Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 87: Ám lưu

Editor: Thơ Thơ

Trong không khí tràn đầy khí tức lửa nóng mà dâm mỹ, mùi vị tín tức tố Alpha cường thế lạnh lẽo cùng hỗn hợp tín tức tố Omega thời kỳ động dục thơm ngọt dụ người lại cùng nhau, để không khí trở nên càng ngày càng dính.

"A..." nơi mẫn cảm nhất lần lượt bị ép qua, Chương Diệc như cá tách khỏi nước khó khăn thở hổn hển. Alan cúi người hôn anh, đầu lưỡi quấy khoang miệng anh trơn trợt, hạ thân chống đối cũng càng ngày càng kịch liệt. Chương Diệc bị động mà thừa nhận nụ hôn của cậu, đôi mắt nửa khép, thần sắc buồn khổ mà mê say.

"Ha a..."

Không biết qua bao lâu, Alan rốt cục bắn ra nồng tinh ở trong cơ thể anh, Chương Diệc bị cổ nhiệt lưu nóng bắn đến trong vách run lên, tính khí cụ phía trước run lên, cũng cùng bắn ra một luồng bạch trọc. Hành lang sau cao trào càng mẫn cảm, tính khí cụ Alan nữa mềm ở bên trong nhẹ nhàng co rúm hai lần, liền bị ruột thịt mẫn cảm xoắn lấy chặt chẽ, làm cho bụng dưới cậu sinh ra khô nóng quen biết.

"Diệc, lại tới một lần nữa chứ?" Alan liếm liếm môi, đôi con ngươi xanh biếc lộng lẫy cực kỳ.

Chương Diệc mở mắt ra nhìn cậu, khẽ ừ một tiếng. Thơ_Thơ_ddlqd

Thân thể hai người trần truồng liền quấn quýt lấy nhau. Một lần cuối cùng kết thúc, chân trời đã lộ ra ánh rạng đông, Chương Diệc uể oải đến cực điểm mà ngả vào bên trong đệm chăn, trực tiếp chìm vào ngủ mơ. Sau khi Alan ôm anh đi buồng tắm thanh lý thân thể vẫn không có buồn ngủ, ngược lại đầu óc càng ngày càng tỉnh táo. Cậu nhét Chương Diệc vào chăn, đi tới phòng khách, mặt lạnh đánh mấy cú điện thoại.

"Chuyện này bất kỳ truyền thông nào đều không thể đưa tin, anh biết nên làm như thế nào... Còn có, hết thảy cảnh vệ đều phải tra rõ một lần..."

Kết thúc truyền tin cùng thuộc hạ, Alan đứng ở bên cửa sổ, nhìn suối phun cùng thảm cỏ xa xa, trong đầu xẹt qua từng hình ảnh tối hôm qua, con ngươi xanh biếc chợt lóe sát ý lạnh như băng.

Cậu kém một chút nữa, liền để Chương Diệc rơi vào trong tay cầm thú kia. Cậu căn bản không dám tưởng tượng, nếu như cậu đến trễ mấy phút nữa, Chương Diệc sẽ phải chịu sỉ nhục thế nào...

Không tiếng động mà nắm chặt song quyền, Alan nheo mắt lại, gọi một cú điện thoại.

"bộ trưởng Hoài Đặc, lá bài tẩy kia, sáng lên nên đi ra..."

**

Lúc này, Tinh hệ M17.

Trong phòng chỉ huy trực ban thông tin Tô Nhiên bỗng nhiên từ trong giấc mộng thức tỉnh, anh trợn to mắt nhìn vũ trụ ở ngoài cửa sổ mạn tàu đen kịt, trên trán đều là mồ hôi lạnh, tình cảnh phát sinh trong mộng đó làm cho lòng anh vẫn còn sợ hãi như cũ.

Anh mơ tới Chương Diệc bại lộ thân phận Omega, bị người trói lại. Người đàn ông toàn thân trần trụi, tay chân đều bị trói chặt, vô lực giãy dụa, mấy Alpha không có ý tốt đẩy cửa ra đi tới, cười dâm đãng tới gần anh...

Tô Nhiên thống khổ đè lại cái trán, ngăn cản những hình ảnh kia tiếp tục xâm chiếm suy nghĩ trong đầu của anh. Chương Diệc có Bùi Tịch bọn họ bồi tiếp, hẳn là sẽ không có chuyện gì, coi như anh biến thành thể chất Omega, những người kia cũng có thể bảo vệ anh chu toàn. Tô Nhiên an ủi chính mình như thế, nhịp tim hỗn loạn dần dần bình tĩnh. Anh lấy ra mặt dây chuyền kim loại trong cổ, mở ra, đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng mặt trên chiếu điện tử. Trong hình Chương Diệc mặc quần áo thường ngồi ở trên bãi cỏ, cười có chút tính trẻ con, trong đôi mắt mang theo ngây thơ không rành thế sự. Tô Nhiên ấn xuống một cái ở phía sau mặt dây chuyền, tấm hình kia liền khuếch đại hình chiếu đến bên trong Không gian. Đây là bọn anh lần kia đi nghỉ phép trong sâm lâm lúc Chương Diệc mất trí nhớ, anh còn nhớ, khi đó Chương Diệc trốn ở sau thân cây, có chút xấu hổ tránh né ống kính anh. Sau đó anh treo camera ở trên nhánh cây, ôm eo Chương Diệc cùng anh hôn môi, gió nhẹ lướt qua, giữa răng môi người kia tựa hồ cũng mang theo mùi cây cỏ thơm ngát... Thơ_Thơ_ddlqd

Tô Nhiên nhìn người trong hình, viền mắt dần dần ướt. Lúc này anh mới ý thức tới, đã từng nắm giữ là một chuyện tàn khốc cỡ nào. Mỗi một ngày rời khỏi anh, anh đều sống ở bên trong vô tận tưởng niệm cùng dày vò, nhưng mà anh cũng rõ ràng, rốt cuộc anh không còn tư cách đi nắm giữ anh...

Tô Nhiên chặt chẽ siết lấy mặt dây chuyền kia, đau thương mà nhắm hai mắt lại. Liền ngay lúc này, phía sau anh yên lặng rất nhiều ngày xạ tuyến tham trắc nghi bỗng nhiên phát ra tiếng vang ong ong, đó là tiếng tham trắc nghi tiếp thu được tín hiệu bất quy tắc lúc phát ra dòng điện. Tô Nhiên lập tức tỉnh ngủ, anh thả mặt dây chuyền lại trong cổ áo, nhanh chóng đứng lên, đi tới trước màn ảnh tham trắc nghi.

Cao trên màn ảnh, một nhóm chữ đỏ rõ ràng xuất hiện ở trong tầm mắt của anh:

—— phát hiện tín hiệu sinh vật không rõ, khoảng cách mẫu hạm ước 0.15 năm ánh sáng.

Tô Nhiên mở to mắt, cấp tốc chuyển nhập: Đánh dấu tín hiệu xác định vị trí cụ thể.

—— chờ. Máy vi tính trung ương đang giải tích dữ liệu, cần thiết khoảng mười phút.

Trong lúc chờ đợi máy vi tính trung ương đưa ra kết quả đồng thời, Tô Nhiên đánh thức hết thảy đồng sự trong phòng chỉ huy thông tin. Tổng tham mưu trưởng Hạm đội thứ năm nhận được tin tức, từ khu A chạy tới trong thời gian nhanh nhất.

Bất quá khi anh biết được Tô Nhiên phát hiện, trên mặt cũng không có lộ ra quá nhiều thần sắc kinh ngạc, chỉ là cười vỗ vỗ vai anh, tán thưởng vài câu. Sau đó liền liên lạc hạm đội thứ nhất hai phân đội tinh anh, ở trên mẫu hạm liên hợp triệu khai đại hội động viên một lần.

Trong buổi họp, Tô Nhiên mới biết nửa tháng trước trạm không gian quân bộ không người cũng đã phát hiện cái hằng tinh hệ dị thường này. Lần này quân bộ phái bọn họ làm nhiệm vụ, chủ yếu là vì xác nhận cái tín hiệu sinh vật không rõ tính chân thực này. Càng quan trọng là..., làm cho bọn họ dẫn dắt binh lính tự mình đi xác định vị trí tín hiệu tiến hành dò xét. Xuất thân Tô Nhiên là học thông tin, đương nhiên rõ ràng độ nguy hiểm nhiệm vụ này. Bất quá bây giờ anh cần phải làm những gì liên quan đến mình, bởi vậy khi Tổng tham mưu trưởng tuyên bố thành lập tiểu đội dò xét, anh là người đầu tiên trong vài tên sĩ quan xin đi giết giặc.

Bất quá hiện thực làm cho anh thất vọng rồi, anh không có tiến vào danh sách phê duyệt tiểu đội dò xét, thậm chí ngay cả đội nhân viên dự bị cũng không phải.

"Tham mưu trưởng, tôi có thể hỏi một chút —— "

Tổng tham mưu trưởng đã qua tuổi sáu mươi, ông giơ tay cản lại lời Tô Nhiên nói, đáy mắt tinh quang lấp loé: "cậu có nhiệm vụ khác, đi theo tới văn phòng tôi."

"Trưởng quan... Ngài để tôi bây giờ khởi hành trở về thủ đô tinh sao?" Tô Nhiên chắp tay sau lưng đứng trước bàn làm việc, thần sắc vô cùng kinh ngạc. Thơ_Thơ_ddlqd

Tham mưu trưởng gật đầu, ông nhấp ngụm trà, mạn bất kinh tâm lật xem văn kiện trong tay, nhẹ giọng nói: "vừa nãy, chúng tôi từ liên bang chiếm được một tình báo mấu chốt, đủ để hiểu rõ gia cùng nhị hoàng tử liên bang có quyền tiền lui tới. Đường dây này chúng tôi đã chôn rất lâu, nên thu lưới."

Tô Nhiên vui mừng trong bụng, có thể rất nhanh liền lộ ra vẻ lo lắng: "Bọn họ có cảnh giác hay không?"

"Cái này tôi đã liệu đến. Lần này phần kết công tác cần phải cẩn thận một chút, đi nhầm một bước, cố gắng trước đó đều là dã tràng xe cát." ngón tay Tham mưu trưởng ở trên bàn gõ nhẹ chút, ông nhướng mắt, ý vị thâm trường nhìn Tô Nhiên: "cậu chính là bước mấu chốt nhất."

Tô Nhiên giống như dự cảm đến cái gì, anh ưỡn ngực, trầm giọng nói: "Nghe trưởng quan dặn dò."

"Ba ngày sau bộ kiểm tra kỷ luật sẽ tới hạm đội thứ năm dò xét, lúc đó nên làm cái gì, cậu nên rõ ràng."

"Thuộc hạ... Rõ ràng."

Do dự trong mắt Tô Nhiên lóe lên liền qua. Anh so với ai khác đều rõ ràng, bên trong đấu tranh chính trị quân bộ cao tầng tại đây, anh bất quá là một quân cờ nho nhỏ. Tiến vào hạm đội thứ năm, ở bề ngoài là điều động cương vị tầm thường, có thể trên trong lại âm thầm giao cho anh một nhiệm vụ bí mật, đó chính là lẻn vào Nhà họ Bạch, đạt được chưởng môn nhân Nhà họ Bạch tín nhiệm, trong bóng tối thu thập chứng cứ bọn họ phản động. Khi đó anh mới hiểu được, tại sao Nhà họ Bạch tại quân bộ cuồng ngạo nhiều năm như vậy, cao tầng nhất đều làm như không thấy, hóa ra là bọn họ chờ đợi một cái thời cơ thỏa đáng, một cái để Nhà họ Bạch mãi mãi không có thời cơ vươn mình...

Chẳng qua là khi Nhà họ Bạch rơi đài, con cờ này liền có chỗ lợi gì? Thân ở trong vòng xoáy chính trị, nào có thể dễ dàng thoát thân như vậy...