Thời Gian Trở Lại

Chương 18

Bảo tiêu như là hộ tống, bọn họ theo Lý thị huynh đệ thẳng đến quan ngoại luôn.

Tính toán lộ trình rồi, Diệp Khai đột nhiên hỏi Phó Hồng Tuyết: “Nếu bọn họ xuất quan rồi vẫn là bị giết thì sao?”

Phó Hồng Tuyết trầm mặc một khắc: “… Tại địa bàn của bọn họ mà vẫn không giữ được mạng thì chỉ có thể chúc bọn họ lên đường thuận lợi.”

—— Lúc đi theo thì vội vội vàng vàng, lúc trở về, bọn họ lại nhẩn nha, như là muốn du sơn ngoạn thủy, bắt đầu vui vẻ thưởng thức rượu ngon cảnh đẹp, mỹ thực tiêu khiển.

Cũng hơn phân nửa tháng qua, lúc này hai con ngựa nhàn nhã sóng đôi trên đường, tiếng vó thong thả, cái đuôi lay động quét qua người nhau, có khi chân hai người cưỡi cũng chạm nhau một chút.

Gió nam ấm áp, tóc áo phất phơ, hương vị thanh thảo quẩn quanh khứu giác. Đường đi trước mặt yên bình khoan khoái đến mức làm người mơ màng.

“Này.”

Cứ như vậy lười biếng mà từ từ nhắm hai mắt, tuỳ ý để ngựa cất vó không biết đã bao lâu, Diệp Khai bỗng nhiên hỏi:

“… Kỳ thật, ngươi hiện tại không còn nôn nóng muốn báo thù ư?” Trong thanh âm có ý cười rất khó hình dung.

Y thích Phó Hồng Tuyết như vậy. Phải nói là, Phó Hồng Tuyết như vậy, vẫn luôn là mục tiêu y cố gắng từ lúc ban đầu. Một Phó Hồng Tuyết không bị Hoa Bạch Phụng chồng chất cừu hận, có thể vô cớ dừng lại ăn một món ngon, vô cớ cạn một chén rượu, vô cớ muốn đi ngao du.

Y nếm được, uống được, thấy được, đều không tính là gì. Y càng muốn Phó Hồng Tuyết thông qua tay y cùng mắt y, có thể chân thật cảm thụ những điều tốt đẹp đó.

Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn y, chỉ thấy y hơi ngửa đầu, tóc mềm lay động, lông mi dài khẽ rũ. Khóe miệng hàm tiếu, lộ ra bên môi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, trang phục cầu kì vì thế cũng nhu hoà đi nhiều, hài hoà vừa mắt.

“Ừ.” Cho nên vào lúc Phó Hồng Tuyết còn chưa nhận ra, hắn cũng đã như Diệp Khai, tiếu ý vừa tỏ.

“Cố ý kéo ta đi du sơn ngoạn thủy lâu như vậy… không kể thời gian. Ngươi không định trở về sao?” Diệp Khai rốt cuộc quay qua nhìn hắn.

“Chẳng lẽ, ngươi không thích sao?” Phó Hồng Tuyết hỏi.

Diệp Khai vén gọn tóc mai, nhìn hắn xem thường: “… Không cần lảng qua ta. Ngươi hiểu ý ta muốn nói gì.”

Phó Hồng Tuyết không trả lời, rốt cuộc quay đi.

Lại trầm mặc một lúc lâu, hắn nhìn phía trước, trong nụ cười tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn rất bình tĩnh.

“Ta nói đều là thật sự. Mỹ thực, hảo tửu, phong vị… Này đó không phải đều là thứ ngươi thích sao? Ngươi muốn cho ta, ta cũng muốn cho ngươi, chúng ta đều như nhau thôi.”

Diệp Khai bất ngờ, nắm chặt dây cương trong tay. Đôi mắt to tròn của y vừa mở lớn lại đã rũ mi, vẻ mặt có chút luống cuống, y vừa không hiểu, lại vừa cảm động.

Giúp đỡ, cho đi. Y chỉ muốn trả lại, không bao giờ nghĩ sẽ được tặng lại. Cho nên vừa nãy còn hoảng hốt, lúc này y chỉ cảm thấy ấm áp không thôi.

“Nếu nhất định phải nói là có tâm tư gì…” Sau đó một khắc, Phó Hồng Tuyết vẫn là muốn nói cho rõ: “Ta chỉ là, muốn dùng một ít thời gian… Để nghĩ cho rõ ràng.”

Những chữ cuối, nghe như hàm chứa thâm ý.

“Nghĩ… chuyện gì?”

Diệp Khai nhíu mày, theo bản năng truy vấn.

“Nghĩ… những chuyện phải làm. Nhưng ta lại sợ hãi, nếu ta hiện cứ theo cảm tính mà làm, có lẽ tương lai sẽ gây hậu quả, sẽ có một ngày ta phải hối hận.”

Hắn biết Diệp Khai nghe không hiểu. Nhưng Diệp Khai hỏi, hắn liền nói.

Kỳ thật đây mới là chuyện hắn sợ hãi nhất.

Cho nên hắn vẫn luôn tận lực làm theo những gì hắn nhớ. Ngoại trừ loại bỏ các phiền toái, hắn cơ hồ cũng không chủ động đi làm bất kể chuyện gì —— hắn thực sợ hãi vạn nhất hắn bước đi sai lầm, tương lai liền sẽ trở thành thứ hắn không chịu được.

Có đôi khi, biết trước những thay đổi, cũng là vấn đề tiến thoái lưỡng nan.

Diệp Khai nghiêm túc nhìn hắn trong chốc lát, lại cúi đầu nghĩ nghĩ, hỏi hắn:

“Ngươi sợ hãi như vậy, kết quả tốt hay không tốt?”

Lúc này thời điểm trầm mặc rất ngắn:

“Không tốt.”

Phó Hồng Tuyết cũng an tĩnh nhìn y, muốn nghe y sẽ nói cái gì.

“Vậy nếu ngươi không làm, kết quả tốt hay không tốt?”

“Không tốt.”

Vẫn cứ là hai chữ kia.

Nếu Hướng Ứng Thiên bất tử, Công Tử Vũ cùng Nam Cung hiệp bất tử, Yến Nam Phi bất tử, hết thảy đều sẽ không thể kết thúc.

Nếu hiện tại hắn thành công cứu một số người, cũng sẽ không kịp ngăn cản để bọn họ giết chết một số người. Hắn chỉ hoang mang, hắn nên chọn thời điểm nào để kết thúc đây?

Chuyện lúc này, có những chuyện hắn đã trải qua, có những chuyện hắn không trải qua. Cho nên hắn lại càng lo âu, không biết mình phải làm thế nào cho đúng.

“Nếu như vậy … Ngươi còn không hiểu sao?”

Diệp Khai hoàn toàn mặc kệ trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, chỉ ghìm cương, lùi về phía hắn vỗ vỗ:

“Ngươi đã làm, hơn nữa lại còn cố gắng làm cho tốt—— vậy ngươi thì sợ gì?” Nói đến hợp lý hợp tình, cười đến thiên hạ thái bình.

Lúc này đổi thành Phó Hồng Tuyết giật mình.

Diệp Khai đưa tay, vỗ vai hắn một nhịp: “Chỉ cần xác định được ngươi muốn gì, thì làm thế ấy! Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm chi?!”

Phó Hồng Tuyết lại yên lặng nhìn y, bỗng nhiên quay đầu lại vụt dây cương, nhanh chóng giục ngựa chạy:

“Nói nghe hay lắm —— chờ hoàn thành việc cuối cùng, giải quyết xong người cần giải quyết, chúng ta là có thể thật vui vẻ mà quy ẩn!”

Chờ Diệp Khai nghe ra, hắn chạy được cách xa mấy trượng.

Đó mới là nguyện vọng của hắn cùng Diệp Khai.

Bọn họ đều là một thân võ công bước vào giang hồ, nhưng cho tới giờ vẫn không thích thú gì vùng vẫy. Bọn họ chỉ muốn chờ hết thảy sự tình đều giải quyết hoàn tất, dắt tay thoái ẩn, từ nay về sau an phận, thanh phong minh nguyệt thưởng tửu cầm hoa.

Hai người chạy như cuồng phong, ngươi truy ta đuổi thực nhanh liền tới chân núi. Hai con ngựa tuy không phải ngựa tồi, nhưng cũng không phải bảo mã, chỉ chạy được một lúc là kiệt sức.

Sau đó, Diệp Khai bỗng nhiên cười, nheo mắt nói:

“… Có người đi theo chúng ta.”

“Ừ, cũng đã lâu rồi. Hai nén hương.”

Phó Hồng Tuyết không sợ hãi, giống như hoàn toàn không để người theo dõi ở trong lòng.

“Đi đến bìa rừng trước mặt, ngươi đánh lạc hướng hắn, ta đến phía sau bọc đánh —— ta muốn nhìn xem, người kia là ai.”

Diệp Khai giảo hoạt mà nhướng mày.

Y có thể cảm giác được, người theo dõi bọn họ này võ công không thấp… Mà khí tức tựa hồ có chút kỳ dị.

“Ân.”

Phó Hồng Tuyết như có như không lên tiếng, ngựa vẫn chậm rãi đi.

Tiếng vó ngựa rốt cuộc cất lên đến bìa rừng, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai bỗng nhiên đồng thời thân hình chợt lóe, hai người đều từ trên lưng ngựa khinh thân ra ngoài, nhanh chóng ẩn vào trong rừng.

Người theo dõi rõ ràng bối rối một chút, tựa hồ là suy nghĩ sẽ theo ai. Nhưng chỉ do dự một chút, hắn hiển nhiên vẫn quyết định đuổi theo thân hình Phó Hồng Tuyết vốn dĩ khinh công thấp hơn, lúc này vẫn còn thoáng thấy được ——

Phó Hồng Tuyết âm thầm ra bảy phần công lực, xác định người phía sau theo kịp hắn rồi mới dẫn dụ đến chỗ đất trống ——

Cách hắn không xa, Diệp Khai ỷ vào khinh công tận lực chạy một vòng vừa lúc quay lại, rất ăn ý mà đoàn tụ với Phó Hồng Tuyết.

Hai người bọn họ, một nhấc đao, một phi đao, cước bộ vững vàng mà chậm rãi đến bên cây đại thụ khả nghi.

Tán cây dày đặc hơi lay động, dưới bóng cây có một bóng đen chờ sẵn.

Diệp Khai lại gần vài bước, Phó Hồng Tuyết dùng ánh mắt ý bảo y dừng lại, sau đó hắn dùng mũi chân nhấc hòn đá lên ném về phía đó!

Bóng đen dưới tán cây y như hắn đoán, nghiêng người tránh khỏi cục đá, tựa hồ bị hắn chọc giận, rốt cuộc dứt khoát bước ra khỏi chỗ ẩn nấp.

—— thấy rõ bộ dáng của nó, trong nháy mắt  Diệp Khai bỗng nhiên khiếp sợ mà lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa kêu lên.

Mà so với y lại càng khiếp sợ hơn chính là Phó Hồng Tuyết!

Phó Hồng Tuyết đột nhiên nâng đao, sát ý toả ra ngùn ngụt, đao phong đập tan chỗ trú của nó.

—— cư nhiên là Mị Ảnh!

“—— Diệp Khai! Ngàn vạn không nên đụng nó cũng đừng cho nó đụng tới! Nó toàn thân là độc vô phương cứu chữa!”

Hắn cũng như Diệp Khai, cảm thấy tên này khí tức có chút quen thuộc kỳ quái, lại hoàn toàn không ngờ tới cư nhiên chính là Mị Ảnh!

Hướng Ứng Thiên vậy mà ngay lúc này đã thả Mị Ảnh ra đối phó bọn họ!

“—— công lực của nó rất cao!”

Diệp Khai cách không lại hô một tiếng. May mắn bọn họ chọn chạy vào rừng, Diệp Khai lại khinh công cao tuyệt, lẫn vào cây cối, có thể thành công mà trốn nó.

“Nó là Tây Vực thi quái, hút huyết võ lâm cao thủ rồi hấp thụ công lực của bọn họ đem về cho chủ nhân!”

Phó Hồng Tuyết cũng không dám lại gần Mị Ảnh, cố gắng giữ khoảng cách tập kích nó, cố gắng kéo lực chú ý của nó từ Diệp Khai về phía mình.

“Thứ này làm sao mà giết!”

Diệp Khai đã phóng mấy phát phi đao, rõ ràng đã ghim trúng, lại giống như chưa hề động thủ. Quái vật kia tựa hồ đã mạnh đến mức có năng lực tự hồi thương.

“Dùng đao đối phó với nó vô dụng! Thậm chí chặt bỏ tứ chi cũng có thể mọc lại ngay!”

Phó Hồng Tuyết quơ đao, rốt cuộc thành công bức Mị Ảnh lùi xa khỏi Diệp Khai, dừng một chút mới nói tiếp:

“—— nó chỉ sợ máu xử nữ! Ngươi nhanh chạy đi tìm một cô nương, xin máu đến!”

Hoàn hảo trong lúc nguy nhập hắn còn nhớ Mị Ảnh có cái nhược điểm này.

“—— ta đi rồi ngươi chịu đựng được sao!”

Diệp Khai lại đưa tay phóng một phi đao, không chút nào đồng tình.

“Chống đỡ không nổi cũng phải chống đỡ! Nhanh đi! Ngươi khinh công so với ta cao thâm hơn!”

Động tác của Diệp Khai tạm dừng một chút, nhưng là cũng chỉ một chút, lập tức y khẽ cắn môi xoay người khinh thân đi.

Phó Hồng Tuyết nói không sai ——khinh công của y tốt hơn, thời gian y bỏ đi ngắn hơn.

“—— Phó Hồng Tuyết, ngươi phải thật cẩn thận! Chỉ cần rơi mất một cọng tóc, khi trở về ta sẽ lột da ngươi!” Trước khi mất hút ngoài bìa rừng, y vẫn còn kịp gào lại một câu.

—— Phó Hồng Tuyết không phải là không có kinh nghiệm đối phó Mị Ảnh.

Nhưng lúc ấy mặc dù là hắn cùng Diệp Khai liên thủ, vậy mà vẫn không thể thuận lợi đánh chết Mị Ảnh, cuối cùng còn để Hướng Ứng Thiên lợi dụng nó nhập ma. Cho nên đối phó với thứ này, kỳ thật trong lòng hắn cũng không nắm chắc phần thắng.

Ngẩng đầu sắc trời, giờ Thân đã qua. Công lực của Mị Ảnh yếu nhất vào buổi trưa, càng về khuya càng mạnh, nếu không nhanh triệt hạ nó, chờ khi mặt trời xuống núi sẽ gặp càng nhiều phiền toái.

Nắm chặt đao trong tay, Phó Hồng Tuyết lần đầu tiên đem nội lực đại bi phú vẫn luôn thật cẩn thận che dấu chậm rãi dụng đến mười phần, cương khí thúc đao, từng bước đánh tới Mị Ảnh.

Nội lực khủng khiếp nháy mắt quần tụ, không trung xao động, vạn vật lung lay, mặt đất ầm ầm rung lên ——

Mị Ảnh nháy mắt đã bị tình huống làm cho bối rối.

Nó ngẩn ngơ, mới vừa rồi còn dũng mãnh gan lì, bây giờ bắt đầu do dự mà chậm rãi lui về phía sau.

“—— ngươi không chạy thoát được đâu.”

Phó Hồng Tuyết cũng không rõ ràng nó có thể nghe hiểu hay không, nhưng vẫn trầm giọng nói một câu.

Thân hình Mị Ảnh lại dừng một chút, chờ Phó Hồng Tuyết đi đến cách nó mười bước, bỗng nhiên xoay người bỏ trốn!

Phó Hồng Tuyết kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới nó vậy mà không chịu cùng mình giao phong, liền lập tức không chút nghĩ ngợi mà đuổi theo.

—— nhìn thấy phản ứng của Mị Ảnh như thế, hắn bỗng nhiên cảm thấy tự tin. Nếu một mình hắn có thể đánh cho Mị Ảnh tiêu hao đến bảy tám thành, vậy chờ Diệp Khai lấy máu trở về, có lẽ bọn họ thật sự có thể thử tiêu diệt nó.

Dù sao chỉ cần không có nó, sau này vô luận là Hướng Ứng Thiên hay là Yến Nam Phi, đều không có khả năng luyện thành ma công cuối cùng.

Thời gian của hắn không nhiều lắm, động tác phải nhanh hơn —— cho nên hắn gắt gao đuổi theo Mị Ảnh, không hề thả lỏng.

Mị Ảnh động tác tấn công như tia chớp, ngẫu nhiên sẽ bị hắn xuất đao sát thương, nhưng phần lớn thời gian nó nằm ngoài đao của hắn.

Tâm hiếu thắng của Phó Hồng Tuyết dần dần lớn lên, tinh thần càng ngày càng tập trung, không còn nghĩ được gì, chỉ muốn đuổi kịp nó ——

Cho đến khoảnh khắc có chưởng lực phát ra, hắn không thể không thu lực xoay người, tránh khỏi một kình lực đoạt mệnh.

Phó Hồng Tuyết lần thứ hai lui một bước, ổn định thân hình, cũng mới có thể thấy rõ người bỗng nhiên đánh lén hắn.

Một thân hắc y, một cái mặt nạ quỷ hắn quá quen thuộc.

—— Hướng Ứng Thiên.

Hướng Ứng Thiên căn bản không nói gì với hắn, lại càng không cho hắn cơ hội thở dốc, chưởng thứ nhất hắn né được, chưởng thứ hai chưởng thứ ba ngay sau đó đã bức đến.

Phó Hồng Tuyết phản đao liên tiếp lui về phía sau, chợt nhận ra, theo bản năng ngẩng đầu nhì chung quanh, phát hiện cảnh sắc quá quen thuộc——

Đoạn Hồn Nhai!

Trong phút chốc, có một kí ức tự nhiên nổ tung trong đầu hắn, làm toàn thân hán chấn kinh mà run rẩy ——

Đoạn Hồn Nhai!

Dĩ nhiên là Đoạn Hồn Nhai!

Hướng Ứng Thiên thả Mị Ảnh ra, dĩ nhiên là để dẫn dụ hắn tới Đoạn Hồn Nhai!

Phó Hồng Tuyết sợ hãi lảo đảo, những suy nghĩ loạn thất bát tao xổ đầy trong đầu——

Hình ảnh hắn tháo xuống mặt nạ của Hướng Ứng Thiên, khiếp sợ, bị một chưởng rơi xuống Đoạn Hồn Nhai… Diệp Khai biết được tin dữ liền quyết đoán đâm một đao vào tim, hắn đã từng tự tay chạm đến vết sẹo chặt đứt hơn phân nửa nhân sinh của Diệp Khai…

Còn có cuối cùng, Diệp Khai dần dần ngủ mất, không thể tỉnh lại, an bình để lại cho hắn thế giới trống rỗng…

Hắn đã từng nghĩ rằng sau khi thông suốt sẽ thấy không sợ hãi cái gì. Nhưng một khắc này hắn lại phát hiện, hắn sợ đến cơ hồ muốn điên.

Hướng Ứng Thiên không biết hắn đột nhiên bối rối là bởi vì cái gì, lại biết này tuyệt đối là một lần cơ hội không thể tốt hơn. Chưởng phong càng lúc càng nhanh, kình lực sắc bén như đao.

Phó Hồng Tuyết chỉ biết theo bản năng tránh né, động tác cơ hồ đều thủ hộ, mất đi tính công kích. Ánh mắt hắn không ngừng dao động, liều mạng muốn cho rời xa vách đá ——

Hắn không thể lại rớt xuống Đoạn Hồn Nhai, không thể lại để cho Diệp Khai thương tổn chính mình một lần nữa!

Hắn chịu không nổi chuyện xảy ra như vậy.

… Diệp Khai, Diệp Khai còn chưa có trở lại.

Dù hắn có phải lại rớt vực, hắn cũng nhất định phải kiên trì chờ đến khi Diệp Khai trở về, phải nói cho Diệp Khai biết hắn nhất định sẽ còn sống trở lại, ngàn vạn lần không được làm việc gì ngu ngốc!

Phó Hồng Tuyết không ngừng quật đao, công kích loạn xạ, hoàn toàn dựa vào đại bi phú mà khiến Hướng Ứng Thiên nhất thời không làm gì được hắn.

Nhưng giằng co như vậy, trong lòng Hướng Ứng Thiên lại càng thêm rõ ràng —— muốn giết Phó Hồng Tuyết, bỏ lỡ lần này có thể sẽ không còn lần sau!

Phó Hồng Tuyết nội lực chắc chắn không phải là tâm pháp của Diệt tuyệt thập tự đao! Hắn hẳn là còn luyện cái gì khác cao siêu hơn nữa!

Lão ý thức được, lão không biết nhiều về Phó Hồng Tuyết, hắn tựa hồ đã vượt quá sự tưởng tượng của lão.

—— cho nên lão phải mượn Đoạn Hồn Nhai diệt trừ Phó Hồng Tuyết!

Lão nhanh tay lấy bụi phấn tung ra, cùng chưởng phong đánh tới. Phó Hồng Tuyết không ngừng nghiêng người lui về phía sau, Hướng Ứng Thiên hiển nhiên nhìn thấu ý đồ của hắn, ngầm ra hiệu cho Mị Ảnh lao lên, làm cho Phó Hồng Tuyết vừa ly khai một khoảng cách lại phải quay về bên vách đá.

“Ngươi cho là… Ngươi chạy trốn được sao?”

Tận lực đè thấp thanh âm, lạnh lùng nói.

Phó Hồng Tuyết căn bản không nghe thấy lão đang nói cái gì, dụng hết nội lực bổ đao vào một cái cánh tay Mị Ảnh, sau đó lại chém về phía thắt lưng Hướng Ứng Thiên.

Hướng Ứng Thiên vọt người, tránh không thoát lưỡi đao bèn dùng cổ tay bọc sắt ra đỡ —— Thân đao nhoáng lên một cái rồi rơi.

Bắt lấy cơ hội ngay lập tức, hắn ra một chưởng, đẩy Phó Hồng Tuyết xuống khỏi vách núi ——

Lão không nắm chắc phần thắng nếu đấu trực tiếp với Phó Hồng Tuyết, cho nên lão chỉ còn cách dùng mưu cũ, đánh hắn rơi xuống Đoạn Hồn Nhai mới là lựa chọn tốt nhất!

—— nhưng mà ngay lúc lão đẩy Phó Hồng Tuyết bằng một chưởng kia mà bị lực phản chấn bắn ra sau vài trượng, một thân ảnh khác đượm mùi máu tươi lao như chớp giật đến bên vách đá, cực lực ra sức nắm chắc một bàn tay của Phó Hồng Tuyết!

—— Diệp Khai.

Y cơ hồ cả người nằm úp sấp trên vách đá, liều lĩnh hết thảy mà nắm lấy tay Phó Hồng Tuyết, căn bản mặc kệ tình huống phía sau, từ đầu tới cuối cũng không quan tâm  Hướng Ứng Thiên cùng Mị Ảnh.

Hướng Ứng Thiên đối với phi đao của y cũng có chút cố kỵ, sau khi rơi xuống dất cước bộ dừng một chút, lão thử chạy đến nhìn, sau đó mưu hèn kế bẩn đánh lén Diệp Khai một chưởng.

Diệp Khai một ngụm máu tươi không khống chế được mà phun ra, đổ đầy mặt Phó Hồng Tuyết làm trước mắt hắn trong phút chốc một mảnh đỏ tươi.

—— Phó Hồng Tuyết vẫn luôn ngẩng đầu nhìn y, mặt dính đầy máu, lòng gấp đến không được, đầu óc lại giống như bị ngụm máu này dội tỉnh một phen.

Diệp Khai một tay chống vách đá, một tay gắt gao mà nắm cổ tay của hắn, cắn chặt môi, cả mặt đều là máu, vẻ mặt lại hoàn toàn không có bất luận cái gì e ngại hoặc là tuyệt vọng.

—— y chỉ muốn đem hắn kéo lên, không còn nghĩ được gì khác.

Sinh tử, nguy cấp.

Toàn tâm của y chỉ có Phó Hồng Tuyết.

Nhìn bộ dáng kia của hắn, Phó Hồng Tuyết lại cảm thấy, đáy mắt chua xót tựa như đáy lòng, hắn phẫn nộ cùng cực. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh nhìn Diệp Khai, rồi gọi y:

“—— Diệp Khai!”

Ánh mắt Diệp Khai từ cổ tay nắm lấy nhau gần như muốn xuất huyết của hai người liền chuyển đến trên mặt hắn, đáy mắt rực lửa.

Chỉ cần đạt được mục đích, lửa này đốt sạch cái gì y cũng không sợ.

Phó Hồng Tuyết nhìn đôi mắt như bừng cháy đó, thanh âm thì thầm đủ nghe lại rất kiên định.

Hắn nói: “—— cùng rơi xuống với ta!”

Đó là một lời mời, cũng là một lời thề.

Diệp Khai ánh mắt kiên định.

Sau đó y bỗng nhiên mỉm cười, cười đến tiêu sái. Bàn tay còn lại đang chống trên vách đá vỗ một nhịp, thân mình y liền bay lên không, mang theo Phó Hồng Tuyết chúi xuống đáy vực ——

Người tới giữa không trung, y cứ cách một khắc lại dùng một lực kéo, kéo Phó Hồng Tuyết lại gần y, y phục dán vào nhau, rồi y lại cười, vừa ho khan vừa cố gắng nhướng người đến bên tai Phó Hồng Tuyết, thở gấp mấy hơi rồi mới dụng toàn lực mà hô to:

“—— Phó Hồng Tuyết! … Lão tử yêu ngươi!”

Y hét gần như muốn nổ tung lồng ngực, nhưng vẫn bị sức gió quật thành từng tiếng thì thào.

Miệng mở to nên bị gió lùa, gây sức ép khiến lồng ngực đau nhói, gió quật khiến y không thể thở, sắp choáng váng đến ngất xỉu—— nhưng y lại sợ lúc này nếu không nói, liền không còn cơ hội.

… Bởi vì yêu, cho nên không tiếc hết thảy, không tiếc cả mạng sống.

… Bởi vì yêu, cho nên có thể bởi vì một câu của hắn, liền không chút do dự theo hắn chịu chết.

Vào giờ khắc này, y bỗng nhiên hiểu ra  —— y kỳ thật là yêu Phó Hồng Tuyết.

Tâm tình trước khi chết lại muốn bày tỏ này… không còn cần chứng minh chi nữa.

Phó Hồng Tuyết một tay giữ chặt thắt lưng y, một tay tụ nội lực đánh bay mọi vật cản trên đường bọn họ rơi xuống, cảm giác y rống xong, thân thể liền xụi đi.

—— này là sao? Tỏ tình trước khi chết?

Gió lốc cơ hồ đoạt đi hết thảy thính giác của hắn, hắn kỳ thật chỉ có thể nghe được vài tiếng được mất của y, nhưng trực giác của hắn biết —— y đã nói gì.

Hắn chờ đợi những lời này, chờ đã thật lâu, lại không thể ngờ sẽ nghe được vào lúc này.

Kỳ thật bọn họ đều là đầu đất —— hắn ngốc ngay lúc không nên ngốc, vì thế làm cho Diệp Khai cũng không hề có lựa chọn mà ngốc theo.

Phó Hồng Tuyết nghiêng đầu, nhìn mi mắt y đã triệt để rũ xuống, một tay giữ chặt y, tay còn lại vận nội công, bắt đầu xuất chưởng ——

Thông minh nhất thế Diệp Khai, kỳ thật đôi lúc cũng sẽ lầm.

—— vô luận gặp chuyện gì, hắn làm sao có thể bắt Diệp Khai cùng hắn chịu chết?

Chờ khi Diệp Khai có lại ý thức, y đã hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào.

Bốn phía một mảnh tối đen, cái gì đều không nhìn thấy, chỉ có tiếng nước chảy xa xa ẩn ẩn truyền tới. Nhưng y biết y đang tựa vào một người, hơn nữa cảm giác vô cùng quen thuộc lại an tâm.

“Chúng ta… Chết rồi?”

Vì thế sau một lát, y cố hết sức mà hỏi ra một câu.

“Ừ.”

Không có chần chờ, người phía sau thản nhiên đáp.

“A.”

Y chỉ buột miệng, không biết nói gì.

Lại an tĩnh một khắc, người phía sau lần thứ hai hỏi y:

“Khi nhảy xuống khỏi vách núi… Ngươi tại giữa không trung hét cái gì?”

Giống như tùy ý nhắc tới, hỏi đến cực tự nhiên, không có chút ngượng ngùng.

“Khi đó ta không có nghe rõ…” Thật ra hắn chỉ muốn biết, hắn không nghe lầm.

Diệp Khai giật mình, bản năng đã định chối rồi. Nhưng sau đó, y bỗng nhiên lại ý thức được —— dù sao hai người đều đã chết, không cần quá băn khoăn chuyện nhỏ.

Cho nên y ho khan vài tiếng, chịu đựng ngực một trận khó chịu, vẫn là nhắc lại: “Ta nói… Ta yêu ngươi.”

Nói xong năm chữ này, dừng một chút, lại tiếp tục nói những lời y thật khó nghĩ đến:

“Không phải bởi vì vận mệnh chúng ta bị đổi, không phải bởi vì trả nợ, mà là ta yêu ngươi—— Phó Hồng Tuyết.”

Y nói thực bình tĩnh, giống như đang nói chút chuyện cười linh tinh gì đó.

“Kỳ thật trước đây ta vẫn luôn không biết… Ta đối với ngươi, đến tột cùng là loại tình cảm gì. Ta cũng nghĩ qua, thậm chí sợ hãi… Có thể đơn giản là, người nói muốn cùng ta một chỗ là ngươi, cho nên ta mới vô pháp cự tuyệt. Tình cảm như vậy, ta chưa từng trải qua… Nhưng ít nhất ta biết, nó không thể là dối trá.”

Vết thương sau lưng cùng lồng ngực đều đau, y thở dốc vài lần, mấy lần định mở miệng đều đau cơ hồ muốn ngất. Phó Hồng Tuyết một tay nắm lấy bàn tay của y, một cỗ nội lực chậm rãi truyền qua, một tay khác cẩn thận xoa xoa, tận lực không đụng tới phía sau lưng của y, nhẹ nhàng kéo y tựa vào người mình.

“Đừng có gấp, chậm rãi nói.”

Phó Hồng Tuyết cũng ôn nhu đến dị thường, rất giống như người lớn chờ trẻ nhỏ nói chuyện. Chờ một lát dứt cơn đau, Diệp Khai mới có khí lực nói tiếp:

“Lúc nãy nhảy theo ngươi, ta chỉ nghĩ… Ta chỉ muốn nói rằng, ta yêu ngươi. Ta đã từng nói qua, sợ ta chết sẽ không có người nào đối tốt với ngươi. Một khắc kia ta mới biết… Trên đời này, cũng sẽ không có người giống như ngươi đối với ta.”

Y bỗng nhiên cười cười, có chút tự giễu, lại kì dị thỏa mãn:

“Phó Hồng Tuyết, kỳ thật Diệp Khai ta tuyệt không hiểu… Bởi vì ngươi cùng hắn gắn bó thời gian qua, bởi vì ngươi hắn để ý cả những chuyện nhỏ nhặt … Kỳ thật chỉ vì hắn do dự, thật sự hắn đã yêu ngươi.”

Nói bình thản chẳng hề giống như đang thổ lộ.

Sau khi y nói xong, hai người lần thứ hai triệt để yên tĩnh trở lại.

Lại cách một lúc, Phó Hồng Tuyết vẫn nhỏ nhẹ hỏi y:

“Ngươi nói xong?”

“Nói xong.”

Diệp Khai như trút được gánh nặng, dù sao cũng đã xuống hoàng tuyền, lời nên nói cũng đã nói, y đã không còn bất cứ tiếc nuối nào.

“Ừ…”

Phó Hồng Tuyết rốt cuộc dừng tay truyền nội lực cho y, bình tĩnh nói:

“Vậy ngươi tựa lên vách đá một chút, ta đi nhóm lửa lại.”

Diệp Khai theo bản năng mà đáp ứng, nhắm mắt lại tùy ý tựa mình vào tảng đá.

Nhưng mà ứng hoàn mới chợt phát hiện câu nói kia có gì không đúng, mở mắt liền nhìn thấy Phó Hồng Tuyết ngồi xổm cách đó không xa, tay còn dùng đá quẹt lửa đốt một đống cành khô chất sẵn.

“Ta… Chúng ta không chết?”

Y cho dù bị thương nhưng cũng không đến mức mơ hồ, lúc này cũng phục hồi lại tinh thần.

“Đương nhiên.”

Phó Hồng Tuyết dịch lại cạnh bên, nửa cười nửa không nhìn y:

“Lúc nãy ta bận vận công trị thương cho ngươi, lửa tắt cũng không thể nhen lại kịp.”

“Ngươi…”

Diệp Khai nháy mắt hiểu được, muốn ngồi dậy, lại bị vết thương trên lưng làm đau đến ngã ra.

“… Ngươi gạt ta!”

“Ừ.”

Phó Hồng Tuyết sảng khoái thừa nhận: “Ta chỉ là muốn nghe rõ một lần, những lời trước kia ngươi nói.”

Không có ý gì khác. Bởi vì hắn biết, có thể cả đời này, hắn cũng chỉ thể nghe được một lần này. Diệp Khai cùng hắn, không đến phút giây sinh tử, vĩnh viễn sẽ không nói ra.

Vì thế hắn cứ bình thản, ngược lại làm Diệp Khai nói không ra lời.

Hắn nhẹ ngồi xuống bên đống lửa, nương theo ánh lửa cẩn thận đánh giá Diệp Khai: “Quả nhiên vận công rồi, sắc mặt tốt một chút … Hướng Ứng Thiên đánh ngươi một chưởng toàn lực, phế mạch bị thương không nhẹ. Cũng may không nguy hiểm đến tánh mạng, hơn nữa ta có thể vận công chữa thương cho ngươi, cùng lắm phí chút thời gian, dưỡng sức là được.”

“Chúng ta… xuống đây thế nào?” Lúc này, Diệp Khai mới lại ý thức được vấn đề này.

Nghe nói chưa từng có ai rớt xuống Đoạn Hồn Nhai mà còn sống. Phó Hồng Tuyết còn mang theo y trọng thương hôn mê, bọn họ làm sao vẫn bình an vậy?

“Ta ôm ngươi, lúc xuống đến mặt đất liền vận khởi tám phần công lực chưởng xuống đất, chưởng lực nâng chúng ta bay lên lại… lần thứ hai rơi xuống, độ cao ít, còn có những nhánh cây cản lại, đủ để cho chúng ta bình an.”

Diệp Khai há to miệng. Tựa hồ muốn nói cái gì, lại không thể nói.

Phó Hồng Tuyết tiếp tục khơi to đám lửa, vừa dùng một cây gậy nhẹ nhàng gảy, tránh cho ánh lửa lụi trong đêm lạnh.

“Ngươi đi tìm máu… sao rồi?” Hắn kỳ thật rất muốn biết chuyện này.

Nói đến đây, Diệp Khai bĩu môi, theo bản năng mà đưa tay sờ sờ bên má trái, mới không tình nguyện mà nói:

“… Ta cũng ngốc, vọt vào thôn phụ cận tìm được một cô nương mười hai mười ba tuổi đi theo mẹ, liền đi nói: cô nương cho xin xử tử huyết dùng một chút…”

Nghe đến đó, Phó Hồng Tuyết hiếm có “Phốc” một tiếng thất thố mà cười. Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, Diệp Khai cũng có lúc hoảng không biết nói gì như vậy.

“Sau đó?”

“Sau đó… Ta bị tát cho một cái choáng váng, lúc trấn tĩnh lại mới nói rằng đại phu bảo người nhà ta nguy cấp, cần máu xử nữ làm thuốc. Sau đó dùng một thỏi bạc… mới lấy được một chén máu…”

Lửa cháy đượm rồi, Phó Hồng Tuyết vỗ vỗ tay đi tới, chỉnh lại tóc cho y, rồi kéo y dựa vào lòng mình:

“Thông minh. Bất quá sau đó máu đâu rồi?”

Có lửa, thân thể dần dần ấm lại, Diệp Khai hữu khí vô lực mà nhắm mắt, trả lời hắn:

“Sau đó đuổi theo dấu vết các ngươi đánh nhau đến Đoạn Hồn Nhai, nhìn thấy ngươi bị Hướng Ứng Thiên đánh rớt xuống sơn nhai, ta còn tâm trí đâu mà nhớ tới … nên đã vấy lên cả người.”

“Hoá ra… lão thiên gia cũng phù hộ ngươi. Nếu không phải là huyết vẩy vào trên người ngươi, không cần Hướng Ứng Thiên cùng Mị Ảnh hợp hợp lực tấn công ngươi… Chỉ cần bị Mị Ảnh cào một cái —— cho dù chúng ta có thể bình an rơi xuống, ta cũng tuyệt đối cứu không được ngươi.”

Ngữ khí của hắn nghe rất bình ổn, trong lòng lại vô cùng lo sợ. Lo sợ đến mức khi nhận ra, hắn đã bấu chặt vai Diệp Khai.

“… Đau.”

Diệp Khai nhíu nhíu mày, rốt cuộc thì thào.

Cũng không biết là đang nói động tác của hắn, hay là nói vết thương sau lưng.

“Vết thương giữa lưng, ngay phổi, ngươi chỉ có thể dựa vào cây nghỉ ngơi, lát nữa ta lại trị thương cho ngươi, khi nào đỡ hơn ngươi mới được nằm, nếu còn lộn xộn sẽ còn đau.”

“… Đau thì đau, không chết người thì tốt rồi… Sợ cái gì.”

Diệp Khai không quá để ý mà trả lời một câu, thanh âm rốt cuộc nhỏ dần.

“Chỉ là ngươi không sợ đau, nhưng ta sợ…”

Lại là thật lâu sau, Phó Hồng Tuyết mới trả lời y như vậy.