Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 15: Nhớ lại

Levy ngủ và ngủ rất sâu...

Cô đã mơ về rất nhiều thứ, nối tiếp liền nhau, tất cả trộn lại thành một mớ nặng nề, khiến cô cảm thấy như bị nhấn chìm.

Levy!

Ai đó gọi cô?

Nhưng là người trong mơ hay thực sự?

Levy!!

Tiếng gọi ngày càng mãnh liệt, Levy trong giấc mơ đi loạn khắp nơi, cô đưa tay gạt đi những thứ phiền nhiễu, ở xa xa một bóng hình nho nhỏ đang đứng chờ cô.

Là cậu gọi tôi sao?

Ngón tay Levy động đậy....

Người đàn ông sắc mặt nghiêm nghị đang khoanh tay dựa vào ghế, cảm nhận thấy rung động nhỏ của người trên giường, mở ra đôi mắt lạnh nhạt. Ngay lập tức đứng dậy, gọi y sĩ phụ trách vào.

Lev chăm chú nhìn về phía trước, bóng người ấy xoay lưng về phía Levy, mái tóc đen và mặc trên thân chiếc áo ves màu xám.

Cô đặt tay lên bờ vai ấy, thì thầm, hi vọng người ấy trả lời cô.

Cậu...là ai?

Tại sao tôi không có một chút kí ức gì về gương mặt cậu?

Người ấy như cảm nhận được Levy, từ từ xoay người lại, Levy căng thẳng nhìn kĩ càng.

Cậu bé bí ẩn xoay người lại, đôi mắt nâu tuyệt đẹp làm Levy cảm nhận được rung động quen thuộc.

Cậu ấy hé miệng, vẻ mặt vui vẻ:

"Cuối cùng cũng gặp lại cậu, Levy thân mến!"

Cậu là?

Levy cảm thấy rất thân thiết với cậu bé lạ mặt này, không tự giác ngắm nhìn thêm một chút, vươn tay muốn chạm vào bàn tay bé nhỏ.

Cậu bé nghe Levy, như không vui, cúi xuống, giọng trầm trầm:

"Có vẻ Levy của tôi quên mất tôi rồi nhỉ?"

Chúng ta từng gặp nhau ở đâu sao?

Levy nóng lòng, không nỡ nhìn cậu bé này có một chút khó chịu.

"Cậu là đồ thất hứa Levy!"

Hai vai cậu bé run run, ngước lên, máu đen trào ra từ hốc mắt và miệng cậu, sâu trong ánh mắt ấy là sự thất vọng và đau khổ cùng cực.

Levy giật mình, trái tim truyền đến từng hồi co rút đau đớn. Cô từng thất hứa với cậu bé sao? Sao một chút cũng không nhớ?

Tôi ... Tôi...

Cô không thể nói gì, chỉ có thể mấp máy môi, muốn lau đi vết tích ghê người trên mặt cậu.

Cậu bé trừng mắt, bỗng cười điên dại tóm lấy cổ Levy:

"Là do cậu Levy, tất cả do cậu! Tại sao lại biến mất? Cậu nhìn tôi bây giờ đi!!!!"

Gương mặt cậu nứt vỡ, phía sau là một gương mặt trắng nhợt với đôi mắt đỏ rực, hai khe hở giữa hai con mắt khẽ phập phồng lên xuống, đang dùng một loại dữ tợn chưa từng có nhìn chằm chằm Levy.

Levy khó thở chới với, nước mắt ầng ậng trào ra, cô không biết vì sao, cô đang cảm thấy rất đau lòng!

Cậu rốt cuộc là ai?

Cậu buông ra, tay buông thõng, lắc đầu:

"Tại sao vậy Levy? Rõ ràng cậu có thể giúp tôi không trở thành thế này, tại sao lại không làm gì? Cậu sao vậy? À há...cậu sợ hãi, cậu hèn nhát, cậu...tần nhẫn...để tôi trở thành như vậy chỉ vì một cái gọi là cốt truyện chết tiệt!"

Không!

Không phải!

Cơn đau đầu như búa bổ kéo tới, miệng Levy không ngừng mấp máy.

"Không!!!!!"

Severus ghìm lại cơ thể không ngừng co giật vì bị sốc thuốc của cô bé trên giường lại, ánh mắt khó hiểu hiện lên tia thương hại, chờ đợi y sĩ tiêm xong mũi thuốc ổn định.

.

...

....

Levy mở bừng mắt,

Thu vào là trần nhà màu xám, phía trên có những con ma trơi xanh leo lắt đang toả ra ánh sáng nhàn nhạt.

Người ẩm ướt dính dính toàn mồ hôi, đồng hồ treo tường lặng lẽ lạch lạch chỉ tới số 2 la mã.

Đây...là đâu?

Levy suy yếu chuyển đầu, cơn đau nhức cộng choáng váng đánh úp làm cô muốn nôn ra, nước mắt sinh lí lặng chảy, như cũ biến thành những viên ngọc lấp lánh. Levy nhìn những viên ngọc ấy, đôi mắt mông lung hơi thanh minh.

Vẫn là...Harry Potter...

Levy thở nhè nhẹ, tay bé nhỏ đặt lên vị trí tim, cảm xúc trong mắt hỗn loạn.

Tom...

Phải rồi....

Cô vậy mà quên cậu ấy...

Nghĩ tới lời chất vấn và bộ dáng kinh khủng của cậu trong giấc mơ, Levy mím chặt môi.

Cậu ấy không sai, xác thực cô hèn nhát, cô yếu đuối, cô...tàn nhẫn...

Levy là một người xuyên qua, khi xuyên ấy cô mới chỉ 20 tuổi - một mốc tuổi chênh vênh giữa những mơ mộng và suy nghĩ về trách nhiệm.

Dù xuyên qua, dù ở cơ thể nào, lối suy nghĩ lênh đênh ấy vẫn bám theo Levy. Cô nhận thức được tồn tại bản thân và ý nghĩa của sự xuất hiện của mình. Nhưng đồng thời cô lại có một loại sợ hãi đó chính là tất cả chỉ do cô tưởng tượng.

Từ đầu đến cuối, đến với thế giới này, Levy vẫn duy trì tâm lý nay được mai đó, để chuẩn bị cho bất kì lúc nào cũng có thể thức dậy trong căn phòng ở chung cư ấy. Cô hoàn toàn tự lừa gạt mình và đóng vai trò như một người xem diễn.

Nhưng không biết từ lúc nào, có lẽ trong tâm khảm Levy đã chậm rãi nhận ra, cô không thể cứ mãi như thế.

Không biết từ lúc nào, cô...nảy sinh tình cảm với nhân vật trong vở kịch cô đang cho là mình nắm bắt hết tất cả.

Chỉ là, cô nhát gan, yếu đuối, không chịu chấp nhận.

Để rồi...ngày hôm nay kí ức trở lại.

Mày...đã làm gì Levy?

Rõ ràng có thể ngăn cản tất cả, rõ ràng...cậu ấy có thể sống tốt hơn...

Levy nằm trên giường bệnh trắng muốt, nức nở thật lâu.

Xin lỗi Tom....

Xin lỗi, xin lỗi...

Xin lỗi vì tất cả, cậu...liệu có tha thứ cho tôi không?

Để tôi...có cơ hội...sửa lại tất cả?

----

Gỗ: chương nữa nè :3

       Yêu các bảo bối lắm❤

       Sắp tới ngược nhiều lắm, chúc các bảo bối có trái tim khỏe mạnh nhé *mắt long lanh*

Spoil:

Voldemort lạnh lẽo nhìn cô bé đang thoi thóp dưới đất:

"Mi là ai?"