Tp.HCM, 13/07/19 Editor: Xiao He Một cái giao lộ, mấy chục giây trôi qua.
Qua tới lề bên kia, Thời Cảnh Nham tự nhiên buông Thời Quang ra.
Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, vừa rồi tim cô đập rất nhanh. May mà buổi tối, ánh sáng không rõ, không ai thấy được vành tai đỏ ửng của cô.
Thời Cảnh Nham vẫn luôn bận rộn, tới bên này đường liền bắt đầu nghe điện thoại, trong hai mươi phút đã ba cuộc gọi rồi.
Thời Quang ở bên cạnh yên lặng nghe, đều là điện thoại công việc, cô cũng không hiểu.
Trong lòng có chút loạn, cô lấy tai nghe cắm vô máy nghe nhạc.
Trong máy cô chỉ có một bài hát duy nhất, ba năm nay vẫn luôn nghe đi nghe lại.
Có thể do tai nghe chất lượng không tốt, dù đang phát nhạc nhưng cô vẫn có thể nghe được âm thanh Thời Cảnh Nham nói chuyện điện thoại. Anh nói bằng tiếng Anh, chắc là người phụ trách bên nước ngoài đang bàn về các hạng mục với anh.
Khi còn nhỏ cô rất thích nghe Thời Cảnh Nham đọc tiếng anh, thanh âm ấy đặc biệt có mị lực, làm cho người nghe có một cảm giác an toàn.
Thời Quang không khỏi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, anh chính là người bên cạnh cô suốt bao nhiêu năm tháng.
Cô tăng âm lượng lên, lúc sau âm thanh Thời Cảnh Nham gọi điện thoại bị cả bài hát lấn át.
Thời Cảnh Nham nghe điện thoại hơn mười phút, sau khi kết thúc anh chuyển điện thoại về chế độ yên lặng.
Nào biết màn hình lại sáng, là Mẫn Lộ. Mẫn Lộ hỏi anh "Có đang bận không?"
"Không vội."
Mẫn Lộ nghe được âm thanh bên kia điện thoại có chút ồn ào, thỉnh thoảng có tiếng còi xe hơi.
"Đang trên đường sao?"
"Ừ, Đào Đào ăn nhiều, đang đi bộ về với em ấy."
Thời Cảnh Nham một tay cầm túi, bước chân thong thả, phối hợp với bước chân của Thời Quang.
"Nếu anh của tớ kiên nhẫn bằng một phần mười cậu tớ cũng chấp nhận." Anh ấy mỗi lần nhắn tin đều là 3 chữ "vẫn còn sống".
Mẫn Lộ lập tức đổi đề tài:
"Không nói nữa, sáng mai cậu phải đi sân bay đón tớ."
Cuối cùng cũng không quên quan tâm nói:
"Nghe nói người đàn ông của tớ với cậu chuẩn bị hợp tác một hạng mục, thật hay giả?"
Thời Cảnh Nham "Thật."
Mẫn Lộ như đang nghĩ gì, khóe miệng cong lên, "Ngày mai gặp." Lúc này mới vừa lòng ngắt điện thoại.
Cất điện thoại, Thời Cảnh Nham ngẩng mặt lên, cô đang nghe nhạc, không chút tiếng động đi phía trước, ánh mắt vô thần nhìn thẳng.
Anh duỗi tay lấy một bên tai nghe ra:
"Tuổi trẻ tụi em mấy năm nay nghe nhạc bằng gì lạ vậy?"
Thời Quang bị dọa nhảy dựng, ngoái đầu nhìn lại:
"Anh già rồi, thật sự."
Thân thể Thời Cảnh Nham nghiêng về hướng cô, tạm chấp nhận chiều dài của tai nghe, mới vùa đem nút bịt tai tới bên tai, anh lại để ra xa:
"Em nghe nhạc lớn như vậy thời gian dài lỗ tai đều có thể điếc mất."
Thời Quang nhanh chóng giải thích:
"Vừa rồi do đi đường."
Cô chỉnh âm thanh nhỏ lại, nhìn Thời Cảnh Nham ý có thể nghe rồi. Thời Cảnh Nham đem nút bịt tai mang vào, nhận ra là một bài hát xưa cũ, trời cao biển rộng.
Đây là bài hát phát hành khi anh cũng mới vài tuổi, anh thường nghe bản tiếng Quảng Đông, đây là lần đầu tiên nghe bản tiếng phổ thông. Thời Quang nghe phiên bản của một ca sĩ nữ hát lại.
"Sao lại thích bài hát này!" Anh hỏi.
Con gái tuổi này không phải nên yêu thích những bài hát tình yêu sao.
Thời Quang "Lần đầu nghe liền thấy thích."
Cô cũng không giải thích thêm. Quãng thời gian trưởng thành của cô đã hình thành tính cách này, không dễ dàng để yêu đương.
Giống như anh vậy.
Thời Cảnh Nham nghe xong bài này, lại nghe thấy giai điệu quen thuộc vang lên, anh đem tai nghe trả lại cho cô:
"Nghe lặp lại à?"
"Đúng rồi." Thời Cảnh Quang cũng không nghe nữa, cất máy vào.
Vừa rồi đầu óc có chút mơ hồ, lúc Thời Cảnh Nham vô tình che chở cô khi qua đường, cô có những suy nghĩ không nên. Nghe xong bài hát này, tâm tình cũng bình yên lại.
Thời Cảnh Nham nhắc nhở lần nữa:
"Về sau đừng dùng tai nghe nữa, nếu nghe cũng để âm lượng nhỏ thôi."
Thời Quang gật đầu, "Được ạ."
Phía trước là một nhà hàng, lúc đi ngang qua, Thời Cảnh Nham và Thời Quang vô tình gặp người quen.
Úy Minh Hải mới dự xong tiệc sinh nhật của cháu gái, mọi người trong nhà mới từ nhà hàng bước ra.
Ông không ngước nhìn Thời Cảnh Nham, mà lại nhìn về Thời Quang bên cạnh anh.
Úy Minh Hải và Thời Cảnh Nham cách nhau ít nhất là hai mươi tuổi, nếu là thời điểm trước kia, Thời Cảnh Nham không thấy ông, ông sẽ không chủ động tiến lên chào hỏi, hôm nay bước chân lại giống như không nghe lời.
Cả tối nay trong tâm trí ông đều là hình dáng của Thời Quang, rất nhiều lần ông thế nhưng lại ảo tưởng, Thời Quang chính là con gái của mình, lứa tuổi với con mình lại bằng nhau.
Nhưng loại ảo tưởng này ngay lập tức bị thực tế vùi dập, con của ông đã không còn nữa.
Thời Quang là con cái của Thời gia, chẳng qua cùng bạn gái ông lớn lên giống nhau mà thôi, mà Thời Quang cùng Thời Cảnh Nham cũng có nét giống nhau.
Mặc dù như vậy ông vẫn nhịn không được mà suy nghĩ, Thời Quang xuất hiện chính là món quà mà ông trời ban cho ông, để cứu rỗi ông.
Thời Quang nhìn thấy Úy Minh Hải, ông ở cách đó không xa, cô chỉ Thời Cảnh Nham, "Anh, là Úy tổng."
Thời Cảnh Nham nhìn về phương hướng cô chỉ, ngay sau đó nở nụ cười:
"Đây không phải là duyên phận sao?"
Úy Minh Hải cũng cười cười:
"Cũng quá khéo." Hỏi "Hai người mới ăn cơm xong sao?"
Thời Cảnh Nham gật đầu, "Ăn nhiều quá, nên tản bộ về nhà."
Bọn họ trên người có ám mùi nướng BBQ đến giờ vẫn chưa tan hết mùi, Úy Minh Hải nói:
"Hai người ăn nướng BBQ sao, tôi biết nhà một người quen mở cửa hàng nướng BBQ hương vị không tồi, hôm nào cùng nhau qua đó đi."
Thời Cảnh Nham khách khí nói chuyện, không để trong lòng.
Lúc này, từ bãi đỗ xe bên kia một cô gái nhỏ chạy tới tầm mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc kiểu công chúa, một bộ dáng đầy kiêu ngạo.
"Chú út, chú làm gì lâu vậy, mọi người đang chờ nha."
Trong mắt cô bé có một loại kiêu căng, nhìn về Thời Quang.
Úy Minh Hải xoa đầu cô bé:
"Một chút lễ phép cũng không có."
Sau đó giới thiệu cho Thời Cảnh Nham cùng Thời Quang:
"Đây là con gái của anh trai ta, Úy Lai."
Thời Quang vừa rồi đoán đây là chủ nhân của buổi sinh nhật, Úy Lai, quả nhiên.
Bây giờ Úy Lai cũng không biết sau này cô chính là gia sư ở nhà của mình, mà Thời Cảnh Nham đang ở đây, cô không thể nói, nên đương nhiên sẽ vờ như không quen.
Úy Minh Hải cùng Thời Cảnh Nham lại hàn thuyên vài câu, di động của ông vang lên, có cuộc gọi.
Thời Quang sửng sốt, Úy Minh Hải cũng thích bài hát này.
Nhạc chuông di động của ông là bài trời cao biển rộng bản tiếng Quảng Đông.
Úy Minh Hải bắt tay chào tạm biệt Thời Cảnh Nham, ông xoay người vài bước rồi mới nghe máy.
Thời Cảnh Nham cùng Thời Quang sóng vai hướng về phía trước, anh nói:
"Gu âm nhạc của m với Úy tổng giống nhau thật đấy."
Thời Quang "Vâng. Rất nhiều người thích bài hát này."
Cô không tự giác nhìn Úy Minh Hải, Úy Lai giống như đang làm nũng với ông. Hoàn toàn không nghĩ ra, một người trên thương trường hiểm ác như vậy, khi hiền lành ôn hòa sẽ là bộ dáng gì.
Mặc kệ có một người cha như thế nào, nhưng có một người chú như vậy, cũng là một loại may mắn.
Thư kí của Úy Minh Hải gọi tới, vài câu tóm tắt lại công việc hôm nay.
Úy Lai cùng với người nhà nói chuyện phiếm, cô năn nỉ Úy Minh Hải
"Chú út, sau khai giảng con ở nhà chú được không? Nhà chú cách trường học khá gần, buổi sáng con có thể ngủ thêm một chút."
Thật ra trong lòng cô bé đã có tính toán, hôm nay mẹ nói với cô bé, tìm cho cô bé một người gia sư, mẹ còn nói, về sau sẽ cùng với chị gia sư theo dõi tiến độ học tập của cô bé.
Cô không sợ học gia sư, chỉ sợ ánh mắt nghiêm khắc của mẹ.
Úy Lai ôm cánh tay của Úy Minh Hải
"Chú út, cấp ba phải dậy sớm, con thực sự dậy không nổi, ngủ ngon mới có thể có tinh thần học tập nha, còn có chú có thể nói với mẹ con, đây là suy nghĩ của chú không, nếu không mẹ lại nói con không hiểu chuyện, sẽ quấy rầy đến chú."
Úy Minh Hải sao có thể không biết được lòng cô đang nghĩ gì, chỉ là không muốn vạch trần, bất quá nếu qua chỗ ông, ông cũng có thời gian quản việc học tập của cô, liền đáp ứng cô.
Úy Lai vừa nghe chú út đáp ứng dễ dàng như vậy, liền cao hứng, làm nũng nói:
"Chú út là tốt nhất, con nhất định sẽ học hành thật tốt."
Úy Minh Hải xoay người, lại lần nữa đi tìm bóng dáng của Thời Quang.
Ở nơi đó, không còn nhìn thấy gì cả, cô cùng với Thời Cảnh Nham đã sớm hòa cùng dòng người.
Rõ ràng trên đường lớn dòng xe đông đúc, trước mắt ông lại là một mảnh hư vô.
Thời Cảnh Nham cùng Thời Quang đi bộ hơn một tiếng nữa mới tới nhà, hôm nay ông bà nội vẫn chưa ngủ, đều ở phòng khách xem tivi, "Trở về rồi sao?" bà nội hỏi.
Thời Cảnh Nham:
"Tụi con vừa về, bà nội, sao hai người vẫn chưa ngủ?"
Bà nội chỉ chỉ về hướng dương cầm
"Hôm nay trong viện có người từ Nam Kinh trở về, thím tư của con nhờ người ta mang về."
Sau đó thở dài, "Con giúp Đào Đào mang lên đi."
Thời Quang nhìn về hướng đó, là hai túi đồ.
Cho dù là một ngày Tần Minh Nguyệt cũng không muốn nhìn thấy đồ vật của cô, tất cả đều đóng gói gửi qua đây.
Thời Cảnh Nham cũng hiểu rõ, anh chạm vào gáy Thời Quang, nhẹ nhàng vỗ, trấn an cô:
"Về sau ở đâu có anh, ở đó sẽ là nhà của em."
Anh đưa điện thoại cho cô cầm, vừa đi vừa xắn ống tay áo, xách đồ lên giúp cô.
Thời Quang vẫn còn đứng người tại chỗ. Trong lúc vô tình anh đã làm cô cảm động.
Mà loại cảm động này, đối với cô đều là khắc cốt ghi tâm.
Trong đó có một túi đồ đều là sách, thực ra, đây đều là sách ngoại khóa nhiều năm qua của Thời Quang, còn có một ít sách giáo khoa cấp ba và nhật ký.
Lên trên lầu, Thời Cảnh Nham nói đem sách đặt ở thư phòng, phòng cô không có giá sách, không để được.
Thời Quang không muốn phiền toái anh, thư phòng của anh có rất nhiều đồ vật quan trọng, cô ra vào thường xuyên cũng bất tiện, liền uyển chuyển từ chối:
"Không cần đâu, không nhất thiết phải để trên kệ sách, em để trong tủ quần áo là được, muốn xem cũng tiện."
Thời Cảnh Nham:
"Tủ quần áo của em là để quần áo." Anh liền đem thùng tới thư phòng.
Thời Quang liền không bướng bỉnb nữa, mang theo một túi khác về phòng mình.
Thời Cảnh Nham mở khóa kéo nhìn vào trong, bên trong có rất nhiều sách, anh không biết cất sao, liền đi tìm Thời Quang.
Cửa phòng Thời Quang khép hờ, Thời Quang đang ngồi ở trên mép giường ngây ra.
Anh giơ ngón tay lên, cuối cùng lại buông xuống, quyết định gõ lên cửa hai tiếng.
Thời Quang hoàn hồn, "Anh."
Thời Cảnh Nham đẩy cửa tiến vào:
"Đang cất quần áo sao?"
Thời Quang "Dạ."
Cô nửa ngồi xổm xuống, bắt đầu sắp xếp quần áo cùng những món đồ lặt vặt trong túi đồ kia.
Lần trước cô mang đến một ít, trong nhà vốn dĩ cũng không còn nhiều quần áo, đồ còn sử dụng được cô đều mang theo rồi.
Hiện tại đồ của cô cũng chỉ đầy nửa túi.
Thời Cảnh Nham hỏi:
"Hành lý của em nhiều như vậy có phải còn ở nhà chú tư một ít không?"
Thời Quang lắc đầu, "Không có, đều ở đây hết rồi."
Thời Cảnh Nham không tin nổi
"Em chỉ có nhiêu đây quần áo?"
Thời Quang liền giải thích
"Đi học đều mặc đồng phục, nên quần áo cũng không mua nhiều."
Trong phòng an tĩnh một lát, Thời Quang nói với anh "Anh không cần giúp em đâu."
Thời Cảnh Nham nhìn cô:
"Đào Đào, em nói thật với anh, em ở nhà chú thím nhiều năm như vậy, thím ấy ngoài việc không thích em, không sắm đồ cho em, khi em còn nhỏ thím ấy có đánh em hay không?"
Động tác trên tay Thời Quang cứng lại, nhưng vẫn nói "Không."
Thời Cảnh Nham hầu kết lên xuống, "Em đừng chuyện gì cũng chỉ chịu đựng một mình như vậy, nếu có chuyện gì không thể nói cùng với anh, em có thể nói với Thời Yến Lãng."
Thời Quang xoay đầu không hề nhìn anh, hít sâu, tiếp tục đem quần áo sắp xếp bỏ vào tủ.
Thời Cảnh Nham nhìn bộ dáng quật cường của cô, biết cô đang khóc, không muốn anh nhìn thấy.
Quần áo rất ít, Thời Quang rất nhanh liền cất xong, một góc túi có mấy con thú bông nhỏ, cô lấy ra đặt trên đầu giường.
Thời Cảnh Nham liền nhận ra mấy con thú bông kia, đều là của bà Đào mua cho cô, khi đó trong sân không có bạn bè nào chịu chơi cùng cô.
Mấy đứa trẻ trong viện đều biết, cô được nhặt từ thùng rác, không có cha mẹ.
Mỗi buổi chiều hè, cô cũng sẽ ra sân chơi, trong tay ôm một con thú bông, an tĩnh cô đơn đứng dưới gốc cây xem những đứa trẻ khác chơi đùa.
Cứ như vậy suy nghĩ, cảm giác đau lòng cho cô không thể nào ngăn được.
Thời Cảnh Nham đứng dậy
"Em cứ sắp xếp trước đi, anh đi thư phòng dọn sách giúp em."
Thời Quang trước sau đều không đáp lại, cũng không nhìn anh.
Trở lại thư phòng, Thời Cảnh Nham gửi tin nhắn cho Thời Yến Lãng, lại dặn dò lần nữa ngày mai mua nhiều quần áo cùng váy cho Đào Đào, lại mua thêm cho cô một ít thú bông mà mấy bé gái ưa thích gần đây.
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói tấu chương 300 cái bao lì xì, trước 100, 200 tùy cơ.