Thình Thịch

Chương 43: 43 Cho Không

Lý Bình Xuyên đem hợp đồng đưa qua, giọng nhàn nhạt, "Đều đã xác nhận xong rồi, ngài ký tên là được, tôi đi ra ngoài trước."

Triệu Nguyên Trình cái gì cũng không phát hiện, "Được."

Anh phải đi.

Đầu Tảo Tình nóng lên, túm chặt vạt áo anh.

Lúc này Triệu Nguyên Trình mới chú ý tới ánh mắt si mê của cô, cùng cái tay không theo quy củ kia, giọng trầm đi, "Em làm gì? Buông người ta ra."

Bị hét lên, tay Tảo Tình giống như bị bỏng, vội lấy ra, nói lắp, cứng đờ nói: "Em...!em chính là thấy người ta vất vả."

Triệu Nguyên Trình coi cô như người bệnh tâm thần.

"Không có việc gì, cậu đi đi."

Anh ta nói chuyện với Lý Bình Xuyên vẫn rất khách khí, Tảo Tình lại đang có suy nghĩ khác, lại mở miệng chặn đứng anh lại, "Từ từ...!Chờ đã, tôi còn một phần, chờ một chút."

Cô chạy nhanh tới túi xách, lấy ra một hộp cơm so với phần của Triệu Nguyên Trình càng tinh xảo hơn, đồ ăn bên trong cũng phong phú hơn nhiều, ngay trước mặt anh ta, không kiêng nể gì mà đưa cho Lý Bình Xuyên.

"Làm việc vất vả như vậy, nên ăn chút đồ tốt bồi bổ."

Triệu Nguyên Trình da đầu tê dại, "Em làm gì vậy?"

Hộp cơm vẫn còn ấm, làm cho lòng bàn tay Lý Bình Xuyên khô lại, trái tim cũng khô, Tảo Tình liếm liếm môi, lúc đưa đồ cho anh, tay còn vuốt cổ tay của anh, mặt trên còn có một đồng hồ đeo tay, chính là chiếc đồng hồ mà Triệu Nguyên Trình vô tình chụp được ở buổi liên hoan lúc trước, mặt kính vô tình lọt vào ống kính.

Cuối cùng cũng bị cô sờ đến.

Khi hai người bọn họ đối diện, một người là liếc mắt đưa tình, một người có chút bình tĩnh, điều này đặt ở trong mắt Triệu Nguyên Trình, giống như là Tảo Tình không có ý tốt mà chỉ đang câu dẫn Lý Bình Xuyên.

Mà cậu ta khuất phục, nhưng giống như là bởi vì nó là em gái cấp trên, không thể không gật đầu.

"...Vậy cảm ơn."

Tảo Tình lại sờ sờ tay anh, "Đừng khách sáo."

Lý Bình Xuyên gật đầu với Triệu Nguyên Trình người gần như đang tức giận, sắc mặt khó xử nói không nên lời, người đi xa, anh ta mới có thể phát tác, dường như là đè nèn giọng nói để nói với Tảo Tình, "Em nổi điên có phải hay không, đồ gì lung tung rối loạn liền đưa cho người khác à?"

"Cái gì người khác chứ." Tảo Tình cầm lấy túi của mình, đồ đã đưa cô nên rời đi, cô cũng có thể đi rồi, "Em cùng anh ấy đã ngồi chung máy bay một lần, anh đã quên? Vẫn là sự sắp xếp của anh, chúng em chính là có quen biết."

Không chỉ quen biết, còn có một đoạn tình cũ.

Cũng đã lên giường.

Triệu Nguyên Trình lại không thể hiểu cô, "Người ta nếu như bị em độc chết, em chịu trách nhiệm!"

"Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, ước gì được chịu trách nhiệm luôn đó."

Cô khoanh tay trước mặt người khác, bộ dáng cao ngạo.

Lời nói này khá kỳ lạ, lại có thể làm cho Triệu Nguyên Trình ngẫm ra chút gì đó đặc biệt, bao gồm lần trước cô ở khách sạn xông vào phòng Lý Bình Xuyên, đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, khiến anh ta không thể không suy đoán.

"Em có phải là coi trọng người ta rồi không?"

Tảo Tình nhún nhún vai, cũng không phủ nhận, "Coi trọng, thế nào, em về sau còn sẽ thường tới."

"Não em bị úng nước rồi hả" Triệu Nguyên Trình hối hận lúc trước sắp xếp bọn họ ngồi cùng nhau, này quả thực chính là đem người ta vào hố lửa, "Anh nói với em, người ta có bạn gái rồi, em đừng có vội vàng tiến tới, coi chừng xấu mặt."

"Ầy —— không phải bạn gái sao? Đó lại làm sao vậy?"

Huống chi bạn gái đó còn là bản thân cô.

Cô cũng không rõ mạch não của Triệu Nguyên Trình là vận hành như thế nào, đều đã như vậy, vậy mà còn không có đoán được quan hệ của bọn họ.

Tảo Tình nghênh ngang, tới rồi đi.

Lúc chờ thang máy lại nhận được tin nhắn của Lý Bình Xuyên, nhìn không ra cảm xúc, [ Đi rồi sao? ]

Tảo Tình: [ Đang đợi thang máy, anh ăn chưa? Thế nào, em lần đầu tiên làm đó, anh em nói giống như phim kinh dị.

]

Lý Bình Xuyên nói ngon, ngay cả nước sốt đều có thể nhìn ra tâm ý.

[ Ăn ngon.

Em xuống dưới.

]

Tảo Tình: [ Dưới chỗ nào? ]

Lý Bình Xuyên: [ Tầng hầm lầu một.

]

Tảo Tình ngoan ngoãn nghe lời, đi thang máy đi xuống, Lý Bình Xuyên rất sớm đã ở bên ngoài chờ, cửa thang máy mở ra, Tảo Tình bước ra một bước, liền bị anh cầm tay, anh sắc mặt lạnh lùng, một lời chưa nói, lôi kéo cô đi lên phía trước.

Bãi đỗ xe tầng hầm rất lạnh.

Ảnh sáng rất u ám, dừng ở đầu vai Lý Bình Xuyên, nhìn một bên, sắc mặt không tốt.

Tảo Tình lo lắng, còn tưởng rằng bản thân làm sai cái gì, "...!Làm sao vậy, em đột nhiên tới anh không vui sao?"

Anh không lên tiếng.

Tiếp tục đi.

Tảo Tình mím môi, ngón tay cuộn tròn lên.

"Em không nói cho anh em biết quan hệ của chúng ta, anh đừng giận nha."

Cô làm nũng cũng không dùng được.

Bị lôi kéo đi lên phía trước, cũng không biết phải đi đâu.

Nhưng cô lại cảm thấy như là đuổi cô đi vậy, ước gì cô đi, đừng đến nữa, nghĩ như vậy, ủy khuất trong đôi mắt đều chua xót, "Được rồi, em về sau không tới nữa."

Cô biết lúc chia tay cô quá tàn nhẫn, lúc ở bên nhau cũng không thật tâm thực ý mà đối đãi anh.

Ngay cả khi hợp lại, anh có lẽ cũng là bị sắc dụ.

Thật khó để nói liệu có hối hận hay không.

Cho nên cô muốn đối xử với anh tốt gấp đôi, nhưng luôn sợ đi sai bước.

Đi tới bên xe Lý Bình Xuyên, anh mở khóa, mở cửa xe phía sau ra, trước để Tảo Tình đi vào, cô trong lòng lộp bộp lộp bộp nhảy dựng lên, nhìn anh ngồi vào, đóng cửa xe, đầu lưỡi duỗi ra, liền muốn xin lỗi.

Trong xe rất tối, tựa như không có ánh sáng.

Tối đến mức thấy không rõ mặt lẫn nhau.

Cô cũng không thể phân tích ra tâm trạng của Lý Bình Xuyên hiện tại là gì.

Anh không nói, hơi thở lại mạnh mẽ, giống như đang đè nén, bao trùm ở trên người Tảo Tình, cô khẽ nhếch miệng, môi dưới bỗng nhiên bị ngậm lấy, anh ấn bả vai cô, không quan tâm, dường như một đường đều đang áp chế đè nén, đến khi phóng thích, đã không có cách nào theo tuần tự.

Tảo Tình a a mà nuốt lấy hai tiếng kêu.

Đều bị Lý Bình Xuyên nuốt vào.

Anh một tay nắm lấy Tảo Tình, đè vào ghế dựa, một tay khác tự cởi đi cúc áo chính mình, tiện đà theo vạt áo cô đẩy đi lên, đẩy mở nội y đang vây lấy hai luồng nhũ thịt no đủ, lực nắm lấy vẫn rất dịu dàng, sợ làm đau cô.

Này vẫn là giữa trưa.

Hơn mười phút trước bọn họ còn đứng ở văn phòng Triệu Nguyên Trình, cũng không giống như quen biết.

Hiện tại Lý Bình Xuyên đã không thể chịu đựng được nữa.

Anh không thể chịu đựng được cô ở trước mắt lắc lư, cái gì thời gian cái gì địa điểm, không quan trọng.

Tảo Tình bị hôn đến sắp đứt hơi, cô sắp chết chìm trong bầu không khí mờ ám ở bên trong xe, giữa bắp đùi cũng không biết là bị cái gì đâm vào, vừa cứng vừa đau.

Như là dây lưng của Lý Bình Xuyên, lại như là một thứ đồ khác.

Trong lúc hôn môi, anh đã cởi quần áo của mình, để lại áo sơ mi trắng, bị Tảo Tình bắt được thật nhiều nếp uốn, cô cũng quần áo không chỉnh tề, nằm đang ngồi ghế, sắp bị lột sống, vòng eo tinh tế làn da bị sướt đỏ, lớp trang điểm cũng lộn xộn.

Lý Bình Xuyên khom lưng hôn hôn, lại dùng đầu lưỡi đi liếm.

Tảo Tình mặc quần, cởi không dễ lắm, chỉ kéo đến đầu gối, cẳng chân từ đây bị giam cầm, không cần Lý Bình Xuyên trói, cô cũng đã không thể động đậy, thành con cừu nhỏ.

Lúc này cô mới phát hiện.

Từ lúc gặp lại tới nay, cô hoàn toàn bị động, Lý Bình Xuyên muốn thế nào, cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự, coi như ở chỗ này, cô cũng cam tâm tình nguyện, hận không thể để anh lập tức tiến vào.

Anh vẫn đang cởi giày của cô, lại cởi quần, nguyên nửa người dưới đều lộ ra, chỉ dựa vào áo len che đi hai cánh mông, cũng may chỗ này hiện tại sẽ không có người tới, cửa sổ xe cũng là màu đen, trừ phi đem mặt dán vào, mới có thể nhìn thấy một chút hình dáng.

Tảo Tình là cởi, Lý Bình Xuyên lại chỉ lộ ra da thịt ở cổ.

Anh nâng mông cô ngồi lên đùi chính mình, cọ mặt cô, bắt lấy vú, vừa hôn vừa nói, "Chính mình ngồi lên trên tới đi."

Khi anh nói kề sát vào cổ cô, theo da thịt, giống như đang chi phối cô.

Cô nghe lời, mở chân ra, cầm phân thân to lớn của anh, hiện tại dùng tay cầm đều không thể cầm hết, ngay lối trung tâm chọc vào đã ướt đầm đề, bỗng nhiên buông ra, thẳng đường ngồi xuống, độ sâu này, vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

Căng đến mức cơ thể Tảo Tình sắp nổ tung, bị bổ ra, đầy mà sâu.

Cô đỡ vai Lý Bình Xuyên, d*m thủy dính nhớp tràn ra làm ướt quần anh, cô hoàn toàn xụi lơ, tựa như muốn khóc, khóc lóc cầu tình, "Quá sâu...! Ưm..."

Bị đâm một chút.

Cô co chặt ngón chân lại, toàn bộ chế trụ trên ghế dựa.

Lý Bình Xuyên không nghe lời cầu xin của cô, tiếp tục đánh hông đâm mạnh vào, toàn bộ của Tảo Tình bị mở ra, mỗi khi đâm vào một chút, nơi non mềm nhất đều bị hút lấy, xương mềm ngứa đến run rẩy, cô ôm lấy cơ thể anh, dán ở bên tai anh khóc nháo: "Anh...!Ưm...!Chậm một chút, em tới...! Đưa đồ ăn, không phải tới để như vậy..."

Anh khắc chế không được dục vọng, nhưng cũng phá lệ bận tâm đến Tảo Tình, lúc nâng mông cô hướng lên trên đâm mạnh vào, còn muốn đằng tay ra, sờ sờ nơi bị căng ra của cô, nơi đó là nơi kết hợp của bọn họ, se khít lại ướt mềm, thực linh động, mỗi lần đều sẽ hút lấy anh, muốn toàn bộ của anh.

Anh cũng muốn cho, cho nên hận không thể đem hết tất cả đều đâm hết vào.

Đâm đến nơi sâu nhất.

Tảo Tình rất nhanh bị lôi kéo, theo đó nâng mông đi lên ngồi xuống, một chút rồi lại một chút, phát ra tiếng va chạm nặng nề, khi cô động, Lý Bình Xuyên liền ăn đầu v* cô, dùng đầu lưỡi gảy nó, khi đâm vào nơi sâu nhất cũng không yên phận, ở bên trong làm xằng làm bậy.

Rất nhiều lần, sâu đến độ Tảo Tình cảm thấy cổ như bị bóp nghẹn.

Cửa động tê dại đến mức như đang run rẩy thở dốc, Tảo Tình cong lưng cọ, lại đi hôn lên môi anh, cũng không biết chạm vào nơi đâu của anh, con ngươi anh bỗng nhiên tối sầm, đem cô xoay người lại, bảo cô đỡ lên lưng ghế phụ, từ sau hung hăng thao lộng vài cái, dùng sức xỏ xuyên qua, sức lực quá mãnh liệt làm Tảo Tình kêu ra tiếng.

Cũng may gần đây không có ai, bằng không sẽ biết bọn họ đang làm chuyện tốt gì.

Thanh âm bị cắt đứt, bởi vì trong miệng có thứ gì đó, nhảy lên vài cái, cứ như vậy bắn ra cổ, nhịn không được nôn ra, trực tiếp áp sát lại cổ họng.

Mông cô còn trần trụi, Lý Bình Xuyên đã mặc xong quần rồi, anh duỗi tay nâng cô dậy, chặt chẽ mà ôm vào trong ngực, không biết đủ mà hôn lên môi, cô vẫn luôn muốn hôn môi, thỏa mãn cô.

Hôn xong rồi, Tảo Tình đầu lưỡi tê dại, liếm liếm môi chính mình, lại liếm anh, tùy ý để anh cầm khăn giấy lau cho chính mình, "Anh không tức giận chứ? Vừa rồi dọa em sợ."

Lau khô, Lý Bình Xuyên mới nhìn cô.

Đôi mắt ngắm nhìn, thực sáng, "Anh nơi nào tức giận với em?"

Coi như lúc trước cô đã làm nhiều chuyện có lỗi với anh đi, anh cũng chưa từng chủ động nói chia tay, nghiêm trọng nhất, cũng chỉ trầm mặc.

Tảo Tình lại ngậm lấy môi anh, lần này cảm nhận là ngọt.

"Em thích anh hôn em, về sau hôn em nhiều một chút được không?".