ở vị trí nổi bật nhất, là Thương Hách đế Kỳ Hủ Thiên. Hắn toàn thân mặc một bộ huyền tử sắc(*) y bào, thắt lưng và tay áo bó chặt, thân mang vũ khí, từng cử động của hắn làm những đường thêu long văn đồ đằng(*) như phát ra ánh sáng bạc sống động, mái tóc đen vấn cao được bó lại bằng ngân quan. Hắn lúc này không giống như khi ở trong đại điện toát ra uy nghiêm và bí hiểm, lại giống như mãnh thú bị lấy đi ràng buộc, càng thêm có vẻ nguy hiểm hơn.

Vẫn mang dáng vẻ thờ ơ, Kỳ Hủ Thiên quan sát đám quan lại võ tướng đang hăng hái tham dự cuộc săn, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu không để lộ ra bất cứ suy nghĩ nào. Tay hắn cầm chén rượu, nhưng vẫn chưa đưa lên môi, thỉnh thoảng lại như vô tình mà liếc mắt về phía hành cung.

Cũng có một số vị đại thần không để ý đến kết quả của người khác, vẫn ngồi im tại chỗ, âm thầm đánh giá nét mặt của Kỳ Hủ Thiên, thấy bệ hạ có vẻ cũng không mấy để tâm đến những chuyện đang diễn ra, liền cẩn thận mở lời, – " Bệ hạ hôm nay hình như không có hứng thú, không biết là tiểu thần có thể có diễm phúc mang chút tài mọn, đem vật săn được dâng tặng bệ hạ. "

Kỳ Hủ Thiên không đáp lời, dường như không chú ý đến những lời vừa nói, một lát sau mới gật đầu lên tiếng, – " Nếu vậy nên mau đi chuẩn bị, nếu không nhanh thì những gì đáng săn đều đã bị tranh hết rồi, đến lúc đó ngươi lấy gì dâng lên trẫm. "

Người nọ nghe vậy vô cùng vui mừng, những đại thần đang ngồi xung quanh cũng vội vàng chuẩn bị cung tên, sửa sang lại y phục, hướng về phía Kỳ Hủ Thiên hành lễ rồi cưỡi ngựa phóng về phía tổ chức săn bắn.

Còn lại một vài người, thấy Kỳ Hủ Thiên không hề có ý định tham gia cuộc săn, liền tiếp tục ngồi hai bên hắn, đến tận khi các hoàng tử hoàng nữ cùng các vị phi tần đến thỉnh an bệ hạ mới đứng lên hành lễ.

Nguyên là bên cạnh lều lớn là tiểu trướng dành cho các vị phi tần và nhi tử, nhưng khoảng cách giữa hai lều thực chất cũng không gần, các vị phi tử sợ sẽ mất cơ hội lấy lòng bệ hạ, bởi vậy liền vội vã đem hoàng nam hoàng nữ tới đại trướng. Các vị tiểu công chúa tuổi còn nhỏ, rất ít được gặp mặt phụ hoàng, bình thường chỉ có thể từ xa ngưỡng vọng cùng kính sợ, bởi vậy cũng không dám quan sát quá lâu. Hôm nay lại được thấy phụ hoàng gần đến vậy, quả thực là một dịp vô cùng hiếm có, tất cả đều cảm thấy vừa sợ sệt vừa hiếu kỳ, lúc thỉnh an chỉ dám hơi ngẩng đầu nhìn trộm, thấy phụ hoàng tuyệt nhiên không quá để ý bọn họ, chỉ liếc mắt một chút gật đầu. Hắn lúc này mới nâng bôi trản lên nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi mở miệng:

" Mấy hoàng nhi đều đã lớn, thường ngày hay làm những chuyện gì? "

Kỳ Mộ Thịnh là người đầu tiên đáp lại, – " Hồi phụ hoàng, nhi thần bình thường ngày nào cũng luyện võ ạ. "

" Không làm gì khác sao? " – Kỳ Hủ Thiên nhìn chén rượu trong tay, hờ hững hỏi.

" Nhi thần luyện kiếm, học tập các vị tiền nhân, chưa lúc nào rảnh rỗi đi làm việc khác. "

" Ngươi hình như ngày nào cũng có đi thăm mẫu phi, nàng giờ đây sống ở Hàn Đình, đã quen chưa? " – Ngữ điệu như không để ý Hàn Đình là nơi như thế nào, Kỳ Hủ Thiên tùy ý hỏi.

Kỳ Mộ Thịnh sụp mắt, cúi mặt xuống đáp lời, – " Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, mẫu phi rất tốt, hơn nữa cũng rất mong nhớ phụ hoàng. "

" Đúng hơn là nàng đang tiếc nuối địa vị cũ của mình thôi. " – Hắn khẽ cười một tiếng, tựa như chỉ vừa thuận miệng nói một câu nói đùa mà thôi, nhưng lời này vừa thoát ra đã khiến Kỳ Mộ Thịnh cứng đờ cả người, đầu càng cúi thấp.

Những người xung quanh đã sớm biết đại hoàng tử không được bệ hạ yêu thích, lúc này đã được thấy tận mắt. Chỉ không hiểu là, nếu đại hoàng tử là dị tinh, bệ hạ vì sao lại không động thủ với hắn, chỉ coi như không khí không đáng để ý đến?

Lại so sánh, nhị hoàng tử trái lại được bệ hạ vô cùng thương yêu. Chỉ bởi vì mẫu phi của y gây chuyện lớn mà bị liên lụy, từ lâu đã không còn xuất hiện bên cạnh bệ hạ, chỉ sợ là đã bị giam lỏng ở đâu đó, ngay cả kỳ săn bắn hàng năm cũng không được đi theo. Nghĩ lại thì ngày hôm qua trên đường đến hành cung cũng không thấy bóng dáng y đâu cả. Nhìn ở đây, ngay cả các vị công chúa cũng đều đã tới vấn an bệ hạ, chỉ duy nhất nhị hoàng tử là không thấy đâu hết.

Không thể nghi ngờ gì nữa, nhị hoàng tử Kỳ Minh Nguyệt rõ ràng là đã bị thất sủng, bảo sao mà các vị phi tần lại nhấp nhổm đến vậy.

" Phụ hoàng, nhi thần ngược lại mấy ngày gần đây chỉ ở trong phòng, không hề luyện võ. " – Một giọng nói đột nhiên cất lên, khiến ánh mắt mọi người đều hướng về phía vị hoàng tử vừa lên tiếng.

" Đúng là đã lâu lắm không thấy tiểu tam, rốt cuộc ngươi ở trong phòng làm gì? " – Gương mặt dù vẫn không cười nhưng Kỳ Hủ Thiên có vẻ như đối với vị hoàng tử này có chút ôn nhu hơn.

Người này đúng thật là tam hoàng tử Kỳ Liên Sóc rất ít khi xuất hiện. Y bước lên phía trước, tách khỏi những vị hoàng tử khác, mở to mắt, đối Kỳ Hủ Thiên đáp, – " Nhi thần đang đọc sách, mẫu phi nói, muốn nhi thần phải đọc cho hết toàn bộ sách trong gian phòng, đến lúc đó mới cho phép nhi thần ra ngoài. " – Lời cậu nói nửa như chứa vẻ ủy khuất, nửa lại như đang muốn khoe khoang.

Tiếu phi vội vàng đi tới bên cạnh cậu, cầm tay cậu kéo lại phía sau, rồi nói:

" Bệ hạ, thần thiếp cho rằng hoàng nhi tuổi còn nhỏ, tình cách còn chưa định, lúc này nếu chăm chú học hiểu những đạo lý thánh hiền mới là quan trọng, sau này mới có thể có đủ khả năng cùng bệ hạ chia sẻ gánh nặng. "

" Xem ra tiểu tam thực ra rất thích đọc sách, không biết là đã đọc được bao nhiêu rồi? " – Thấy bệ hạ hình như cũng có để tâm, Tiếu phi nhanh chóng mỉm cười đáp lời, – " Tất cả sách trong cung của thần thiếp, hoàng nhi đọc có lẽ cũng đã được một nửa rồi. "

" Phụ hoàng, nhi thần có phải là rất lợi hại? " – Khuôn mặt nhỏ của Kỳ Liên Sóc tràn đầy vẻ hài lòng, tựa như cậu vừa mới giành được phần thưởng mình mong muốn. Kỳ Hủ Thiên cũng hơi cong vành môi, – " Quả là vô cùng lợi hại. Nếu tiểu tam chăm chỉ như vậy, hay là phụ hoàng sẽ cho người chuẩn bị một gian phòng đầy sách cho ngươi, ngươi thấy sao? "

Kỳ Liên Sóc lắc đầu quầy quậy, – " Không chịu không chịu! Phụ hoàng nếu cho nhi thần nhiều sách hơn nữa, nhi thần đừng nghĩ là ra khỏi cửa, đến lúc đó nếu mong nhớ phụ hoàng, mà phụ hoàng lại không đến thăm nhi thần, như vậy không phải là đáng tiếc sao! "

Các hoàng tử công chúa đứng bên cạnh nhìn vị tam hoàng huynh rất ít khi được gặp mặt này, tất cả bất giác đều nổi lên ít nhiều ngưỡng mộ, có thể được phụ hoàng quan tâm hỏi han như vậy, quả thực là vô cùng hiếm có.

Các vị thần tử thấy phản ứng của Kỳ Hủ Thiên, nhất thời nhớ lại trước đây người được bệ hạ sủng ái trước cả Kỳ Minh Nguyệt đúng là vị tam hoàng tử này, lúc này có lẽ cũng chỉ mình cậu là có thể chiếm được chú ý của bệ hạ. Hậu cung tranh sủng xem ra đã đến hồi phân định, An quý phi hiện nay có tội, Tiếu phi lại có vị hoàng nhi này làm chỗ dựa, tuy còn có hoàng hậu đang bị phạt cấm ở Nhiễm Hinh các, nhưng theo tình hình mà luận thì vị trí chủ nhân hậu cung sớm muộn cũng thuộc về nàng.

Đang lúc Kỳ Liên Sóc định hướng gương mặt ngây thơ đầy tiếu ý về phía Kỳ Hủ Thiên làm nũng thì từ bên phải một thân ảnh chậm rãi đi tới bên cạnh Thương Hách đế.

Vị trí bên cạnh hoàng tọa đâu phải ai cũng có thể tiếp cận, vậy nhưng ngay cả Lưu tổng quản cũng không tỏ ý ngăn trở người đang tiến đến. Mọi người không hẹn mà cùng nhau ngây người trong chốc lát.

Thật không thể ngờ người vừa xuất hiện chính là nhị hoàng tử Kỳ Minh Nguyệt. Y khoác trên mình một y bào rộng màu xanh nhạt, tóc dài buộc phía sau, một vài sợi tóc rối chạy lung tung, dáng điệu như chỉ chỉnh trang rất qua loa. Y bước từng bước thong thả, tự nhiên đến bên cạnh hoàng tọa, nhìn bệ hạ hờ hững nói một câu, – " Phụ hoàng thức giấc sớm như vậy, cũng không gọi ta. " – Trong ngôn từ mang theo ý trách móc.

Tất cả các vị thần tử cung phi đều hít vào một hơi. Họ không nghĩ rằng nhị hoàng tử đã bị thất sủng cũng ở đây, thậm chí còn dám dùng thái độ vô lễ đó mà nói chuyện với bệ hạ.

Họ lại càng không thể ngờ, bệ hạ không những không tức giận, ngược lại còn tỏ ra rất vui vẻ, ôm lấy nhị hoàng tử, – " Phụ hoàng cũng không định rời đi mà không nói với ngươi, nhưng lại lo cho sức khỏe của Minh nhi, vậy nên muốn để ngươi ngủ thêm một chút. "

Vẻ mặt bệ hạ ôn hòa như vậy chưa người nào bắt gặp, ngay cả... cử chỉ thái độ cũng là lần đầu tiên thể hiện, khiến tất cả đều giật mình kinh ngạc. Các hoàng nam hoàng nữ lại càng thêm khao khát không thôi, thậm chí còn là ghen ghét, có thể cùng phụ hoàng nói một câu đùa vui như vậy đối với bọn họ là điều không tưởng.

Nhưng ngay sau đó lại xảy ra một chuyện thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn. Trước mặt tất cả mọi người, bệ hạ đem nhị hoàng tử ôm vào trong lòng, lại hơi nhíu mày quan sát vẻ ngoài lộn xộn của y, liền tự tay vuốt lại những sợi tóc rối cho y, sau khi cẩn thận buộc lại mái tóc của nhị hoàng tử, bệ hạ lại lấy chính chiếc đai lưng mình đang dùng – thậm chí không hề do dự quẳng đôi ngọc bội vô giá đang dắt trên đai lưng sang một bên – dây đai kết từ hai dải tơ tằm màu trắng bạc, đem thắt ở eo của nhị hoàng tử.

Đôi ti kết màu bạc rủ xuống hai bên tóc mai của Kỳ Minh Nguyệt, nút kết nhỏ như cúc áo, sợi mảnh như tơ, lẫn vào mái tóc đen như mực, càng tăng thêm vẻ quý phái tao nhã, khiến cho tay áo bào dài rộng, mềm mại của Nhị hoàng tử phiêu nhiên trong gió như tiên.

Phụ hoàng không phải chỉ yêu thích, nhìn kỹ có thể thấy phụ hoàng đối nhị hoàng huynh xem như bảo vật trân quý nhất, luôn muốn đem bảo bối đặt trong tầm mắt. Điều này khiến các hoàng tử công chúa tất cả đều cảm thấy vô cùng sửng sốt. Bọn họ chưa một ai nhận được sự đối đãi như thế từ phụ hoàng, đừng nói là được phụ hoàng ôm, ngay cả một lời hỏi han quan tâm hàng ngày cũng là vô cùng hiếm có.

Từ lúc Kỳ Minh Nguyệt xuất hiện, không khí trong trướng liền có chút dị thường. Ngoại trừ tiểu hoàng tử Vân Thì mới ba tuổi vẫn còn cần mẫu phi bế ẵm trong lòng, những hoàng tử công chúa còn lại khi thấy nhị hoàng huynh mà nghe đồn đã bị phụ hoàng giam lỏng đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, hơn nữa người thì vui mừng, người lại tỏ ra nghi kỵ. Nếu lúc trước cảm nghĩ đối với Kỳ Liên Sóc là ngưỡng mộ, đối với Kỳ Minh Nguyệt đã chuyển thành vô cùng ghen tị.

Quần thần nhìn Kỳ Minh Nguyệt, lại quay sang nhìn tam hoàng tử Kỳ Liên Sóc đang đứng bất động ngây ngốc, tất cả đều thầm lắc đầu. Quả là quân tâm khó dò a, ai biết đâu lời đồn là nhị hoàng tử bị thất sủng không chỉ sai, thậm chí so với trước đây, bệ hạ còn càng thêm tin sủng ấy chứ. Dự định của Tiếu phi lần này xem ra là không thể thực hiện rồi.

Nhìn các huynh đệ tỷ muội đang đứng một hàng trước mặt, Kỳ Minh Nguyệt híp mắt nhìn Kỳ Hủ Thiên, – " Phụ hoàng nói là muốn đi săn, nhưng không biết là con mồi đang ở đâu? Lúc này Minh Nguyệt chỉ thấy ở đây một đán sơn dương non nớt mà thôi. "

" Minh nhi yên tâm, mồi nhử đã được tung ra, chỉ còn đợi con mồi cắn câu thôi. "

Lúc hai người nói những lời này gương mặt vô cùng gần nhau, ngoại trừ Lưu Dịch đứng sát bên cạnh, còn lại thì không ai có thể nghe được. Dù vậy cách bệ hạ và nhị hoàng tử cư xử thân thiết như vậy, trong mắt mọi người là điều hết sức bất ngờ. Vì sao An quý phi phạm tội mưu hại bệ hạ, nhưng người đối với nhị hoàng tử vẫn vô cùng yêu chiều, thậm chí còn dung túng y đến vậy.

Kỳ Minh Nguyệt cũng không thèm để ý những ánh mắt đang nhìn mình, ngược lại cảm thấy vô cùng hứng thú với vị tam hoàng tử kia, – " Minh Nguyệt nhớ là rất ít khi được gặp tam hoàng đệ, hôm nay quả là cơ hội hiếm có. "

Y ngồi trong lòng Kỳ Hủ Thiên, vẻ mặt thản nhiên, lúc lên tiếng thì lại tỏa ra vài phần uy nghi, khiến cho Kì Liên Sóc trong nhất thời nảy sinh ra ảo giác như đang đối mặt trực tiếp với phụ hoàng vậy, nhưng sự thật là hắn đã cướp mất hoàng huynh người mà phụ hoàng sủng ái nhất, liền lập tức giả bộ tủi thân, thành một bộ dạng ủy ủy khuất khuất, cúi đầu kêu một tiếng, – " Nhị hoàng huynh. "

Tiếu phi thấy con mình bị đoạt đi sủng hạnh, liền hơi mỉm môi đối Kỳ Hủ Thiên nói, – " Thần thiếp cũng đã lâu không gặp nhị hoàng tử, không nghĩ là hoàng nhi đã ngần ấy tuổi vẫn muốn bệ hạ ôm ấp. Đáng tiếc là Sóc nhi của thiếp, cả ngày đều phải đọc sách luyện chữ, không thể thường xuyên ở bên cạnh bệ hạ làm bạn. " – Lời nói như hàm chứa một chút tiếc nuối cùng day dứt.

Ý châm biếm của nàng ẩn trong lời nói cũng không phải không ai hiểu, chỉ là không ai dám nói ra. Kỳ Minh Nguyệt lại nhíu mày, y từ nhỏ đã quen được phụ hoàng ôm trong lòng, vậy nên không thấy có gì là đáng chú ý, dù vậy vẫn đối Kỳ Hủ Thiên giận dỗi, – " Nếu Tiếu nương nương đã nói vậy, phụ hoàng mau buông Minh Nguyệt ra đi. " – Lúc nói những lời này, trong mắt y thực chất chỉ có tiếu ý đầy quỷ quyệt.

Kỳ Hủ Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiếu phi, – " Nếu có người không quen nhìn, trẫm liền khiến kẻ đó không thể nhìn, nhìn không thấy, liền không lắm lời nữa. " – Cánh tay hắn vẫn không hề nới lỏng, vẫn ôm chặt Kỳ Minh Nguyệt, giọng nói lộ rõ ý không vui.

Tiếu phi sắc mặt ngay lập tức thay đổi khi nghe hắn nói những lời này, ngay lập tức quỳ xuống, toàn thân đều run rẩy, – " Bệ hạ, thần thiếp nhất thời hồ đồ mà lỡ lời, cầu xin bệ hạ tha tội! "

Một vài vị đại thần vốn đang định lên tiếng can gián bệ hạ không nên tiếp tục sủng tín con trai của An quý phi, lúc này không khỏi thầm cảm tạ trời đất, may mà họ còn chưa kịp mở lời, nếu không biết đâu người đang quỳ gối xin tha tội lúc này lại là bọn họ.

Các vị hoàng tử công chúa đứng bên cũng sợ đến không dám gây ra tiếng động nào. Đang lúc bầu không khí càng lúc càng thêm đè nén khó thở, Lưu Dịch bỗng nhận được truyền âm của ảnh vệ, liền tiến đến bên cạnh Kỳ Hủ Thiên, cúi đầu nói thầm vào tai hắn vài câu.

Mọi người chỉ thấy bệ hạ hơi mỉm cười đầy lãnh ý, ôm lấy nhị hoàng tử đứng lên, – " Cứ để cho nàng quỳ ở đó, đến lúc trẫm quay về sẽ xem xét sau. " – Nói xong những lời này, hắn liền quay người hướng hành cung bước đi.

Dọc đường đi, Kỳ Hủ Thiên hỏi Lưu Dịch, – " Kẻ đột nhập địa lao xác nhận là Hàn Tử Kỳ? "

Lưu Dịch nhớ lại lời bẩm báo của ảnh vệ, đáp: – " Quả đúng là có người đột nhập địa lao, nhưng người xông vào lại bịt mặt, không thể nói rõ là ai. Nhưng Hàn Ký bị giam trong ngục, đối diện phòng giam của hắn là nơi giam giữ An Nhược Lam. Cửa nhà lao của nàng bị một thứ vũ khí sắc bén chặt đứt, từ đó xác định là mục đích đột nhập địa lao lần này là hướng vào nàng, đồng thời cũng xác nhận kẻ đột nhập là Hàn Tử Kỳ. "

Chỉ qua đánh giá cách lập mưu cũng thấy Hàn Tử Kỳ không phải là loại người lỗ mãng, hắn không những gan dạ hơn người, tâm tư lại kín đáo khó dò, nhất định đã nhìn ra việc bố trí giam giữ tù nhân trong địa lao là nhầm dụ hắn tới. Nếu người đột nhập địa lao lại khinh địch đến mức bị người bắt được, liền không phải là Hàn Tử Kỳ.

" Kẻ đó nói vậy đã chạy thoát? Người bị giam trong địa lao có việc gì không? " – Kỳ Minh Nguyệt lên tiếng hỏi.

Lưu Dịch gật đầu xác nhận, – " Điện hạ đoán không sai. Hàn Ký thì không có việc gì, nhưng An Nhược Lam đã hôn mê bất tỉnh. "

Quả đúng là mưu kế của Hàn Tử Kỳ, có lẽ là còn chưa kịp đả thương người.

Trên đường đi hướng địa lao, Kỳ Minh Nguyệt tự nhiên thấy có điểm kỳ quái. Nếu phụ hoàng ngay từ đầu đã định dùng Anh Nhược Lam cùng Hàn Ký làm mồi như, vì sao lại dễ dàng để Hàn Tử Kỳ thoát đi như vậy?

Kỳ Minh Nguyệt kéo vạt áo của người đang ôm mình, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hủ Thiên, – " Phụ hoàng mong muốn Minh Nguyệt tin tưởng người, vì sao lại không tín nhiệm Minh Nguyệt? "– Sau đó hơi nhăn trán, sắc mặt thể hiện rõ vẻ không hài lòng, – " Phụ hoàng có việc giấu ta. "

Kỳ Hủ Thiên xoa lưng y trấn an, – " Minh nhi chỉ cần nhớ kỹ, phụ hoàng sẽ không bao giờ lừa ngươi. "

Kỳ Minh Nguyệt vẫn không hết chau mày, đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy một trận rung chuyển cùng một tiếng nổ vang trời, ngay cả mặt đất dưới chân cũng bắt đầu lắc lư như đang muốn trở mình. Thấy vẻ bất ngờ hiện trên mặt Kỳ Hủ Thiên, y ngay lập tức hiểu rõ chuyện này nhất định không phải do phụ hoàng xếp đặt, lại càng thêm ngạc nhiên, chẳng lẽ là do Hàn Tử Kỳ?

Bỗng nhiên một bóng người không biết từ đâu xuất hiện, nhìn kỹ thì thấy là Ảnh Nhất, – " Bệ hạ, trong trướng phát hỏa. "

=======================

(*) huyền tử sắc: màu đen tím

(*) long văn đồ đằng: hoa văn hình rồng uốn lượn