Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 27

Tp. HCM, 11/09/19

Editor: Xiao He

Bên ngoài quá lạnh, Thời Cảnh Nham cũng không muốn đứng ngoài trời thêm phút nào nữa, đưa Thời Quang lên trên xe.

Thời Quang mở cửa xe xuống, "Anh mau trở về đi." Cô lại vẫy vẫy tay với Mẫn Lộ, "Chị Văn Văn, bữa sau gặp, mơ đẹp nhé."

Thời Cảnh Nham duỗi tay muốn cài dây an toàn cho cô, kết quả chưa kịp vươn tới, Úy Minh Hải còn nhanh hơn so với anh, đã cài xong rồi.

Mẫn Lộ nhìn không nổi nữa, tiến lên vài bước kéo Thời Cảnh Nham lại, "Đi thôi nào."

Úy Minh Hải cũng không vội khởi động xe, chờ đợi một lúc, sợ tất cả chỉ là mơ, ông duỗi tay xoa đầu Thời Quang, vô cùng chân thật, ông mới cảm thấy yên tâm.

Lúc trước từng nằm mơ, trong giấc mơ ấy Thời Quang gọi ông là ba.

Ông sợ lần này lại là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, vẫn chỉ mình ông trong căn biệt thự xa hoa nhưng lạnh lẽo ấy.

"Vừa nãy con nghĩ gì thế?" Úy Minh Hải cố gắng làm dịu bầu không khí, chủ động tìm đề tài nói chuyện với Thời Quang.

Phản ứng của Thời Quang đến bây giờ vẫn vô cùng chậm chạp, vài giây sau mới mở miệng: "Con không biết nữa, cái gì cũng không dám nghĩ." Đại não trống rỗng, thân thể lại chết lặng.

Úy Minh Hải thanh âm ôn hòa: "Con ngủ một lát đi, về đến nhà ba gọi con dậy."

Lúc này ngoài trời tuyết vô cùng lớn, Thời Quang cũng không muốn nói chuyện với Úy Minh Hải, cô tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Ngày đầu tiên của năm mới, tuy là đón nhận một tin vui thế nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy mất mát.

Cả đoạn đường này, đáng lí chỉ cần hai mươi phút là có thể về, thế nhưng Úy Minh Hải lại đi rất chậm.

Trong lòng ông hiện tại đang bị nỗi sợ chiếm giữ, sợ rằng Đào Đào không phải con gái ông.

Đi chậm mấy thì cũng về đến nơi cần về.

Tại biệt thự, đoàn người của thư kí Trần đã sớm đứng đó chờ.

Úy Minh Hải bước đến cạnh họ bắt tay từng người, "Ngại quá, hơn nửa đêm rồi còn làm phiền mọi người."

Thư kí Trần đã nói đại khái tình huống cho bọn họ biết, thế nên bọn họ cũng hiểu được tâm trạng lúc này của ông, ai cũng vậy, trong tình huống này sẽ vô cùng sốt ruột, hận không thể biết kết quả ngay lập tức.

Úy Minh Hải liền giới thiệu chính thức Thời Quang với thư kí Trần, "Con gọi chú Trần đi."

Thời Quang: "Chào chú Trần."

Thư kí Trần nhìn cả người Thời Quang một lúc, trước đây chỉ nghe nói là giống nhau thôi, không ngờ sẽ giống nhau tới mức này.

Ông cũng kích động giống như Úy Minh Hải, nói liên tục ba tiếng: "Cháu gái ngoan, cháu gái ngoan, cháu gái ngoan."

Trong lòng Úy Minh Hải đau khổ, ông hiểu, thế nhưng mấy năm nay cũng đành bất lực.

Giờ thì tốt rồi, tốt thật rồi.

Tiếp theo liền tiến hành lấy mẫu, thư kí Trần phần thành hai đội để kiểm tra nhiều mẫu.

Sau khi đoàn người của thư kí Trần rời đi, biệt thự trong nháy mắt lặng im.

Thời Quang cảm giác được có một tia áp lực, đây là loại áp lực mà cô tự tạo ra cho bản thân.

Úy Minh Hải muốn nói chuyện với Thời Quang một lát, thế nhưng lại sợ cô phản cảm bài xích ông, đành nói: " Ba dắt con đi xem phòng của mình, cái gì cũng có, con tắm rửa một chút rồi ngủ đi."

Kết quả giám định giữa trưa ngày mai mới có, giờ chờ đợi thì quá mệt mỏi.

Thời Quang cũng không biết chính xác mình có phải con gái của ông không, nếu đường đột ở trong phòng con gái ông như vậy thì không ổn, cô lắc đầu, "Con ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lát được rồi."

Úy Minh Hải chuyện gì cũng nghe cô, cô nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần cô vui là được.

Ông đứng dậy: "Con rửa mặt đi, trong ngăn tủ phía dưới bồn rửa tay có đồ dụng vệ sinh mới đó, để ba lấy khăn lông cho con."

Đi được vài bước, ông lại quay trở lại.

Ông lấy từ trong tủ có bao nhiêu đồ dùng vệ sinh cá nhân đều lấy ra, bàn chải đánh răng cũng mở ra sẵn, lấy nước bỏ vào li, sau đó lại lấy sẵn kem đánh răng cho cô.

Ở đây không có sữa rửa mặt của nữ sinh, Úy Minh Hải lại chạy vô phòng của Úy Lai ở trên lầu, ở trong đó có không ít mỹ phẩm chưa mở bao bì, ông không biết mỹ phẩm dưỡng da dùng như thế này, nên mỗi thứ đầu cầm một chai đem xuống.

"Con tạm dùng trước, ngày mai ba liền mua cho thứ mới nhất, tốt nhất."

Ông để những mỹ phẩm dưỡng da đó trên bàn, lại lên lầu lấy khăn lông cho Thời Quang.

Thời Quang mơ hồ nhìn những mỹ phẩm dưỡng da đó, sữa rửa mặt cũng không muốn đụng vào.

Cô biết đây chắc chắn là đồ của Úy Lai, trong lòng vô tình bài xích.

Cô tìm một cục xà phòng, tạm tẩy trang trên mặt, khăn lông cũng không muốn dùng, để mặt khô tự nhiên, trên trán có mấy giọt nước theo mặt chảy xuống.

Nhìn bản thân trong gương, Thời Quang cảm giác vừa quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.

Cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, nhìn trong ánh mắt, tìm kiếm hình dáng Úy Minh Hải trong ấy, lại nhận ra không giống ông chút nào, nhìn thêm lần nữa, lại cảm thấy thật ra cũng khá giống.

Cô cười cười tự giễu chính mình, chắc cô điên thật rồi.

Bên ngoài phòng khách, Úy Minh Hải tìm không thấy cô: "Đào Đào?"

"Tới liền." Thời Quang hoàn hồn, chạy nhanh ra ngoài.

Hiện tại cô không biết phải xưng hô với Úy Minh Hải như thế nào cho thích hợp, nên không dám xưng ho.

"Có đói bụng không? Ba làm điểm tâm cho con."

"Không đói bụng, mới đi ăn anh trai xong cũng khá no rồi, đi ăn trong nhà hàng của ngài."

"Hương vị thế nào?" Úy Minh Hải nói không nên lời, sắc mặt nhu hòa.

Thời Quang "Ăn ngon ạ."

Úy Minh Hải: "Mẹ con rất thích đồ ăn ở nhà hàng đó." Ông đem thảm lông trải ra cho cô, "Lại đây ngủ, đã bốn giờ rồi."

Lăn lộn một đêm, Thời Quang cũng kiệt sức, trước kia thức khuya đọc sách cũng không thấy mệt như vậy.

Chờ cô nằm xuống, Úy Minh Hải liền tắt đèn phòng khách, chỉ để lại đèn tưởng.

Thời Quang nằm xuống cũng không ngủ được, trong đầu miên man suy nghĩ.

"Đào Đào?" Úy Minh Hải nhỏ giọng kêu cô.

Thời Quang không trả lời, giả bộ ngủ rồi.

Úy Minh Hải không đi lên lầu, an vị bên cạnh chân của Thời Quang trên ghế sô pha, ánh mắt trước sau không rời cô.

Con gái vẫn còn sống, ông giơ tay là có thể với tới.

Cuộc đời đối xử với ông cũng không tệ, trải qua bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc cũng trao cho ông lễ vật vô giá này.

Rạng sáng 5 giờ, Úy Minh Hải vẫn như cũ duy trì tư thế kia, tầm mắt vẫn luôn dừng trên mặt của Thời Quang, như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Cả một đêm, ai cũng không ngủ nổi.

Mẫn Lộ ở trên giường cứ lăn qua lăn lại, giống y hệt cá chiên, không có chút nào giống như buồn ngủ, cô xoa xoa huyệt thái dương, tưởng rằng làm như vậy có thể dễ ngủ hơn, kết quả thiếu chút nữa đau chết, vẫn ngủ không được.

Ngày đầu năm mới, đối với cô mà nói, vui buồn lẫn lộn.

Vui vì tiểu khả ái rốt cuộc cũng có người yêu thương.

Buồn vì Úy Minh Hải đại khái sẽ không bao giờ suy nghĩ đến việc kết hôn.

Mọi hy vọng của cô đều theo đó mà tan biến.

Niềm vui hiện tại duy nhất của cô chính là, nếu cô không chiếm được Úy Minh Hải, vậy cũng không người phụ nữ nào có được ông.

Tự an ủi chính mình một lúc lâu, cô nhắm hai mắt lại.

...

Thời Quang không biết mình đã ngủ bao lâu, tỉnh lại mặt trời đã quá đầu rồi.

Cô vẫn luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, lúc mới vừa mở mắt ra tưởng đó là giấc mộng của bản thân, chờ cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra ở trong nhà của Úy Minh Hải, mới nhẹ nhõm thở ra.

Phòng khách im ắng, cũng không thấy Úy Minh Hải.

Thời Quang bò dậy, lấy điện thoại để trên bàn trà, đã mười giờ rưỡi.

Cô ngủ lâu như vậy?

Thời Quang vào toilet rửa mặt, cột hết tóc lên, cô tới gần gương, quầng thâm mắt vô cùng rõ.

Cô nhìn chính mình trong gương, hôm nay mới thật sự là sinh nhật của cô, cô sắp mười chín tuổi.

Thời Quang trở lại phòng khách, Úy Minh Hải từ trên lầu bước xuống, ông ở tỏng phòng khách ngồi hơn bốn tiếng, tinh thần hưng phấn một chút cũng không buồn ngủ.

Chờ đợi kết quả quá lâu, mà Thời Quang lai ngủ, ông liền nhìn chằm chằm đồng hồ.

Nhìn kim đồng hồ chuyển động từng vòng, trong lòng ông nhẩm đến được hơn hai trăm vòng.

"Sao con không ngủ thêm lát nữa?"

Thời Quang: "Không mệt lắm." Cô phát hiện khi Úy Minh Hải mặc đồ ở nhà nhìn càng hiền lành, không còn chút khí tức hắc ám nào.

Úy Minh Hải hỏi cô: "Muốn ăn cái gì? Ba nấu cho con ăn."

Thời Quang: "Con không đói bụng."

Úy Minh Hải: "Không đói bụng cũng phải ăn."

Hiện tại ông so với mấy tiếng trước bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng đã khống chế được cảm xúc của mình, ông hỏi: "Sinh nhật con là ngày nào?"

Thời Quang: "Ngày mười sáu, bà Đào nhặt được con vào hôm đó, sinh nhật thực tế thì không biết."

Úy Minh Hải: "Về sau mỗi năm làm hai lần sinh nhật, ngày một làm một lần, ba đưa con về nhà, ngày mười sáu thêm một lần, con có thể qua nhà Thời gia."

Nói như thể cô chính là con gái của ông.

Úy Minh Hải đi đến phòng bếp, ý bảo Thời Quang: "Đi ăn với ba đi."

Thời Quang do dự một lát, vẫn đi theo ông qua đó.

Đã rất nhiều năm Úy Minh Hải không đụng vô bếp, tết Nguyên Đán mỗi năm ăn sinh nhật của con gái, trừ bỏ ăn bánh kem sinh nhật, thì ông chỉ ăn lẩu đơn giản, nguyên liệu nấu ăn cũng là đầu bếp chuẩn bị từ trước, ông hâm lại là có thể ăn rồi.

"Ba làm mì trường thọ cho con ăn."

Ông mặc tạp dề vào, bắt đầu tìm bột mì.

Thời Quang: "Cán bột rất phức tạp, chú sẽ làm sao?"

Úy Minh Hải: "Khi còn nhỏ món nào ba cũng làm, còn làm nông, hiện tại cuộc sống tốt rồi nên không nấu cơm nữa, bất quá cũng không làm khó được ba."

Ông lấy túi ra, chuẩn bị làm bột.

Úy Minh Hải bận việc, cũng xây dựng tâm lí với Thời Quang, "Sau khi nhận ba, con có gánh nặng tâm lí, ngày thường con chăm sóc ba mẹ bên kia thế nào cứ như cũ mà làm, kì nghỉ thì chạy qua hai bên, khi nào ba có thời gian thì qua thăm con."

Sau đó hỏi tình cảnh ba mẹ nuôi của cô, "Trong nhà chỉ có một mình con?"

Thời Quang lắc đầu: "Tám năm trước có thêm một cặp song sinh trai gái."

Úy Minh Hải: "Con ruột sao?"

"Dạ."

"Vậy ba mẹ nuôi đối xử với con tốt không?"

Nếu cô thật sự là con gái của ông?

Thời Quang không muốn ông thêm tự trách và khó chịu bản thân, liền nói dối: "Vẫn giống như trước kia."

Úy Minh Hải cảm thấy ổn rồi: "Vậy được." Ông nói: "Nhìn Thời Cảnh Nham với Thời Yến Lãng đối xử với con khá tốt, liền biết con ở Thời gia cũng thoải mái."

Lúc sau ông nói suy nghĩ của mình với cô, "Chờ kì nghỉ qua đi, ba đi Nam Kinh cảm tạ ba mẹ nuôi của con, nếu bọn họ tạm thời không chịu đưa hổ khẩu của con qua danh nghĩa của ba, vậy cũng được."

Ông đặc biệt lý giải: "Nếu là ba, nuôi một đứa con nhiều năm như vậy, cũng không nỡ."

Thời Quang hơi cuộn ngón tay lại, "À, hộ khẩu của con đang ở nhà ông bà nội, còn có, con cũng đã dọn về nhà ông bà, sau này quyết định phát triển ở Bắc Kinh, anh con nói mọi thứ đều chuyển về đây hết."

Lý do từ chối này thật khiến người khác không thể tin được, cô vội vàng giải thích: "Ngày Tết mọi người trong nhà đều tụ họp ở nhà ông bà, con cũng không cần phải trở về Nam Kinh, ba con mấy nay cũng bận, ngày thường không có thời gian đi thăm hỏi ông bà nội, nếu con ở nhà ông bà thì ba có thể về thăm ông bà nhiều hơn."

Úy Minh Hải lơ đãng, khuấy nước, thêm bột mì vào.

Thời Quang nói nhiều như vậy, điều mà ông chú ý nhất chính là, cô gọi Thời Nhất Thịnh là ba thật tự nhiên cũng thật thân thiết.

Sống hơn nửa đời người, thế nhưng ông còn cảm thấy ghen tị với người khác.

Úy Minh Hải nhìn cô: "Về sau gọi ta vài tiếng ba đi, đem mười chín năm qua bù đắp cho ba."

Thời Quang: " "

Vừa rồi biểu tình của ông không đúng lắm, cô tưởng ông cảm thấy cuộc sống trước kia của cô không sung sướng, hóa ra là vấn đề xưng hô.

Đang trò chuyện, nhạc chuông quen thuộc vang lên.

Úy Minh Hải không khỏi ngừng hô hấp, khẳng định là thư kí Trần gọi tới, xem ra đã có kết quả rồi.

Trên tay ông đều là bột mì, ông bảo Thời Quang: "Giúp ba nghe máy một chút."

Thời Quang từ trong túi ông lấy điện thoại ra, tên hiển thị là lão Trần, "Là chú Trần."

Úy Minh Hải: "Mở loa ngoài đi."

Thời Quang cũng vô cùng khẩn trương, nhấn hai lần mới có thể mở loa ngoài để nghe.

Âm thanh thư kí Trần kích động truyền đế: "Lão Úy à, có kết quả rồi, Thời Quang là con gái của ông, con gái ông đó, là con gái ruột đó."

Ông lặp đi lặp lại ba lần.

Lúc này, giữa bọn họ đã không còn mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, chỉ còn lại tình bạn hữu bao năm, thế nên ông vô cùng vui mừng.

Giờ khắc này, phảng phất bao nỗi niềm.

Úy Minh Hải nhìn Thời Quang, cái gì cũng không nói, cứ như vậy mà nhìn cô.

Thời Quang cũng bị tin vui này làm cho hoàn hồn, cô cũng nhìn Úy Minh Hải, trước mắt là một mảnh mơ hồ.

Cô có nhà.

Rốt cuộc cô cũng biết mình là ai.

Úy Minh Hải vẫn nhìn cô, chờ đợi cô gọi ông một tiếng ba.

Cảm giác vừa rồi của Thời Quang như một bước nhảy vọt, hiện tại cũng tỉnh táo được.

Trong lòng sóng gió mãnh liệt, cô nỗ lực ổn định lại bản thân.

Nhưng không cách nào ổn định được.

Cô tắt máy, để điện thoại trên bàn, cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng.

Úy Minh Hải chờ vài phút, vẫn chưa nghe được âm thanh ông mong mỏi đã lâu kia "ba"

Cũng phải cho cô thời gian để thích ứng, ông tự an ủi mình, sau đó tiếp tục nấu mì.

Lúc này đây, bột mì đảo liên tục, thực nhanh, cục bột cũng nhanh chóng vo thành một khối, còn không ít bột mì ở dưới đấy tô.

Úy Minh Hải hai tay đều dính bột mì, ông chuẩn bị đi rửa tay để bỏ thêm nước vào.

Thời Quang cầm lấy chén thủy tinh: "Ba, con lấy thêm nước."

Nói xong, cô xoay người nhanh chóng đi lấy nước, một bàn tay dùng sức ấn nơi trái tim, hoảng hốt không ngừng.

Đôi tay Úy Minh Hải khẽ run, câu nói kia của Thời Quang đã đánh thẳng vào trái tim ông.

Ông hít thật sau, sau đó dùng bàn tay chà chà nơi khóe mắt.

Đối với ông, âm thanh êm tai nhất trên đời này chính là tiếng gọi "Ba" của Đào Đào.

Tiếng gọi ấy tới muộn những mười chín năm.

Rốt cuộc, ông cũng chờ được rồi.