*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù Phó Quân Bác có đưa tiền sinh hoạt cho cô, nhưng cô sẽ không tiêu tiền cho những món đồ xa xỉ này. Hơn nữa cô đến đây cũng chỉ vì ở nhà buồn chán nên mới đi ra ngoài xem.“Xin lỗi, tôi chỉ xem qua một chút thôi ” Để tránh cho nhân viên bán hàng tốn thời gian cho mình, Đồng Kỳ Anh mỉm cười nhắc nhở. Nhân viên bán hàng trừng mắt nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, mặt tối sầm lại.Không mua thì xem làm cái gì? Thật là chướng mắt! Dường như trong lòng của mấy cô bán hàng đang thầm chửi rủa Đồng Kỳ Anh mấy câu thế này. Đồng Kỳ Anh chăm chú nhìn lọ nước hoa, nhiều loại màu sắc, trong suốt như pha lê, cô cảm thấy chúng rất đẹp. Phó Quân Tiêu không khỏi nhíu mày, rất không hài lòng việc nhân viên bán hàng nhìn Đồng Kỳ Anh với ánh mắt khinh thường đó. Người phụ nữ của anh, anh nuông chiều đến vậy, sao có thể để cho người phụ nữ khác khinh thường? “Đuổi việc nhân viên bán hàng kia cho tôi” Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói. Quản lý tiền sảnh bên cạnh vội vàng gật đầu, cũng không dám hỏi tại sao. Trợ lý Trịnh Minh Hâm bên cạnh Phó Quân Tiêu đành nhẹ nhàng nói: “Khách hàng là thượng đế, dù khách hàng có thân phận gì thì cũng phải được đối xử bình đẳng” Quản lý tiền sảnh ngay lập tức hiểu ra, cúi người rồi lui ra sau. Đồng Kỳ Anh xem được một nửa thì nhân viên bán hàng đã được thay đổi, một cô nhân viên lịch sự khác đi tới, người này còn xinh đẹp hơn cô gái vừa rồi. "Chào chị, có phải chị rất hứng thú với nước hoa không?" Cô nhân viên mỉm cười hỏi. Đồng Kỳ Anh gật đầu, sau đó nói: “Nhưng mà tôi không mua.” “Chị không mua cũng không sao, tôi vẫn có thể giới thiệu cho chị” Nhân viên bán hàng nói, lấy mấy mẫu trong tủ kính ra rồi giới thiệu cho Đồng Kỳ Anh từng lọ một. Đồng Kỳ Anh gần như ngửi thấy mọi loại nước hoa ở đây, nhưng chỉ duy nhất không ngửi thấy mùi nước hoa trên cơ thể người phụ nữ đã đến nhà lấy tài liệu. Phó Quân Tiêu không hề rời đi mà đứng cách đó không xa, cứ lặng lế nhìn Đồng Kỳ Anh. “Chị đều không thích sao ạ?” Cô nhân viên mỉm cười hỏi lại. Đồng Kỳ Anh chỉ vào lọ nước hoa màu xanh nhạt đáp: "Tôi thích mùi này." Đúng lúc này, một giọng nói nam tính vang lên bên tai. "Gói cho tôi hai chai nước hoa này đi." “Được ạ, thưa ngài.” Cô nhân viên quay người lại, lấy từ trong tủ ra hai chai nước hoa chưa bóc giấy bóng kính bọc bên ngoài. Đồng Kỳ Anh nhìn sang phía phát ra giọng nói, chỉ trông thấy khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu đột nhiên lọt vào tầm nhìn của cô. “Là anh...” Cô lại gặp lại anh rồi. “Em về từ khi nào thế?” Phó Quân Tiêu bình tĩnh hỏi, trong lòng thầm nghĩ, sao quản gia Lưu không nói cho anh biết là Hoài Lan đã từ Hàn Quốc trở về. Đồng Kỳ Anh thì thầm nói: “Tôi còn chưa tới Hàn Quốc” Trung tâm thương mại rất ồn ào, kết quả Phó Quân Tiêu nghe thành “Vừa từ Hàn Quốc trở về” “Thưa anh, nước hoa của anh hết tổng cộng là mười chín triệu” Cô nhân viên nói. Cô thư ký bên cạnh Phó Quân Tiêu vội vàng - -------------------