Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Chương 12: Đệ đệ bạo ngược và tiểu tỷ tỷ (12)

Editor: Dương Gia Uy Vũ

___________

Khóe mắt Lâm Vãn giật giật, đồng thời hai chân của cô dường như đang kháng nghị, trực tiếp bắt đầu co rút căng gân.

Trên mặt cô lộ vẻ thống khổ, hai tay ôm đầu gối, nước mắt cũng chảy ra.

Nói thật, dáng vẻ hiện tại của cô cực kỳ giống thiếu nữ vừa trượt chân.

"Tỷ tỷ, nàng đừng hận ta." Lâm Trí đang bôi thuốc cho cô, tay run run, nói khẽ.

Lâm Vãn nức nở: "Vậy đệ đừng lấy ta làm thuốc giải nữa, ta chịu không nổi."

Đại huynh đệ, tiểu huynh đệ của ngươi quá phạm quy rồi, cái thể chất Bạch Liên Hoa này của ta có chút không chịu nổi đâu, cảm thấy chạm vào thân thể cũng muốn trầy da.

"Không sao, tục ngữ nói cật nhân chủy đoản*, tối hôm qua tỷ tỷ ăn nhiều thứ của ta như vậy, dù sao cũng phải nỗ lực trả giá cao một chút. Tinh huyết khó cầu, tỷ tỷ phải quý trọng mới được."

* Cật nhân chủy đoản (吃人嘴短): thành ngữ TQ, nghĩa là há miệng ăn của người ta thì không nói gì được người đó, tương tự như câu "Há miệng mắc quai" của VN. (Theo Tangthuvien)

Lâm Trí đưa tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi.

Lâm Vãn khóc đến nấc, chửi bậy với hệ thống, cô chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.

Hệ thống cười lạnh phản bác, Lâm Trí đây là trò giỏi hơn thầy, ai oán đến khiến Lâm Vãn càng thêm thương tâm.

"Tỷ tỷ, nàng đau ở đâu? Ta giúp nàng xoa xoa."

Lâm Vãn cự tuyệt hắn tới gần, đưa tay nhào nặn cái chân rút gân, cô cũng không dám lại để cho Lâm Trí tới gần, bởi vì mấy lần sờ soạng để bôi thuốc mới vừa rồi, hơi thở của tên đệ đệ không có tiền đồ này đã trở nên dồn dập.

Lâm Trí thấy cô lùi bước, nụ cười trên mặt càng sâu: "Tỷ tỷ, ta cảm thấy ta trúng độc nặng hơn rồi."

Ngón tay thon dài của nam nhân lần lên đùi của cô, ngón trỏ và ngón giữa tựa như đang leo lên cầu thang, từng bước một từ mắt cá chân lên đến đầu gối cô.

Không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì, hay là Lâm Vãn quá nhạy cảm, cô chỉ cảm thấy mỗi lần đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng dùng sức chạm vào, cơ thể cô cũng sẽ tê rần theo, hai cái đùi này giống như đã không phải là của cô nữa.

Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tựa như có ánh điện tụ hội, ánh mắt Lâm Trí tối sầm lại.

Hắn chậm rãi cúi người tiến đến bên cạnh cô, nhìn môi đỏ phấn nộn mềm mại kia của Lâm Vãn càng ngày càng gần, hắn không khỏi nuốt từng ngụm nước bọt.

Bờ môi của tỷ tỷ dù nói là tú sắc khả xan* cũng không đủ, chỉ cần hưởng qua một lần, sẽ tựa như không cách nào buông ra.

*Tú sắc khả xan (秀色可餐): sắc đẹp thay cơm.

Hai người cách càng ngày càng gần, hắn thậm chí còn ngửi được mùi hương thanh đạm trên môi son của cô.

Ngay khi Lâm Trí cho rằng mình sắp hôn lên, Lâm Vãn lại đè lồng ngực của hắn lại: "Đệ đệ ngoan, ta không nhịn nổi nữa rồi, chuyện đệ muốn ta giải độc là chuyện của buổi tối, ta có thể đi giải quyết nỗi buồn không?"

Nhẫn nhịn một đêm thật không dễ dàng mà, nếu không phải kỹ thuật lái xe của Lâm Trí quá điên cuồng, cô cũng không thể đến lúc này mới nhớ lại.

Sắc mặt Lâm Trí đen như đáy nồi, cuối cùng vẫn ôm cô đến cạnh cái bô.

"Đệ ra ngoài đi."

Lâm Vãn đứng bên kia đã nửa ngày, cũng không thấy Lâm Trí có động tĩnh, thẹn đến đỏ bừng.

Cho dù nội tâm của cô vô cùng táo bạo, cũng không thể chấp nhận được lúc đi nhà xí có người ở bên cạnh nhìn.

Hệ thống lập tức bắt đầu trào phúng: "Không phải nữ sinh các cô thích tay cầm tay đi nhà xí à? Làm như không có ai đi chung sẽ tè ra quần ngay ấy, đệ đệ cô là đang quan tâm đến cảm thụ của cô đó, sao cô lại không cảm kích?"

Lâm Vãn cười nhạo nói: "Có thể tay nắm tay đi nhà xí với nữ sinh bọn ta, ngoại trừ bạn cùng giới thì chính là bạn gay, xin hỏi đệ đệ ta thuộc dạng nào?"

Hệ thống không phản bác được, nhưng Lâm Vãn vẫn không buông tha cho nó: "Vừa nhìn đã biết mi chính là gay trong gay, hiểu rõ nữ sinh bọn ta như thế."

Hệ thống lại bị kí chủ gắn cho cái mác gay lần nữa, nó cũng hơi choáng váng.

Lâm Trí còn tính là dễ nói chuyện, không tiếp tục dây dưa cô nữa, ngoan ngoãn đi ra, để lại một mình Lâm Vãn đối mặt với hệ thống.

Đợi sau khi cô xong việc, mới cùng hệ thống nghiên cứu thảo luận tối nay có nên lại cho cô thêm một viên thuốc giải để giải thuốc giải của Quấn Tơ Tình hay không, bằng không cô sợ mình vẫn sẽ lãnh đạm như cũ.

Hệ thống bình tĩnh nói: "Không cần, hiệu quả thuốc giải để giải thuốc giải của Quấn Tơ Tình đương nhiên cũng duy trì ba ngày, bởi vì đó chính là Quấn Tơ Tình mà."

Lâm Vãn bây giờ mới biết *: "..."

* Nguyên văn là "Hậu tri hậu giác".

Cho nên tối hôm qua cô lăn lộn giày vò làm cái quỷ gì chứ, bị cho ăn Quấn Tơ Tình, yêu cầu thuốc giải với hệ thống, kết quả cuối cùng lại bị cho ăn một viên Quấn Tơ Tình khác.

Hệ thống dường như hiểu rõ xoắn xuýt trong nội tâm cô, rất không nể mặt nói: "Không phải tối qua cô nói giải dược rất ngọt, giống như kẹo đường sao? Muốn một viên nữa không?"

Lâm Vãn ảo não nói: "Mi câm miệng!"

Cô đã thiểu năng một lần, kiên quyết không phạm lần hai được chưa.

Ăn giải dược biến thành lãnh đạm, sau đó chờ đến khi Lâm Trí tìm cô giải độc, lại ăn một viên Quấn Tơ Tình, cô không rảnh rỗi vậy đâu!

***

Lâm Vãn vẫn luôn không biết Lâm Trí làm cái gì ở Bắc địa, bởi vì sau khi bọn họ trùng phùng, Lâm Trí không phải hù dọa cô, thì chính là nghĩ đến làm sao vác cô lên giường.

Bởi vì Mộc Nhu bỗng dưng tráo đổi tân nương tử là cô, Lâm Trí dường như mới nhớ tới phải nói về tình hình ở Bắc địa với cô.

"Tiên sinh là quân sư của Bắc địa, ông ta thu thập anh tài khắp thiên hạ, muốn tận diệt quyền quý ở kinh đô. Bảy năm trước đúng lúc đã cứu ta dưới vách núi, thấy ta là người có thể chịu được những chuyện mà người thường không thể nhẫn nhịn, cho nên truyền thụ cho ta một thân võ nghệ, hi vọng ta giúp ông ta một tay. Tỷ muội Mộc gia cũng là thủ hạ đắc lực của ông ta, Mộc Nhu tinh thông kỳ hoàng chi thuật*, Mộc Tiêm —— "

* Kỳ hoàng chi thuật (歧黄之术): ý chỉ y thuật, Hoàng là Hoàng đế Hiên Viên, Kỳ là thần tử của hắn Kỳ Bá. Tương truyền hoàng đế thường cùng Kỳ Bá, Lôi Công thảo luận về vấn đề y học, nội dung đều ghi chép trong《 Hoàng đế nội kinh》. Sau này được hậu thế tôn sùng nên dùng từ Kỳ Hoàng chi thuật thay cho y thuật trung y. (Theo Baike)

Hắn nói đến đây không khỏi dừng lại một chút, sau đó mới nói: "Mộc Tiêm có dung mạo thượng thừa, tinh thông thuật mê hoặc người, vốn định đưa vào cung, có điều sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Lâm Trí không tình nguyện nhắc đến những người phía sau hắn lắm, bởi vậy giới thiệu ai cũng chỉ rải rác vài câu.

Thế nhưng từ trong đôi ba câu hắn nói, Lâm Vãn đã nhận ra sự mãnh liệt của dòng nước ngầm trong đó.

Muốn tận diệt quyền quý kinh đô, rõ ràng là chuyện không thể nào, trừ phi khởi binh tạo phản thành công, mưu đoạt xã tắc giang sơn Trung Nguyên, tự mình làm Hoàng đế.

Hơn nữa Mộc Tiêm thân là thủ hạ của quân sư, vốn dĩ sẽ được đưa vào trong cung, cũng có thể thấy được dã tâm này.

Lâm Vãn vẫn luôn nhìn hắn không nói gì, sau đó thở dài một hơi, mới sờ lên đầu của hắn, thân mật giống như khi còn bé.

"Chắc đệ đã chịu rất nhiều khổ sở."

Lâm Trí cúi đầu xuống, dựa trán lên mu bàn tay của cô nhẹ nhàng cọ, tựa như đứa bé quyến luyến sự ấm áp.

"Không sao, ta đã trở nên cường đại rồi, có thể bắt được tỷ tỷ, để nàng không thể thoát khỏi tay ta. Bất luận là vách núi dựng đứng, hay là bích lạc hoàng tuyền, tỷ tỷ đừng hòng bỏ ta lại, nếu tỷ tỷ lại muốn đẩy ta ra, vậy ta đến chỗ nào, tỷ tỷ sẽ phải đi chỗ đó.."

Môi của hắn dán lên mu bàn tay của cô, thấp giọng nỉ non.

Giọng nói của Lâm Trí rất nhẹ, lời cuối cùng hầu như không nghe rõ nữa, nhưng Lâm Vãn lại nghe được nhất thanh nhị sở, không phải bởi vì tai của cô tốt, mà là Lật Xe cực kỳ nhiệt tình thuật lại mỗi câu mỗi chữ của Lâm Trí.

Đệ đệ này thường xuyên thích nói loại lời thân mật đến rùng mình này, Lâm Vãn trên cơ bản đã tập mãi thành thói quen, nhưng nếu có thể không nghe thấy thì vẫn là đừng nghe, dù sao vẫn có thể lừa mình dối người.

Hết lần này tới lần khác hệ thống lại cười hì hì đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của cô: "Lý tưởng rất đầy thịt, nhưng hiện thực lại rất xương xẩu. Kí chủ, ta khuyên cô nên sớm đối mặt, điều chỉnh tâm tính, bạo ngược vẫn chưa thành hình, sau này cô còn phải diễn cảnh chết nữa đó, đừng có gấp gáp nha, thân ~ "

Trong lòng Lâm Vãn chửi ầm lên, thân* cái trứng mi ấy.

*Thân (亲): còn có nghĩa là hôn.

Kết quả là tên hệ thống kia lại ra vẻ thận trọng nói: "Cô đừng có mà vọng tưởng, bộ phận trứng trong cơ sở dữ liệu của ta biểu thị rất không thích cô!"

Lâm Vãn lạnh mặt nói: "Ta muốn khiếu nại!"

Hệ thống nói: "Khiếu nại cái gì?"

Lâm Vãn ha ha cười lạnh, vừa ăn cướp vừa làng: "Mi vừa mới quấy rối ta!"

Hệ thống nói: "Cô chờ chút, ta đi tổng bộ truyền đạt giúp cô."

Không ngờ cái hệ thống ngu ngốc này lại đi thật, bất quá trong lòng Lâm Vãn lại mấy cao hứng, thậm chí trong nội tâm còn dâng lên mấy phần điềm báo chẳng lành.

Quả nhiên trong đầu rất nhanh đã truyền đến một giọng nói điện tử cứng ngắc mà xa lạ: "Chào ngài, kí chủ lật xe số 888, xét thấy ngài vừa mới khiếu nại, nhân viên thẩm tra đã giám định là trêu ghẹo nhau. Căn cứ theo quy định của hệ thống, kí chủ và hệ thống trêu ghẹo nhau không tồn tại điểm quấy rối này, cho nên khiếu nại của ngài vô hiệu. Cuối cùng chúc ngài thân thể khỏe mạnh, lật xe vui sướng!:-) "

Lâm Vãn muốn tự sát lần thứ một trăm lẻ một, con mẹ nó chứ trêu ghẹo nhau. Cô biết ngay là thằng nhãi Lật Xe sao lại sảng khoái như vậy được chứ!

Giọng nói hơi có vẻ nhộn nhạo của hệ thống rất nhanh lại truyền tới: "Kí chủ, ta về rồi đây, tiểu ca phục vụ khách hàng của tổng bộ bọn ta có manh không? Có đôi khi đến ta cũng muốn gả cho hắn."

Lâm Vãn cười lạnh: "Tiểu ca phục vụ khách hàng là mi chứ gì?"

Cô không tin trong chuyện này không có mờ ám, huống hồ thằng nhãi Lật Xe không thân thiện với cô như vậy, mỗi ngày đều dỗi cô hơn nữa còn chúc cô lật xe vui sướng, không phải là một người cô mới không tin.

Hệ thống nghi ngờ nói: "Sao cô có thể có loại ý nghĩ này? Ta không phải loại người không biết xấu hổ như vậy. Thẩm tra mới là ta."

Lâm Vãn nghẹn một búng máu trong cổ họng, mi vẫn nên nổ tung tại chỗ luôn đi!

"Tỷ tỷ, nàng đừng sợ, nơi này là địa lao giam giữ người phạm trọng tội, cho dù là Mộc Nhu cũng không trốn được đâu."

Lâm Trí thấy sắc mặt cô không tốt, tưởng rằng cô đi trên địa đạo âm u này, trong lòng sinh ra sợ hãi, không khỏi thấp giọng khuyên một câu.

Lâm Vãn miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, cười so với khóc còn khó coi hơn.

Đại huynh đệ, nếu như hiện giờ ta nói với ngươi, sau này ta còn phải hại ngươi một lần, mà lại ngoan độc hơn ngàn vạn lần so với lúc đẩy xuống vách núi trước đây, ngươi có thể chém chết ta hay không?

Hệ thống muốn tìm cảm giác tồn tại lại bắt đầu: "Sẽ không chém chết cô đâu, dựa theo tính tình tiểu tiện này của đệ đệ cô, nhiều nhất cũng chỉ làm chết cô thôi!"

Lâm Vãn nổi giận: "Mi câm miệng! Ta nguyền rủa mi bị virus xâm lấn, sau đó ** chết mi!"

Hệ thống: "..."

Kí chủ quá ác độc, nó muốn đi khiếu nại, những trí năng AI như bọn nó mới là quần thể yếu thế đó được không?

Lúc Lâm Vãn nhìn thấy Mộc Nhu, tình trạng của nàng ta rất không tốt, sắc mặt ửng hồng hô hấp dồn dập, thậm chí quần áo trên người cũng cực kỳ lộn xộn, nhìn sơ qua chính là dáng vẻ dục hỏa đốt người. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.

Nhưng nàng ta lại đang run rẩy, giống như đang sợ cái gì đó, sau một lúc lâu lại như cực lạnh, kéo toàn bộ rơm rạ trên giường cứng trong địa lao lên thân thể, tựa như người vừa mới dục hỏa đốt người là người khác vậy.

"Nàng ta bị sao thế?" Lâm Vãn thực sự không rõ lắm Mộc Nhu đến tột cùng là vì sao lại như thế, kết quả lại nhìn thấy vẻ mặt Lâm Trí cười như không cười, trong lòng ẩn ẩn có suy đoán: "Nàng ta ăn Quấn Tơ Tình?"

Nụ cười trên mặt Lâm Trí lộ ra, cảm thấy vui vẻ vì cô đoán đúng: "Tỷ tỷ thật thông minh, nàng ta muốn làm cái gì với tỷ tỷ, ta tất nhiên phải trả cho nàng ta, để nàng ta nếm thử mọi loại mùi vị mà nàng ta đã từng nói qua."

"Đệ, đệ để mấy tên ăn mày ——" Lâm Vãn có chút không xác định.

Lâm Trí lắc đầu: "Vốn dĩ ta cũng định như vậy, nhưng tỷ tỷ thiện lương như thế, nhất định sẽ không hi vọng nhìn thấy có nữ tử chịu nhục, dù là người muốn đối xử với tỷ như vậy."

Lâm Vãn trong lòng trợn trắng mắt, đúng nha, dù sao cô cũng Bạch Liên Hoa lớn nhất trên đời mà.

Cho nên mới để đệ đệ xuất thủ nha, hì hì, đệ đệ nơi tay, thiên hạ ta có.