Thời Gian Lạnh Lẽo

Chương 33: Chỉ nuôi em như một con chó

Edit: V.O

Cố Vãn nghe thấy ý tưởng điên cuồng của Trình Phi chỉ cảm thấy đầu mông lung.

"Nhưng...nhưng...chúng ta chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn, em chưa từng nghĩ lật đổ anh ta, tập đoàn của anh ta là chuyện của anh ta,chúng ta...chúng ta..."

Tay Cố Vãn run rẩy, hơi kháng cự, nhưng Trình Phi hoàn toàn không cho cô cơ hội phản bác.

"Chẳng lẽ em muốn cùng Tiểu Sâm sống cuộc sống trốn trốn tránh tránh sao? Em quên nhiều năm qua chúng ta vẫn trốn đông trốn tây, ngay cả tên thật em cũng không dám nói, em cũng không dám đăng ký một trường học tốt chút cho Tiểu Sâm, càng không dám dẫn Tiểu Sâm ra ngoài chơi. Mà bây giờ thì sao..."

Trình Phi ngừng lại, đưa video trong điện thoại về phía Cố Vãn, bật âm lượng lớn nhất.

Tiếng la khóc của trẻ con tựa như vang bên tai.

Kích thích da dầu Cố Vãn tê dại, che đầu thét chói tai, nhưng Trình Phi lại lạnh lùng kéo tay cô xuống, ép cô xem, ép cô giận, hận!

"Tiểu Sâm vẫn còn ở trong tay Bạc Lương! Anh ta hận em, hận con em, nghĩ thử xem bây giờ Tiểu Sâm bị người đánh, em làm mẹ không đau lòng sao? Đây đều là lỗi của Bạc Lương, nếu không vì anh ta, chúng ta hoàn toàn không cần sống cuộc sống như thế này, chỉ cần anh ta không quyền không thế, chúng ta sẽ có thể cao chạy xa bay, em còn do dự gì nữa!"

"Không không không, em không muốn, Trình Phi em không muốn hại anh ta, em không muốn hại anh ta!"

"Em còn yêu anh ta đúng không!"

Đột nhiên Trình Phi âm ngoan nhìn Cố Vãn.

Trân mặt Cố Vãn đều là nước mắt, ánh mắt sợ hãi nhìn Trình Phi: "Trình Phi, anh đừng nhìn em như vậy, em sợ!"

"Cố Vãn, anh chỉ muốn hỏi em một câu, dieendaanleequuydoon – V.O, em còn yêu anh ta đúng không, mặc dù biết hung thủ làm hại Tiểu Sâm chính là Bạc Lương, mặc dù biết anh ta chỉ hoàn toàn muốn chiếm giữ em, không phải yêu em, chỉ nuôi em như một con chó, em vẫn thương anh ta đúng không! Nhìn cho kỹ đi, bây giờ Tiểu Sâm chịu đau đớn, em đáng là mẹ nó sao? Thân thể nó luôn không tốt, nó có thể chịu đựng được mấy lần hành hạ như thế?

Trình Phi nắm gáy Cố Vãn ép cô xem Kiều Sâm trong video thét chói tai.

Cố Vãn đau khổ lắc đầu: "Không không không...em không muốn, em không muốn...em không muốn..."

Người phụ nữ lắc la lắc lư ngã xuống đất, đau khổ tựa đầu vào giữa hai chân, bịt hai tai, miệng vẫn luôn lẩm bẩm mấy chữ này.

Chợt Trình Phi cất điện thoại, ngồi xuống ôm cô vào lòng mình, hạ giọng: "Vãn Vãn, năm năm trước anh đã hy sinh một chân, mới bảo toàn cuộc sống yên ổn năm năm cho em, cho dù năm năm sau anh vẫn có thể sử dụng một cái chân khác để cho em có thêm năm năm, nhưng năm năm sau đó em phải làm sao, Tiểu Sâm phải làm sao? Nó vẫn chờ em đi cứu nó, nó chỉ là một đứa bé...nếu em không làm theo lời anh nói, chúng ta sẽ mãi mãi rơi vào đáy vực sâu, không thể siêu sinh."

Từng chữ anh ta nói giống như búa nặng đập vào trái tim Cố Vãn.

Cố Vãn mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng khập khiễng của Trình Phi, cái chân đã tàn phế năm năm kia, là sự áy náy cả đời của cô.

Cho dù cô không cho Trình Phi tình yêu, nhưng cô cũng không thể làm một người phản bội.

-----

"Về rồi à, đi đâu vậy?"

Cố Vãn vừa trở về, chợt phòng khách tối đen vang lên một giọng nam, dọa cho cô sợ đến mặt biến sắc, mở đèn lên mới thấy Bạc Lương đang ngồi ở trên ghế sa lon lạnh lùng nhìn cô.

Trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, đáy lòng Cố Vãn không khỏi đánh trống: "Không...không làm gì cả, do trong nhà ngột ngạt khó chịu, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút."

"Chỉ hóng mát? Không gặp ai khác sao?"