Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 161

Chuyện tập thể đoàn tinh đạo xú danh rõ ràng bị sa lưới trước cửa cục cảnh sát ở Tương Vương Tinh đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Cục trưởng cục cảnh sát lại càng bị công tích lớn xảy đến đột ngột này đập cho chóng mặt nhức đầu, có điểm ngây ngốc mà tiếp nhận cấp trên khen ngợi.

"Tuy rằng không biết đến tột cùng là do ai làm, nhưng cũng xác thật là đã trừ bỏ một tai họa lớn cho chúng ta, thật là phải hảo hảo cảm ơn bọn họ quá."

"Vấn đề quái lạ là ở chỗ tổng cộng cũng có hơn một trăm người, làm sao lại có người có thể vô thanh vô tức mà đưa bọn họ đặt đến trước cửa cục cảnh sát chúng ta được chứ?"

"Bên phòng điều tra hình sự có đưa ra giám định dấu vết cho thấy hơn một trăm người này đúng thật là có khả năng tự mình đi tới, không có bất cứ dấu vết khuân vác hay phản kháng nào." Tiền Minh tự rót cho mình một ly nước ấm, "Độc tố trong cơ thể bọn họ là một loại thuốc mê tương đối thường thấy, cho dù bọn họ thật đúng là tự mình đi tới thì cũng không có khả năng tự tiêm thuốc mê vào người mình được."

"Cho nên đây là một vụ án treo." Ngay chính Tiền Minh cũng cảm thấy có chút giống như đang nằm mơ, "Đây chính là vụ án treo khiến người hứng thú nhất từ trước tới nay mà tôi đụng phải."

"Động tĩnh lớn như vậy không có khả năng sẽ không để lại một chút dấu vết nào, hơn một trăm người này lại cùng nhau hành động, kiểu gì cũng sẽ khiến cho người khác chú ý tới."

"Chúng tôi có đi tra qua video giám sát, trong phạm vi một cây số xung quanh cục cảnh sát chúng ta, trong khoảng thời gian từ chạng vạng ngày hôm qua cho tới buổi sáng ngày hôm nay toàn bộ video giám sát đều mất đi hiệu lực." Tiền Minh uống nước xong liền cảm thấy đầu lưỡi có điểm nóng, lại buông xuống, "Tôi cũng thật không rõ đây là chuyện gì xảy ra."

"Không chừng là ông trời mở mắt đấy."

Bên này cục cảnh sát vui mừng khôn xiết đồng thời còn mang theo chút nghi hoặc cùng khó hiểu, nhưng các cư dân Tương Vương Tinh thì lại là vui đến nở hoa, mọi người nhất trí tán dương lần này cục cảnh sát đặc biệt nỗ lực.

Trước khi xác định được đám tinh đạo bị cục cảnh sát bắt được kia hoàn toàn không có bất cứ một vấn đề gì thì không có khả năng tiết lộ ra cho truyền thông được, cho nên truyền thông ngoại trừ thấy được đoàn tinh đạo bị còng lại ra thì chẳng hỏi ra được bất cứ một thứ gì, tuy vậy việc này cũng không gây trở ngại cho các vị phóng viên truyền thông vĩ đại phát huy một chút trí tưởng tượng hợp lý của mình trước sự thật chắc chắn.

Không chỉ tỉ mỉ khen ngợi những nỗ lực mà cục cảnh sát đã làm ra trong việc bắt giữ đoàn tinh đạo, cùng với miêu tả kỹ càng tỉ mỉ một chút chi tiết sau khi đám tinh đạo sa lưới, một bài báo xuất sắc cứ như vậy mà ra đời.

Những thứ còn dư lại nhóm cư dân nhìn thấy bài báo sẽ tự động não bổ, vì thế cục cảnh sát thành phố chính là người thắng lớn nhất trong sự kiện bắt giữ đoàn tinh đạo lần này. Nhóm cư dân trên Tương Vương Tinh tự phát làm biểu ngữ khen ngợi tặng cho cục cảnh sát, liếc mắt một cái nhìn lại, trong đại sảnh cục cảnh sát đều sắp biến thành một bức tường biểu ngữ rồi.

Nhưng mà nhóm cảnh sát chính trực nhặt được tiện nghi thì lại buồn rầu không thôi, bảo bọn họ lập công thì bọn họ nguyện ý, nhưng là loại công tích lớn không thể hiểu nổi này, để bọn họ nhận thì trong lòng không thoải mái nhá!

Bọn họ vốn định đợi đến khi đám tinh đạo kia tỉnh lại thì sẽ hỏi cho rõ ràng, lại không nghĩ rằng đám người kia chỉ nhớ rõ được chuyện hơn một tháng trước, còn làm sao mà tới được Tương Vương Tinh thì ngay chính bọn họ cũng không biết. Vì vậy chuyện bọn họ làm như thế nào mà lại xuất hiện ở cửa cục cảnh sát, triệt triệt để để trở thành một vụ án treo không có bất cứ một manh mối nào.

Mặc kệ là bên cục cảnh sát có như thế nào, thì mấy người Kỳ Tĩnh cũng đã giải quyết xong một phiền toái lớn.

Trùng tộc loại nhỏ đã theo mệnh lệnh của Đô Đô mà đều rời khỏi Tương Vương Tinh, trở về đại bản doanh của bọn chúng, còn đám tinh đạo cũng đã hoàn toàn tặng đi hết.

"Chúng ta chuẩn bị một chút, chờ hai ngày sau sẽ cùng Đô Đô đi tới đại bản doanh của Trùng tộc."

"Anh phải thương lượng trước với phụ thân một chút đã, để ông ấy phối hợp với kế hoạch của chúng ta. Mặt khác, thực lực Mẫu Hoàng Trùng Tộc tạm thời chúng ta còn chưa thể xác định, chúng ta cần phải về tinh cầu Hòa Tân một chuyến trước, bổ sung một ít linh thạch, nếu như có tình huống khẩn cấp, cũng dễ ứng đối hơn."

"Được."

"Y y ~" ở trong nôi Viêm Hoàng nằm ngồi không yên, múa may cánh tay nhỏ muốn tham dự vào cuộc nói chuyện của hai vị ba ba.

Ninh Hữu khẽ cười một tiếng ôm lấy Viêm Hoàng ra khỏi nôi, "Con cũng muốn đi theo?"

Viêm Hoàng dùng sức vỗ tay thịt nhỏ tỏ vẻ tán đồng.

"Trên tinh cầu Hòa Tân không có nguy hiểm gì, có thể để cho bọn chúng qua cảm thụ một chút" Kỳ Tĩnh cũng ôm Lăng Vân ra, "Hơn nữa bên kia có linh mạch, cũng rất có lợi cho thân thể bọn chúng."

"Em thật ra cũng không có lo lắng cho bọn chúng đâu" Ninh Hữu nhéo cái mũi nhỏ của Viêm Hoàng, "Em chỉ là sợ ba mẹ bọn họ sẽ không yên tâm về hai thằng nhóc con này."

"Không có việc gì, bên ba mẹ anh sẽ đi nói."

"Hai vị đại nhân, có thể mang theo ta cùng đi không?" Sâu Nhỏ ghé vào trên bàn chờ mong nâng thân mình lên, từ thời điểm hai người Kỳ Tĩnh nói tới linh mạch thì nó đã kích động cực kỳ rồi, vẫn luôn nhịn tới hiện tại mới nói.

"Có thể" Ninh Hữu vươn một bàn tay lấy nó lên, "Chờ hai ngày sau ngươi cùng đi với chúng ra, sau khi ngươi xuyên đến thế giới này thì chưa từng hấp thu linh khí lần nào, tu vi trong cơ thể đã rất là ngưng thật rồi, sau khi tới linh mạch chỉ sợ tu vi sẽ đề cao lên không ít đâu."

"Chỉ là phải tránh tham nhiều" Ninh Hữu cảnh cáo nói, "Nếu như bị quá nhiều linh khí huỷ hoại kinh mạch thì chúng ta cũng không cứu được ngươi đâu."

"Cảm ơn hai vị đại nhân!" Đô Đô cao hứng mà lăn một cái ở trong lòng bàn tay Ninh Hữu, "Ta nhất định sẽ khắc chế chính mình!"

Lúc vừa mới bắt đầu nói ra chuyện muốn mang theo hai nhóc con đi tinh cầu Hòa Tân với mấy người Kỳ phu nhân thì bọn họ xác thật là có chút lo lắng, chẳng qua sau khi cẩn thận làm công tác tư tưởng một phen, Kỳ phu nhân và vợ chồng Lương Mạn cuối cùng vẫn phải đồng ý. Chỉ là trước khi bọn họ đi, Kỳ phu nhân có chuẩn bị một đống trái cây ăn ngon cho hai thằng nhóc.

Nếu không phải chuyến này bọn họ đi là vì chính sự, chỉ sợ mấy người Kỳ phu nhân cũng sẽ đi theo Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh mất.

Sau khi đã chuẩn bị một phen, mấy người Ninh Hữu bước lên phi thuyền đi đến tinh cầu Hòa Tân. Lần này bọn họ dùng vẫn như cũ là phi thuyền quân đội đặc chế, dùng thời gian hai ngày bọn họ đã tới tinh cầu Hòa Tân.

Khi bọn họ quyết định sẽ dẫn Mẫu Hoàng Trùng Tộc tới trên tinh cầu Hòa Tân, Kỳ Tĩnh liền thông báo cho phụ thân của anh, tốc độ dời cư dân trên tinh cầu Hòa Tân đi liền nhanh hơn không ít, trước khi bọn họ tới nơi này, người dân vốn dĩ phải trong vòng khoảng nửa tháng mới có thể dời khỏi nay đã dời đi toàn bộ chỉ trong vòng bốn ngày.

Trên tinh cầu Hòa Tân ngoại trừ mấy nhân viên công tác khai phá linh mạch linh tinh còn chưa có dời đi, thì đã không còn một người khác.

"Thượng tướng! Thiếu tá!" Nhân viên công tác nhìn thấy Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu liền phi thường kích động.

Kỳ Tĩnh gật đầu, "Khai phá linh mạch thế nào rồi?"

"Chỉ khai phá được một bộ phận nhỏ, phỏng chừng còn chưa đến một phần ngàn tổng diện tích." Nhân viên công tác xoa xoa mồ hôi trên trán mình, "Cục trưởng cũng đã triệu chúng tôi trở về, ngày mai chúng tôi sẽ rút lui toàn bộ, cho nên tạm thời cũng không có biện pháp tiếp tục khai phá."

"Vất vả rồi."

"Không vất vả!" Nhân viên công tác được Kỳ Tĩnh khen đặc biệt kích động, dụng cụ trong tay cũng run lên, "Tận trung vì đế quốc là vinh hạnh của chúng tôi!"

Lại dò hỏi thêm vài câu xong, Kỳ Tĩnh liền để mấy nhân viên công tác đi trở về.

Rất nhanh, lối vào linh mạch đã chỉ còn lại hai người lớn cùng hai đứa nhỏ bọn họ. Tại thời điểm mấy người nhân viên công tác kia vừa mới biến mất, hai nhóc con được các ba ba ôm trong lòng ngực liền dùng linh lực chống đỡ bay lên, lảo đảo lắc lư chuyển vòng quanh địa phương tràn ngập linh khí này. Vèo vèo vèo rất không được tự nhiên.

Tay nhỏ bụ bẫm cao hứng mà múa may.

Bỗng nhiên quang mang chợt lóe, vòng tay trên cánh tay Lăng Vân hóa thành một thanh trường kiếm, trôi dưới thân Lăng Vân, mang theo bé bay lên cực nhanh, chỉ thấy chúng quay một vòng ở trong không trung rồi liền bay về phía cửa vào.

"Ngao ngao!" Nhìn thấy bội kiếm mà Lăng Vân biến ảo ra, Viêm Hoàng không phục, nỗ lực muốn triệu hồi nguyên thân của mình ra.

Lại thử nghiệm hai ba lần, Viêm Hoàng vẫn như cũ không thể mở nút không gian ra, tức khắc trong lòng bi thiết, oa một tiếng khóc lên quả thật có thể gọi là thê thảm.

Ninh Hữu cười cong đôi mắt, vừa định đi qua hỗ trợ, liền nhìn thấy nhóc con đầu mới vừa bay vào linh mạch của mình lại từ bên trong mà bay ra, kiếm của Lăng Vân chậm rãi biến lớn, sau đó ngừng ở bên cạnh Viêm Hoàng.

[ túi thích khóc, còn không phải chỉ là không mở ra nút không gian được hay sao, có cái gì mà phải khóc chứ! ] Lăng Vân cười nhạo một tiếng, [ lấy bản mạng kiếm của tớ phân một nửa cho cậu ngồi đó. ]

Viêm Hoàng nghẹn ngào lau khô nước mắt trên mặt mình, [ tớ mới không phải túi thích khóc! ]

Sau khi ngượng ngùng trong chốc lát, Viêm Hoàng vẫn hạ tứ chi nhỏ bụ bẫm của mình xuống chuyển qua bò lên trên thanh trường kiếm, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lăng Vân, [ chờ đến khi tớ mở được nút không gian, vị trí ghế phụ bên cạnh sẽ cho cậu ngồi! ]

Lăng Vân có lệ ừ một tiếng.

[ cậu đây là thái độ gì hả! ] Viêm Hoàng cảm thấy lòng tự trọng nho nhỏ của mình đã chịu thương tổn cực lớn, nổi giận.

[ tớ nói là phi thường chờ mong ngồi vào ghế phó của cậu ], Lăng Vân nói, phát hiện Viêm Hoàng vẫn cứ vẻ mặt bị đè nén, dứt khoát vươn hai cánh tay thịt nhỏ ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Viêm Hoàng, bẹp một cái hun lên sườn mặt bé, [ đừng tức giận nữa, anh hai mang cậu đi xuống phía dưới chơi. ]

Khuôn mặt nhỏ của Viêm Hoàng đằng một cái liền đỏ, biệt biệt nữu nữu dịch ra sau này một chút, cứng cổ kháng nghị, [ ai cho cậu hôn tớ! ]

"Nha nha" Lăng Vân không có trả lời Viêm Hoàng, mà là nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, hô một tiếng khống chế phi kiếm lẻn đến cửa vào.

"Linh lực của hai đứa chúng quả nhiên tăng trưởng không ít" Ninh Hữu hết sức vui mừng, "Đến bây giờ mới qua có một lát thôi, lại đã có thể triệu hồi phi kiếm ra rồi."

Kỳ Tĩnh cũng nhịn không được mà cười, "Nơi này không có nguy hiểm, để cho bọn chúng tự mình đi chơi đi, chúng ta đi xuống làm chính sự trước."

Sâu Nhỏ oa ở trong túi áo Ninh Hữu đầy mặt say mê, hạnh phúc ngửa mặt nằm.

Nó đã thật nhiều thật nhiều năm chưa có lại cảm thụ linh khí nồng đậm như vầy rồi! Có điểm cảm động muốn khóc QAQ

"Ngươi cần vào đó tìm một chỗ tu luyện không?" Ninh Hữu chọc chọc thâm mình mềm đô đô của Sâu Nhỏ.

Sâu Nhỏ giật mình một cái, thân mình nho nhỏ ba một cái lật qua đây.

"Không cần, đại nhân ta ở trong túi áo của ngài là tốt rồi." Sâu Nhỏ cung kính nói.

Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình xách Sâu Nhỏ từ trong túi áo Ninh Hữu đi ra, tùy tay ném vào cửa động.

"Tự mình đi tìm một địa điểm thích hợp tu luyện đi."

Sâu Nhỏ bị Kỳ Tĩnh ném lật cái té ngã, bang bang một cái đập tới mặt trên linh thạch, thân mình nhỏ thịt thịt bẹp đi hai ba phần. Nó khó khăn dịch chuyển chi trước của mình một chút, rút mình ra khỏi mặt trên linh thạch, thật vất vả mới rời khỏi xong, Sâu Nhỏ vựng vựng hồ hồ lại cảm nhận được linh khí nồng đậm kia, đôi mắt tức khắc sáng ngời, bang một tiếng lại tự dán mình trở về.

Sướng đã đời!!!

Kỳ Tĩnh ném văng Sâu Nhỏ đi xong liền nhìn thấy Ninh Hữu cười như không cười mà nhìn anh.

"Anh ghen tị" Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình nói.

Ninh Hữu xì một tiếng bật cười, "Đô Đô chỉ là một con linh sủng mà thôi, sao anh lại có thể ăn dấm nó được nhỉ?"

"Nó có thể nằm trong túi áo em" Kỳ Tĩnh chậm rãi nói, ngữ khí có điểm u oán, "Nhưng là anh không thể."

Ninh Hữu nhướng mày, kéo căng túi áo đã đựng Sâu Nhỏ của mình ra, "Nếu anh có thể tiến vào thì em sẽ luôn mang theo anh bên người nha."

Con ngươi sâu thẳm của Kỳ Tĩnh hiện lên một tia ánh sáng.

......

"Hỗn đản! Em nói là túi áo chớ không phải áo nhá!"