Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 93: Thức tỉnh

Editor: Thơ Thơ

Tô Nhiên vẫn như vậy, yên tĩnh nằm ở nơi đó, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên mặt anh thiếu huyết sắc, bên trong gương mặt thanh lệ dưới ánh nắng trong suốt đến cơ hồ không chuẩn.

Chương Diệc nhìn chăm chú mặt của anh, viền mắt ửng đỏ, chậm rãi chôn mặt ở bên cánh tay anh.

Loại lâu dài này, chờ đợi không nhìn thấy kết quả đã làm cho tâm lực anh quá mệt mỏi, anh nằm nhoài bên giường Tô Nhiên, bất tri bất giác cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, đã là giữa trưa. Y tá đẩy cửa tiến vào, ngượng ngùng lay tỉnh anh, nhẹ giọng nói: "Chương tiên sinh, chúng tôi phải làm kiểm tra cho bệnh nhân, người xem —— "

Chương Diệc dụi dụi con mắt, liền vội vàng đứng lên, chừa ra vị trí của chính mình: "Các người kiểm tra đi, tôi đi ra ngoài một chốc."

Anh đi cửa hàng tiện lợi đối diện bệnh viện, mua ly cà phê cùng sandwich, mới vừa băng qua đường cái, liền nghe đến một giọng nữ êm tai.

"Chương tiên sinh."

Chương Diệc quay đầu, sau khi thấy Beta mỹ lệ tao nhã đi tới anh, Mộ Dung Hàm khoác áo choàng trắng, tóc quăn thật dài, trong tay cũng cầm một ly cà phê, ý tứ hàm xúc không rõ mà đánh giá anh. Thơ_Thơ_ddlqd

"bác sĩ Mộ Dung." Chương Diệc ngẩn người hai giây, chợt lễ phép nở nụ cười với cô.

"Đến bệnh viện thăm viếng bằng hữu sao?" Mộ Dung Hàm cùng anh sóng vai đi đến lầu nằm viện.

Chương Diệc gật đầu.

Mộ Dung Hàm nở nụ cười: "Tôi còn tưởng rằng, anh là đến thăm Dĩ Nam."

"ngày hôm qua tôi từng đụng phải anh ta." biểu tình Chương Diệc hờ hững: "thoạt nhìn thân thể anh ta khỏe mạnh, cũng không cần người thăm viếng. Lại nói ——" anh nhìn Mộ Dung Hàm liếc mắt một cái, tự giễu nói: "Anh ta bây giờ là người có vợ, nên tránh hiềm nghi vẫn là tránh hiềm nghi."

"Vợ sao?" Mộ Dung Hàm giống như nghe được chuyện cười gì, lông mày cô thanh tú nhướng lên: "Lẽ nào anh không biết, anh ta căn bản —— "

Đồng hồ Chương Diệc bỗng nhiên phát ra một tiếng keng vang lên, anh vội vã tiếp lên.

"Chương tiên sinh, Tô trung tá tỉnh rồi, ngài mau tới!"

"Tốt, tôi lập tức đi tới!" Nghe đến tin tức này, Chương Diệc kích động đến cà phê trong tay kém chút nữa không nắm vững vàng. Anh áy náy gật gật đầu với Mộ Dung Hàm, bước nhanh đi đến lầu.

Ngại chờ thang máy quá chậm, anh thẳng thắn một hơi chạy lên lầu mười một, lúc sắp đến cửa phòng bệnh, bước chân của anh mới chậm lại. Anh đột nhiên phản ứng lại, đây là bệnh viện, anh không thể ảnh hưởng người khác.

Chương Diệc đứng ở cửa phòng bệnh một chốc, chờ thở dốc kịch liệt dần dần bình phục, anh mới lau mặt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Hai người y tá vây quanh ở bên giường Tô Nhiên, nhìn thấy Chương Diệc tiến vào, liền tự giác nhường ra một con đường, yên lặng rời khỏi phòng bệnh.

Chương Diệc đặt cà phê trong tay và sandwich ở trên bệ cửa sổ, hít một hơi thật sâu, quay người nhìn về phía giường bệnh. Thơ_Thơ_ddlqd

Một chút liền tiến vào một đôi con ngươi thâm trầm dường như bầu trời đêm trong.

Đợi lâu như vậy, rốt cục anh mở mắt ra. Chương Diệc nói không ra chính mình là muốn khóc hay là muốn cười, anh đã từng vô số lần tưởng qua thời khắc này, có thể chưa từng nghĩ tới lúc thời khắc này chân chính đến, anh sẽ bình tĩnh như vậy.

"Tỉnh rồi." Chương Diệc đi tới bên giường, mỉm cười nhìn anh.

Đôi mắt Tô Nhiên chớp chớp, lộ ra một nụ cười có chút thụ sủng nhược kinh: "Trưởng quan, anh làm sao —— "

"tại sao tôi lại ở chỗ này?" Chương Diệc ngồi xuống bên giường anh, anh khống chế nội tâm bốc lên cảm xúc, nhẹ giọng nói: "cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, làm trưởng quan tiền nhậm của cậu, tôi không nên tới nhìn cậu sao?"

"Trưởng quan, xin lỗi. Liên quan với chuyện nhà họ Bạch, tôi vẫn luôn gạt anh..." nếu Chương Diệc đến nơi này, nói rõ anh đã biết tất cả đầu đuôi câu chuyện. Tô Nhiên lo lắng anh chú ý, liều mạng mà muốn giải thích. Chỉ là anh bệnh nặng mới khỏi, mới nói mấy câu mặt tái nhợt liền đỏ bừng lên.

"Đừng nói chuyện." Chương Diệc bỗng nhiên giơ tay che cái miệng của anh: "Bây giờ cậu hãy nghe tôi nói."

Tô Nhiên thở hổn hển, gật đầu.

"cậu là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của cậu, tôi cũng lý giải cậu thân bất do kỷ. Nhiệm vụ của cậu hoàn thành đến mức rất xuất sắc, làm trưởng quan của cậu, tôi vì cậu cảm thấy tự hào."

"Tô Nhị tôi đã nhận lấy, những ngày qua là Thụy Khắc chăm sóc cô bé, cô bé rất tốt, rất kiên cường."

Tô Nhiên nhìn anh, viền mắt dần dần đỏ.

"Cám ơn anh... Trưởng quan." Anh hoàn toàn không thể tin được, sau khi anh làm ra loại chuyện đó đối với Chương Diệc, anh ta còn có thể tha thứ cho anh, thậm chí chăm sóc em gái của anh. Thơ_Thơ_ddlqd

"Không cần cám ơn." Chương Diệc tựa hồ nhìn ra anh đang suy nghĩ gì, anh cúi đầu, sâu sắc nhìn chăm chú anh: "Cũng không cần áy náy vì chuyện trước kia. Bây giờ cậu cần làm, chính là an tâm nghỉ ngơi, dưỡng cho tốt thân thể."

"Ừm." Tô Nhiên tham lam theo dõi anh, chốc lát đều không nỡ dời ánh mắt. Anh có thể tỉnh lại đã là trời cao nhân từ đối với anh, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại còn có thể nhìn thấy Chương Diệc, giờ khắc này trong lòng anh đều là tràn đầy cảm động cùng mừng như điên.

"Trưởng quan, anh không ăn cơm sao?" Tô Nhiên liếc mắt nhìn sandwich trên bệ cửa sổ.

Chương Diệc gật đầu: "Đang muốn ăn đây, đột nhiên tiếp đến tin tức cậu đã tỉnh."

Tô Nhiên ngượng ngùng cười cười, lại lộ ra ánh mắt không đồng ý: "Loại thức ăn nhanh này chớ ăn, gần đây có tiệm mì, tôi gọi điện thoại, làm cho bọn họ đưa —— "

Chương Diệc thấy anh muốn đứng dậy, vội vã đè anh lại, trừng mắt lên: "cậu quên mất mình bây giờ là bệnh nhân sao? Nằm, đừng động."

Tô Nhiên biết nghe lời phải mà nằm trở lại. Ngày hôm nay trưởng quan, đối xử tốt với anh ôn nhu... Ôn nhu làm anh quả thực coi chính mình thân ở trong ảo cảnh.

Thấy người trực giường nhìn mình chằm chằm, Chương Diệc có chút quẫn bách mà ho khan hai tiếng: "Được, vậy tôi đi ra ngoài ăn bữa trưa, rất nhanh sẽ trở về."

"Ừm."

Tô Nhiên nhìn theo Chương Diệc rời đi, mãi đến tận bước chân người nọ hoàn toàn đi xa, đáy mắt anh còn mang theo ý cười.

Không bao lâu, y tá đẩy cửa tiến vào, đưa cho anh thức ăn lỏng sớm tốt. Tô Nhiên không để cho cô đút, chính mình ngồi dậy, miệng nhỏ miệng nhỏ mà ăn thức ăn lỏng.

Y tá Beta tuổi trẻ kia quan sát anh vài lần, bỗng nhiên cười nói: "Tô trung tá, ngài thật rất hạnh phúc."

Tô Nhiên sững sờ, giơ cái muôi, không hiểu nhìn về phía cô. Thơ_Thơ_ddlqd

Y tá Beta che miệng nở nụ cười, cô nhẹ giọng nói: "Chương tiên sinh hơn một tháng này cơ hồ mỗi ngày đều đến thăm ngài, còn có thể giúp ngài lau thân thể, hơn nữa, mỗi lần ngồi xuống ở bên giường bệnh chính là mấy tiếng. Chương tiên sinh thật rất lưu ý ngài đây."

Nghe đến anh, phản ứng đầu tiên của Tô Nhiên là không thể tin được, nhưng cẩn thận hồi tưởng tình cảnh khi anh mới vừa tỉnh lại, anh tựa hồ hiểu được điều gì. Nếu như không phải là bởi vì thường xuyên đến bệnh viện trước, tại sao Chương Diệc liền sẽ sau khi anh tỉnh lại không tới mười phút liền chạy tới nơi này?

Hóa ra, anh thật quan tâm chính mình như vậy...

Chương Diệc ăn xong cơm trưa trở lại phòng bệnh, phát hiện Tô Nhiên đã ngồi dậy, trên lưng điếm một cái gối dựa, đang xem tin tức quân sự.

"Bác sĩ kiểm tra qua chưa?" Chương Diệc hỏi.

Tô Nhiên rõ ràng anh muốn hỏi cái gì, anh gật đầu: "Anh nói tình huống tôi bây giờ ổn định, có thể đứng dậy, tứ chi cũng có thể hơi hoạt động, không có vấn đề."

Chương Diệc thở phào nhẹ nhõm, lại nói: "Tôi nói cho Tô Nhị tin tức cậu tỉnh, cô bé rất nhanh sẽ tới thăm cậu."

"Ừm." Nghĩ đến y tá Beta nói mấy câu, lại nhìn tới Chương Diệc, Tô Nhiên liền cảm thấy ngực ức chế không được mà toả nhiệt.

"Trưởng quan, những ngày qua... Khổ cực anh."

"Cái gì khổ cực ——" Chương Diệc nghĩ đến hai y tá kia lúc gần đi ánh mắt có thâm ý khác, ngay lập tức liền hiểu được. Anh che giấu mà vuốt tóc của chính mình: "cậu đừng nghe các cô nói mò, tôi chính là tình cờ rảnh rỗi mới tới xem một chút, không phải mỗi ngày đợi tại chỗ này."

Tô Nhiên cười nhìn anh, ánh mắt dần dần có chút đau lòng: "Trưởng quan, anh gầy đi nhiều quá." Thơ_Thơ_ddlqd

"phải." Chương Diệc lơ đễnh cười cười: "Không có như cậu khoa trương, lần đầu tiên tại giám hộ phòng nhìn đến cậu, tôi kém chút không nhận ra được."

"Có phải là hù đến anh, kỳ thực không nghiêm trọng như vậy."

Chương Diệc ừ một tiếng, anh muốn nói gì, đồng hồ lách tách vang lên. Là Chương Liên.

"Tiểu Diệc, buổi chiều có rảnh không? Đến nhà Chú hai ăn cơm tối đi."

Chương Diệc quay đầu liếc mắt nhìn Tô Nhiên, xin lỗi nói: "Chú hai, xin lỗi, Tô Nhiên anh mới vừa tỉnh, tạm thời cháu không thể phân thân."

"Tô Nhiên tỉnh rồi, vậy tốt, cháu liền lưu lại đi. Ngày khác chờ cậu ấy tốt một chút, sẽ mang cậu ta vào nhà ăn cơm đi."

"Tốt, cảm tạ Chú hai."

"Là Chương Liên tướng quân?" Tô Nhiên nhìn anh cúp điện thoại, hỏi.

Chương Diệc gật gật đầu, anh thấy đôi môi Tô Nhiên hơi khô nứt, liền hỏi: "Có muốn uống nước hay không? Tôi rót một ly cho cậu."

Tô Nhiên "Ừ" một tiếng.

Chương Diệc rót chén nước ấm lại đây, đưa tới trong tay Tô Nhiên. Tô Nhiên tiếp nhận nước, một chút liền uống hơn nửa. Chương Diệc chờ anh uống hết, rất tự nhiên đi đón cốc hết rồi. Tay của hai người không cẩn thận lại đụng cùng một chỗ.

Nhiệt độ da thịt chạm nhau để cho hai người đều sửng sốt một chút, Chương Diệc thu hồi tay nắm cốc, mắt cúi xuống nhìn về phía Tô Nhiên, lại phát hiện ánh mắt thanh niên nóng rực mà nhìn anh.

"Chú Chương Diệc, anh trai thật tỉnh chưa?" Một giọng mừng rỡ bay vào đến, Tô Nhị đẩy cửa ra, đầy mặt mong đợi.

Chương Diệc lập tức thu hồi tay nắm cốc, mà Tô Nhiên bất đắc dĩ liền cưng chiều mà xem người tới.

"Tiểu Nhị, trước đây không phải từng nói với em sao, không thể gọi chú, phải gọi Anh Chương Diệc."