Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 97: Công và công

Editor: Thơ Thơ

Nghe Chương Diệc nói, nỗi lòng lo lắng của Chu Dĩ Nam triệt để hạ xuống, trước nay chưa từng có cảm giác hạnh phúc nhấn chìm anh. Anh không nghĩ tới, sau khi bị anh thương tổn sâu sắc, Chương Diệc còn có thể tín nhiệm anh như vậy, tiếp nhận anh. Anh ôm Chương Diệc, môi hôn trán của anh, trong lồng ngực vừa áy náy vừa cảm động.

"Kỳ thực em còn muốn cảm tạ Mộ Dung Hàm, nếu như không phải cô ta tới tìm em, em cũng sẽ không biết tình huống của anh." Chương Diệc dựa vào trên cánh tay Chu Dĩ Nam, thở dài nói.

Chu Dĩ Nam "Ừ" một tiếng, đối với Mộ Dung Hàm, anh cũng thua thiệt rất nhiều. Chỉ là yêu và không yêu, anh luôn luôn phân rõ ràng. Mộ Dung Hàm đối với anh tốt, tim anh cũng không có bất cứ rung động gì.

"Ngày khác chúng ta mời cô ta ăn cơm đi, cô ta ở bệnh viện cũng chăm sóc anh rất nhiều."

"Được."

Hai người liền hàn huyên vài câu, Chương Diệc nửa ngày này tâm tình chập trùng quá mức kịch liệt, mới vừa trải qua thời kỳ động dục một lần, thân thể và tâm lý đều uể oải cực độ, nói chuyện cùng Chu Dĩ Nam liền ngủ thiếp đi. Chu Dĩ Nam đắp kín chăn mỏng cho anh, nằm ở một bên lẳng lặng mà nhìn chăm chú mặt anh ngủ.

Bộ dáng Chương Diệc ngủ có chút tính trẻ con, thân thể cuộn thành một đoàn, hai cái tay tóm chặt lấy chăn, tựa như chỉ lo có người cướp cùng anh. Chu Dĩ Nam đang muốn cong tay lên để anh nằm ngang, đồng hồ trên tay anh không lấy xuống bỗng nhiên sáng ngời, một cái truyền tin thỉnh cầu nổi giữa không trung.

Là Bùi Tịch. Lông mày Chu Dĩ Nam nhíu lên, anh lấy đồng hồ trên tay Chương Diệc xuống, trực tiếp rời khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng. Thơ_Thơ_ddlqd

"Tại sao là anh?" Bùi Tịch nhìn thấy anh, rất là kinh ngạc.

Chu Dĩ Nam ngắn gọn giải thích một chút đầu đuôi câu chuyện ngày hôm nay, Bùi Tịch càng nghe nhíu mày đến càng sâu.

"Ý của anh là, bây giờ anh liền muốn cùng A Diệc quay về với nhau?"

"Chuyện trước kia là tôi làm không đúng, tôi nghĩ cùng Tiểu Diệc bắt đầu lại từ đầu."

"anh tưởng anh bắt đầu lại từ đầu thì anh bắt đầu lại từ đầu?" ánh mắt Bùi Tịch chuyển lạnh. Tuy rằng sau khi Chương Diệc từ liên bang trở lại anh liền ngờ tới sẽ có tình cảnh này, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy Chu Dĩ Nam dễ dàng như vậy mà một lần nữa đoạt trái tim Chương Diệc.

"lúc anh ta thống khổ nhất bất lực nhất, anh ở đâu? Nếu như không phải là bởi vì anh, lúc trước Tô Nhiên làm sao có khả năng có cơ hội cướp đi anh ta? Nếu như không phải là bởi vì anh, anh ta làm sao sẽ trúng tuyển độ hậm hực?"

"cậu nói cái gì?" Nghe đến bốn chữ cuối cùng, thần sắc Chu Dĩ Nam trở nên cứng ngắc một chút: "Tiểu Diệc bị bệnh trầm cảm?"

Bùi Tịch tự biết nói lỡ, bất quá cho đến ngày nay, anh cũng không muốn giấu giếm sự thực này nữa.

"tháng thứ hai anh ta đến liên bang kiểm tra được. Lúc đó anh ta ở hoàng cung, không cẩn thận bị Đại hoàng tử liên bang nhận ra được Khí tức Omega, hoàng tử cầm thú kia thừa dịp Alan không có ở đó, bắt A Diệc lại, tiêm vào cho anh thuốc kích dục Omega... Bất quá bọn họ không có thành công, đúng lúc Alan chạy tới, cứu anh ta ra, thế nhưng sau sự kiện kia trạng thái tinh thần anh ta vẫn luôn rất thấp. Sau đó liền kiểm tra ra bên trong độ hậm hực."

"Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy không nói cho tôi?" ngón tay Chu Dĩ Nam sít sao cầm lấy tay vịn, thần sắc tức giận: "Alan xử lý như thế nào? Cứ như vậy buông tha Tra Lý? Lancaster?" Thơ_Thơ_ddlqd

"Đương nhiên không thể." Vừa nghĩ tới Đại hoàng tử liên bang mặt người dạ thú, Bùi Tịch liền hận đến nghiến răng nghiến lợi: "anh yên tâm, Đại hoàng tử bây giờ cũng không tiện quá, trước căn cứ án xâm phạm chính xác xuất hiện người mới, bây giờ hắn ta đối mặt khởi tố cao nhất, bản thân khó bảo toàn."

Chu Dĩ Nam đứng lên, tức giận trong con ngươi vẫn rừng rực như cũ: "Tôi sẽ mật thiết để ý tiến triển chuyện này." Anh nhìn Bùi Tịch liếc mắt một cái, thần sắc phức tạp: "sau khi anh ta có chuyện, các người  nên lập tức đuổi anh ta về đế quốc."

"anh nói quá thoải mái, sự kiện Tinh Mang hào bạo động mới qua bao lâu, dư luận đế quốc lúc đó là thế nào anh cũng biết. Hơn nữa nếu anh ta đi trở về, chạm đến anh và Mộ Dung Hàm ——" Bùi Tịch hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Chu Dĩ Nam tràn ngập hối hận và tự trách, anh vốn tưởng rằng để Chương Diệc rời đi là mình đối xử tốt với anh ta, không nghĩ tới, chính mình lại thúc đẩy anh vào một cái hố lửa khác. Anh hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Bùi Tịch: "Việc đã đến nước này, trước tiên chúng ta không thảo luận ai đúng ai sai. Tiểu Diệc đã gặp qua thầy thuốc tâm lý chưa? Có làm trị liệu hay không?"

"Đương nhiên." Bùi Tịch truyền hai phần báo cáo điện tử lại đây: "từ khi anh ta trở về tới viện tiếp thu trị liệu, tình huống chuyển biến tốt rất nhiều, đặc biệt là sau khi Tô Nhiên tỉnh lại ——" Bùi Tịch bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Chu Dĩ Nam: "anh gặp qua Tô Nhiên chưa?"

Chu Dĩ Nam không phải chưa từng nghe nói chuyện Tô Nhiên trọng thương hấp hối, anh cũng biết đại khái những ngày qua Chương Diệc vẫn luôn ở bệnh viện bồi tiếp anh. Đè xuống đáy lòng chua xót cùng không cam lòng, Chu Dĩ Nam lạnh nhạt nói: "Không có chính thức chạm qua mặt."

"anh nên cũng đoán được, A Diệc anh thích Tô Nhiên."

Chu Dĩ Nam khô khốc mà "Ừ" một tiếng.

Ngay tại lúc này, một cú điện thoại chen vào. Chu Dĩ Nam định thần nhìn lại, chính là điện báo của Tô Nhiên.

"Tiếp đi." mặt Bùi Tịch không hề có cảm xúc: "Có một số việc, sớm nói rõ ràng tương đối tốt." Thơ_Thơ_ddlqd

Chu Dĩ Nam dừng một chút, ấn xuống nút gọi.

**

Lúc Chương Diệc tỉnh lại, đã chạng vạng tối. Anh ngủ một giấc ngon trước nay chưa từng có, ở trên gối cọ đến mấy lần mới lưu luyến mà xuống giường.

Chu Dĩ Nam không ở trong phòng, đại khái là xử lý công vụ đi. Anh trực tiếp đi tắm, giặt xong liền thu dọn giường chiếu một chút. Đầu tóc ẩm ướt xuống lầu, mới vừa đi tới cửa thang gác, liền nghe tiếng nói chuyện.

"Tôi đi lên xem anh ta một chút..."

"Tô Nhiên? Sao cậu lại tới đây?" Chương Diệc kinh ngạc nhìn bóng dáng trong phòng khách.

"Tôi kêu anh ta lại đây." Chu Dĩ Nam từ trên ghế sa lông đứng lên: "Tiểu Diệc, chuyện trước kia em ở liên bang anh đều biết. Anh nghĩ... Anh tất yếu cũng tìm hiểu một chút."

Chương Diệc nhìn về phía Tô Nhiên, trong mắt thanh niên viết quan tâm cùng lo lắng, gật gật đầu với anh.

"Kỳ thực cũng không phải việc ghê gớm gì." Chương Diệc không nghĩ tới Chu Dĩ Nam nhanh như vậy liền cùng Tô Nhiên chạm mặt, bên trong đầu anh rối như tơ vò, nói chuyện liên quan cũng có chút nói lắp: "Có phải là... Bùi Tịch hay là... Alan nói cho các người?"

"Tiểu Diệc, em không cần sốt sắng như vậy." Chu Dĩ Nam đi tới, nhẹ vỗ về bờ vai anh: "anh cùng Bùi Tịch nói qua, bây giờ em không cần phải để ý đến, tiếp thu tốt trị liệu là được."

bước chân Tô Nhiên cũng đi tới không linh hoạt lắm, tự trách nói: "Trưởng quan, xin lỗi, tôi không có tận hết trách nhiệm bảo vệ anh."

"Hai người các người, không cần nghiêm túc như vậy." Chương Diệc ngược lại bị bọn họ làm cho tay chân có chút luống cuống, anh vuốt tóc của chính mình, liếc nhìn Tô Nhiên, liền nhìn Chu Dĩ Nam. Thơ_Thơ_ddlqd

"Các người ... Không ngại tôi đồng thời..." nửa câu sau xấu hổ mở miệng nói, bước chân Chương Diệc x không có nói ra.

"Tôi nói, em chỉ phải dưỡng bệnh, không cần phải để ý đến chuyện khác." Chu Dĩ Nam hạ thấp anh xuống nâng mặt lên: "Đây là chuyện giữa bốn người chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý tốt. Sẽ không có người buộc em làm lựa chọn."

Nghe được câu này, trong lòng Chương Diệc xấu hổ không thôi, anh không yên tâm liếc nhìn Tô Nhiên, người sau cũng đang nhìn anh.

Tô Nhiên trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng gật đầu với anh, biểu thị đồng ý với Chu Dĩ Nam.

Gánh nặng trong lòng Chương Diệc liền được giải khai, lại cũng không nhịn được cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Anh có tài cán gì, có thể làm cho bốn người đàn ông ưu tú như vậy vì anh hi sinh nhiều như vậy, nhưng mà anh cũng đều rõ ràng so với ai khác, anh căn bản là không có cách giữa bốn người bọn họ làm ra lựa chọn. Bây giờ duy nhất anh có thể làm, chính là nhanh chóng phấn chấn lên, không thể để cho bốn người bọn họ lại lo lắng cho anh.

"Chớ ngu ngốc, trước thổi khô đầu tóc." Chu Dĩ Nam xem tóc của anh còn dính nước, không đồng ý mà nhíu mày lại.

Chương Diệc "Úc", đang muốn đi trên lầu sấy tóc, đồng hồ trên tay lách tách vang lên.

Anh cúi đầu vừa nhìn, trái tim nhất thời ầm ầm nhảy lên.

Chính là Chủ tịch Quốc hội gọi điện thoại tới.