Thời Gian Trở Lại

Chương 23

Lát sau, Băng Di từ đại môn đi ra, Diệp Khai đi theo phía sau, cười cười. Y đơn giản mở cửa mời.

Tước Nô giật mình, hiểu ý khẽ gật đầu. Diệp Khai cũng mỉm cười, nhướng mày nhìn Minh Nguyệt Tâm.

Băng Di liền khách khí mà mời Minh Nguyệt Tâm cùng Tước Nô vào Vô Gian địa ngục, tạm thời an bài hai gian khách phòng.

Bất quá này cũng không phải yên ổn.

Mới vừa sắp xếp xong, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai liền đi thẳng vào vấn đề. Đối với Mị Ảnh, Diệp Khai nhớ lại lần té vực đó, vẫn hơi hãi hùng.

“Quái vật kia rốt cuộc sợ cái gì?”

Tuy rằng Phó Hồng Tuyết có nói qua, nó sợ máu xử nữ. Nhưng Diệp Khai thấy nó đối mặt với máu xử nữ gần như chỉ là e dè một chút, cũng không thể thương tổn nó được.

“Nó sợ dương quang, vào lúc giữa trưa công lực yếu nhất, cũng sợ máu xử nữ… Nhưng thứ chắc chắn có thể giết chết nó, là Khổng Tước sơn trang Khổng Tước Linh.”

Tước Nô cũng đáp đến thực sảng khoái.

“Lại là Khổng Tước Linh…” Diệp Khai nhịn xuống xúc động muốn đỡ trán, đau đầu. Thứ làm cho Phó Hồng Tuyết vừa nghe liền nhíu mày cứ như âm hồn không tiêu tan?

“Vậy, ta có thể đổi cách khác không? —— chỉ cần giết được nó thôi.” Diệp Khai nghiến răng.

“Sợ” vô dụng, y muốn thứ có thể giết nó!

Tước Nô dừng một chút, biểu tình bỗng nhiên có chút phức tạp:

“… Giết chết nó? … Ngươi phải biết, Mị Ảnh là loại thi quái trăm năm khó dưỡng được một con, nó rất hữu dụng, chủ yếu có thể hút công lực của người khác, truyền lại…”

“… Chờ một chút, nó hút công lực?!”

Diệp Khai trực tiếp đánh cắt lời hắn: “Ngươi nói… Hướng Ứng Thiên nuôi nó để hấp thu công lực người khác cho mình dùng?!”

“Đúng …” Tước Nô cũng biết, cái chân tướng này quả thật kinh người một chút.

Chà xát hai tay đang nổi da gà, Diệp Khai biểu tình quả thực như là nhìn một người dũng cảm ăn chậu đại tiện.

Tước Nô nhấn mạnh: “… Người dùng nội lục nó hút, trên người sẽ biến đổi! Càng biến đổi, càng giống hình dạng quái vật, lông dài màu đen!”

Hắn lại hoàn toàn đoán sai điểm chú ý của Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết theo bản năng mà ấn huyệt thái dương…

Hắn thật sự không muốn hồi tưởng năm đó Diệp Khai bị trúng thi độc của Mị Ảnh, sau đó trở thành thế nào …

Diệp Khai chà xát cánh tay, đột nhiên lại nhớ chuyện quan trọng hơn:

“Chờ một chút! Nàng nói…”

Y hít một hơi, chỉ tay vào Minh Nguyệt Tâm rồi lại chậm rãi chuyển hướng Tước Nô:

“… Thứ kia là ngươi dưỡng cho Hướng Ứng Thiên?!”

“… Đúng.”

Tước Nô xém chút nhảy xuống khỏi ghế bỏ của chạy lấy người. Hắn xác định hắn tuyệt đối sẽ không muốn nghe Diệp Khai kết tội.

Diệp Khai chậm rãi buông tay, thanh thanh cổ họng, tận lực ra vẻ hòa ái mà chậm rãi quay đầu nói với Phó Hồng Tuyết: “Hảo, chúng ta có thể đi rồi, tối nay hẳn là không cần quấy rầy nhân gia thân thiết …”

Sau khi nói xong, một tay kéo Phó Hồng Tuyết đi ra ngoài.

“—— Này! Ta cũng đâu có ngờ nó hút nội lực!”

Mắt thấy bọn họ đi thẳng, Tước Nô buồn bực mà hét theo. … Tuy rằng hắn nghĩ như vậy.

Nhưng tựa như Diệp Khai nói, quả thật rất ghê tởm.

Mấu chốt là hắn phân minh nhìn thấy biểu tình Diệp Khai xoay người kéo Phó Hồng Tuyết: còn không mau đi! Đứng trong gian phòng đó cẩn thận mọc lông màu đen!

Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ mà kéo Diệp Khai lại, quay đầu hỏi Tước Nô:

“Nếu không dùng đến Khổng Tước Linh, vậy cũng chỉ có hai cách ngươi nói, đúng không?”

“Đúng.” Kỳ thật, Tước Nô hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến việc giết chết Mị Ảnh. Dù sao thứ này đúng là tuyệt tác.

Đưa cho Hướng Ứng Thiên, chẳng qua chỉ là vì muốn cùng tính kế với Hướng Ứng Thiên.

“Bất quá, các ngươi nhớ rõ, đối phó với Hướng Ứng Thiên cùng Mị Ảnh nhất định phải nhanh, càng nhanh càng tốt. Để càng lâu, ta sợ Mị Ảnh hấp thụ công lực võ lâm cao thủ càng ngày càng nhiều, Hướng Ứng Thiên liền sẽ càng ngày càng mạnh.”

“Hảo, chúng ta biết.”

Sau khi nói xong, Phó Hồng Tuyết liền gật đầu, xoay người cùng Diệp Khai bỏ đi.

—— hai người trở lại phòng của mình rồi, Phó Hồng Tuyết cười cười, vuốt vạt áo ngồi xuống, một tay chống bàn hỏi Diệp Khai:

“Ngươi vì cái gì muốn kéo ta đi ra?”

Trước chính là bởi vì thu được ám chỉ của Diệp Khai, ý bảo đi trước, cho nên hắn mới đi theo Diệp Khai ra tới cửa.

Diệp Khai cũng phủi phủi bụi trên quần áo, tùy tiện mà ngồi vào bên giường:

“… Điều nên hỏi đều đã hỏi, không nên hỏi, bọn họ cũng sẽ không nói. Chúng ta còn ngồi ngốc ở nơi đó làm chi?”

“Nói như thế nào?”

Phó Hồng Tuyết biết Diệp Khai có chuyện. Từ khi lên khỏi vực, mọi thứ tựa hồ đều đã vượt khỏi kí ức của hắn. Bây giờ cần ứng phó, cũng chỉ trông chờ Diệp Khai.

“Ta muốn hỏi,vì sao ngươi lại thực hiểu rõ quái vật kia?”

Nếu không, lúc ấy tại Đoạn Hồn Nhai, hắn cũng sẽ không hô lên câu “Đi tìm máu xử nữ” .

“Ân. Ta biết một ít.”

Hắn kỳ thật lo lắng Diệp Khai sẽ hỏi, hắn làm sao biết. Hắn không thể giải thích rõ ràng.

Nhưng cũng may Diệp Khai không quan trọng việc này: “Vậy lời hắn nói, ngươi cũng biết sao?”

“Biết.”

Phó Hồng Tuyết trầm mặc một chút, quyết định nói rõ cho Diệp Khai:

“Bất quá… Có một chút, hắn tựa hồ không nhắc. Theo ta được biết, quái vật kia hút máu chủ nhân sẽ biến ra nửa người nửa quỷ, phi thường đáng sợ. Hơn nữa nếu bị nó cắn, người cũng sẽ biến thành quái vật.”

Diệp Khai đã từng bị Hướng Ứng Thiên biến thành Mị Ảnh trảo thương, chuyện này giờ nhớ lại, hắn vẫn còn sợ hãi.

Nghe hắn nói xong, Diệp Khai nửa cười nửa không mà gật đầu:

“Như vậy, liền chứng minh ta cũng không có đoán sai…”

“Không có đoán sai cái gì?”

“Không có đoán sai… Mặc kệ vị Minh cô nương này đến hợp tác với chúng ta là xuất phát từ chân tâm hoặc là giả ý —— ít nhất cái tên Tước Nô này, hắn cũng không phải thật tâm.”

“… là ý gì?” Phó Hồng Tuyết cảm thấy đầu óc hắn đã hoàn toàn theo không kịp Diệp Khai.

“Chuyện ngươi mới nói đây, mới là quan trọng nhất, cũng là nguy hiểm nhất, đúng không? Nhưng là Tước Nô lại hoàn toàn không có ý nói ra. Ta không tin hắn quên. Cho nên… Lúc nãy chỉ đoán, hiện tại đã có thể khẳng định —— hắn hy vọng chúng ta cùng Hướng Ứng Thiên lưỡng bại câu thương, để hắn làm ngư ông đắc lợi.”

“Vậy là…”

Phó Hồng Tuyết nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vẫn cứ như là lọt trong sương mù.

Hắn phát hiện mặc kệ đã trải qua bao nhiêu chuyện, âm mưu quỷ kế hắn quả nhiên vĩnh viễn không am hiểu.

“Tước Nô nói, hắn là Lâu Lan Quốc vương tử, trước cùng Hướng Ứng Thiên liên thủ, là hy vọng Hướng Ứng Thiên lên làm Võ lâm minh chủ rồi có thể trợ giúp hắn phục quốc, đúng không?”

“Ừ.”

Đây là chuyện ai cũng hiểu.

“Ngươi có nghĩ, Hướng Ứng Thiên làm minh chủ, lại lật lọng muốn diệt trừ hắn. Ngay lúc lại gặp Minh Nguyệt Tâm, cho nên hắn triệt để trở mặt với Hướng Ứng Thiên, cùng Minh Nguyệt Tâm tới tìm chúng ta, nhờ vào hiểu biết về Mị Ảnh mà đổi lấy chúng ra tay với Công Tử Vũ?”

Phó Hồng Tuyết thong thả gật đầu, rốt cuộc bắt đầu có chút manh mối.

“Thứ hắn muốn, chỉ hai… Minh Nguyệt Tâm, cùng phục quốc. Hiện ở trong võ lâm chia ra hai phái, một là Hướng Ứng Thiên võ lâm minh chủ, một là Công Tử Vũ ở Vân Thiên Đỉnh. Hướng Ứng Thiên, hiển nhiên sẽ không thèm giúp hắn phục quốc. Mà Công Tử Vũ, lại là chủ tử của Minh Nguyệt Tâm, người sẽ giết Minh Nguyệt Tâm.

Hiện tại hai bên tạm thời gió êm sóng lặng, là bởi vì thế lực ngang nhau… Như vậy, nếu Hướng Ứng Thiên thật sự hấp huyết Mị Ảnh, tự biến mình thành quái nhân —— ngươi nói kế tiếp, hắn sẽ làm gì?”

Diệp Khai vừa nói, vừa vân vê đầu ngón tay, vết chai sần vì dùng đao lâu ngày thanh tỉnh y. Nói xong lời cuối, bỗng nhiên rầu rĩ búng tay phóng khí lực thay đao.

Phó Hồng Tuyết bị y phóng một tia khí, giật mình hoảng hốt, triệt để hiểu được.

“Nhưng mà, Hướng Ứng Thiên nhất định sẽ theo cách này sao?”

Nếu như Tước Nô thật sự muốn phục quốc cũng không dám biến thành quái nhân, vậy Hướng Ứng Thiên đang xuân phong đắc ý, làm sao sẽ vô duyên vô cớ mà dùng cách này?

“Ai…”

Diệp Khai bất đắc dĩ mà hít một hơi, nhìn vẻ mặt hắn đần ra như vậy, đành dang tay nằm lăn ra giường:

“Cho nên, Tước Nô mới cần chúng ta!”

“… Ngươi là nói, hắn là muốn lợi dụng chúng ta đi bức Hướng Ứng Thiên?!”

“Đúng.”

Diệp Khai nằm thư thả trên giường:

“Sau đó, chờ chúng ta bức Hướng Ứng Thiên thành thiên hạ vô địch… Hướng Ứng Thiên liền sẽ đi đối phó với Công Tử Vũ. Kết quả, hoặc là lưỡng bại câu thương, Tước Nô hẳn rất mong chờ điều này ; hoặc là Hướng Ứng Thiên giết Công Tử Vũ. Mà quái  vật  kia là hắn dưỡng thành, ta tin tưởng… Hắn tuy rằng chưa nói, nhưng hắn chắc chắn có biện pháp đối phó với Hướng Ứng Thiên khi gã nhập ma.”

Y lại tiếp: “Đến lúc đó, trung nguyên võ lâm như rắn mất đầu. Vô luận là hắn kéo quân đến, hoặc mua chuộc, hắn đều có thể lên ngôi tân minh chủ.”

Cuối cùng cuối cùng, y tổng kết:

“Cho nên nếu sự tình thật sự phát triển ra như vậy… Đến cuối cùng, Hướng Ứng Thiên chết; Công Tử Vũ là mối uy hiếp lớn nhất của Minh Nguyệt Tâm cũng đã chết; trung nguyên võ lâm loạn; hắn dẫn đầu võ lâm… còn sợ không khôi phục được Lâu Lan Quốc sao?”

Phó Hồng Tuyết theo bản năng mà xoa xoa thái dương, cảm thấy chính mình quả thực kém, chỉ nghe phân tích vài điểm đã rất mệt.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, chuyện đơn giản như vậy, lại có cả một động cơ phức tạp ở phía sau.

… Bọn họ cũng không thể cứ như vậy rơi xuống Đoạn Hồn Nhai luôn hay sao?

“Chúng ta bây giờ làm như thế nào?”

Hắn hiểu, bọn hắn bây giờ, tựa hồ biến thành tiến thoái lưỡng nan. Đối phó với Hướng Ứng Thiên không được, không muốn đối phó Hướng Ứng Thiên cũng không được.

“Hơn nữa, ngươi vì sao lại muốn để bọn họ ở lại?”

Đây mới là chỗ hắn khó hiểu nhất.

Nếu Diệp Khai đã nghĩ đến mấy chuyện này, y vì cái gì còn muốn lưu lại Tước Nô cùng Minh Nguyệt Tâm?

Diệp Khai ngược lại rất thong thả, biếng nhác nằm vắt tay:

“Hay vì để bọn họ đi tính kế hại chúng ta, chi bằng giữ bọn họ ở gần. Có thể tạm hoà hoãn và …”

Y cố tình quay đầu nhìn hắn, miệng cười thật giống hồ ly giảo hoạt:

“Trong Vô Gian địa ngục… Cho dù không có chúng ta, còn có nương, có Thái sư phụ, có sư phụ, có Phi thúc thúc. Mỗi người đều là cáo già thành tinh. Dưới mắt bọn họ, Tước Nô cùng Minh Nguyệt Tâm… có thể bày ra thủ đoạn gì?”

Kỳ thật Phó Hồng Tuyết cảm thấy, hắn thật sự đần rồi. Nhưng vì có Diệp Khai định liệu, hắn cũng liền cảm thấy… nếu trời sập xuống dưới, cùng lắm đỉnh đầu thấp mấy trượng.

Ở cùng Diệp Khai càng lâu, hắn lại càng như bị lây tính cách phi dương của y.

Cho nên hắn cúi thấp đầu im lặng, sau đó cũng đi đến bên giường ngồi, sau đó nằm xuống bên Diệp Khai, vươn tay vô ý phủi vài sợ tóc nơi cổ áo y: “—— vậy kế tiếp, chúng ta làm như thế nào?”

“Còn có thể làm như thế nào?”

Diệp Khai vẫn mỉm cười, nhìn hắn bằng đôi mắt tinh anh:

“… Dao sắc chặt đay rối. Đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai chính ngọ, chúng ta mang theo thuốc nổ đến Hiệp Khách sơn trang, nghĩ cách bắt con quái kia trước. Dù toàn thân nó là độc, tay chân mọc cấp tốc, ta cũng không tin —— nổ thành phấn nó còn có thể hồi sinh!”

Vì thế màn đêm buông xuống, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai đều kiên định ngủ thật ngon.

Sáng sớm hôm sau, chuẩn bị những thứ cần thiết rồi, hai người vô thanh vô thức đến Hiệp Khách sơn trang.

Lúc gần đến cổng, Diệp Khai liền nói với Phó Hồng Tuyết:

“Lát nữa ngươi từ cửa chính tiến vào, trực tiếp đi tìm Hướng Ứng Thiên, dọa hắn thuận tiện chế trụ hắn. Ta từ phía sau đi vào tìm con quái kia.”

“Không được, nguy hiểm.”

Phó Hồng Tuyết dừng bước lại, bốn chữ nói như đinh đóng cột.

Lấy võ công của hắn cùng Diệp Khai hiện tại, đơn thân độc đấu cùng Hướng Ứng Thiên, tuy rằng không thắng được, nhưng cũng không đến mức thua thiệt. Nhưng nếu một mình đối mặt Mị Ảnh… Vậy hoàn toàn là chuyện khác.

Thứ này trên người tụ tập công lực của vô số võ lâm cao thủ, hơn nữa toàn thân là độc, quả thực cực kỳ nguy hiểm.

Diệp Khai cũng dừng bước, kiên nhẫn phân tích cho hắn nghe:

“Nếu không chế trụ Hướng Ứng Thiên, hiện tại chúng ta đồng thời đối phó với Mị Ảnh cùng Hướng Ứng Thiên, làm sao thắng? Ngươi dùng đao, ta dùng phi đao, ngươi cũng biết vật kia toàn thân là độc, ta có thể tấn công ở khoảng xa, ngươi làm được không?”

Phó Hồng Tuyết trầm mặc, trầm mặc rồi liền bỗng nhiên gắt gao nắm chặt tay Diệp Khai. “Ta lo lắng.”

Kiếp sống trước nếu hắn không vừa vặn đuổi tới, Diệp Khai lần đầu tiên đối mặt với Mị Ảnh, suýt nữa thành chuyện lớn. Tuy rằng độc thương kia sau này cũng xém nữa lấy mạng y.

“Phó đại hiệp, đừng sợ sệt như vậy.”

Diệp Khai nắm chặt tay hắn, dùng sức mà siết:

“Ta hoàn hảo mà đi, cam đoan sẽ hoàn hảo trở về. Có bất trắc liền đi tìm ngươi, tuyệt không ham chiến!”

Phó Hồng Tuyết do dự thật lâu, rốt cuộc chậm rãi thu tay về.

Hắn cũng biết, hắn phải tin tưởng Diệp Khai, không cần để cho nỗi sợ hãi lấn át.

“Vậy được, đi thôi!”

Diệp Khai vỗ vai hắn, cam đoan.

“Nếu nghe được tiếng thuốc nổ, ngươi hãy chạy đến chỗ ta. Sau đó chúng ta đồng thời rút đi. Còn… nếu sau một canh giờ không nghe gì, cũng không có thấy ta, vậy nghĩ cách đến hậu viện trợ giúp ta.”

“Ân.”

Phó Hồng Tuyết gật đầu, sau đó lại dặn dò y.

“Mị Ảnh bị nhốt ở mật thất phía dưới phòng Hướng Ứng Thiên. Cơ quan là một bình hoa. Sau khi đi vào phải thật cẩn thận, đang là chính ngọ cho nên công lực của nó yếu nhất, ngươi phải ra ngoài trước, rồi mới kích nổ”

Diệp Khai ngẩn ra, có chút kinh ngạc, hắn cư nhiên biết được tường tận như vậy, nhưng cũng chỉ gật đầu:

“Biết rồi. Được rồi, phân ra hành động —— nhớ rõ, ngươi cùng Hướng Ứng Thiên cũng không cần ham chiến, bảo vệ tốt chính mình.”

Sau khi nói xong, tựa hồ là biết Phó Hồng Tuyết lo lắng. Y đơn giản tung người đi mất.

Phó Hồng Tuyết đứng tại chỗ ngẩn một lúc, mới bình tâm siết chặt Diệt tuyệt thập tự đao, từng bước tiến vào đại môn của Hiệp Khách sơn trang.

—— trèo tường vào hậu viên của Hiệp Khách sơn trang, Diệp Khai lẻn qua tuỳ tùng tuần tra, đi vào phòng Hướng Ứng Thiên. Không uổng công y lúc trước đã tiện chân thăm dò toàn bộ chỗ này.

Đẩy nhẹ cửa sổ ra, y lắc mình nhảy vào, rơi xuống đất còn không kinh động bụi dưới sàn.

Đi một vòng quanh phòng Hướng Ứng Thiên, y liền thuận lợi tìm được cái bình hoa Phó Hồng Tuyết nhắc đến. Nhẹ nhàng kéo nó, mật thất lập tức mở ra, Diệp Khai không chút do dự mà lách người đi vào.

Trong mật thất âm y tràn ngập mùi hư thối, xung quanh toàn xương đầu lâu khô khốc. Diệp Khai theo phản xạ mà bóp mũi, đi thật cẩn thận xuống dưới.

Không trưởng đến thông đạo, mật thất cũng không lớn, chỉ ghê sợ bên trong mật thất đó là tù ngục của võ lâm thân sĩ, máu khô đọng thành vệt, không khí u uẩn oan khốc.

—— Hướng Ứng Thiên cư nhiên cất giấu một cái luyện ngục như vậy!

Diệp Khai dừng một chút, chậm rãi thủ sẵn phi đao, lại đi vài bước, thay đổi góc độ, cẩn thận quan sát thạch thất bên kia.

Y nhận ra ——quái vật kia chắc chắn ngủ trong quan tài đá bên trong thạch thất!

Quan sát trong chốc lát, Diệp Khai rốt cuộc chậm rãi nâng tay phải.

Ngay lúc y định xuất đao, thạch quan bỗng nhiên mở tung nóc, ngay sau đó Mị Ảnh như một bóng đen quỷ mị nhào ra, động tác so với lần chạm mặt trước, lợi hại hơn không ít!

Diệp Khai liền lui lại, dùng khinh công biến bản thân gần như là hư ảnh, thuần thục tránh được Mị Ảnh một trảo. Cứ thế vờn đuổi nhau, đến mức phi đao trong tay Diệp Khai thật sự không thể dùng.

Y vẫn đang chờ một cái thời cơ tốt nhất. Hoặc là, y đang cố gắng tạo ra một cái thời cơ.

Chạy quanh một hồi, đến khi Mị Ảnh gần đuổi kịp —— y bỗng nhiên quay ngoặc lại, dùng hẳn năm đạo phi đao găm Mị Ảnh lên vách động.

Phi đao lần lượt găm chặt tay chân cùng ngực của Mị Ảnh, nó hết sức giãy dụa định, Diệp Khai lập tức đưa tay xuất ra bốn cái nữa, đóng chặt nó.

Mị Ảnh lần thứ hai điên cuồng giãy dụa, vẫn không thể tránh thoát. Cảm thấy đến bước đường cùng, nó bỗng nhiên ngửa đầu thu thành tiếng trầm thấp, rõ ràng thanh âm không lớn, nhưng vẫn khiến lỗ tai Diệp Khai muốn nổ vang, thầm  phát sợ.

Y liền lùi lại mấy bước, hít một hơi thật sâu, vận công điều phối mới có thể giúp nhịp tim trở lại bình thường.

Ngay sau đó, y mới nhận ra —— không tốt! Hướng Ứng Thiên chỉ sợ sẽ chạy ngay đến đây!

Hướng Ứng Thiên cùng Phó Hồng Tuyết triền đấu không biết bao lâu, nghe thấy âm thanh thét dài liền sững người——suýt nữa đã bị Phó Hồng Tuyết một đao quét trúng.

… Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai là đồng thời bị hắn đánh rớt vách núi. Hôm nay Phó Hồng Tuyết mang một thân sát khí đột ngột xuất hiện, không nói hai lời liền liều mạng với hắn. Cho nên hắn cũng đương nhiên cho rằng, Diệp Khai trọng thương trụy nhai hơn phân nửa đã chết.

Nhưng hiện tại nghe thấy Mị Ảnh cầu cứu, lão liền nhận ra ngay—— lão đã bị lừa!

—— không đến lúc nguy cơ, Mị Ảnh tuyệt đối sẽ không phát ra thanh âm như vậy!

Tính toán thật nhanh, Hướng Ứng Thiên bắt đầu lui về sau, đánh ra một chiêu tung hoả mù để bỏ chạy.

Thủ vệ trong sơn trang cùng Cuồng Đao liền nhào tới, rất ăn ý với Hướng Ứng Thiên mà dốc sức chặn Phó Hồng Tuyết lại, dù cho chỉ là bọ ngựa đấu xe.

Phó Hồng Tuyết đã không còn quan tâm an nguy tự thân nên không còn khoan dung nữa, căn bản họ không chống được.

—— bởi vì một tiếng kia, Phó Hồng Tuyết cũng nghe thấy.

Trầm thấp áp tắc, giống như từ dưới lòng đất vọng lên, quãng có quãng không, nhưng lại kỳ dị kinh hồn.

Hơn nữa Hướng Ứng Thiên đột ngột khẩn trương như thế… Phó Hồng Tuyết nháy mắt cũng hiểu ra: Diệp Khai đang ở trong tình trạng ngoài dự liệu!

Vì thế Phó Hồng Tuyết cùng Hướng Ứng Thiên cơ hồ cùng lúc lao đi.

Hướng Ứng Thiên liều lĩnh muốn chạy về gian phòng của mình, Phó Hồng Tuyết lại càng liều lĩnh khống chế lão.

—— nếu để Hướng Ứng Thiên đi tiếp ứng Mị Ảnh, Diệp Khai tuyệt đối là dữ nhiều lành ít!

Trong mật thất Diệp Khai chỉ thất kinh một lúc, sau đó ngay lập tức suy tính.

Y biết Phó Hồng Tuyết sẽ không ngăn được lâu, còn kéo dài, mọi việc sẽ còn đi càng xa kế hoạch.

Nếu không nhanh giải quyết Mị Ảnh, Hướng Ứng Thiên bị bức đến đường cùng liền sẽ không tiếc lấy thân nhập ma để đối phó bọn họ.

Cho nên ngay lập tức, y lui người chạy ra cửa thạch động. Mật thất quá nhỏ, nếu chỉ đối phó với Mị Ảnh y còn có thể miễn cưỡng thi triển võ công, nếu có cả Hướng Ứng Thiên cùng tuỳ tùng hiệp khách trong sơn trang, càng tung chiêu càng nguy hiểm.

Mà y vừa vặn  sành sõi phi đao cùng khinh công, chỗ này là nơi đắc địa cho y, ngược lại sẽ là nơi nguy hiểm cho Phó Hồng Tuyết. Vừa chạy, y vừa bình tĩnh rút bầu thuốc nổ nơi thắt lưng.

Thuốc nổ đựng trong ống tre chắc chắn, một bó năm ống, y đều đốt.

Sau đó dùng tay trái ném nhẹ ống thuốc, tay phải phóng phi đao tiễn nó bay thẳng vào ngực Mị Ảnh.

Mị Ảnh lần thứ hai ngửa mặt lên trời kêu to, không biết có phải là do một đao cuối này làm nó đao đến mức nổi dã tính hay không, chỉ biết vừa kêu xong, nó liền có thể vung tay đánh rụng những cây phi đao trước!

Để lại một miếng da thịt còn bị phi đao găm lên tường, Mị Ảnh nhảy xuống đất, ho ra một ngụm máu tanh tưởi, chỗ nào dính máu của nó, chỗ đó liền sùi bọt toả khói trắng hôi thối khắp nơi.

Sau đó nó dứt phi đao còn ghim thịt của mình ở trên tường xuống, ném mạnh về phía Diệp Khai!

Tuy không ném trúng Diệp Khai, nhưng mùi hôi trong không khí làm y choáng váng đến mức sững người. Sau đó, y cố gắng lui ra gần tới cửa động hơn, tay còn lại vói vào ngực áo rút một thanh bùi nhùi lửa ra, ném chính xác vào chỗ ống trúc còn đang cháy.

Phía sau có tiếng chân người chạy lại, Diệp Khai hai tay bịt tai, đá tung cửa động phóng ra ngoài. Cùng lúc đó, bởi vì lực đạo của y quá mạnh, đá bay luôn Phó Hồng Tuyết cùng Hướng Ứng Thiên vừa vặn lẩn quẩn giao đấu bên ngoài.

Sau đó lại ầm một tiếng, lực nổ xô ngã Diệp Khai, tiếp tục ập vào Phó Hồng Tuyết và Hướng Ứng Thiên vẫn đang chưa thể đứng dậy. Do đã chuẩn bịnh tinh thần từ trước, Diệp Khai bèn nhanh chóng lấy lại vị thế, quay người chưởng thêm một chiêu vào Hướng Ứng Thiên

Nhưng lực chú ý của Hướng Ứng Thiên lại hoàn toàn không ở trên người Diệp Khai.

Lão không hề háo thắng, chỉ vung chưởng đánh lui chưởng phong của Diệp Khai, sau đó điên rồ lao vào thạch thất đầy khói lửa cùng bụi mù mịt.

“—— ngăn hắn lại!”

Phó Hồng Tuyết lúc này mới có thể đứng dậy mà hô to.

Vì để cầm chân Hướng Ứng Thiên, hắn hiển nhiên cũng phải trả giá một ít. Cánh tay trái có một vết thương kéo dài, sau y phục cũng có một mảng máu lớn.

Hướng Ứng Thiên một tia hy vọng cuối cùng cũng không muốn bỏ cuộc, lão phải đi cứu Mị Ảnh.

Mà mục đích bọn họ làm việc này, chính là không thể để cho lão cứu Mị Ảnh ra.

Diệp Khai giật thót, cố gắng ra một chưởng nữa nhắm vào sau lưng Hướng Ứng Thiên—— không còn cách nào, khoảng cách gần như vậy, chỉ có thể dùng nội lực đối phó!

Hướng Ứng Thiên cảm thấy tiếng gió sau lưng, liền quay lại dụng chưởng lực đón lấy, hai người vì thế lui mạnh về sau hai bước.

Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng rút được đao, nhằm vào Hướng Ứng Thiên toả sát khí.

Lúc này, bọn Cuồng Đao mới đuổi tới, đang tính vào trận liền đã bị Hướng Ứng Thiên vì ý đồ thoát thân khỏi bọn Diệp Khai mà dụng chưởng đánh bạt cả đám vào mũi đao của Phó Hồng Tuyết. Cuồng Đao nháy mắt bị chém ngọt, máu phun đầy mặt Phó Hồng Tuyết, rốt cuộc cũng cho Hướng Ứng Thiên một cái cơ hội thoát thân.

Phó Hồng Tuyết đang tính đuổi theo, lại bỗng nhiên nghe thấy Diệp Khai phía sau “Oa” một tiếng phun ra một búng máu.

Hắn kinh hãi trở lại, chỉ thấy Diệp Khai chẳng hề để ý lau máu đi:

“Không có việc gì… một chưởng kia chấn động khí huyết, nhổ ra thì tốt rồi. Hôm nay nhất định phải tìm được hắn. Nếu không hậu hoạn vô cùng.”

Cho dù có hai mươi năm công lực của Thái sư phụ, vẫn không thể so tu vi với Hướng Ứng Thiên.

“Trước chữa thương!”

Phó Hồng Tuyết cơ hồ là không chút nghĩ ngợi mà trầm giọng nói.

“—— trước tìm người!”

Diệp Khai không cam yếu thế mà cãi:

“Nếu ta thật sự không được, ta sẽ không cậy mạnh!”

Phó Hồng Tuyết lúc này mắt đầy tơ máu, đao vung đến vô tình, chém giết hết những tuỳ tùng của sơn trang vẫn cò nuôi ý đồ chống lại hắn. Hắn không thể thấy Diệp Khai đổ máu, khi thấy rồi, hắn không kiềm chế được.

Diệp Khai đứng tại chỗ, một tay ấn ngực, yên lặng, thậm chí lãnh tĩnh đến có chút lãnh lệ nhìn hắn:

“Nhìn xem máu của ngươi, máu của ta… Không nắm cơ hội tốt nhất này, máu của chúng ta vô dụng!”

Phó Hồng Tuyết trầm mặc một chút:

“Thực xin lỗi.”

Biết hắn đã tỉnh táo lại, Diệp Khai cũng thu hồi vẻ lạnh lùng, phóng đi trước hắn:

“Hiện tại không phải là lúc lo lắng. Đi —— sống thì gặp người, chết phải thấy xác.”

Sau khi nói xong, Diệp đã nhanh khinh thân qua bờ hồ.

Bọn họ không phải là Hướng Ứng Thiên, không dám bất chấp lao vào lửa, nên phải đi nhúng y phục ướt nước mới dám xông vào.

Lúc này, Phó Hồng Tuyết xé áo choàng, dùng vải cột chặt tay hắn với y.

“Phó Hồng Tuyết…”

Diệp Khai cảm thấy y phải thuyết phục hắn một chút. Phó đại hiệp đang như là cuồng hoá mất rồi.

“Để ngừa vạn nhất.” Hắn không biết Hướng Ứng Thiên cùng Mị Ảnh đến tột cùng là đã chết hay chưa, nhưng là hắn còn nhớ kĩ hình dáng Diệp Khai thê thảm thế nào khi nhập ma.

Hắn vô pháp đoán trước chuyện như vậy có phát sinh hay không, cho nên hắn phải làm chuyện gì đó cho chính mình an tâm.

“Uy… Nhìn thật kì quái?”

Diệp Khai bị hắn dắt theo, tỏ ra ghét bỏ.

Phó Hồng Tuyết cắn môi, không thèm để ý đến y.

Diệp Khai không được đáp, bèn chạy lại gần nhìn vẻ mặt đáng sợ của Phó Hồng Tuyết

“Mặt kệ có chuyện gì, ta đều sẽ bên ngươi. Ngươi không được kích động, kẻ địch ở phía trước.”

Phó Hồng Tuyết cắn môi chặt hơn, hô hấp dần dần chậm lại. Cách một khắc, hắn bỗng nhiên thấp giọng:

“Ta không kích động… Ta chỉ đang muốn bảo vệ thứ trân quý.”

“… A.”

Vì thế cái vậy “thứ trân quý” kia nhịn không được liền nở nụ cười.

“Biết không… Kỳ thật ta còn rất thích bộ dạng kích động của ngươi.”

Bởi vì lúc này Phó Hồng Tuyết có vẻ thực dễ đối phó.

Bình thường lúc bình thường, Phó Hồng Tuyết đôi khi bí ẩn, lại đôi khi cường ngạnh, khiến y trở tay không kịp.

Lại là một khắc trầm mặc.

“Ừ. Ta cũng thích tư thế ngươi phun máu xong còn ra vẻ không có chuyện gì… Chỉ có ta lo lắng, ngươi có bao giờ để tâm.”

Lần này Diệp Khai bật cười thành tiếng.

Phó Hồng Tuyết phủ áo choàng ướt nước của hắn lên người Diệp Khai sau đó hai người đồng thời vọt vào thạch thất.

Trong mật thất mọi thứ đã tan hoang, Phó Hồng Tuyết vận kình lực chưởng bay chướng ngại, dọn ra một con đường. Diệp Khai bịt mũi chui vào trước, ho khan vài tiếng, sau đó cố gắng nhìn qua màn bụi mù mịt tìm tung tích địch thủ.

Diệp Khai vẫn nắm chắc phi đao, lâu lâu lại ho khan.

Đi thêm một chút nữa, y bèn quyết định nhắm mắt, tất cả dựa vào thính giác.

Phó Hồng Tuyết vẫn im lặng, để y dẫn đường.

Diệp Khai nghe ngóng xung quanh, hắn chỉ cần chú ý Diệp Khai, bởi vì hắn tuyệt đối tin tưởng vào Diệp Khai phán đoán.

Rất nhanh, Diệp Khai đã có thể dẫn Phó Hồng Tuyết đến vách động lúc nãy y găm Mị Ảnh lên.—— chỉ là, chỗ này dường như không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.

Chăm chú nhìn dấu vết còn lại, nét mặt của y càng nghiêm trọng hơn:

“Lúc ấy ta đã nghĩ rằng mình có thể giữ nó ở đây… Bây giờ có lẽ… Vụ nổ khiến nó được lợi, dễ dàng trốn thoát.” Hẳn là nó đã đánh văng khối thuốc nổ đi qua chỗ khác.

Y tìm không thấy Hướng Ứng Thiên, cũng không thấy Mị Ảnh.

Mọi việc cơ hồ rõ ràng ——

Phó Hồng Tuyết theo thói quen trầm mặc:

“Bọn chúng đều chưa chết.”

Diệp Khai dùng tầm mắt chậm rãi quét về phía bốn phía, nặng nề nói:

“Bọn chúng cũng không đi ra ngoài… Cho nên, khẳng định nơi này còn chỗ nào chúng ta chưa tìm đến.”

Trong không gian âm u hôi thối, mỗi một khe hở, mỗi một chỗ tối, đều có thể trở thành chỗ trốn của lão ta.

“Không —— ”

Phó Hồng Tuyết bước lên trước, Diệp Khai theo bản năng đi sau hắn, bắt đầu theo trí nhớ mà tìm kiếm.

Chuyện hắn lo lắng nhất ——đã xảy ra.

Mị Ảnh chưa chết, hơn nữa Hướng Ứng Thiên đã mang nó đi trốn.

“Ta biết chỗ này còn một mật đạo thông ra nơi khác, ta nghĩ… Bọn hắn hẳn là đã thoát ra chỗ đó.”

Dừng một chút, hắn nói nhanh:

“Chúng ta đồng thời tìm, càng nhanh càng tốt. Hướng Ứng Thiên đi vào sau khi nổ, hẳn là phải dụng chưởng mở đường như ta lúc nãy. Tìm kĩ một chút, chắc chắn sẽ lần ra dấu vết của hắn.”

“Được, chia ra tìm!”

Diệp Khai không chút do dự. Y cũng hiểu thời gian trọng yếu.

Phó Hồng Tuyết giật mình, ngay lúc định đi lại xoay người dặn dò:

“Diệp Khai… Ngươi không biết kế tiếp chúng ta gặp nguy hiểm gì đâu —— cần phải cẩn thận.”

Mật thất thật ra cũng không khó tìm.

Đi một vòng, Diệp Khai thực nhanh đã tìm ra điểm nghi vấn, y vung cước đá bay phiến đá dưới chân, liền lộ ra một cái thông đạo tối hù.

Phó Hồng Tuyết nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu, bước đến kéo Diệp Khai lại:

“—— ta xuống trước.”

Nói chưa hết lời, người đã nhảy xuống.

Trên người hắn có ngoại thương, Diệp Khai lại bị nội thương. Xác định địch nhân ở phía trước, cho nên hắn nhất quyết phải đi tiên phong.

Diệp Khai ngẩn ra, cái gì cũng chưa nói, cười nhẹ một tiếng, theo hắn nhảy xuống mật đạo.

Một đường không ngờ gió êm sóng lặng.

Không biết đi bao lâu, bọn họ rốt cuộc chui ra một chỗ Diệp Khai không bao giờ ngờ tới ——

“Nơi này là…”

Diệp Khai theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, sau đó quan sát tiểu lâu giữa hồ, vẻ mặt có chút bỡ ngỡ.

“Nơi này là… phía sau núi Vân Thiên Đỉnh.”

Dừng một chút, Phó Hồng Tuyết bình tĩnh nói cho y biết.

“Vân Thiên Đỉnh?”

Diệp Khai lắp bắp kinh hãi.

Mật thất dưới gầm giường của Hướng Ứng Thiên, lại thông đến phía sau Vân Thiên Đỉnh?

“Hướng Ứng Thiên cùng Công Tử Vũ của Vân Thiên Đỉnh… Là quan hệ như thế nào?”

Diệp Khai dù sao cũng là người nhạy bén, chỉ nghe một câu này, lập tức đoán được trọng điểm.

Phó Hồng Tuyết lại lắc đầu:

“Không, lão không có quan hệ với Công Tử Vũ.”

Lại dừng một chút, mới nói tiếp:

“Nhưng là… Hắn cùng mẫu thân của Công Tử Vũ, có mối quan hệ rất thâm sâu.”

“… mẫu thân của Công Tử Vũ?”

Diệp Khai hoàn toàn là lần đầu tiên nghe nói về người này.

“Ngươi nhớ rõ, đêm đó chúng ta canh giữ ngoài cửa của Hoa Bạch Vân, Minh Nguyệt Tâm đi rồi, lại có một người thứ hai đến?”

Diệp Khai gật đầu:

“Nhớ rõ.”

“… Tiểu lâu giữa hồ kia, chính là chỗ ở của bà ta.”

Về Công Tử Vũ, về Dương phu nhân cùng liên hệ giữa bọn họ, hắn đã vẫn không muốn Diệp Khai biết.

Nhưng hiện tại, rốt cuộc đã đến lúc không thể không nói.

“Đêm đó bà ta muốn giết Hoa Bạch Vân, là bởi vì Hoa Bạch Vân từng cùng trượng phu của bà ta có một đoạn tình. Bà ta trong lòng có hận, cho nên bà ta muốn tất cả nữ nhân dây dưa cùng trượng phu của mình chết hết đi.”

Nghe hắn nói xong, Diệp Khai sửng sốt một hồi lâu.

“Ngươi… Ngươi là nói…”

Y theo bản năng mà phun ra vài chữ, lại lặng im một khắc, mới bỗng nhiên thở mạnh, không thể tin mà hỏi:

“Ngươi là nói… Công Tử Vũ cùng chủ nhân của tiểu lâu giữa hồ này…”

Hoa Bạch Vân, đã từng là tình nhân của Dương Thường Phong.

Mà Phó Hồng Tuyết lại nói, chủ nhân của tiểu lâu giữa hồ muốn giết Hoa Bạch Vân… Là bởi vì Hoa Bạch Vân cùng trượng phu của bà có một đoạn tình?

Kia chỉ có thể là…

“Bà ta là… Dương phu nhân đã mất tích nhiều năm?”

Như vậy, Công Tử Vũ… Chính là Dương gia trưởng tử bị đồn đoán đã chết trong cuộc mưu sát ở Mặc lâm mộc dịch năm xưa? Là  … Đại ca của y?!

“Ngươi… Ngươi chờ một chút.”

Diệp Khai một tay bắt chước Phó Hồng Tuyết mà xoa xoa huyệt thái dương, trong đầu có chút hỗn loạn.

Nếu theo như Phó Hồng Tuyết nói, vậy người ở tiểu lâu này đích thực là nguyên phối phu nhân của cha y, Công Tử Vũ là đại ca y… Vậy y nên dùng thân phận nào đối mặt với hai người?

Như vậy, lúc này kẻ địch chỉ có Hướng Ứng Thiên?

Mà Vân Thiên Đỉnh trừ bỏ Minh Nguyệt Tâm cùng Yến Nam Phi, cũng chưa từng công khai có bất luận cái xung đột gì cùng bọn họ.

Vậy, Minh Nguyệt Tâm cùng Hướng Ứng Thiên cố ý tới gần bọn họ, đến tột cùng là vì Công Tử Vũ gợi ý, hay là xuất phát từ ý nguyện của bọn họ.

Mà hiện tại… Hướng Ứng Thiên mật thất sao lại lặng lẽ thông đến nơi này?

Bọn hắn vất vả như vậy, lúc này lại tiến thoái lưỡng nan?

Nếu thật sự phải đối đầu với nguyên phối phu nhân của cha… Giết hay là không giết?

Người đại ca này của y, lưu hay là bất lưu?

Phó Hồng Tuyết ngay lúc này mới nói ra chân tướng, làm y không biết nên xử sự thế nào.

“Diệp Khai, trong lòng Dương phu nhân—— hết thảy nữ nhân từng mê hoặc chồng của bà, đều đáng chết; trừ bỏ con trai của mình, những hài tử Dương gia khác, tất cả đều là bại hoại không được tồn tại.”

Không có một chút phẫn hận, chính là trần thuật.

Hắn nói cho Diệp Khai chân tướng, không phải để cho Diệp Khai nương tay.

Bởi vì Dương phu nhân cùng Công Tử Vũ cũng tuyệt đối sẽ không nương tay với hắn cùng Diệp Khai.

Sau khi nói xong, hắn an tĩnh mà đứng ở tại chỗ chờ.

Lại sau một lúc lâu, Diệp Khai chậm rãi nhắm mắt lại, lần thứ hai thở một hơi. Sau đó chậm rãi nói ra:

“Ta hiểu, ngươi nói cho ta biết —— chỉ là vì tránh cho ta khi đối diện với Dương phu nhân sẽ bị bà ta nói lời làm loạn tâm trí.” Y hiểu Phó Hồng Tuyết lo lắng cái gì.

Hẵn cũng hít một hơi thật sâu, vươn tay vuốt ve ấn đường vốn dĩ không tốt của mình: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, không nói trước cho ngươi biết.”

Hắn trước e sợ nhiều thứ, bây giờ tạo thành rất nhiều phiền toái. Nếu hắn có thể nghĩ thông suốt sớm một chút, có lẽ tình hình bây giờ sẽ khá hơn.

Nhưng hắn vẫn cứ tin tưởng vững chắc, bọn họ đã đi lên một con đường không thể hối hận. Trên đường có trở ngại gì, đều cũng chỉ là trải nghiệm mà thôi.

“Không, ngươi đã nghĩ thực chu đáo.” Diệp Khai rốt cuộc mỉm cười, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn trên vai y.

Bởi vì trong lòng y vô cùng rõ ràng, trên đời này cũng chỉ có một hắn —— Phó Hồng Tuyết tuy chậm hiểu, nhưng vững chắc cùng cẩn thận thế nào.

“… Những chuyện khác, sau này chúng ta lại nói. Hiện tại…”

Nói xong lời cuối cùng, y chậm rãi xoay người, từ cổ tay xoè ra một loạt phi đao, sáng bóng như phiến quạt:

“Vô luận sắp sửa đối mặt cái gì… Chúng ta trước tìm Hướng Ứng Thiên, giải quyết hắn lại nói.”

Phó Hồng Tuyết không nói gì, cũng chậm rãi rút đao.

Ánh mắt của Diệp Khai chuyển hướng về phía tiểu lâu giữa hồ. Phó Hồng Tuyết không nói một lời, gật gật đầu.

Diệp Khai trước tiến nửa bước, Phó Hồng Tuyết đối lưng bọc hậu, quan sát trái phải, hai người làm thành tư thế công phòng, từ từ tiến lên tiểu lâu.

Xung quanh là hồ nước, thoạt nhìn tựa hồ chỗ an toàn nhất, rồi lại là nơi khiến người ta bất an.

Mỗi một bước đi của Diệp Khai, đều cực kỳ cẩn thận nhìn phiến trúc lót sàn cầu dưới chân.

Y có một loại trực giác bản năng cực kỳ khó hiểu rằng—— nguy hiểm tại dưới chân.

Ngay lúc hai người ra giữa cầu —— đột nhiên có một cỗ lực từ dưới chân mãnh liệt đánh lên, lật tung một đoạn ván cầu dài thượt!

Diệp Khai xoay tay bắt lấy vai Phó Hồng Tuyết, vừa kéo hắn khinh thân, mũi chân y vừa nhón lên miếng ván trúc đã ở giữa thinh không, triển khai lực đạo phóng phi đao vào chỗ có động tĩnh!

—— phi đao xuyên qua hỗn độn tầng tầng trúc phiến, cơ hồ không thể làm gì thứ đang ẩn nấp phía dưới.

Chỉ thấy mặt nước dao động, “Xôn xao” nước văng từng dòng như mưa rào, một tiếng tru dài cất lên, bóng dáng hắc sắc từ đáy hồ đồng dạng vọt lên, ngực còn bị cắm năm cây phi đao của Diệp Khai, tay chân quơ quào như muốn xé xác bọn hắn!

Diệp Khai đột nhiên buông tay, để Phó Hồng Tuyết rơi thẳng xuống, sau đó giẫm lên vai hắn, trực tiếp rống lớn một tiếng:

“—— chặn ngang!”

Phó Hồng Tuyết hiểu ý nhíu mày, rút đao lia một dường ——

Thân thể của Mị Ảnh bị một đao ánh như chớp lia ngang!

“Lui!”

Diệp Khai từ bả vai hắn đã mượn lực khinh thân từ lúc nào, lực đạo phiêu linh đến mức không hề ảnh hưởng đến hắn, lúc y đáp xuống, lại dùng chân cho hắn một cước, khiến hắn lảo đảo bắn ra phía sau, vừa vặn tránh được một ngụm máu huyết của Mị Ảnh.

“—— phía sau ngươi vẫn còn trúc phiến, ngươi mau đạp lên chạy qua tiểu lâu!”

Mị Ảnh toàn thân là độc, như vậy hồ nước này là nơi nó ẩn náu, cũng độc không tưởng.

Phó Hồng Tuyết khinh công tuy rằng không bằng y, nhưng dựa trên phiến trúc chạy đến tiểu lâu, quả thật không khó. Tuy nhiên đao pháp của Phó Hồng Tuyết mượn lực đứng tấn, thuỷ chiến cái dạng mơ hồ như vầy, hắn không có cách nào triển khai được.

Diệp Khai ngoài miệng bắt hắn chạy vào tiểu lâu, nhưng chính y thuỷ chung vẫn dùng khinh công thăm dò tung tích hai đoạn thân thể của Mị Ảnh vừa chìm vào hồ. Y cất đi phi đao, móc ra hai nén bạc trắng phi thẳng vào nước.

Bạc đáp xuống mặt nước, loang một vài vòng, chỉ giây lát sau, chỗ phiến bạc chìm xuống liền sủi tăm, nửa xác trên của Mị Ảnh liền theo bọt khí nổi lên. Diệp Khai lúc này mới mỉm cười, rút năm đạo phi đao lập tức phóng, mượn lực cùng sức nước đẩy phần thân thể này vào bờ gần y!

Sau đó y lại ném tiếp ba nén bạc cách xa nhau vào nước, phần thượng thân của Mị Ảnh cũng như thân trên, bị y tống vào bờ phía ngược lại, gần chỗ Phó Hồng Tuyết đứng chờ.

Sau đó, Diệp Khai tiếp tục ném phi đao ghim chặt phần hạ thể nó xuống đất, sau đó liền tiến lên, vận chưởng đánh đổ đá tảng đè nát. Đề phòng chắc chắn như vậy, để coi nó còn có cách gì vừa thoát ra, vừa hồi phục, vừa nối nửa người được với nhau hay không.

Sau đó y khinh thân chạy về bên Phó Hồng Tuyết trong tiểu lâu, trúc phiến trên mặt nướclúc này đã phiêu tán xa xa, y hầu như không có chỗ mượn lực. Nên đến khi về được tiểu lâu, Diệp Khai đã cơ hồ kiệt sức, vết máu nơi khoé miệng bắt đầu đậm lên.

Nhưng y không dừng tay, tiếp tục với phần thượng thân của Mị Ảnh, y còn chưa quên lúc nãy, y đã dùng gần mười đạo phi đao mà vẫn không thể giữ chặt nó.

Đúng như y dự đoán, bọn y còn đang định liệu xem sẽ làm gì để kiềm chặt, Mị Ảnh đã bật phóng lên, dùng vuốt tấn công Phó Hồng Tuyết.

Diệp Khai dưới tình thế cấp bách, sợ phi không đủ lực, trực tiếp tiến lên dùng đá bay móng vuốt của nó.

Mị Ảnh đánh trả, móng vuốt cắt đứt một vạt áo của Diệp Khai. Y kinh hãi, vội vàng lộn một vòng, Mị Ảnh lại nhanh chóng đưa móng vuốt định hàm trụ cổ y.

Phó Hồng Tuyết liền mạnh mẽ nhào lên nắm thắt lưng y kéo lại, vừa vặn tránh thoát.

Diệp Khai nội tâm kinh hoàng không ngừng, lại tiếp tục rút đao phi, không dám chậm trễ mà phóng thẳng vào tảng đá đang dựa vào vách núi gần đó ——

Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, tảng đá lớn mang theo vô số cát bụi nặng nề đổ, đè bẹp Mị Ảnh còn đang trên đường phóng đi trốn.

Tiếng động trầm đục, có thể nghe trong hỗn loạn tiếng huyết nhục trộn lẫn tởm lợm.

Lần này mặc kệ Mị Ảnh có chết hay không, ít nhất thế gian này ít ai có đủ năng lực di dời tảng đá đó để thả nó ra!

Diệp Khai ấn ngực không ngừng mà thở dốc, khóe miệng lại bắt đầu tràn đầy máu, y cũng không nghĩ phải lau, chỉ chống tay vào đại thụ thở dốc rồi ho nhẹ vài tiếng, vừa cười, vừa đắc ý vận nội lực hô to:

“—— Phó Hồng Tuyết, quái vật kia ta giải quyết! Hướng Ứng Thiên giao cho ngươi!”