Mùa xuân tháng ba, vạn vật đều tràn đầy sức sống. Tất cả cây cối trong biệt thự dường như đang ào ạt sinh trưởng một cách điên cuồng, dễ thấy nhất là hai hàng cây anh đào giữa đường, gió xuân nhẹ lướt qua, những cánh hoa hồng nhạt rơi đầy xuống đất.
Tưởng Thỏa nhớ đến lần đầu tiên tới biệt thự, cô liền ấn tượng sâu sắc với những cây anh đào. Mỗi nhánh cây anh đào khô đan xen vào nhau. Cánh hoa và cánh hoa, lá cây và lá cây không phân biệt rõ ràng. Nhưng bởi vậy, nó tạo thành một bức tranh phong cảnh đồ sộ.
Mưa xuân vẫn liên miên không ngừng, ở thành phố Nam Châu, đôi khi nó có thế đứt quãng liên tiếp vào tháng tiếp theo.
Lúc này, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài đập vào mái ngói, làm xáo trộn giấc mơ của con người.
Tưởng Thỏa mông lung mở mắt, cô chưa kịp phản ứng, đã bị một hơi thở nóng đè ép.
Mang theo hơi thở đàn ông nam tính, bá đạo lại dã man, căn bản không cho cô bất kỳ cơ hội nào để chống cự.
Khuôn mặt cô vùi trên vai hắn, cảm nhận được một lớp cơ bắp quấn chặt ở đó, khớp xương rõ ràng, rộng mà khỏe.
Tưởng Thỏa thậm chí còn rất rõ ràng về những gì người kia sẽ làm với mình.
Quả nhiên, người đàn ông nắm lấy tay cô và ấn vào trên cổ hắn, ngay sau đó, một nụ hôn dày đặc đánh úp vào cô.
Môi răng đan xen, hắn dường như đang nuốt chửng cô vào bụng.
Theo bản năng, Tưởng Thỏa muốn đẩy người trước mắt ra, lại phát hiện chính mình không có chút sức lực nào.
Bỗng nhiên bên tai có cảm giác ướt ngóng, cô run rẩy cả người.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của đàn ông thì thầm bên tai cô: "Thỏa Thỏa, em có yêu tôi không?"
Tưởng Thỏa há miệng thở dốc muốn hỏi hắn ta là ai, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô thậm chí không nhìn thấy mặt hắn từ đầu đến cuối.
= = =
Thời điểm Tưởng Thỏa tỉnh lại trên đầu cô còn có điểm hơi đau.
Không biết hôm nay là mùng mấy?
Cô theo bản năng cầm điện thoại di động lên nhìn vào thời gian, một sự thật không thể chối cãi và hết sức vô lý: Cô bị mất trí nhớ.
Đã được hai ngày kể từ khi Tưởng Thỏa phục hồi, nhưng cô vẫn không dám tin rằng điều đó thật sự xảy ra với mình.
Vì một vụ tai nạn xe cộ nhỏ cách đây vài ngày, cô đã hôn mê suốt 72 giờ trên giường. Sau khi tỉnh dậy, cô bị mất trí nhớ trong mười năm. Bây giờ cô chỉ còn nhớ rằng mình vẫn còn đếm ngược 100 ngày nữa thi tuyển sinh đại học.Không phải làm bài kiểm tra đầu vào đại học tất nhiên là điều hạnh phúc nhất trên thế giới, nhưng không thể nhớ được gần mười năm ký ức, Tưởng Thỏa trong lòng gào thét: "Đậu má nó!" Đây là loại máu chó gì? Lại còn đổ vào cô.
"Thỏa của tớ ơi, đừng có phát ngốc nữa, cậu có nhớ những gì tớ nói với cậu không?" Vương Bồi Phàm có một mái tóc ngắn được chăm sóc tỉ mỉ, váy đen, thoạt nhìn giỏi giang thành thục. Cùng lúc đó, cô lại giống một người mẹ bận rộn, rốt cuộc mới tìm được găng tay vừa ý đeo cho Tưởng Thỏa.
Vương Bồi Phàm là bạn nối khố từ nhỏ với Tưởng Thỏa. Hai người lớn lên trong một cái sân, cùng nhau đọc sách, tập nhảy.
Tưởng Thỏa không nghĩ tới rằng Vương Bồi Phàm đã trở thành người đại diện của mình.
Hơn nữa người đại diện này dường như còn khá có quyền lực.
Tưởng Thỏa nhịn không được chọc vào eo Vương Bồi Phàm: "Tớ nhớ rằng cậu ngày hôm qua còn thề son sắt sẽ tham dự cuộc thi sắc đẹp."
Vương Bồi Phàm trợn trắng mắt bất đắc dĩ nói: "Đây là chuyện xảy ra bao nhiêu năm trước, đừng lấy nó ra để chế nhạo tớ nữa được không?"
Đúng vậy, sự thật là mười năm trước, năm đó cùng là học sinh khiêu vũ tuyệt đối không được phép nặng hơn 45kg, cô từ một thiếu nữ xinh đẹp trở thành cô nàng 65kg, thực sự là khóc không ra nước mắt.
Ngược lại, Tưởng Thỏa vẫn duy trì dáng người yểu diệu 45 kg cả mười năm nay.
Trong mười năm qua, Tưởng Thỏa thay đổi không nhiều, nhưng thực sự cũng có chút biến hóa, đó là ngày càng quyến rũ hơn.
Hai ngày này Tưởng Thỏa buồn chán nhìn mình trong gương, cô cảm thấy đôi mắt của mình rất khác so với thời niên thiếu, nhưng cụ thể là gì thì cô lại không thể nói được.
Phía Nam ướt lạnh tuyệt đối không phải chỉ là nó mồm.
Tuy rằng đã đầu xuân, nhiệt độ ngoài trời hiện tại dưới 0°C, Tưởng Thỏa muốn ra khỏi nhà phải mặc chiếc váy quấn ngực dùng để đi thảm đỏ.
Vương Bồi Phàm có chút lo lắng cho Tưởng Thỏa - người rất sợ lạnh sẽ chết vì lạnh mất.
Tưởng Thỏa nhìn bản thân mình trong gương, không quan tâm đến bộ dáng của mình, cô nghe được những lời đó và gật đầu cười haha.
Vương Bồi Phàm nhìn theo tầm mắt của Tưởng Thỏa.
Trong gương, khuôn mặt được trang điểm của Tưởng Thỏa thật tinh xảo, mái tóc dài cuộn sóng được đặt cẩn thận sau đầu, giống như một con búp bê Tây Dương được chạm khắc tỉ mỉ.
Tưởng Thỏa là lão làng trong nghề điện ảnh, ảnh hậu quốc tế. Mặc dù bên ngoài vẫn công kích rằng trên mặt ảnh hậu quốc tế có hơi nước, nhưng khuôn mặt của cô được đã thử nghiệm qua ống kính. Việc Tưởng Thỏa lớn lên xinh đẹp là việc toàn bộ giới giải trí đều phải công nhận, cho dù có bị bên ngoài hắc (bôi đen) bao nhiêu, thứ duy nhất không thể là hắc được là khuôn mặt của cô.
Thợ làm tóc vẫn đang thực hiện công đoạn cuối cùng, cầm bình xịt tạo kiểu để cố định phần tóc mái cho cô.
Tưởng Thỏa ngày thường khi hóa trang cả người luôn ủ rũ, lúc này hai mắt lại phát sáng, tò mò nhìn vào động tác của nghệ sĩ trang điểm. Biểu cảm trên khuôn mặt cô thật sống động, tuyệt đối không giống như ảnh hậu mặt lạnh như lời đồn bên ngoài.
Vương Bồi Phàm có chút không yên tâm.Ngón tay gõ lên bàn, chu đáo hỏi: "Sao vậy? Có phải không quen với bộ dạng này của mình này không?"
Tưởng Thỏa gật đầu rồi lại lắc đầu.
Vương Bồi Phàm định muốn an ủi, nhưng cô thấy Tưởng Thỏa đang trầm mê nhìn mình trong gương.
Tưởng Thỏa dùng ngón tay mảnh khảnh thon dài véo nhẹ lên mặt. Bỗng nhiên cô thở dài cảm thán "Tớ thực sự đẹp đến điên đảo lòng người mà!"
Vương Bồi Phàm: "..."
Tưởng Thỏa sát lại để nhìn kỹ mình trong gương hơn.
Vừa tỉnh dậy, bỗng từ một người qua đường trở thành siêu sao, Tưởng Thỏa trong lòng cũng rất phấn khích, mặc dù sự phấn khích này là chân thật.
Nhìn Tưởng Thỏa đơn thuần trước mặt, Vương Bồi Phàm trong lòng thập phần phức tạp.
Suốt hai ngày, Tưởng Thỏa vẫn chưa hồi phục trí nhớ.
Nhưng mặt khác, Vương Bồi Phàm nhịn không được vui mừng mỉm cười.
Thật tốt, Tưởng Thỏa trước kia đã trở lại.
Chỉ là ông trời cũng đùa hơi qua trớn rồi.
Do tai nạn xe cộ nhỏ cách đây hai ngày, đầu Tưởng Thỏa đập nhẹ vào xe. Khi tỉnh dậy, cô đã quên tất cả những điều xảy ra trong mười năm qua, ký ức dừng lại năm 17 tuổi.
Những ngày này trong bệnh viện, các chuyên gia từ mọi phương diễn đã đều tới hội chẩn, bước đầu kết luận rằng chứng mất trí nhớ Tưởng Thỏa có liên quan đến vụ tai nạn.
Nhưng ngoài điều này, các bác sĩ không thể đưa ra giải pháp cụ thể, mà lại để các cô chờ đợi.
Trí nhớ của Tưởng Thỏa có thể được phục hồi. Thời gian để phục hồi có thể là một ngày, một tháng, một năm, hoặc cũng có thể vĩnh viễn không hồi phục.
Trước mắt, Tưởng Thỏa có dung nhan cực đỉnh 27 tuổi, nhưng tâm trí cô vẫn chỉ là một nha đầu 17 tuổi, điều này làm cho Vương Bối Phàm đau đầu lại bất đắc dĩ chua xót.
Các hoạt động tiếp theo của Tưởng Thỏa đều không thể trốn tránh được, Vương Bồi Phàm chỉ có thể kiên nhẫn dạy dỗ đồng thời cầu nguyện rằng Tưởng Thỏa sẽ không nói hay làm bất cứ điều gì quá phận.
Trước khi đi thảm đỏ, Vương Bồi Phàm cũng giải thích chi tiết: "Khi các phóng viên đặt câu hỏi, cậu chỉ cần trả lời theo đáp án mà tớ cho trước, còn phải nhớ mỉm cười, trước kia cậu cũng làm như thế này. Thời gian hoạt động không dài, chúng ta sẽ không đến buổi lễ sau đó, dù sao cũng chỉ là ngồi yên. "
Tưởng Thỏa nghiêng đầu lắng nghe, chớp mắt to nhìn Vương Bồi Phàm: "Được, cậu nói thế nào thì chính là thế nấy."
Vương Bồi Phàm ngập ngừng hỏi Tưởng Thỏa: "Cậu có sợ không?"
Tưởng Thỏa nhìn gương mặt tươi đẹp bắt của mình trong gương, nhếch môi cười hỏi: "Tại sao tớ phải sợ?"
Đúng vậy, 17 tuổi cô không sợ sợ trời không sợ đất, không như cô ở tuổi 27.
= = = =
Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Ánh đèn sân khấu lóe lên, chung quang là tiếng reo hò của người hâm mộ điện ảnh.
Ban đêm vào đàu xuân, nhiệt độ ngoài trời ở thành phố Nam Châu thấp đến mức khiến mọi người nghi ngờ về cuộc sống, vậy mà các ngôi sao nữ có thể ăn mặc gợi cảm đi lại trong trời giá rét này.
Tưởng Thỏa thật thận trọng dẫm lên giày cao gót, tò mò nhìn mọi thứ, cô cũng cẩn thận dựa theo sự phân phó Vương Bối Phàm mà cười nhẹ.
Đằng sau nụ cười, cô lạnh đến mức muốn muốn chửi thề.
Ông trời! Lạnh quá rồi đấy!
Được làm khách mời áp trục trên sân khấu, vị trí lão làng của Tưởng Thỏa tự nhiên không cần nhiều lời.
Không chỉ giới truyền thông cùng nhân viên công tác, mà ngay cả một số ngôi sao nhỏ tuyến 18 cũng mong chờ sự xuất hiện của Tưởng Thỏa.
Người hâm mộ hét hò đinh tai nhức óc, hết đợt này lại đến đợt khác.
Phó Úy Tư ngồi trong phòng chờ, ánh mắt nhàn nhặt nhìn TV đang phát sóng trực tiếp trên tường.
Một thân hưu nhàn cùng với trường hợp này một chút cũng không hợp nhau. Nhưng khí chất lạnh lùng của hắn thật giống với nhiệt độ của đêm.
Đã có không ít tàn thuốc trong cái gạt tàn trên bàn trà. Mười ngón tay thon dài và ngón giữa của hắn kẹp một điếu thuốc, lúc này đang hơi thất thần suy nghĩ, hắn không biết mình đang nghĩ gì.
Khói thuốc lượn lờ trên không trung, Tôn Châu bên cạnh nhìn Phó Úy Tư mỉm cười nói: "Tứ gia, tôi bỏ cuộc. Sự kiện hôm nay cũng chẳng có gì mới lạ. Cách vách Tân nhân vương Vạn Cẩn không phải đang chụp ảnh bìa tạp chí sao? Chúng ta đi xem."
Phó Úy Tư nghe vậy đem điếu thuốc trên tay ngậm vào miệng hút một ngụm, hắn chỉ nghe người dẫn chương trình phát sóng trực tiếp giới thiệu: "Sau đây, xin mời khách mời áp trục đêm nay Tưởng Thỏa lên sân khấu."
Tôn Châu vừa nghe, thôi xong rồi.
Hắn không xem TV mà ngược lại nhìn vào mắt Phó Úy Tư. Quả nhiên, người nọ ngoài miệng nói không quan tâm nhưng biểu tình trên mặt hắn đã đủ để giải thích tất cả.
Khắp thiên hạ đoán chừng không ai có thể tìm thấy một người thứ hai có thể làm cho Phú Úy Tư nhượng bộ như vậy.
Phó gia có quyền.
Phó Úy Tư không chỉ giàu và quyền lực,mà còn là nhân trung long phượng (rồng phượng trong biển người thường)
Phó Úy Tư hai mươi chín tuổi, được mệnh danh là Tứ gia trong ngành giải trí, hiện có một số lượng lớn các công ty giải trí, lớn và nhỏ, có thể coi là một nửa của ngành công nghiệp giải trí.
Có thể nói rằng hầu như không có một người nghệ sĩ nào không lao vào nịnh bợ Phó Úy Tư.
Nhưng có một người ngoại lệ.
Tôn Châu quay lại nhìn TV.
Phát sóng trực tiếp trên màn ảnh là ba trăm sáu mươi độ không có một góc chết xung quang Tưởng Thỏa.
Mặc dù người đẹp thì vô số, nhưnh Tôn Châu phải thừa nhận rằng vẻ đẹp lạnh lùng quyến rũ của Tưởng Thỏa không thể tìm được người thứ hai như vậy trong giới giải trí hiện nay.
Hôm nay, Tưởng Thỏa mặc một chiếc váy hoa dài che ngực, trùng với chủ đề của sự kiện, lmaf cho những ngày đầu xuân phảng phát hương hoa và tiếng chim.
Trong cơn gió lạnh, mái tóc dài được tạo kiểu kĩ càng đung đưa nhẹ, một vài sợi cọ vào mặt, cô đưa tay lên vén nhẹ. Mỗi giây trên màn hình đều là một bức ảnh hoàn mỹ. Nhưng nhìn kỹ, hai cánh tay của Tưởng Thỏa đều đỏ lên vì lạnh.
Sau khi đi qua tấm thảm đỏ dài này bằng giày cao gót, Tưởng Thỏa được hai người dẫn chương trình mời đến ký tên giữa sân khấu rồi tham gia phỏng vấn đơn giản.
Cuộc phỏng vấn là một hạng mục thiết yếu của thảm đỏ, thường là hỏi một số câu hỏi vô thưởng vô phạt.
Vì được Vương Bồi Phàm dạy dỗ, Tưởng Thỏa đã nhớ hầu hết các câu trả lời trong đầu.
Người dẫn chương trình nam đã bắt đầu chuẩn bị cho việc cầm micro: "Đêm nay là một phong cảnh tuyệt đẹp giống với vẻ đẹp như thiên tiên (tiên trên trời) của cô Tưởng, vân vân...", miệng phun hoa sen có thể so với em trai môi giới nhà đất.
Tưởng Thỏa nghe những lời này mà bật cười, được khen ngợi đương nhiên là hạnh phúc, huống chị cô còn là một kẻ cuồng bản thân.
Cô cười, ánh đèn sân khấu điên cuồng lập lòe.
Nhìn vào màn ảnh quay trực tiếp mà Phó Úy Tư cũng ngẩn ra.
Hắn dường đã thật lâu rồi không nhìn thấy nụ cười vô tâm của cô.
Đang nghĩ ngợi, bỗng phía dưới có người bước tới.
Phó Úy Tư một tay đỡ trán lười nhác dựa trên ghế sofa, người nọ quỳ xuống bên tai hắn, cung kính nói: "Đã tra được, vụ tai nạn xe cộ lần trước của Tưởng tiểu thư không phải là vô tình, đã có người động vào xe bảo mẫu của cô ấy."
======
Đấy là lần đầu em edit, sẽ có nhiều sai sót, mọi người cứ góp ý thẳng thừng, em sẽ cố gắng tiếp thu😙