Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Độc Chiếm Dục

Chương 8

Lời kẻ say nói thường là đáng tin cậy nhất, điểm này Tôn Châu không nghi ngờ. Rốt cuộc hắn thích nhất là tiệc tùng, được chứng kiến một người uống say nói năng rầm rộ.

Hiện tại ăn dưa chính anh em của mình, Tôn Châu lập tức lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị mật báo. Ngay sau đó Tôn Châu nhớ ra, hắn vừa rồi hình nhứ vừa thề một lời thề độc.

Đoạn! Tử! Tuyệt! Tôn!

Vì thế, Tôn Châu lại yên lặng mà nhét điện thoại trở về.

Kích động qua đi, Tôn Châu lại cảm thấy Vương Bồi Phàm nói mức độ đáng tin không cao.

Tưởng Thỏa lại có thể mất trí nhớ? Đây là phim cẩu huyết lúc 8 giờ sao? Lại còn chơi trò mất trí nhớ?

"Thật hay giả?" Tôn Châu hỏi.

Vương Bồi Phàm ngữ khí mang theo men say: “Tôi lừa anh làm gì? Tôi rảnh đến nhức cả trứng sao?”

Tôn Chu cười: "Cô có trứng sao?"

Vương Bồi Phàm trợn mắt nhìn Tôn Châu một cái: "Nói chuyện với anh quả thật không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều."

Tôn Châu thấy bộ dáng nghiêm túc của Vương Bồi Phàm, yên lặng cầm chén rượu nhấp một ngụm.

"Vì sao Tưởng Thỏa lại mất trí nhớ?" Tôn Châu hỏi.

Vương Bồi Phàm nói: “Là do tai nạn xe cộ hôm đó gây ra.”

Tôn Châu nhàn nhạt nói: "Vụ tai nạn này tôi có biết. Tưởng Thỏa gặp tai nạn xe cộ lão Phó cho người đi tra xét trước tiên, xe bảo mẫu của các cô bị người khác động tay vào nên phanh mới không nhạy."

Vương Bồi Phàm lúc này mới hậu tri hậu giác: “Trời ạ! Thật hay giả?”

"Chẳng lẽ các cô không phát hiện xe bảo mẫu có vấn đề sao?" Tôn Châu hỏi.

Vương Bồi Phàm: "Chiếc xe đã được mang đi sửa chữa sau khi gặp tai nạn, đến giờ vẫn chưa sửa xong. Thời gian gần đây bận rộn lo việc của Tưởng Thỏa, chỗ nào có thời gian quản lý nhiều như vậy."

Trước khi cô nghĩ đó chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường, hiện tại xem ra tính chất đã xảy ra thay đổi. Hơn nữa việc Tưởng Thỏa hôm nay bị người khác cố ý làm bỏng, liên kết lại chính là một sự tình có chủ mưu!

Nghĩ như vậy, Vương Bồi Phàm lạnh cả sống lưng.

"Không được, tôi phải đi bảo vệ Tiểu Thỏa!" Vương Bồi Phàm một bộ dáng chính nghĩa cho là đúng nói.

Tôn Châu một phen giữ chặt tay cô: "Còn cần cô bảo vệ? Cô trước hết bảo vệ tốt cho chính mình đi. Lão Phó đã cử người bảo vệ, cô không phát hiện ra gần đây luôn có người đi theo các cô à?

Vương Bồi Phàm: “???”

Cô cái gì cũng không phát hiện.

Tôn Châu bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Tôi nói cô ngớ ngẩn như vậy sao có thể làm người đại diện của Tưởng Thỏa? Tôi thấy Tưởng Thỏa so với cô khôn khéo hơn nhiều."

Vương Bồi Phàm vừa nghe liền không vui, bẹp miệng nói năng lộn xộn: "Các người đều ghét bỏ tôi, nhưng tôi thực sự đã nỗ lực. Chính tôi cũng không có cách nào, từ nhỏ tôi so với người khác luôn kém một đoạn, vô luận là học tập hay khiêu vũ, người khác một giờ làm xong việc, tôi phải nỗ lực ba bốn giờ....."

".....Tôi làm gì cũng không tốt, thế nhưng tôi đã cố gắng gấp bội. Tôi hiện tại là người đại diện của Tiểu Thỏa, tôi liền rất nỗ lực tạo cơ hội cho cô ấy. Hiện tại tôi muốn Tiểu Thỏa có thể vui vẻ một chút, cô ấy quên đi sự tình mấy năm nay cũng tốt. Nhưng tôi cũng rất rối rắm, lòng tôi giấu không được chuyện, cũng không tìm ra người giúp tôi cùng nhau chia sẻ. Tôi như bây giờ làm đến cùng là vì tốt cho cô ấy, nhưng vẫn là không tốt?"

Tôn Châu lẳng lặng mà chống đầu nhìn Vương Bồi Phàm nói chuyện.

Hắn là người thừa kế của một tập đoàn khai thác mỏ, cà lơ phất phơ như vậy nhiều năm, gặp qua vô số phụ nữ, thời điểm lần đầu tiên thấy Vương Bồi Phàm liền cảm thấy đây là một con heo vụng về đáng yêu. Mấy năm nay phụ nữ bên người thay đổi hết người này tới người khác, nhưng mỗi lần thấy Vương Bồi Phàm luôn cảm thấy so với ở bên bạn gái còn vui vẻ hơn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy heo nhỏ không vui.

Vương Bồi Phàm: "Việc Tưởng Thỏa và Phó lão bản, tôi một phần không muốn nói cho cô ấy, rốt cuộc thì thời điểm Tiểu Thỏa ở bên Phó lão bản thật sự không hạnh phúc. Nhưng mặt khác, Phó lão bản đối xử tốt với Tiểu Thỏa cũng là chuyện rõ như ban ngày, rời khỏi Phó lão bản, tôi không kiếm được tài nguyên gì cho Tiểu Thỏa. Tôi quả là một người đại diện thất bại!"

Khoảng thời gian này Vương Bồi Phàm bận tới sứt đầu mẻ trán, hết việc bên phòng làm việc, lại tới bệnh tình của Tưởng Thỏa. Cân nặng đã quá 65kg, cô cảm thấy mình đã phải chịu đựng quá nhiều, cho nên hôm nay cũng coi như là hiếm có thả lỏng.

Vương Bồi Phàm vừa nói lại chuẩn bị đi lấy rượu, không ngờ bị Tôn Châu một phen ngăn lại, “Được rồi, đừng uống nữa.”

Sau đó Tôn Châu đưa Vương Bồi Phàm về phòng, dàn xếp tốt cho cô xong xuôi rồi cầm di động ngẩn người.

Muốn nói với lão Phó một tiếng việc bạn gái nhỏ của hắn mất trí nhớ?

Không được, hắn không thể đoạn tử tuyệt tôn được.

= = =

Bởi tay bị thương, Tưởng Thỏa nếu tiếp tục ghi hình nhất định sẽ gặp khó khăn, rốt cuộc có rất nhiều phân đoạn yêu cầu cộng sự cùng Phương Thông.

Tổ chương trình đã cân nhắc việc tạm dừng ghi hình, nhưng sẽ còn tệ hơn một khi tạm dừng. Vì vậy, hoặc là thay thế Tưởng Thỏa rồi ghi hình lại, hoặc là Tưởng Thỏa kiên trì tự mình làm.

Đối với Tưởng Thỏa 17 tuổi, đó chính là một cỗ sức mạnh không chịu thua. Vì vậy, ngày thứ hai ghi hình cô nói cái gì cũng muốn chính mình lên sân khấu, nếu có thể một tay hoàn thành hạng mục, cô tuyệt đối có sẽ không làm phiền tới người khác.

Tưởng Thỏa như vậy, thật ra làm người khác sinh ra hảo cảm không nhỏ đối với cô.

Tiết mục ghi hình trưa hôm đó hoàn thành lúc bốn giờ, hai tuần nữa sẽ phát sóng.

Sau lần ghi hình này, Tưởng Thỏa cùng Phương Thông trao đổi WeChat cá nhân, hai người xem như kết thân được một tình bạn.

Trên đường về, Tưởng Thỏa ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ xe.

Màn đêm dần buông xuống, có vẻ thời điểm này ngày hôm qua tay cô bị bỏng.

Nghĩ đến chuyện bị bỏng này, Tưởng Thỏa hỏi Vương Bồi Phàm: “Tớ mấy năm nay ở giới giải trí đắc tội với người khác phải không?"

Vương Bồi Phàm nghĩ nghĩ gật gật đầu: "Nghiêm túc mà nói, cậu chắn đường không ít người."

Tưởng Thỏa vừa ra mắt đã vươn tới đỉnh cao, nửa đường đoạt không biết bao nhiều đại ngôn cùng bát cơm của người khác.

Đừng nhìn hiện tại là xã hội pháp trị, nhưng giới giải trí tranh đấu là thập phần huyết tinh. Phía sau lưng mà người khác không nhìn thấy, không biết có bao nhiêu sự tình âm u diễn ra.

Tưởng Thỏa mắt nhìn tay mình, cười nói: "Tớ đây có thể sống sót thật đúng là từng có may mắn."

Vương Bồi Phàm cười gượng.

Di chứng cho việc uống say tối qua là hiện tại đầu vẫn có chỗ đau.

Trên xe phát ca khúc tiếng Quảng Châu, quen thuộc với Tưởng Thỏa.

"Hóa ra bạn trân trọng tôi như vậy.

Tôi chưa từng nhận điều đó ra khi chúng ta yêu nhau say đắm.

Đừng nói rằng ngay cả sự ngọt ngào này cũng không thể khiến tôi ở lại.

Bởi bạn biết rõ lí do chúng ta chia ly.

.....

.....

Mất bạn trong hàng chục năm hay giờ đây đều như nhau.

Bởi vì cuối cùng chúng ta sẽ chia xa.

Đủ tuyệt tình tôi tự đuổi mình ra.*

*Đây là bài Unfortunately, I"m Aquarius (可惜我是水瓶座) của Dương Thiên Hoa. Bài này em không tìm thấy bản Việt nên dịch từ bản Anh (cv khó hiểu quá) hơi lôm côm xíu, mn thông cảm.

Bài hát "Đáng tiếc tôi là Bảo Bình" này hồi nhỏ Tưởng Thỏa đã nghe nhiều nên thuộc, đảo mắt qua mười năm, lại lần nữa nghe giai điệu vẫn như cũ làm người khác đau lòng.

Kỳ quái chính là, nghe bài hát này trong lòng Tưởng Thỏa không hiểu sao lại nghĩ tới Phó Úy Tư.

Người đàn ông này cô không quen nhưng lại hẳn rất quen thuộc.

Chiếc xe từ từ đi vào nội thành, xa hoa trụy lạc, công danh lợi lộc ảnh giác một hồi.

Thời gian mười năm, có thể thấy được thành thị thay đổi từng ngày trở nên hoàn toàn bất đồng với trong ấn tượng của cô. Tưởng Thỏa đột nhiên cảm thấy chính mình giống như lá bèo trôi dạt, cô không biết rốt cuộc mình hiện tại là gì.

Lắc lắc đầu, Tưởng Thỏa tự nhủ với bản thân điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt. Tuy rằng kí ức của cô chỉ dừng lại ở tuổi 17, nhưng cuộc sống sẽ tiến về phía trước.

"Tớ có còn công việc gì tiếp theo không?" Tưởng Thỏa quay đầu hỏi Vương Bồi Phàm.

Vương Bồi Phàm trả lời không cần nghĩ ngợi: "Mấy ngày tiếp theo cậu không có việc gì, nhưng có một cái quảng cáo đại ngôn muốn quay, nhưng cậu hiện tại bị thương ở tay, tớ sẽ phải đi sắp xếp lại. Kế tiếp có buổi thử vai điện ảnh, nếu được thông qua liền trực tiếp tiến vào đoàn phim. Nói tóm lại, không tính là rất bận."

Tưởng Thỏa nhíu mày: "Tớ không phải là ảnh hậu quốc tế sao? Vì sao lại thanh nhàn như vậy khác với nghệ sĩ khác cả năm không được nghỉ ngơi?"

Vương Bồi Phàm hắng giọng: "Bởi vì cậu không nhận bất kì việc nào khác ngoại trừ đóng hai bộ điện ảnh một năm, ngay cả đại ngôn cũng đếm trên đầu ngón tay."

"Ảnh hậu này của tớ cũng lộn xộn quá đi?" Tưởng Thỏa không thể tin được nhìn máy tính bảng nhận từ Vương Bồi Phàm, quả nhiên như lời cô nói, lịch trình kế tiếp cơ bản là không có lịch trình.

Mấy năm nay Tưởng Thỏa ở giới giải trí khiêm tốn cũng không phải điều gì mới lạ, cô một năm đóng hai bộ điện ảnh chất lượng cao, nhận đại ngôn ngoại trừ hàng hiệu quốc tế thì một mực chướng mắt. Nếu gặp phải roadshow tuyên truyền điện ảnh*, cô tâm tình tốt liền chạy theo tới vài chỗ, thời gian còn lại rất ít lộ diện.

*Đề cập đến các buổi chiếu sớm trong rạp chiếu phim, giao tiếp với các nhà quản lý rạp chiếu, truyền thông và khán giả, quảng bá nội dung phim, điểm bán, hỗ trợ cho các nhà quản lý rạp chiếu phim, tiếp xúc với truyền thông và giao lưu với người hâm mộ.

Cho nên tiên nữ Tưởng Thỏa không dính khói lửa phàm tục nhân gian cũng gặp may ở giới giải trí, ai cũng biết phái thực lực của cô ở giới giải trí không phải để kiếm tiền.

Nhưng tình huống hiện tại có điểm bất đồng, loại đồ vật như tài nguyên tốt bạn không đi tìm, nó cũng sẽ không luôn chủ động đưa tới cửa.

Vương Bồi Phàm nhìn Tưởng Thỏa, há miệng thở dốc, vẫn là nói: "Cậu xem, chúng ta hiện giờ có nên hay không cân nhắc việc thay đổi tình hình? Ví dụ như nhiều tống nghệ* hơn một chút, gia tăng việc lộ diện, nhận thêm mấy bộ phim truyền hình, đại ngôn thì chúng ta sàng lọc một số chất lượng tốt, cố gắng không thoái thác. Ba tháng trước chúng ta đã giải trừ hợp đồng mười năm với công ty giải trí, hiện tại tự điều hành phòng làm việc, đương nhiên phải tính toán lâu dài."

*Show giải trí

Tưởng Thỏa gật gật đầu, chớp mắt hướng về phía Vương Bồi Phàm: "Mấy thứ đó tớ không hiểu, dù sao nghe theo cậu là được."

Đột nhiên, Tưởng Thỏa nghĩ đến điều gì đó, mắt sáng lên hỏi Vương Bồi Phàm: "Mấy năm nay tớ hẳn cũng có tích cóp chứ? Ít nhất phải có mấy trăm vạn gì đó đi?"

Rốt cuộc người cũ của cô Phó Úy Tư rất nhiều tiền không nói, chính cô còn là ảnh hậu quốc tế. Tưởng Thỏa ngẫm lại đều cảm thấy hưng phấn, cô lớn đến từng này vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mấy trăm vạn. Không đúng, là trước kia mười bảy tuổi cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mấy trăm van.

Chỉ là không đợi Tưởng Thỏa hưng phấn xong, liền nghe thấy Vương Bồi Phàm một bên lạnh lùng tạt cho cô một chậu nước lạnh: "Không có."

"Hả?"Tưởng Thỏa khó hiểu, "Cái gì không có?"

Vương Bồi Phàm thở dài, nói: “Không có, cậu không có tích cóp gì cả. Tính toán đâu ra đấy, trước mắt tiền trong tài khoản của cậu chỉ đủ cho cậu sinh hoạt sáu tháng."

Tưởng Thỏa buồn bực: "Tiền tớ kiếm được đâu? Cậu đừng có nói với tớ là mấy năm nay tớ làm từ thiện nhé."

"Ha, cậu nói đúng rồi đấy." Vương Bồi Phàm bất đắc dĩ bật cười.

Click mở một cái biểu mẫu tài chính rõ ràng trên máy tính bảng, Vương Bồi Phàm đưa cho Tưởng Thỏa: "Cậu làm công ích từ thiện trong giới nghệ sĩ cũng là có tiếng, tiền tích cóp mấy năm gần đây của cậu đều ở đây, tớ đều đã cho cậu ghi chép lại rõ ràng. Cho nên, bây giờ trong tài khoản của cậu, không! Có! Tiền!"

Tưởng Thỏa nhìn biểu mẫu chi tiết, nội tâm lẫn lộn. Thực sự không biết nên nói mình tốt hay là quá tốt rồi, tại sao lại có thể tồn tại loại tiên nữ như mình.

"Hiện tại tớ ở đâu? Cậu đừng nói là tớ hiện tại cả nhà cubgx không có để về." Tưởng Thỏa dứt khoát bất chấp tất cả.

Vương Bồi Phàm cười gượng: “Lại bị ngươi nói trúng rồi, cậu hiện tại đang nhồi nhét ở phòng của tớ.”

“Không đúng rồi.” Tưởng Thỏa phản ứng lại đây, “Bố tớ đâu? Ông ấy mặc kệ tớ sao? Tuy rằng ông ấy tái hôn làm quan hệ bố con chúng tớ không tốt, nhưng tốt xấu gì tớ cũng là con gái ông ấy, ông ấy sẽ không đuổi tớ ra khỏi nhà chứ?"

Vương Bồi Phàm nghe vậy ngẩn ra, nhìn Tưởng Thỏa trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.

Tưởng Thỏa ngẩng đầu nhìn Vương Bồi Phàm, đáy mắt sáng rực. Đôi mắt của cô đã được các nhà phê bình phim đánh giá là đôi mắt biết nói, cảm xúc trong lòng đều được biểu đạt qua ánh mắt.

Dưới ánh mắt như vậy, Vương Bồi Phàm chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Có những thứ không thể giấu được, Vương Bồi Phàm biết rõ điều đó. Cô hít một hơi thật sâu, nói với Tưởng Thỏa: "Bố của cậu, năm năm trước ông ấy đã qua đời."