Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 17

Nhiễm Dao nghìn trốn bạn tránh, không nghĩ tới việc mình sẽ bị người ta bắt ngay tại sân bóng rổ.

Hôm đó là cuối tuần, để đề phòng bị người trong nhà chộp đi ăn liên hoan, cô cố ý ở lại trường học, nhưng thấy đoàn trường yên lặng đã lâu nay bỗng nhiên sôi trào, nghe bảo hôm nay có trận đấu bóng rổ, có rất nhiều rất nhiều soái ca, còn có một người soái ca đặc biệt cao.

Cô cũng vừa hay đi mua bánh mì ở vùng lân cận sân bóng rổ, vừa bước ra một cái đã nghe thấy tiếng reo hò to như thuỷ triều, đi qua suy nghĩ một lát, vừa tựa vào lưới sát nhìn, thì trận tranh tài kết thúc.

Nhiễm Dao: “......”

Cô vốn định đợi thêm một lát, kết quả bắt gặp được ánh mắt nào đó trong sân.

Nhiễm Dao lập tức thu hồi tầm mắt, giả vờ trấn định mà xoay người chạy ra ngoài, vừa đi vừa chuẩn bị gia tốc chạy nước ——

Còn chưa kịp gia tốc, cổ tay đã bị người ta giữ chặt.

Hơi thở quen thuộc, không cần quay đầu cũng biết đó là ai.

Thiếu niên ngược sáng, đường nét như được phác hoạ.

Hắn chau mày nhăn mặt: “Em trốn tôi à?”

Nhiễm Dao: “......”

Đúng thế, biết tôi đang trốn anh thì anh cũng phải biết ý đừng tìm tôi chứ!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên giương mặt có vẻ hoảng sợ kia vẫn lộ ra ý cười, cô lắc đầu, cố gắng bộc lộ ánh mắt chân thành của mình ra: “Đâu có đâu. làm sao có thể chứ.”

Dừng khoảng chừng hai giây, không ai tiếp lời.

Cô ho khan hai tiếng: “Có chyện gì không?”

“Không có việc gì thì không thể tìm em à?”

Thiếu niên dừng một chút: “Em vẫn luôn trốn tôi...... Dây buộc tóc nhặt được cũng không kịp trả lại cho em.”

“Cái này à,” Nhiễm Dao vội vàng nói: “Em còn rất nhiều, không có chuyện gì đâu.”

Hắn kéo dài âm cuối, dường như trong lời nói có hàm ý: “Không có quan hệ với em?”

Cô nâng mặt.

Cố Tân Bạch: “Nhưng em lại huỷ danh tiết của tôi, việc này tính thế nào?”

Sét đánh giữa trời quang.

Mười ba chữ ngắn ngủi, Nhiễm Dao phải dùng một quãng thời gian mới tiêu hoá được: “...... Danh tiết của anh bị huỷ? Em?”

Cô đã làm gì??

Hắn lười biếng ừ một tiếng: “Tôi đeo dây buộc tóc của em, mọi người đều thấy nói tôi có bạn gái.”

Thiếu niên nâng tay, trên cổ tay rõ ràng có đeo một chiếc dây màu đen, là của cô.

Trên weibo xác thật là có một chiếc dây cột tóc, nhưng mà......

Nhưng mà cái này ——

Chẳng lẽ đây chính là doạ dẫm bắt chẹt trong truyền thuyết?!

Đầu óc của Nhiễm Dao đang tê rần, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng có bảo anh mang tới đâu.”

“Bình thường không tìm thấy em, tôi chỉ còn cách mang nó theo bên người thôi.” Hắn hợp tình hợp lý nói: “Cũng không phải bộ quần áo nào cũng có túi.”

Nhiễm Dao cũng không biết đầu óc của mình có phải đột nhên bị chập mạch ngắn mạch dài hay không, ngay sau đó hỏi: “Vậy bình thường anh tắm rửa cũng phải đeo à?”

Thiếu niên sửng sốt, chợt liếm nhẹ môi, ý cười có chút chút nhàn tản, cúi đầu nhìn cô.

“Yêu cầu cao vậy sao?”

“......”

“Đợi đã, trọng điểm không phải là cái này.” Đúng lúc cô kịp thời hô ngưng, đưa tay muốn túm đồ: “Vậy anh đưa lại em, anh liền độc thân.”

Cổ tay hắn nhấc lên, vậy mà lại tránh thoát.

“Trả rồi em lại coi như không có chuyện gì xảy ra, tưởng tôi dễ đuổi vậy hả?”

Cô cảm thấy người này giống như đang cầm cây đùa mèo, mà cô chính là con mèo bị chọc cho xoay vòng.

Nhiễm Dao xì hơi: “...... Vậy giờ anh muốn làm sao?”

“Ngày mai đi chơi,” Hắn nói: “Còn có, không được trốn tôi.”

Cô nhấp môi ní được, sau đó chỉ chỉ cổ tay hắn: “Bây giờ có phải nên trả nó lại cho em không?”

Hắn biết cô nói đến cái dây buộc tóc, hình như không nóng nảy một tí gì: “Đợi một chút, phải xem xem em nói được có làm được không đã.”

Cô bĩu môi, buột miệng nói ra: “Nhưng mà cái này bị nhìn thì toi rồi, sẽ ảnh hưởng đến việc tán crush của anh đấy.”

“Em cảm thấy sẽ ảnh hưởng hả?”

Hắn nói: “Ngoài em ra, tôi không có người khác.

*

Hay lắm không những mất dây cột tóc mà còn phải cõng thêm một cái nồi, lúc sau trở lại phòng ngủ, cuối cùng Nhiễm Dao không nhịn được mà mở nhóm trường ra, đang định phát tiết một chút, lại phát hiện tin tức liên tục nhảy ra.

【Liên minh chị em hơi, chúng ta chậm một bước mất rồi huhuhu 】

【Trên tay soái ca có dây cột rồi, hắn có bạn gái! Mẹ ló!! 】

【Nhưng mà mọi người không cần nhụt chí nản lòng đâu, tuy là soái ca kia là người đã có chủ, nhưng mà tôi đã nhờ bạn cùng phòng hỏi rồi, vẫn còn lại mấy người không tồi vẫn! Còn! Độc! Thân! 】

【 lui mà cầu có ý nghĩa là gì chứ, cmn phải lấy được anh soái ca đẹp nhất chứ. 】

Nhiễm Dao: “......”

Cô ở khung thoại đánh mấy cái dấu chấm hỏi, nhưng mà không gửi đi, ban đầu định cắt ảnh gửi cho Nghiêm Thanh, nhưng lại trượt tại, sáng khoải gửi cho nhóm kia.

Mặc dù cô đã gỡ, nhưng Cố Tân Bạch vẫn nhìn thấy được.

Trạng thái bên kia rất nhanh liền biến thành “Đối phương đang nhắn tin.”

Cố Tân Bạch: 【Muốn ngắm soái ca? 】

Nhiễm Dao: “......”

Cố Tân Bạch gửi tin nhắn thoại.

“Làm bạn gái tôi, ngày nào cũng được ngắm đủ.”