Tích...tắc...tích...tắc...
Đồng hồ treo tường kêu đều đều, Levy tỉnh lại đã là vào chiều hôm sau, tại bệnh viện thánh Mungo.
Đây đã lần thứ ba trong năm cô phải nằm ở bệnh viện và là lần thứ hai ở nơi này.
Levy ngắm ánh tà dương đỏ cam ngoài cửa kính, cười khổ nhận lấy sự chắm sóc nhiệt tình của vị y sĩ đã đảm nhận quan sát cô đợt trước.
Lunie là một vị y sĩ đã có tuổi, hiền hậu và nhân ái. Từ bà ấy, Levy cảm nhận được một phần nào đó rất giống cảm giác ấm áp mà sơ Murie từng trao cho cô, khiến cô hoài niệm đến thất thần.
Vết thương của Levy được bệnh viện thánh Mungo chữa cho khỏi hẳn là ba ngày sau, ngay tối hôm đó, Levy đã chuẩn bị đầy đủ tư trang và trở về lại Hogwarts cùng với người được cụ gửi gắm tới đón.
Harry cũng đồng dạng bị thương, tuy nhiên thì nhẹ hơn Levy, nên được bà Pomfrey giữ lại chữa khỏi ở phòng bệnh nhỏ của bà ấy, chỉ một hôm sau là đã có thể sinh long hoạt hổ năng động.
Trước khi lâm vào bất tỉnh, Levy đã dự tính từ trước ném hộp đựng linh hồn Tom bé nhỏ vào góc tối, rồi mới mang theo chín phần an tâm và một phần cầu nguyện không ai có thể nhìn thấy mà nhắm mắt lại.
Lí do thì rất đơn giản.
Hộp đựng linh hồn là một vật phẩm chế tạo ra chuyên để giữ lại các linh hồn vừa mới rời khỏi thân chủ, khá lưu hành ở một vài bộ phận của giới phù thủy. Nên việc mà cụ Dumbledore - một phù thủy quyền năng bậc nhất - nhận ra là hoàn toàn có thể.
Bên cạnh đó, Levy cũng biết Harry sẽ tỉnh lại rất nhanh và cậu bé cũng không phải là một người có thói quen giữ bí mật.
Levy tin chắc, chỉ cần cụ ấy dành vài lời quan tâm và khen ngợi tới cậu nhóc này, cậu liền một hơi nói ra toàn bộ mọi thứ, trong đó bao gồm cả việc Voldy tách một phần hồn bám vào thân xác của Quirrell đáng thương.
Và khi ấy, nếu Levy vẫn còn giữ lại chiếc hộp trong người và trong quá trình đi tới bệnh viện bị người phát hiện ra, chính xác mà nói, cô sẽ ngay lập tức bị nghi ngờ đến. Hoặc tệ hơn chính là làm cụ Dumbledore mất đi niềm tin hiếm hoi mà Levy đã vô tình xây nên trước đó, nếu vậy, sẽ rất bất tiện với Levy, bởi rất có thể ngay sau khi sự thật bị phanh phui, cô sẽ bị Bộ Pháp Thuật cùng các Thần Sáng ở trong quá khứ đã bị sức mạnh tuyệt đối của Chúa Tể Hắc Ám dọa cho sinh ra bản năng chim sợ cành cong kia, cho là dư đảng của của hắn ( mặc dù suy xét kĩ thì đúng là như vậy ) tống thẳng vào ngục Azkaban lạnh lẽo, ngày ngày chịu "thân mật hôn môi" với đám giám ngục ghê tởm trong đó.
Nghĩ mà sợ, Levy lặng yên tặng cho mình nghìn like vì đã kịp online trí thông minh và lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy. Nếu bây giờ Levy trở lại Hogwarts tìm và chiếc hộp vẫn còn nguyên tại đó, tất cả liền thành công mĩ mãn.
Levy nghĩ nghĩ, càng tăng nhanh cước bộ trong bóng tối.
Loạt soạt...
"Norris, nhanh lên nào"
Bỗng bóng dáng lão Filch cùng bà Norris xuất hiện ở ngã khuất, Levy đang phi như bay kịp thời khựng lại, núp vào chỗ gần đó, nín thở, đôi mắt mở to, yên lặng chờ đợi lão đi xa...
"Meo~"
Tiếng mèo kêu khàn khàn vang lên, không đi xa mà còn có xu hướng áp sát đến chỗ mà Levy đang trốn.
"Gì vậy? Lại có con chuột bẩn thỉu nào không chịu ngủ mà chạy lung tung vào giờ này sao?"
Filch thấy mèo của mình bất thường, giở giọng quái dị.
Lão cầm đèn, chân bước từng nhịp, miệng rầm rì câu đồng dao, đôi mắt trắng dã đảo quanh hốc mắt, tìm kiếm:
"Một con chuột, hai con chuột, đều chạy qua, ta cho vào lồng, hỏi tại sao...A! Ra là chuột không nghe lời! Nhưng không sao, một con đang lăn tăn trong dầu trên giá bếp, một con ta xẻ thịt phơi trên đồi...chuột ơi chuột, tới đây...ha.ha..ha..."
Levy lắng nghe, mồ hôi lạnh chảy ra, cô nuốt nuốt nước miếng. Tiếng của Filch ngày càng gần chỗ cô đang ẩn nấp.
ಥ‿ಥ
Đừng như vậy mà, Tom còn đang đợi cô hu hu...
"Òa!"
Filch rọi đèn tới!
Levy đứng hình, đôi mắt mở to cứng ngắc.
.
..
...
"Tha cho em hu hu!"
Một cậu học sinh năm nhất nhà Gryffindor bị lão Filch xách lên như xách một con ếch, hoảng loạn khóc thét.
"A! Ra là một con chuột không nghe lời nhà Gryffindor nổi loạn..."
Levy cách chỗ đó chỉ một bức tường, không dám thở ra một hơi nào, có thì cũng bị đè nén đến hết cỡ.
Dùng dằng cả một lúc, mãi đến khi Levy tưởng bản thân sẽ vì thiếu oxi vào phổi mà chết ngất thì lão Filch mới biến mất ở cuối chân cầu thang.
Levy vẫn nhìn theo, để đảm bảo lão không chơi trò mèo vờn chuột, giả vờ bỏ đi rồi bất ngờ quay lại.
Khi hoàn toàn chắc chắn, Levy thở hắt ra, tham lam hít từng ngụm từng ngụm không khí trong lành vào hai lá phổi như đang bị đốt cháy trong ngực.
Sau một hồi hít hà, Levy mới chuyển chân, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt từ đầu đũa phép, tiếp tục chạy đến nơi xảy ra sự việc kia.
Đến nơi, Levy mở ra cánh cửa gỗ, nắm chặt cán dao bạc trong tay, chuẩn bị vật lộn với con chó bên trong.
Nhưng làm Levy thở phào là sau khi sự kiện xảy ra, con chó ba đầu hung tợn ấy đã được Hagrid thuần hóa và nuôi ở đâu đó sâu trong cánh Rừng Cấm bạt ngàn.
Nên vì đó, một đường của Levy rất thuận lợi.
Càng tiến sát điểm đích, bước chân lo lắng của Levy như nhẹ nhàng đi từng chút. Đến khi mò mẫm trong bóng tối ra một chiếc hộp nguyên vẹn, rốt cuộc Levy đã chịu nở nụ cười đầu tiên trong tối nay, kích động đến hôn đánh "chụt" một cái lên phía bên ngoài vỏ hộp, sau đó nhanh chóng ôm theo nó, dọc đường không bất lợi, trở về Slytherin.
Tại một khắc mà Levy vừa mới dáng nụ hôn xong ôm hộp gỗ vào lòng ấy, chiếc hộp thoáng sáng lên vài giây, còn mang theo biên độ run rẩy nhẹ đến khó phát hiện.
Mà có rung mạnh hơn một chút nữa, chắc có lẽ Levy cũng chẳng thể phát hiện, bởi trong đầu cô, từ đầu đến cuối đều là suy nghĩ kích động và một mớ vấn đề lạ lùng.
Chẳng hạn như...làm gì với chúa tể bé nhỏ bên trong...
----
Gỗ: Chương nè mọi người :3 Nay lại 4 chương nhé! (。•̀ᴗ-)✧Spoil tên chương sau:
Chương 27: Chúa Tể Hắc Ám rất không hiểu!
Mời các bảo bối nhảy hố! 🤣😉