Thợ Săn Và Siêu Trộm

Chương 18

Người đàn ông nói xong thì lập tức rời đi, đến trước cửa phòng của anh thì dừng lại, anh nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, mười giờ sẽ lên máy bay, mọi người trở về chuẩn bị đi.”

Dứt lời, anh mở cửa bước vào, cánh cửa nặng nề dần khép lại trước mắt. Còn Anna, sau khi cô nghe xong những lời này giống như vừa bị ai đó đẩy xuống vực, mà người đẩy không ai khác chính là Chris, còn nguyên nhân chính là vì Nemo.

Trước khi cô ta xuất hiện, cô và Chris không phải vẫn còn rất tốt sao? Nemo vừa mới xuất hiện vài tháng gần đây, cuộc sống của cô liền thiên biến vạn hóa. Chris giờ đây không cần cô nữa, nguyên nhân chính là vì sự xuất hiện của Nemo. Nếu cô ta không xuất hiện, liệu cô có thảm hại như bây giờ không?

Anna kết thúc dòng suy nghĩ trong đầu, liền dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Nemo, cô nghiến răng: “Tất cả là tại mày! Nếu mày không xuất hiện thì anh ấy sẽ không vứt bỏ tao.”

Nemo nghe vậy cũng không giận, cô chỉ lạnh lùng nhìn Anna, khẽ nói: “Bị vứt bỏ là do bản thân cô không có năng lực, đừng đổ lên đầu người khác như vậy.”

Anna chậm rãi bước đến trước mặt Nemo, cô nói: “Từ khi có sự hiện diện của mày, thái độ của anh ấy đối với tao hoàn toàn không còn như trước đây. Nếu không phải vì mày thì anh ấy sẽ không vứt bỏ tao. Sớm muộn cũng có một ngày tao bắt mày phải trả giá cho chuyện này.”

Nemo nghe vậy liền nhếch miệng: “Đừng quên hôm qua tôi là người cứu cô, nếu không thì giờ này có lẽ cô không còn đứng đây được nữa đâu, nhỉ?”

Cô vừa mới dứt lời, Anna liền đưa tay lên, nhanh như cắt giáng một cái tát vào mặt Nemo. Bởi vì lực tác động khá mạnh, Nemo nghiên hẳn đầu sang một bên, khóe miệng còn bị rách, máu tươi ngày lập tức trào ra.

Những người đứng xung quanh đó thấy tình hình không ổn lúc này mới lên tiếng ngăn cản, người lên tiếng đầu tiên chính là Kim. Anh bước đến túm chặt lấy cổ tay của Anna, gằng giọng: “Bị cái gì vậy? Muốn chết à?”

“Đừng có xen vào.” Anna dùng lực hất tay Kim ra khiến anh cũng phải lùi lại vài bước, cô nói: “Nó đáng bị như vậy! Nemo à Nemo, mày nghĩ mày là ai? Cuối cùng cũng chỉ là một con đàn bà bị người ta vứt bỏ, là do Chris thương hại mày nên anh ấy mới mang mày về tổ chức. Cho nên làm ơn tự biết thân biết phận đi, tránh xa anh ấy ra một chút.”

Nemo lúc này vẫn chưa hồi phục lại sau cú tát kia, mặt cô vẫn giữ nguyên tư thế nghiên một bên, chỉ dùng lưỡi liếm vết máu bên khóe môi. Mun đứng khoanh tay một góc xem chuyện vui lúc này cũng lên tiếng.

“Anna à, người nên biết thân biết phận là chị đấy. Nghe lời Chris đi, nếu không muốn chuốc họa vào thân. Nemo hôm qua còn cứu chị thoát chết trong gang tất, hôm nay lại lấy oán báo ân à?”

Mun vừa dứt lời, Nemo liền đưa tay lên lau đi vết máu dính bên khóe môi. Cô chậm rãi nói: “Cái tát này khá đau đấy. Nên tính thế nào nhỉ?”

Giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên trong không gian chật chội trên hành lang khách sạn khiến cho người nghe cảm thấy có chút không thoải mái, mấy tên vệ sĩ đi theo đều lần lượt rút về phòng, trên hành lang lúc này chỉ còn lại bốn người: Nemo, Anna, Kim và Mun.

Kim nghe vậy thì lên tiếng: “Nemo à, Anna là do xúc động nhất thời…”

“Cô ta xúc động nhất thời sẽ đánh người, vậy tôi xúc động nhất thời sẽ giết người thì thế nào?” Nemo ngắt lời anh, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc nhọn hướng về phía Kim khiến anh nhất thời không biết phải nói giúp Anna thế nào.

Mà Mun, chớp thời cơ liền lên tiếng: “Em thì lại thấy không phải là xúc động nhất thời, mà là tự tìm đường chết.”

Nói xong câu này Mun cũng trở về phòng của mình, tuy cô rất muốn ở lại xem kịch hay nhưng tránh rước họa vào thân, thôi thì chỉ xem kết quả vậy.

Lúc này trên hành lang chỉ còn ba người, Nemo thì chằm chằm nhìn Anna không lên tiếng. Còn Anna, tuy trong thâm tâm cô ta vô cùng sợ hãi nhưng lại nghĩ có Kim ở đây, Nemo chắc chắn không thể làm gì cô.

Dòng suy nghĩ ấy vừa dứt, Anna chỉ cảm thấy da đầu cô nhói lên một trận đau nhức, lập tức bị túm đến trước cửa phòng của Chris. Ngay sau đó, một tiếng “bụp” vang lên, Anna liền thấy đầu óc choáng váng, không lâu sau đó người đàn ông bước ra, lúc này cô lại cảm nhận được có thứ gì đó đang chảy từ trên trán xuống, theo khóe miệng dòng máu nóng ấm đi vào trong, một mùi tanh của máu tươi xộc lên mũi khiến Anna vô cùng sợ hãi.

Chris nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi nhíu mày, anh trầm giọng: “Có chuyện gì vậy?”

Anna dùng ánh mắt khiến người khác đau lòng nhìn anh, chỉ hi vọng anh có thể giúp cô thoát khỏi tay của Nemo. Mà người đàn ông lúc này thấy Nemo không cố ý định đáp lời, anh liền hướng ánh mắt về phía Kim.

Mà Kim, nhìn thấy Chris thì anh nắm chắc tám phần Anna sẽ không sao. Nghĩ như vậy anh liền thản nhiên trở về phòng. Lúc này Chris mới chú ý đến vết thương trên khóe miệng của Nemo, anh đưa tay lên khẽ chạm nhẹ vào vết thương ấy rồi nói.

“Em làm sao vậy? Lúc nãy vẫn còn bình thường mà.”

Vừa mới dứt lời, Nemo lại một lần nữa túm lấy mái tóc của Anna xách lên, lúc này trong cô ấy nhếch nhác vô cùng. Trên trán bị rách một mảng, máu tươi thay nhau tuôn ra như suối, chảy đầy khắp khuôn mặt xinh đẹp.

“Cô ta đột nhiên nổi điên đánh tôi một cái, anh nói xem tôi có nên giết cô ta không?”

Chris nhìn Anna, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm lấy bàn tay đang túm lấy mái tóc của Anna, anh nhìn Nemo với ánh mắt trìu mến, nói: “Vào đây để anh lấy thuốc bôi cho em, có đau không?”

Hoàn toàn không để Anna vào mắt, cho dù cô có đang trong cảnh đầu rơi máu chảy. Lúc này, trong thâm tâm Anna tuyệt vọng không thôi, cô yếu ớt vươn cánh tay ra, muốn túm lấy ống quần người đàn ông, âu cũng chỉ là muốn anh nhìn cô một cái. Nhưng kết quả đã định sẵn, một cái liếc mắt anh cũng không buồn dành cho cô, cứ như vậy đưa Nemo vào phòng.

Cánh cửa nặng nề cứ như vậy mà khép lại trước mắt Anna, không lâu sau đó cô cũng nặng nề nhắm chặt hai mắt.

Lúc Anna tỉnh lại đã là tám tiếng sau đó, lúc này những người kia đã sớm lên đường sang Đài Loan, chỉ có cô bị bỏ lại ở nơi đầy mùi thuốc sát trùng, xung quanh bốn bề trắng xóa.

Thấy Anna đã tỉnh lại, hai vị cảnh sát đứng trực bên ngoài lúc này lại bước vào, tiến hành lấy lời khai của Anna.

Mà lúc này, tại Đài Loan.

Sau một chuyến bay dài đầy mệt mỏi, đoàn người vừa xuống sân bay đã có một chiếc xe chuyên dụng chờ sẵn, đưa họ đến một khách sạn tại trung tâm thành phố. Quyết định để Anna ở lại tuy làm mọi người có chút không vui, thậm chí là không phục khi Chris có ý muốn để Nemo thay thế Anna, nhưng dù sao Chris cũng là sếp lớn, hai chữ “không phục” chỉ đành để trong lòng không nói.

Chiếc xe chậm rãi chạy qua một tòa nhà được xây dựng theo kiến trúc châu Âu cổ kính, cánh cổng in đậm dấu ấn thời gian bởi những hàng rêu xanh phủ đầy không được dọn dẹp.

Chris nhìn thấy tòa nhà này thì nhếch miệng, anh nói: “Đây chính là nơi chúng ta đến để chôm đồ.”

“Cần bao lâu mới có thể tiến hành kế hoạch?” Nemo lên tiếng, Chris lập tức đáp lời cô: “Trước mắt cần phải thăm dò xung quanh, nhanh thì nửa tháng, chậm thì không chắc. Bản vẽ tòa nhà này chúng ta đã có, bây giờ chỉ cần tỉ mỉ quan sát địa hình nơi này, quen thuộc đường xá thì không thành vấn đề.”

“Món đồ lần này trị giá bao nhiêu?”

“Nhiều số quá, không nhớ.”

Những người còn lại đều mệt mỏi rã rời, ai nấy chỉ yên lặng nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không quan tâm cuộc trò chuyện của hai người. Mà Nemo, cô liếc mắt một cái liền nhận ra thái độ không phục này, liền nhỏ giọng hỏi người đàn ông.

“Anh thật sự tin tưởng để tôi thay thế Anna à? Không sợ tôi sẽ làm anh thất vọng sao?”

Chris cầm lấy một chai nước suối, vặn nắp chai rồi đưa cho Nemo, anh đáp: “Không cho em thực hành thì biết đến bao giờ em mới trở thành một cánh tay đắc lực của anh đây? Vả lại với kỹ năng vốn có của một sát thủ như em, học những thứ này chẳng qua chỉ đơn giản như trở bàn tay.”

Nhận lấy chai nước của người đàn ông, Nemo không uống vội, cô tựa người vào ghế rồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, những người tấp nập đi đi lại lại trên phố, không khí hanh khô của mùa đông khiến bọn họ gấp rút từng bước chắn trên đường, chỉ muốn nhanh nhanh trở về nhà rồi ngồi trước lò sưởi sưởi ấm thân thể đã sớm lạnh cóng.

Một lúc sau cô mới nhẹ nhàng nói: “Thật ra Anna rất yêu anh.”

“Còn anh thì rất yêu em.”

Nemo nghe vậy liền quay đầu nhìn anh, lúc này khuôn mặt tuấn tú kia đã sớm kề sát khuôn mặt thanh tú mà cao ngạo của cô. Bất giác, Nemo cảm thấy giữa lồng ngực mình không kiềm chế được mà loạn đi vài nhịp.