Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 103

Editor: Xiao He

Thời Quang ngồi với Đường Mật một lúc, hát cùng Đường Mật mấy bài, sau đó Đường Mật đi đánh bài với những đồng nghiệp khác, trong phòng quá nóng nực, Thời Quang cầm điện thoại ra ngoài hít thở không khí.

Hội sở này ở vị trí khá yên tĩnh, có một khu vườn độc lập.

Cây cối trong vườn vô cùng tươi tốt, dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió thổi qua, tạo ra tiếng sào sạt.

Thời Quang dựa vào cửa sổ tầng ba nhìn xuống, dưới bãi đỗ xe có một tàn thuốc màu hồng, nhìn kỹ lại, đấy là một cô gái đang dựa trên cửa xe hút thuốc, hình bóng ấy vô cùng quen thuộc.

"Chị Văn Văn."

Thời Quang hơi kích động, gọi một tiếng.

Đã một tháng rồi cô chưa gặp Mẫn Lộ, lần găp mặt gần đây nhất chính là ở cửa biệt thự nhà bà nội, Mẫn Lộ vội vàng đi dự tiệc, hai người chỉ nói vài câu đơn giản.

Mẫn Lộ nghe tiếng kêu quay lại nhìn, đây là giọng của nhóc đáng yêu mà.

Tòa nhà của hội sở có ánh sáng không tốt, cô tìm một lúc lâu, mới thấy trên cửa sổ tầng ba có người đang vẫy tay với cô.

Cô cũng vậy lại, "Xuống đây đi."

Lúc Thời Quang bước ra từ hội sở, Mẫn Lộ đã đến thùng tác bên cạnh dập thuốc lá.

"Đi chung với Thời Cảnh Nham sao?"

"Không phải, em đi chung với đồng nghiệp."

Thời Quang đến gần, nhìn chằm chằm cô một lúc, Mẫn Lộ vô thức sờ mặt mình, "Sao vậy?"

"Em cảm thấy chị như trở về lúc mười chín tuổi vậy." Thời Quang cũng dựa trên cửa xe.

Mẫn Lộ cười, "Chị rất thích câu nói này."

Thời Quang quay mặt qua hỏi cô, "Hút thuốc có cảm giác như thế nào vậy ạ?"

Mẫn Lộ vuốt vuốt cái bật lửa, suy nghĩ làm sao để giải thích được, sau đó lại từ bỏ, "Ngữ văn chị không tốt, em đang muốn làm chị khó xử phải không?"

Thời Quang cười cười, hỏi cô, gần đây có bận rộn công việc gì không, có chuyện gì vui không?

Mẫn Lộ biết Thời Quang muốn hỏi gì, cô muốn hỏi về Úy Phong.

Cô và Úy Phong vẫn duy trì trạng thái như vậy, giống như không còn gì để nói.

Một năm nay, mỗi ngày cô đều sẽ nhận được hoa hồng đỏ, nhưng không có tấm thiệp nào, không biết là ai tặng, nhưng ngoại trừ Úy Phong thì còn ai vào đây nữa?

Cô nói với anh, đừng như vậy nữa, lúc anh về nước cũng không trả lời lại.

Sau chương trình phỏng vấn Úy Minh Hải, cô có gọi cho ông một lần, chỉ nói hai từ, "Cảm ơn." Úy Minh Hải vẫn nói một từ "Ừm." như trước kia.

Cô không cho mình cơ hội nào để lưu luyến, cúp điện thoại, sau đó xóa hết các phương tiện liên lạc của ông.

Bảy năm yêu đơn phương, cứ như vậy mà kết thúc hoàn toàn.

Ông là một người nhân từ, nhưng cũng rất tàn nhẫn.

Tối đó Tả Thụy gọi điện cho cô, hỏi: Rốt cuộc Úy Minh Hải có chỗ nào tốt?

Cô hỏi lại: Ông có chỗ nào không tốt?

Thế nhưng, tốt hay không tốt, bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tả Thụy trong điện thoại trầm mặc một lúc, sau đó nói với cô: Văn Văn, ngày hôm ấy Úy Phong cũng thích cậu.

Cô trố mắt thật lâu, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Cô hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, mong chóng được tỉnh lại thật nhanh, cô không muốn chấp nhận tin tức này.

Đã hơn một năm, cô không biết con đường tương lai của cô và Úy Phong sẽ như thế nào, không còn những lời đàm tiếu của mọi người, không có sự ngăn cản của gia đình, thế nhưng tình cảm của cô với Úy Minh Hải là sự thật, đó là bảy năm thanh xuân của cô.

Sao có thể giả vờ như nó không hề tồn tại?

Lúc trước khi đang trang điểm, cô đột nhiên phát hiện khóe mắt có nếp nhăn, dù nhỏ những vẫn bắt đầu xuất hiện rồi.

Cô không còn trẻ nữa, đã 33 tuổi rồi.

Tối đó, cô có chút mất ngủ.

Ngày thứ hai, lúc nhận được hoa hồng, cô nhắn tin cho Úy Phong: [Đừng chờ tôi nữa.]

Tin nhắn ấy được gửi từ một tháng trước, đến giờ Úy Phong vẫn chưa trả lời.

Trong vườn rất yên tĩnh, Thời Quang thấy Mẫn Lộ đang nhìn phía lùm cây bên kia đến thất thần, cô cũng không nói nhiều, cứ im lặng ở bên cạnh cô ấy.

Sau đó bài trời cao biển rộng vang lên, Mẫn Lộ thu hồi suy nghĩ.

Tần Thư gọi điện cho Thời Quang, hỏi cô đi đâu.

Thời Quang: "Em gặp một người bạn."

Mẫn Lộ ra hiệu cô quay về đi, "Chị gọi điện thoại xong cũng sẽ trở về."

Thời Quang: "Cuối tuần này em đi Nam Kinh, khi nào về sẽ rủ chị đi ăn cơm."

Mẫn Lộ giơ tay OK, Thời Quang đi chưa được mấy bước lại quay đầu, nhắc cô hút thuốc ít lại.

"Chị sẽ nghe lời mà." Mẫn Lộ vừa cười vừa nói, chờ Thời Quang đi vào hội sở rồi, điếu thuốc trên ngón tay cô đã bắt đầu tỏa khói.

Mẫn Lộ cảm thấy tối nay cô không thể hút được hết điếu thuốc nào, lúc nãy mới vừa châm lửa, hút một hơi, nhóc đáng yêu liền gọi cô, để phòng ngừa lúc cô ấy đến hít phải khói thuốc, cô đành phải dập tắt.

Lần này mới châm thuốc, chuẩn bị hút, lại bị người khác lấy mất.

"Úy Phong, anh đang làm gì!" Cô thật muốn đạp anh một cái, lại nhẫn nhịn không muốn có tiếp xúc tay chân với anh.

Úy Phong vừa tới hội sở, lúc Thời Quang đi vào, anh vừa lái xe vào bãi đỗ xe.

Trước đây Mẫn Lộ cảm thấy rất khó hiểu, cô không ngờ mình lại có duyên với cháu trai của Úy Minh Hải đến vậy, chỉ cần cô vừa về Bắc Kinh, lúc tới hội sở chơi đều có thể gặp được Úy Phong.

Bây giờ mới biết, trên đời này lấy đâu ra nhiều lần trùng hợp như vậy, đều là đối phương cố tình làm cả thôi.

Hóa ra Úy Phong nghe được từ Tả Thụy những nơi cô thường đi chơi, giả bộ làm dáng vẻ trùng hợp, nhưng hai người chưa bao giờ nói chuyện với nhau.

Úy Phong dập tắt điếu thuốc của cô, liền ném vào thùng rác.

Mẫn Lộ rất ít khi nhìn anh, bởi vì cô không phải là đối thủ với anh, tối nay cô lại nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, "Rốt cuộc anh định dây dưa tới khi nào?" Cô dùng hai từ "dây dưa".

Một lúc sau, Úy Phong lên tiếng, "Chờ tới khi em tìm được một người đàn ông tốt hơn anh."

Tim Mẫn Lộ như căng lên, nhìn anh bằng ánh mắt khác.

Úy Phong đứng đó một lúc lâu, sau đó cất bước đi vào hội sở.

Mười mấy phút trôi qua, Mẫn Lộ vẫn còn đứng ở nơi ấy.

Thời Quang quay về phòng rồi nhưng vẫn không yên lòng, đi tới cửa sổ nhìn thử, Mẫn Lộ không có hút thuốc, đang gọi điện thoại, cô có chút thở dài.

Điện thoại vang lên, Thời Quang nhấn mở màn hình, Thời Cảnh Nham: [Còn nhớ anh là ai không?]

Thời Quang cười, cả một tối chỉ lo quan tâm tới chuyện của người khác, lại bỏ quên anh ở phía sau.

Cô trả lời: [Để em nghĩ xem, là con rể của Úy Minh Hải sao?]

Thời Cảnh Nham không nói chuyện tào lao với cô nữa: [Bây giờ em về chưa?]

Thời Quang: [Anh đang ở hội sở sao?]

Thời Cảnh Nham: [Quay lại đi.]

Thời Quang bỗng nhiên quay lại, Thời Cảnh Nham đang đi tới hướng này.

Đã trôi qua một khoảng thời gian lâu như vậy rồi, cô vẫn luôn vì hai chữ này mà cảm động.

Cô đưa tay, muốn anh ôm mình.

Lúc đến gần, Thời Cảnh Nham cầm tay cô đánh mấy cái, Thời Quang chủ động tiến lên một bước, ôm lấy eo anh.

"Sao anh lại tới đây rồi?"

"Tới đón em."

"...Vừa tới sao?"

"Ừm."

Thời Quang cảm giác được anh đang rất mệt mỏi, liền quay về phòng chào tạm biệt mọi người để về nhà.

Ngồi trên xe, Thời Cảnh Nham mới hỏi cô, sao tối nay lại muốn ăn sashimi vậy?

Thời Quang kinh ngạc nhìn anh, "Sao anh biết?"

Nói xong, cô cũng cảm thấy ngớ ngẩn, nhất định là Thời Yến Lãng vụng trộm tố cáo cô.

Cô liền nói nguyên nhân sự việc tối nay với anh, "Đường Mật khó chịu như vậy, em chỉ có thể giúp được như thế thôi."

Về phần Kiều Dụ, thật ra cô ấy cũng là người bị hại, cũng không biết tình huống tối nay, cho nên tất cả mọi người chỉ có thể âm thầm làm như vậy để giúp Đường Mật phát tiết cảm xúc một chút.

Thời Cảnh Nham không bao giờ có ý kiến gì về chuyện tình cảm của người khác, chỉ nói một câu: "Đều là những người sĩ diện, lại chưa bao giờ thành thật với nhau, bây giờ ở chung một chỗ, một chuyện nhỏ như vậy cũng khó có thể giải quyết."

Thời Quang: "Cũng không biết tại sao bọn họ lại như vậy, ai cũng không nói."

Thời Cảnh Nham: "Thuận theo tự nhiên đi, em cũng đừng xen vào, nếu có thể đến với nhau, sớm muộn sẽ tới thôi, còn nếu không có duyên phận, thì có ở bên cạnh nhau cũng sẽ chia xa."

Thời Quang gật đầu, dựa vào vai anh, nói đến chuyện của bọn họ, hỏi khi nào sẽ chuyển qua biệt thự, lại nói, "Em đã nói với ba rồi, sau này chúng ta sẽ qua đó ăn trực."

Thời Cảnh Nham rủ mi xuống nhìn cô, "Úy tổng nói thế nào?"

Thời Quang suy nghĩ mấy giây, ngày bình thường chắc chắn sẽ do đầu bếp chuẩn bị bữa ăn, đến lúc cuối tuần, bọn họ sẽ thư giãn một tí, nấu một bữa cơm, dù sao cũng không quá phiền hà.

Cô nghĩ như vậy, "Đến ba Thời còn phải làm, vậy anh cũng như vậy."

Thời Cảnh Nham: "Em thì sao?"

Thời Quang:" Em...phụ trách việc ăn nha, công việc này khó biết bao nhiêu."

Thời Cảnh Nham: "..." Anh cười nhẹ, "Việc khó như vậy vẫn nên để anh làm đi, không thể để em chịu đựng khổ sở như vậy."

Thời Quang câm nín, liền bật cười.

Hai người cứ ồn ào như vậy cả một đoạn đường, cho tới khi đến cửa tiểu khu, Thời Cảnh Nham nói tài xế dừng ở cửa chính.

"Sao vậy?"

"Mua thuốc lá."

Thời Cảnh Nham nắm tay Thời Quang xuống xe, ra hiệu tài xế có thể trở về rồi.

Thời Quang biết Thời Cảnh Nham không quá nghiện thuốc, "Khuya như vậy rồi anh còn muốn hút sao?"

Thời Cảnh Nham: "Thuận thiện mua chút đồ dùng cần thiết."

Thời Quang nhớ lại, vậy là mua cái kia rồi, cô còn nhớ, "Không phải trong nhà còn sao?"

Thời Cảnh Nham: "Chỉ có hai cái."

"..." Đi công tác hơn một tháng, anh còn nhớ rõ như vậy?

Thời Quang không đi vào cửa hàng tiện lợi, cô đứng chờ ở cửa.

Hai giờ sáng, lúc này là thời gian mát mẻ nhất.

Thành phố rất yên tĩnh, bóng đêm che phủ khắp không gian.

Đối diện là chung cư cao ngất, chỉ có le lói vài ánh đèn.

"Đào Đào." Thời Cảnh Nham bước ra từ cửa hàng tiện lợi, đưa bàn tay cho cô, Thời Quang nắm lấy, mười ngón tay hai người đan chặt đi về hướng nhà mình.

Thời Cảnh Nham đột nhiên nói một câu: "Có biết anh bao nhiêu tuổi không?"

Thời Quang trừng mắt nhìn, không trả lời mà hỏi lại: "Sao vậy?"

"Sợ em quên."

Sao lại như vậy?

Anh lớn hơn cô chín tuổi, bây giờ cô đã hai mươi tuổi, cô đáp: "Anh sắp ba mươi rồi."

"Em cũng đã hai mươi tuổi." Anh nhắc nhở.

Thời Quang hậu tri hậu giác, lời nói này của anh có thâm ý khác.

Trước kia cô có nói, đợi cô đến tuổi kết hôn sẽ cùng anh đi lĩnh chứng.

Cũng không thể trách cô, hộ khẩu của cô đang ở nhà bà nội, cô không thể lấy được sổ hộ khẩu ra.

Thời Cảnh Nham nhìn cô, "Anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện này với bà nội, để bà chủ động đưa hộ khẩu cho anh."

Thời Quang ngẩng đầu quan sát bầu trời đêm, "Đã hơn nửa đêm rồi, thích hợp để nằm mơ đấy."

Thời Cảnh Nham không giải thích nhiều, chờ thành công rồi sẽ nói với cô.

Thời Quang hiếu kỳ, "Anh chuẩn bị nói với bà nội thế nào? Nói dối sao?" Cô cảm thấy không ổn, "Lĩnh chứng là một chuyện quan trọng như vậy, vẫn nên nói với ông bà một tiếng." Nếu không lại không tôn trọng bọn họ.

Thời Cảnh Nham: "Không nói dối." Nếu chỉ muốn lấy sổ hộ khẩu, anh đã sớm lấy rồi, không cần phải chờ đến bây giờ.

Về đến nhà, ngay cả đèn phòng khách cũng chưa kịp mở, chỉ có đèn cảm ứng ở cửa lóe lên, Thời Cảnh Nham liền ôm lấy Thời Quang, dựa vào tay vịn trên cầu thang.

Đã một tháng không gặp, cả hai người đều nhớ đối phương.

Thời Quang lo lắng: "Anh không mệt sao?"

Thời Cảnh Nham: "Không mệt." Khi đói bụng, ai còn suy nghĩ tới việc mệt mỏi chứ.

Môi lưỡi quấn nhau, điểm mẫn cảm của cô ngay dưới đầu ngón tay của anh, Thời Quang không khỏi run rẩy.

Dưới lầu, hai người bọn họ nước sữa hòa vào nhau một lần.

Từ đầu đến cuối, Thời Cảnh Nham vẫn đứng, tư thế như vậy, cô chỉ có thể dùng hai chân bám víu vào eo anh.

Lúc kết thúc, chân Thời Quang mỏi nhừ, cảm giác như nhũn ra vậy.

Lên tới phòng ngủ trên lầu, Thời Quang từ từ đi tắm rửa, Thời Cảnh Nham cầm quần áo vào cho cô, sau đó không biết tại sao hai người lại hôn nhau, cũng không hề dừng lại.

Chỉ bọc lấy áo choàng tắm, còn thuận tiện hơn cả dưới lầu.

Từ phòng tắm đến trên giường, Thời Quang lên mây hai lần, cả người run run nằm trên ngực anh.

Thời Cảnh Nham hôn cô, chờ cô bình tĩnh trở lại.

Hôm sau, Thời Quang ngủ một giấc đến mười giờ rưỡi, lúc mở mắt ra, Thời Cảnh Nham đã sớm rời giường, trong phòng ngủ không có ai, trên tủ đầu giường có tờ giấy anh để lại: [Dậy rồi thì ăn trái cây ở trong tủ trước đi, anh qua nhà ông bà một chuyến, sẽ về trước buổi trưa.]