Thoát Cốt Hương

Chương 52: Tình địch xuất hiện

Giang Tiểu Tư rất bận rộn, cho nên có rất ít thời gian để tu luyện, nhưng dù sao cũng có chút ít pháp lực, cô quyết định tự bắt tiểu quỷ kia về. Vì vậy ban đêm, nhân dịp Giang Lưu đi ra ngoài làm việc, cô cũng không ngủ mà đi bộ quanhBách Lý Nhai, tìm vài chỗ quen biết, nhờ họ lúc nào thấy tiểu quỷ kiaxuất hiện thì truyền tin cho cô. Sau đó cô đến tìm Diệu Yên, kết quảkhông gặp được.

Từ lúc gặp được Diệc Hưu ở thôn Tiểu Lê, Diệu Yên đã thay đổi hoàn toàn. Cô đã không còn hô hoán đi chơi suốt ngày nữa,chỉ biết điên cuồng lên trời xuống đất, tìm Ức Hồn Đan gì đó. Thật ra,nếu muốn tìm thứ thuốc có thể nhớ lại kiếp trước thì ở Thoát Cốt Hươngcó rất nhiều, nhưng Diệc Hưu đã chuyển kiếp quá nhiều lần rồi. Dù là một người bất tử, chuyện từ mấy trăm năm trước có đôi khi cũng sẽ quên mất, huống chi ông đã từng uống canh Mạnh Bà hết lần này tới lần khác. Vậynên Diệu Yên chỉ còn cách đi tìm Ức Hồn Đan, thứ mà trong truyền thuyếtcho rằng có thể làm người ta tìm lại trước trí nhớ của linh hồn lúc banđầu, làm cho người ta rõ ràng đến mức có thể nhớ ra cả màu sắc của nhành hoa mọc bên đường từ ngàn năm trước.

Cũng vì thành phố ĐàoNguyên có Diệu Yên, từ sau lần đó, Diệc Hưu cũng không dám đến đây nữa,ngay cả Tử Âm Văn Chương cũng chẳng thèm đòi Thẩm Mạc. Mai Tân vẫn chẳng rõ tung tích, có lẽ đã trốn đi đâu đó dưỡng thương và “dưỡng thi” rồi.Nhưng Thẩm Mạc vẫn chưa từng từ bỏ, không ngừng tìm kiếm hắn.

Sáng sớm hôm sau, cô đi thẳng tới trường học. Sau khi học xong hai tiết thìcó giờ trống, cô tiếp tục lên thư viện. Giữa trưa, đến căng tin ăn cơm,Hồ Tuệ vừa nhìn thấy cô đã ôm dính lấy, trông chẳng khác gì con bạchtuộc khổng lồ, biểu cảm của cô ấy bây giờ là vừa khiếp sợ, vừa lo âu.

“Tiểu sư muội.” Cô nắm chặt lấy tay Giang Tiểu Tư.

“Sao vậy?” Giang Tiểu Tư vừa nhét cá sốt cà chua đầy miệng, vừa cười nói, “Sư huynh có niềm vui mới rồi?”

Sau khi hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh, Trần An Nguyên tiến thẳngtới làm việc tại Sở Khảo Cổ học, Hồ Tuệ lại vẫn tiếp tục theo học ThẩmMạc, Giang Tiểu Tư vẫn hay cười cô, cô cứ mãi làm nữ tiến sĩ, cẩn thậnsư huynh di tình biệt luyến.

Hồ Tuệ vẫn lắc đầu quầy quậy: “Sưmuội, em phải bình tĩnh nha. Người có niềm vui mới không phải là sưhuynh của em mà là Giáo sư.”

Giang Tiểu Tư ngớ người ra, nhưngnhanh chóng mỉm cười lắc đầu: “Là tiểu sư muội ở khoa nào bạo gan vậy,dám chạy tới đây thổ lộ với thầy cơ à?”

Có những người mới bướcvào đại học T chưa biết tính Thẩm Mạc, thường thì sẽ bị vẻ ngoài vàphong độ của anh che mắt, nhưng nếu muốn tiến thêm bước nữa, khỏi nóicũng biết, kết cục đều khá bi thảm.

Hồ Tuệ sốt ruột: “Không phảimà là một người phụ nữ không biết nhảy ra từ đâu cơ. Sáng sớm hôm nayngười đó tới văn phòng tìm giáo sư, trông cũng đẹp lắm. Chị vừa nhìnngười đó đã cảm thấy không ổn rồi, bèn nói với cô ấy là giáo sư chưatới,cô ấy lại nói sẽ đi thẳng tới nhà riêng để tìm thầy, chị còn lấpliếm rằng giáo sư đã tới bảo tàng rồi, bảo cô ấy ngồi chờ thầy ấy về.Nhưng sau đó giáo sư đã về thật, nhìn thấy cô ấy tới thầy ấy còn rấtvui, hai người đó còn ôm nhau, nói nói cười cười cả buổi sáng đó.”

Giang Tiểu Tư nhăn mày, lập tức đề cao cảnh giác. Thứ làm cô chú ý không phải là việc người đó và Thẩm Mạc ôm nhau mà là Hồ Tuệ nói, hai người họ nói nói cười cười. Mấy năm nay, cô đã nhìn thấy Thẩm Mạc cười được mấy lần? Nếu thật sự đó là tình địch, vậy thì tình địch này là đại tình địch số 1 rồi.

“Có phải là họ hàng thân thích nhà thầy ấy không?”

Hồ Tuệ dứt khoát lắc đầu: “Không thể như vậy được, theo chị được biết thì trừ Khấu Đan, giáo sư Thẩm không có họ hàng nào khác.”

Đúng là vậy, chuông cảnh báo của Giang Tiểu Tư đã réo vang ở cấp mười hai: “Bây giờ người đó đang ở đâu? Đi chưa?”

“Chưa đâu, đã về nhà cùng giáo sư rồi. Giáo sư nói phải chiêu đãi cô ấy mộtbữa thịnh soạn, hình như là để chào mừng cô ấy trở về.”

Giang Tiểu Tư giận, lâu lắm cô chưa được ăn cơm Thẩm Mạc nấu rồi. Không được, cô phải đi thăm dò tình địch.”

“Sư tỷ. Em đi đây.”

“Đi đi.” Hồ Tuệ cụng nắm tay với cô, ánh mắt hai người dường như đang hừng hực lửa quyết thắng.

Cũng bởi vì đã thu mua được vị gián điệp Hồ Tuệ này, hai năm qua, tuy khôngtiếp xúc được với Thẩm Mạc quá nhiều nhưng cô vẫn nắm rõ hành tung củaanh trong lòng bàn tay. Có khi ngay cả việc trưa nay anh ăn món gì cũngđược họ mang ra làm đề tài thảo luận.

Giang Tiểu Tư nhấc túi xách lên, thẳng tiến về phía sau núi. Đắn đo thật lâu trước cửa nhà ThẩmMạc, cô phân vân không biết nên bấm chuông hay lấy chìa mở khóa xôngthẳng vào đây?

Cô đang tới bắt gian nha, trong đó là vị hôn phuchính thức của cô mà, nếu ấn chuông cửa thì sẽ bị phát hiện, chắc chắnchẳng bắt được gì. Nhưng nếu không ấn, lúc vào lại thấy hai người kiachẳng hề làm gì thì sao, vậy thì mình sẽ rất mất mặt đúng không?

Cuối cùng Giang Tiểu Tư cũng nghĩ ra một lý do hợp lý, lấy một quyển sáchra, tìm đại một vấn đề cần hỏi, sau đó lén lút mở cửa vào nhà. Vào tớiphòng khách, không ngờ chẳng có ai, trong bếp đồ ăn đang bốc khói nghingút, nhưng cũng chẳng có bóng người. Giang Tiểu Tư kêu thầm, nguy rồi,chẳng lẽ đã thẳng tiến tới phòng ngủ?

Rón rén lên lầu hai, sau đó, đẩy mạnh cửa phòng ngủ của Thẩm Mạc—

Vẫn không thấy một bóng người, cuối cùng Giang Tiểu Tư cũng thở phào nhẹnhõm. Bỗng, một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên từ phía sau.

“Giang Tiểu Tư, em đang làm gì vậy?”

Giang Tiểu Tư lập tức đóng băng, cười hì hì quay lại, nhưng lại thấy bên cạnh Thẩm Mạc còn có một người khác, nụ cười đông cứng lại trên mặt.

“Giáo sư……” Giang Tiểu Tư thầm than khóc, quả nhiên Hồ Tuệ nói không sai, người phụ nữ này trông thật xinh đẹp.

Làn da trắng nõn, mắt phượng trầm lặng như nước sơn, tuổi tác cũng khônglớn. Mái tóc lượn sóng dài tới eo, buông xõa tự nhiên. Áo khoác màu kem, kiểu dáng khá thời thường, trong nét ôn nhu của người này lại mang theo vài phần anh khí, quần bó đen, dày cao gót mũi nhọn tôn lên đôi chânthon gọn.

Giang Tiểu Tư cúi đầu nhìn lại bản thân, áo lông quầnbò, giày thể thao lót đế bên trong, mái tóc ngang vai rối tung chẳngkhác gì ổ gà. Thôi xong, bi kịch rồi……..

“Đang hỏi em đó? Làm gì ở đây?” Giọng điệu Thẩm Mạc đã hơi nóng nảy.

Giang Tiểu Tư lập tức phản ứng lại, vội vàng nhét sách vào tay anh: “Em tới hỏi thầy bài tập.”

“Có gì lên lớp hỏi sau, bây giờ tôi đang bận.” Thẩm Mạc ném sách lại cho cô.

Người phụ nữ bên cạnh nở nụ cười, ngay cả Giang Tiểu Tư cũng không thể khôngthừa nhận rằng cô ấy cười trông thật quyến rũ, nhịp tim của bản thâncũng đập nhanh hơn, huyết áp tăng lên vòn vọt.

“Thẩm Mạc, đây là học sinh của anh sao?”

Thẩm Mạc cũng chả buồn gật đầu.

“Tôi không ngờ đó, hóa ra anh dạy ở trung học hả?”

Hai mắt Giang Tiểu Tư lập tức bốc hỏa, một chút hảo cảm đối với cô ta cũng biến mất sạch.

Thẩm Mạc đi thẳng xuống lầu: “Được rồi, em có thể đi về.”

Giang Tiểu Tư mặt dày nói: “Giáo sư, em có thể ở lại ăn bữa cơm rau dưa được không?”

Thẩm Mạc lạnh lùng quét mắt tới: “Giang Tiểu Tư, em quên mình đã hứa gì rồi sao?”

Giang Tiểu Tư vội vàng giơ tay thề: “Em chỉ muốn ăn chút cơm rau dưa thôi, đã lâu chưa được ăn đồ ăn thầy làm rồi.”

Người phụ nữ bên cạnh cũng nói: “Thẩm Mạc, thêm một người thì càng náo nhiệtchứ sao, dù sao anh làm nhiều thức ăn như vậy, chúng ta cũng ăn khônghết được.”

Giang Tiểu Tư gật đầu liên tục.

Thẩm Mạc hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng bếp. Giang Tiểu Tư hí hửng, biết là anh ngầm đồng ý rồi.

Người phụ nữ bên cạnh tò mò nhìn cô: “Em tên là Giang Tiểu Tư hả? Cũng là sinh viên được Thẩm Mạc hướng dẫn sao?”

Giang Tiểu Tư rất không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng vì thăm dò tình địch, đành phải gật đầu: “Chị là ai?”

“Chị tên là Ngư Thủy Tâm.”

“Chị là bạn (bằng hữu) của giáo sư à?”

“Ừm… chị là đạo hữu của anh ấy….” Ngư Thủy Tâm cười thật tươi.

Giang Tiểu Tư bị sét đánh rồi. Thôi xong, đây là một người giống Thẩm KhấuĐan, nữ đạo sĩ đội lốt dê non. Giang Tiểu Tư bắt đầu không khống chế nổi tay chân nữa, cúi đầu không dám nhìn vào mắt đối phương.

Lúc này, Ngư Thủy Tâm bỗng ghé sát lại, nhẹ nhàng nói bên tai Giang Tiểu Tư: “Em thích giáo sư Thẩm của các em đúng không?”

“A?”

“Nếu không sao em lại nhìn anh ấy với biểu cảm như vậy, quan hệ giữa hai người là gì?”

Giang Tiểu Tư lại: “A?”

“Không phải em có chìa khóa nhà anh ấy sao? Lúc vào chị nhớ Thẩm Mạc đã khóa cửa rồi.”

Giang Tiểu Tư vội vàng xua tay lắc đầu liên hồi, cố gắng giải thích: “Thầy ấy thầy ấy thầy ấy, em em em, lần trước khi chúng em đi tới nơi khác khảocổ đã xảy ra chuyện, em ở tạm nhà thầy ấy một thời gian, nhưng chúng emkhông có bất cứ quan hệ gì.”

Lúc bấy giờ Ngư Thủy Tâm mới lùi lại chỗ cũ: “Mình biết ngay mà.” Cô thỏa mãn nâng tách trà lên uống một ngụm.

“Chị và giáo sư quen nhau như thế nào, lúc bắt quỷ sao?” Giang Tiểu Tư thử tiến lên thăm dò.

Ngư Thủy Tâm bĩu môi: “Chúng tôi à, Thẩm gia và Ngư gia là thế giao, từ nhỏ đã biết nhau, suýt nữa còn thành người một nhà.” Trí nhớ của cô bỗng ùa về, ánh mắt trở nên trầm tĩnh hơn: “Nhưng rồi, mười năm trước đã xảy ra một việc….”

Giang Tiểu Tư rất muốn biết hàm ý trong “thành người một nhà kia”, nhưng cô thấy sắc mặt cô ấy không tốt, không dám hỏi thêm nữa, cô cũng lờ mờ đoán ra, việc đó liên quan tới việc Thẩm gia bị diệt môn. Lòng bỗng cảm thấy thê lương buồn bã, thảo nào lần đầu tiên gặpmặt Ngư Thủy Tâm cô lại cảm thấy tim đập nhanh, ra là vấn đề từ khí chất của người này, người ta là đạo sĩ mà, trời sinh ra đã là khắc tinh củangươi rồi. Aiz, Giang Tiểu Tư, ngươi đấu nổi với người ta không?

Thẩm Mạc chế biến một hồi nữa, sau đó bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp, GiangTiểu Tư trợn tròn mắt, lúc hai người ăn cơm với nhau, sao chẳng bao giờthấy anh ta làm nhiều đồ ăn như vậy chứ? Lần nào cũng chỉ có mấy món xào đơn giản, lúc này còn có cả thịt cá, hừ hừ.

Dường như Giang Tiểu Tư có thù oán với cái đầu cá kia, cầm chiếc đũa chọc chọc đầy oán giận, sau đó dùng miệng, cắn cắn cắn.

Ngao, hóc rồi……..

Giang Tiểu Tư ho khan dữ dội, Ngư Thủy Tâm cười cười, đưa nước cho cô.

“Ăn từ từ, những cũng chẳng trách được, kĩ thuật nấu nướng của Thẩm Mạccàng ngày càng tiến bộ. Còn nhớ ngày nào, ngay cả trứng gà anh ấy cũngchẳng biết luộc, bỏ vỏ ra rồi thả vào, còn cho một đống muối, còn thêmcả ớt và hạt tiêu nữa.”

Giang Tiểu Tư mở to mắt ngạc nhiên, sau đó không nhịn được che miệng cười phá lên. Khóe miệng Thẩm Mạc bắt đầu giật giật.

“Trước đây giáo sư cũng đối xử với mọi người lạnh lùng như vậy sao?” Giang Tiểu Tư tò mò hỏi.

Ngư Thủy Tâm nhún vai: “Đúng vậy, với ai cũng bày ra cái bản mặt hung dữđó, hồi nhỏ chị thường xuyên bị anh ta dọa khóc. Lúc đó chúng tôi còn bị đính hôn, ngày nào chị cũng khóc nháo với ông nội, nói rằng không muốngả cho anh ta.”

“Thủy Tâm.” Đột nhiên Thẩm Mạc nhíu mày, lêntiếng quát, ý bảo ngưng lại, chiếc đũa Giang Tiểu Tư dừng lại giữa không trung, thân mình đã bị tin tức này dọa choáng váng.

“Được rồiđược rồi, không nói nữa.” Ngư Thủy Tâm cười xấu xa với Thẩm Mạc, cònchưa từ bỏ ý định, ghé sát vào Giang Tiểu Tư nói: “Thấy không, bao nhiêu năm rồi vẫn giữ bản mặt hắc ám kia.”

Giang Tiểu Tư cảm thấy bảnthân mình đã bị đả kích đến mức hồn lìa khỏi xác rồi, tai mũi miệng đềuđang xì khói, rốt cuộc không chịu đựng được nữa, đứng dậy.

“Giáosư, em ăn no rồi, cảm ơn thầy đã chiêu đãi, chị Thủy Tâm cứ ăn từ từnha, em về trước đây.” Sau đó thẫn thờ đi ra ngoài giống như u hồn.

Đứng giữa rừng trúc hồi lâu vẫn chẳng thể nào hồi phục tinh thần, đột nhiêncô nghĩ tới một việc, hay là lần này Ngư Thủy Tâm đến là để tìm giáo sưthực hiện hôn ước? Nhưng giáo sư đã thành thân với cô rồi mà. Tuy rằngchưa đăng kí kết hôn nhưng dù sao cũng đã cưới hỏi đàng hoàng đó.

Cô vội vàng lấy di động ra gọi điện cho Thẩm Khấu Đan.

Bên kia, Thẩm Khấu Đan vừa tiêu diệt xong quái vật, đang ngủ ngon trên xe, lười biếng tiếp điện thoại.

“Alo?” Vừa lên tiếng đã nghe Giang Tiểu Tư phun ra một đống như pháo ran.

“Chị Khấu Đan, aaaaaaaaa, Ngư Thủy Tâm kia là ai vậy, có phải trước đây côấy đã được hứa hôn với giáo sư không, cô ấy về có phải vì muốn tìm giáosư kết hôn không, có phải giáo sư cũng muốn kết hôn với cô ấy không? A a a, vậy em phải làm sao bây giờ đây?”

Thẩm Khấu Đan nghĩ có lẽ mình nghe nhầm: “Ai? Em nói ai cơ?”

“Cái người tên là Ngư Thủy Tâm đó.”

Thẩm Khấu Đan nhảy dựng lên: “Ngư Thủy Tâm? Em gặp cô ta? Cô ta đã về rồi? Đang ở đâu?”

“Ở trong nhà giáo sư, em vừa đi tới đó ăn chực, rốt cuộc cô ấy là ai………A a a, chị Khấu Đan, sao lại ngắt máy rồi? Chị còn chưa trả lời em mà?”

Trong nháy mắt Thẩm Khấu Đan đã thanh tỉnh lại, ném điện thoại ra ghế sau: “Tiểu Miêu, quay đầu, đi nhà chú.”

Sau đó bắt đầu hóa trang, thay quần áo.

Đáng thương cho Giang Tiểu Tư, gọi lại hết lần này tới lần khác cũng chẳng được hồi đáp, lòng cô càng thấp thỏm không yên.