Thình Thịch

Chương 46: 46 Bao Ngọt

Gần 10 giờ Tảo Tình mới từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm theo nửa túi hạt dẻ rang đường, khóe miệng cứ vểnh lên, căn bản là khép lại không được, một đường từ huyền quan đi tới phòng khách đều cười ngây ngô.

Bị Triệu Nguyên Trình bắt gặp vài lần, còn cho rằng cô có bệnh.

Vốn dĩ đã không được thông minh hoạt bát rồi.

Hiện tại càng không cứu được.

Tảo Tình nghênh ngang đi về phòng, hoàn toàn bỏ qua cái người đang ngồi chình ình trong nhà, cô không muốn trở về, lúc uống coca còn đối với Lý Bình Xuyên cảm thán, tại sao uống coca không say.

Nếu có thể uống say, là có thể danh chính ngôn thuận mà ở lại.

Lý Bình Xuyên nghiêm túc khuyên nhũ cô nên học tập cho tốt, không thể cứ cúp học hoài được.

Bọt khí coca tan biến trong miệng, Tảo Tình không nhịn được, lại hôn anh, vẫn là ở ven đường, người đến người đi, cô cảm thấy bản thân thật sự say rồi.

Triệu Nguyên Trình cũng cảm thấy như vậy.

Nhìn cô đi xiêu xiêu vẹo vẹo, "Em uống nhiều lắm đúng không?"

Trong nháy mắt thật sự giống như đứa ngốc, Tảo Tình cười, thái độ nói chuyện với anh ta tốt lên không ít, "...!Không uống nhiều, em đi ngủ trước đây, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi."

Đối mặt với sự quan tâm bất thình lình, Triệu Nguyên Trình cả người không thoải mái.

"Trên tay em là cái gì vậy?"

Tảo Tình rất thẳng thắn nói thật, "Hạt dẻ đó, anh chưa ăn qua à?"

Triệu Nguyên Trình: "Cho anh nếm thử."

Còn chưa đụng được một góc, Tảo Tình đã giấu ra sau lưng, "Đây không phải là thứ anh có thể ăn thử! Đây là của em, em mỗi ngày đều chỉ có thể ăn một hạt, dùng để duy trì sự sống!"

"Đó là tiên đan? Không ăn em sẽ hiện nguyên hình?"

"Anh thì biết cái gì, không ăn em sẽ mắc bệnh tương tư."

Lời này hoàn toàn khiến cô bị lộ.

Triệu Nguyên Trình nheo mắt lại, "Có ý gì? Ai mua?"

"Không nói cho anh biết." Tảo Tình khoe khoang.

Càng như vậy, càng rõ ràng.

Lần này Triệu Nguyên Trình không còn ngu nữa, đoán ra được, "Em không phải là đi làm phiền Lý Bình Xuyên đó chứ? Ông trời ơi, mặt mũi của anh đều bị em làm mất hết rồi!"

Tảo Tình cười ha ha, "Chính là anh ấy mua cho em."

"Người ta có bạn gái rồi!"

"Em biết, chính là em ——" cô nói thầm, nhanh chóng nói khác đi, "Thì sao chứ, càng kích thích hơn chứ sao."

Triệu Nguyên Trình giống như hận không thể bóp chết cô và cho vào lò nấu lại.

"Anh không muốn lần sau nhìn thấy em là nhân vật chính trong video đánh đập tiểu tam ở ngoài đường, em có biết lễ nghĩa liêm sỉ hay không."

Tảo Tình lắc đầu, "Thật đúng là không biết."

*

Tuy nói với Lý Bình Xuyên là cô không thích dính người, nhưng một ngày ba buổi sáng trưa chiều hỏi thăm anh không thể thiếu, bao gồm những chuyện như hỏi anh ăn uống gì chưa, ngủ có ngon không, rất vụn vặt, hầu hết đều là chút chuyện nhỏ ngoài lề, nhưng làm những chuyện vụn vặt nhỏ nho đó, mới khiến cho Tảo Tình một lần nữa cảm thấy bản thân đã thật sự tiến vào cuộc sống của anh.

Bọn họ ở quá xa, có rất nhiều chuyện không tiện nói ra.

Trời dần dần lạnh, không ai nguyện ý ở cái thời tiết này rời bỏ ngôi nhà ấm áp và thoải mái hết, Tảo Tình trước đây cũng có yêu đương với người khác vào đầu mùa đông, cực kỳ lười, ngay cả xuống lầu cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lý Bình Xuyên thì khác.

Khi anh đến, so với người khác cô chạy nhanh hơn rất nhiều.

Dưới lầu tiểu khu có một vài khu vực để nghỉ ngơi, không xa lắm, Lý Bình Xuyên mỗi lần đến, đều ở chỗ đó chờ Tảo Tình, cô ở nhà ăn mặc tùy ý, tóc cũng không được chải chuốt gọn gàng, cứ như vậy mà chạy xuống lầu, nhìn thấy anh cũng không dừng lại, một đường thẳng tiến lao vào ngực anh.

Lại yêu thương mà hôn một cái, nắm lấy tay anh đặt trong túi quần áo, cảm thán một câu: "Lạnh quá."

Độ ấm trong túi áo không đủ, bèn lấy tay để lên mặt.

Lạnh đến mức Tảo Tình rùng mình một cái.

Lý Bình Xuyên hai tay đông cứng, không dám nhúc nhích, đứng trong gió lạnh, người có chút hoảng hốt, nhìn Tảo Tình làm ấm tay cho anh, còn ở trong lòng bàn tay mình hà hơi, sự ấm áp bao phủ lấy tay anh, sợ anh có chỗ nào đó không thoải mái.

Ngay cả Lý Bình Xuyên tuổi 18 cũng không có đãi ngộ này đâu.

Anh mỗi lần đến đều sẽ mang đồ ăn cho cô, không tăng ca cũng sẽ mang đồ ăn qua.

Tùy tiện tìm chỗ nào đó trong tiểu khu ngồi xuống, rất là trắng trợn táo bạo, ai cũng không sợ gặp được Triệu Nguyên Trình, thời điểm thế này, ai mà còn nhớ đến anh ta nữa chứ.

Tảo Tình được ăn ngon sẽ lộ ra biểu cảm hạnh phúc, thậm chí còn cử động tay chân, lắc lắc chân, khó nén được sự vui vẻ.

"Ăn ngon như vậy sao?" Lý Bình Xuyên rất ngạc nhiên, cô cũng không phải là người chưa từng thử ăn qua món ngon khác.

Cô lại đặc biệt nghiêm túc, nhai nhai rồi nuốt xuống, lại uống thêm một ngụm trà sữa, "Vốn dĩ chỉ cảm thấy đồ ăn khá ngon thôi, nhưng bởi vì là anh mua, cho nên ăn ngon gấp đôi."

Trà sữa thật ra có chút ngọt, từ cổ đến miệng, đều là vị ngọt, thậm chí có chút tanh, gió thổi qua, có lẽ là đã có thể nhấm nháp được một chút.

Ly trà sữa này quá ngọt, cũng may có Lý Bình Xuyên, Tảo Tình và anh chia nhau ra uống, chậm rãi quên mất đi mùi vị món ăn bản thân đang ăn, cảm giác ngọt là chỉ một nơi khác.

Từ thứ hai đến thứ sáu là đau khổ nhất.

Bởi vì thời gian cùng Lý Bình Xuyên ở bên nhau quá ít, anh chỉ đến để đưa chút đồ ăn ngon, bình thường sẽ hôn Tảo Tình, nhưng lại sợ cô sẽ suy nghĩ miên man, hôn xong liền rời đi, gió dưới lầu rất lạnh, đứng lâu quá cũng không tốt.

Tảo Tình không nỡ, cho nên lúc sau ăn cái gì cũng chậm đi rất nhiều, không hề ăn ngấu nghiến, làm Lý Bình Xuyên tưởng đồ ăn không ngon, còn cố ý hỏi: "Cái này ăn không ngon hả?"

Tảo Tình ngơ ngẩn mà lắc đầu, "Không phải...!Em không nỡ ăn hết, ăn xong anh phải đi rồi."

Nói xong hai mắt ngấn nước.

"Một người ngủ quá lạnh, em muốn cùng anh ngủ chung."

Dáng vẻ đó của cô, không có người nào là không thích.

Lúc tạm biệt nhau, Lý Bình Xuyên hôn sâu thật sâu, sự dây dưa triền miên làm tim đập nhanh, ù tai ngày càng rõ rệt.

Đã hẹn là tối thứ sáu sẽ đến đón Tảo Tình.

Từ sáng sớm cô đã bắt đầu mong chờ, tâm trạng sáng sủa hơn hẳn, chân bước đi cũng nhẹ đi rất nhiều, trở về nhà liền bắt đầu thu dọn quần áo, còn phải mang thêm một bộ áo ngủ mùa đông, sau này có thể thường xuyên ở đó.

Triệu Nguyên Trình đang lau nhà ở bên ngoài, thỉnh thoảng đi ngang qua cửa, liếc mắt nhìn cô.

Cô đang trang điểm, kẻ mắt được một nửa, Triệu Nguyên Trình lại bảo cô đi phơi quần áo, Tảo Tình nhìn gương, hờ hững đáp, "Không đi, tự anh không biết phơi à?"

Giọng anh ta từ phòng khách truyền đến, "Không có quần áo của em chắc?"

Đứng lên, tâm trạng Tảo Tình tốt, không muốn cùng anh ta cãi nhau, thong thả chạy đi phơi quần áo, Triệu Nguyên Trình thấy cô trang điểm liền biết cô muốn làm gì, "Lại đi ra ngoài lêu lổng, nhưng cũng tốt, chỉ cần không làm phiền Lý Bình Xuyên là được."

Tảo Tình đứng ở ban công, quơ tay lấy quần áo ra từ trong máy giặt, quay mặt đi, cười như không cười.

Sau lưng Triệu Nguyên Trình lành lạnh, không biết cô cười ngây ngô cái gì.

Tảo Tình phơi xong một cái, lại đi lấy cái khác, quần áo dính vào nhau, cô không chú ý, lấy một cái liền làm cái khác rơi xuống đất, đồ rơi xuống đất rồi chính là đã dơ, Triệu Nguyên Trình nhìn lại, là quần áo của mình.

Anh ta đè xuống sự tức giận, "Em có thể chuyên tâm làm được không? Nhặt lên tự giặt sạch lại cho anh."

"Tự mình giặt đi!"

Tảo Tình ngang ngược nói, "Dơ thì dơ, phơi cho anh đã là tốt lắm rồi, còn bảo em giặt cho anh, phiền muốn chết!"

Tâm trạng tốt biến mất.

Cô quăng móc phơi quần áo, cứ thế bước qua, quần áo cũng không thèm nhặt lên, Triệu Nguyên Trình nhìn mà thấy bực mình, tiếng mắng chửi cũng không chịu khống chế, "Em muốn chết có phải hay không, mỗi ngày đi ra ngoài lêu lổng, có thể làm ra được cái trò trống gì?"

"So với anh vẫn tốt hơn!" Tảo Tình cực kỳ khó chịu, một chân đá vào quần áo, hoành hành ngang ngược.

"Em đá lại thử coi."

"Cứ đá đó."

Cô không ngừng khiêu khích, cuối cùng đã thành công chọc giận Triệu Nguyên Trình, anh ta chỉ vào mặt cô nói, "Làm loạn đi, em cứ tiếp tục làm loạn đi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không soi gương à, còn đuổi theo đưa cơm cho người ta, cái đức hạnh này của em, người ta dù mù cũng không thèm coi trọng em!"

Lời mắng chửi thậm tệ này cô vẫn có thể nghe được sao.

Đã nói thế, sao Tảo Tình có thể nhẫn nhịn được nữa, "Anh sao biết anh ấy chướng mắt em?"

"Ai có thể chịu đựng được người như em?"

Tảo Tình biết bản thân tính tình không tốt.

Đang cố gắng thay đổi, cũng sợ một ngày nào đó Lý Bình Xuyên sẽ không chịu nổi, nhưng bị Triệu Nguyên Trình nói trắng ra như vậy, lòng tự trọng không khỏi bị tổn thương, cô cắn răng, không hé răng, ngẩn ngơ trong chốc lát, Triệu Nguyên Trình cũng không sợ cô, lại rống lên, "Trừng cái gì mà trừng, còn không nhặt lên?"

Tảo Tình nắm tay cầm, hung hăng mắng anh ta: "Nhặt cái quần."

Chiến tranh sắp xảy ra.

Lý Bình Xuyên đối với tình cảnh hiện tại của Tảo Tình hoàn toàn không biết gì cả.

Tan làm liền về nhà thay quần áo, trên đường đến còn mang theo đồ ăn, giờ cao điểm buổi chiều còn chưa qua, có chút kẹt xe.

Xe vẫn đang phóng nhanh, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là số lạ.

Trời nhá nhem tối, đèn giao thông trên đường dày đặc tạo thành một biển xe, trong hoàn cảnh như vậy, Lý Bình Xuyên không khỏi sốt ruột.

Trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng khóc của Tảo Tình.

Tiếng nức nở từng tiếng tiếng vang lên, thở không nổi, lời nói xen lẫn tiếng khóc nghe hơi lộn xộn, rất khó phân biệt, thông qua microphone, cũng có thể cảm giác sự ủy khuất qua từng tiếng nấc lên, "...!Lý, Lý Bình Xuyên, anh đến đón em...!chưa?"

Cô đang kiềm nén, nhưng căn bản là không kiềm nén được, cổ họng nóng rát, nước mắt nóng hổi lần lượt tuôn ra, không kịp lau luôn.

Bên ngoài tiểu khu có một chú đang mở sạp bán quýt nhìn thấy cô cũng cảm thấy không đành lòng.

Cô gái nhỏ trước mặt chỉ mặc một cái áo hoodie màu đỏ, chân còn mang dép lê, giống như là đã cùng người nhà cãi nhau sau đó giận dỗi chạy ra đây, gấp đến nổi điện thoại cũng không cầm theo, có lẽ là nhìn thấy mặt ông ta hiền, mới dám mở miệng mượn điện thoại.

Nhìn cô vừa giải thích với người trong điện thoại vừa lau nước mắt, giải thích xong, bình tĩnh được đôi chút, tuy vẫn còn nghẹn ngào, nhưng nước mắt đã vơi ít đi, buồn bã gật đầu, "...!Được rồi, em đi vào bên trong chờ anh."

"ừm...!đừng khóc nữa, mắt sẽ đau..."

Nghe xong cô đưa tay sờ mắt, nhìn thấy màu đen đen, cô suy sụp, "Lớp trang điểm của em lem hết rồi ——"

Vừa mới khóc nấc một tiếng, đột nhiên im bặt.

Còn kêu rên hai tiếng, "Ừm...!biết rồi...!Em đẹp nhất."

Nói chuyện điện thoại xong.

Tảo Tình xấu hổ đưa điện thoại lại, hạ giọng nói, "Cảm ơn chú."

Chú nhìn thấy cô quá đáng thương, còn lấy hai quả quýt đưa cho cô, cô lại nói cảm ơn, cũng không ở bên ngoài chờ nữa, mà trở vào trong tiểu khu, ở chỗ cũ chờ Lý Bình Xuyên.

Kẹt xe nên đến có chút lâu.

Khoảng hai mươi phút Lý Bình Xuyên mới đến.

Tảo Tình chờ đến gương mặt đông cứng, cả người đều lạnh, bộ dạng so với lần trước ở trước cửa nhà anh còn đáng thương hơn, chỗ đó khá tối, sương mù dày đặc, cúi đầu xuống ngồi trên ghế, hai đầu gối chụm lại với nhau, rất là cô đơn.

Hô hấp Lý Bình Xuyên cứng lại, trái tim nhất thời đập nhanh hơn.

Khi chạy tới, nhân tiện cởi áo khoác ra, hơi ấm vẫn còn, áo cũng to, đặc biệt là khi khoác lên người Tảo Tình, có thể bao bọc lấy cả người cô.

Lưng cô được che chở, cảm giác ấm áp bao trùm, khiến cô bất ngờ, đôi mắt sưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Bình Xuyên, vừa muốn khóc, nhưng kiềm lại, anh nửa ngồi xổm trước mặt cô, "...!Sao lại mặc thế này?"

Sờ tay cô, lạnh ngắt.

Lý Bình Xuyên nhanh chóng xoa xoa tay cho Tảo Tình, không ấm lên được bao nhiêu, lại đưa lên mặt chính mình, cô mím chặt môi, nước mắt lại rơi, lần này là từng giọt, giọng nói khàn khàn, "Em không bao giờ về đó đâu...!em muốn cùng anh về nhà."

"Được, đừng khóc nữa, về nhà thôi." Lý Bình Xuyên lau nước mắt cho cô, tay cũng đã ướt có lau cũng không sạch, thế mới biết vệt nước trên cổ tay cô chính là cái gì, "Đi thôi, về nào."

Tảo Tình khóc đến mức không thể kiềm chế lại được.

Ngửa đầu hít vào mấy hơi không khí, nước mắt vẫn còn ứa ra.

Lý Bình Xuyên thay đổi ôm lấy cô, cô dựa vào vai anh, khóc đến nước mắt đầm đìa, hu hu mà nói: "Anh em nói em là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga của anh, anh ấy nói em là một đứa rác rưởi, về sau chỉ có thể đi nhặt ve chai..."

Ôm người cô, Lý Bình Xuyên vuốt vuốt đầu tóc bị gió thổi loạn của cô, ngón tay có chút run, không biết cô sẽ sợ hãi thành cái dạng này.

"Anh ta mới là cóc ghẻ, anh ta mới phải đi nhặt ve chai, đừng khóc nữa."

Anh ôm mặt cô, mặt có chút nóng, hôn hôn môi, trên mặt toàn nước mắt, hơi mặn.

Tảo Tình nhắm môi, vẫn ngăn không được tiếng khóc nghẹn ngào, "Em về sau sẽ không tiêu tiền hoang phí...!Cũng không ăn nhiều nữa..."

"Cứ việc ăn, anh có thể mua mà."

Nghe anh nói như vậy, cô lại gật đầu, lau nước mắt, từ trong túi lấy ra một trái quýt nhỏ, màu vàng cam óng ánh, "Cái này là chú ở cửa cho em, đặc biệt ngọt, để lại cho anh một trái."

Lý Bình Xuyên biết cảm xúc của cô tới nhanh đi cũng nhanh.

"Anh không ăn, em ăn đi."

"Ngọt lắm."

"Em ăn đi."

Có Lý Bình Xuyên ở bên cạnh, mọi sự tức giận và ủy khuất của Tảo Tình đều tiêu tan hết, thong thả mà lột vỏ quýt ra, lộ ra lớp thịt mọng nước bên trong, đôi mắt đỏ hoe, lại bất ngờ liếc nhìn Lý Bình Xuyên một cái.

Anh cười khẽ, "Em ăn đi, ăn xong chúng ta đi về."

Lý trí của Tảo Tình đã trở lại đôi chút, nhai múi quýt, trong miệng chua ngọt, trái tim cũng là giống vậy.

"Ăn ngon, em còn muốn ăn."

"Chút quay lại mua."

Cô nhéo nhéo vỏ quýt, như đang suy nghĩ gì đó, "Anh đi mua đi, em đi lên lấy đồ, điện thoại còn chưa lấy, hơn nữa...!em hiện tại chắc chắn vô cùng xấu."

Thật đúng như vậy.

Trên mặt cô có gì đó đen thui thùi lùi, dính đầy khắp mặt, cũng may chưa có son môi, bằng không sẽ càng kinh khủng hơn.

"Anh em còn ở trên đó, anh cùng em đi lên nha?"

Tảo Tình liều mạng lắc đầu, sau khi cãi nhau Triệu Nguyên Trình cũng rất tức giận, cô sợ Lý Bình Xuyên sẽ bị liên lụy.

Như vậy cô sẽ khó chịu chết mất.

Anh nhéo nhéo ngón tay Tảo Tình, do dự nói, "Vậy hai người lên đó lại cãi nhau thì phải làm sao?"

Tảo Tình hít sâu một hơi, "Em đây liền sống chết với anh ta một trận."

Cuộc chiến sống chết trong tưởng tượng không có xảy ra.

Triệu Nguyên Trình căn bản không có ở nhà.

Tảo Tình đi ra ngoài nửa tiếng anh ta mới phát hiện cô không cầm theo điện thoại, nếu có cầm điện thoại theo thì chỉ cần gọi cho Kỳ Hòa thì sẽ biết cô có an toàn hay không.

.

Truyện Đam Mỹ

Không cầm theo điện thoại, anh ta ít nhiều gì cũng sẽ lo lắng.

Chỉ có thể đi xuống lầu tìm, ra ngoài tiểu khu tìm, đi hỏi một vài người, hỏi đường đến Tây Môn, nghĩ Tảo Tình nhất định sẽ đi qua đường này, bên đó có mấy cô mấy chú bán trái cây và đồ ăn.

Triệu Nguyên Trình cứ thế đi tìm, cũng cứ thế mà đi, liền nhìn thấy Lý Bình Xuyên đang mua quýt đường.

Mười tệ ba cân.

Cậu ta mua một hơi hai mươi tệ.

Triệu Nguyên Trình đi qua, cố ý nhìn lại lần thứ hai, khi đến gần, Lý Bình Xuyên cũng nhìn thấy anh ta, theo bản năng lui về sau một bước, chỉ nói, "Triệu tổng."

Triệu Nguyên Trình nghi ngờ, "Cậu sao lại ở chỗ này?"

Hỏi xong anh ta mới nhớ tới, "À, tới tìm bạn gái?"

Lúc này Lý Bình Xuyên có thể theo đó mà thừa nhận.

Nhưng bởi vì Tảo Tình, anh có chút không muốn để ý tới anh ta, "Ừm."

"Cậu thấy em gái tôi không?"

Lý Bình Xuyên muốn trả lời "Có", không chỉ gặp được, còn ôm, còn hôn, ngay lập tức còn muốn ôm về nhà, làm sao đây.

Mấp máy môi, chú bán quýt lại đột nhiên xen mồm vào, "Đây, hai mươi tệ."

Chú ấy rất nhiệt tình, lại nhìn về phía Triệu Nguyên Trình, "Mua quýt không, mười tệ ba cân, bao ngọt."

Lý Bình Xuyên nhận quýt cầm điện thoại lên trả tiền.

Triệu Nguyên Trình cho rằng cậu ta không nhìn thấy, liền hỏi chú ấy, "Chú ơi, chú có thấy một cô gái tóc dài mặc áo hoodie màu đỏ, còn mang dép lê không."

Quen quá.

Chú ấy không hề nghĩ ngợi, vỗ đùi, "Có thấy, còn khóc quá trời khóc, còn mượn điện thoại của tôi gọi điện thoại nữa đó."

Triệu Nguyên Trình không ngờ lại thuận lợi như vậy.

"Gọi điện thoại? Gọi cho ai?"

"Hình như là bạn trai, nói đến đón cô ấy."

Chú ấy quá thích giúp đỡ mọi người, cũng sợ cô gái nhỏ bởi vì giận dỗi mà bị lừa gạt, lấy điện thoại ra cho Triệu Nguyên Trình xem số mà Tảo Tình đã gọi qua.

Anh ta không chần chừ, bấm gọi ngay và chuẩn bị sẵn tư thế hỏi tội.

Cuộc gọi chuyển đến cần mất khoảng vài giây, Lý Bình Xuyên không nhanh không chậm thanh toán tiền, điện thoại còn chưa thu lại, trên màn hình lại hiện lên có cuộc gọi gọi đến.

Nhạc chuông vang lên.

Không khí bỗng chốc cô đọng lại.

"..."

Thanh âm gần trong gang tấc, Triệu Nguyên Trình quay mặt lại, nhìn điện thoại trước mặt Lý Bình Xuyên, lại nhìn người khác, bốn mắt nhìn nhau, cậu ta vậy mà mặt không đổi sắc, không chút gợn sóng.

Triệu Nguyên Trình lại thở không nổi, thật lâu không nói nên lời.

"..."

"Người trước khi chết có phải đều giống như cậu trái tim tĩnh lặng như nước phải không?"

Thì ra vậy, đột nhiên cái gì cũng hiểu hết rồi, còn không hiểu ra, thì anh ta chính là đồ ngốc.

- ------------------------

Dù không biết ai đúng ai sai mà có anh người yêu khi thấy mình khóc còn ở bên cạnh dỗ dành thiệt ta nói hết nước chấm, thích lắm luôn á..