Thời Tiết Ngày Mai Trong Xanh

Chương 6

Trương Tự Minh không có lập tức rời đi, anh ở lại làm cơm tối. Cùng Trương Tự Minh ở trong một phòng, Quý Cường không quá thoải mái, thế nào cũng thấy kỳ quặc.

Lúc Trương Tự Minh đi rồi, trong phòng liền trở nên yên lặng, Quý Cường ngẩn người một mình hồi lâu, lại bắt đầu cảm thấy một cảm giác không thoải mái khác. Là cô đơn sao? Hình như cũng không phải. Trong lòng suy xét một hồi, Quý Cường phát hiện ra cảm giác bất an đó kỳ thực là – nhung nhớ.

Nếu như từ chối anh, sẽ mất đi anh. Khẳng định là vậy. Nếu không thành người yêu, sợ không thể quay về làm bạn bè. Nghĩ tới đây Quý Cường có chút hận, gấp gáp như vậy làm gì a, mượn rượu kéo người ta lên giường, đáng ghét, làm bây giờ y không có đường lui để chọn. Thế nhưng nếu chỉ làm bạn…. Nếu như hai người đều có ý, tiến một bước về phía trước cũng là chuyện rất tự nhiên, đôi bên đều là trung niên già đầu cả rồi, còn muốn kéo dài cái gì? Lẽ nào lại nói chuyện yêu đương tám mười năm không thành.

Các loại suy nghĩ xoay vòng trong lòng Quý Cường, khiến lòng y dao động không yên.

Nếu như trong cuộc sống không có người này, Quý Cường nhiều lần suy nghĩ lại suy nghĩ, cảm thấy như vậy không được. Không phải là vấn đề có quen với sự tồn tại của đối phương hay không, mà là, người này là người hiểu lòng y, là người có tiếng nói chung, càng là người Quý Cường không bỏ được.

Kỳ thực – trong lòng có thích anh. Điểm này Quý Cường rất chắc chăn. Nếu như nói cùng nhau sống, Quý Cường tưởng tượng một chút, cảm thấy có thể ở chung rất ổn, hai người đã quen biết một khoảng thời gian. Nghĩ tới đây Quý Cường đột nhiên bừng tỉnh, Trương Tự Minh lúc trước hẹn y cùng đi ăn, đi dạo phố, xem phim, đến nhà đối phương…. rất nhiều chuyện, hóa ra đều là vì việc sống chung trong tương lai mà chuẩn bị sẵn sàng a.

“Xi…” Quý Cường hút khí, vuốt gáy.

Hóa ra, anh vẫn luôn theo đuổi y. Nghĩ tới đây, Quý Cương có chút đỏ mặt. Trước đây thực chưa từng nghĩ tới mặt này, hiện tại đem từng chuyện sắp xếp lại, trong lòng nhất thời rõ ràng.

Một ngày sau, Quý Cường gọi điện cho Trương Tự Minh.

“Tôi nghĩ xong rồi.”

“Thế nào?” Lúc nhận được điện thoại, tim Trương Tự Minh đập thình thích đập, giọng anh nghe có chút run rẩy.

“….. Cùng nhau sống đi.”

Thở phào một hơi, quả nặng trong lòng Trương Tự Minh cuối cùng cũng rơi xuống.

“Tối nay cậu đến nhà tôi đi.”

“Tôi….”

“Cậu không đi trực đêm một ca thì dân thành phố này sẽ không có xe taxi để đi sao?”

“Ừm.”

Cúp máy, Trương Tự Minh ngồi trước bàn làm việc, lặng yên chống cằm mỉm cười hồi lâu. Mà Quý Cường ở đầu bên kia thì oán niếm ngắt máy.

Nếu như luôn nghe lời của anh ta, mình có phải sẽ không có chút địa vị gì trong nhà không. Quý Cường có chút lo lắng nghĩ.

Buổi tối, Quý Cường ngoan ngoãn đến nhà Trương Tự Minh, Trương Tự Minh đã làm xong cơm chờ y. Vốn nghĩ vừa vào cửa Trương Tự Minh khẳng định sẽ nói gì đó, kết quả thẳng đến lúc ăn xong cơm anh vẫn chưa nói đến ‘chủ đề cá nhân’. Quý Cường vừa bất an vừa mong đợi thi thoảng liếc nhìn Trương Tự Minh.

Dọn dẹp xong phòng bếp, Trương Tự Minh cầm tách trà lại ngồi cạnh Quý Cường. Gặp phải ánh mắt Quý Cường, Trương Tự Minh lại muón bật cười.

Tên này có biết mình vốn đáng yêu thế này không a!

“Cậu chuyển qua đây đi.” Trương Tự Minh nói.

“A….. A!?” Quý Cường chớp mắt. Y lúc này phát hiện, tốc độ phản ứng của Trương Tự Minh nhanh hơn y gấp nhiều lần, khiến y luống cuống tay chân, khiến y tâm hoảng ý loạn, khiến y không nắm chắc được nhịp điệu của đoạn tình cảm này. Quý Cường không phải là sợ, mà là cảm giác hoàn toàn không bắt kịp này khiến y lúng túng.

Trương Tự Minh nhìn vẻ hoang mang của Quý Cường, cười nói: “Không phải đã quyết định sống cùng tôi rồi sao, ở cùng một chỗ là rất bình thương nha. Hơn nữa, cần thiết tốn thêm một khoản tiền thuê nhà sao?”

“Tôi…. sợ làm phiền cậu.” Nhìn nhà Trương Tự Minh sạch sẽ ngăn nắp không có lấy một hạt bụi, Quý Cường vô thức nghĩ tới căn nhà lộn xộn mất trật tự của y.

Trương Tự Minh mỉm cười, vươn tay nắm lấy vai Quý Cường, nhìn vào mắt y, “Tôi hoàn toàn không ngại.”

“Tôi sẽ làm nhà cậu loạn lên.”

“Không sao, tôi sẽ dọn.”

“Tôi… Tôi không thích sạch sẽ…”

“Tôi sẽ giám sát cậu.” Trương Tự Minh cười meo meo nói.

A, giám sát! Trong lòng Quý Cường đập mạnh một cái, không biết Trương Tự Minh sẽ làm thế nào để đối phó với tính lười biếng của y, có điều có thể khẳng đinh, người đàn ông này có thể sẽ đứng trước mặt y quát tháo ra lệnh y đi rửa tay, tắm rửa, giặt đồ.

Đồng ý, hay là không đồng ý, trong một giây này phải có quyết định.

Quý Cường cắn răng, “Được, tôi chuyển.”

Nhìn bộ dạng tráng sĩ cắt cổ tay của Quý Cường, Trương Tự Minh vươn tay xoa xoa mái tóc ngắn cứng xoăn xoăn của y. Chuyển qua là chuyện khó khăn như vậy sao? Có người như anh ở bên cạnh chăm sóc còn không tốt sao? Ở nơi trước kia bị y làm thành cái ‘ổ’ lộn xộn có cái gì thoải mái sao?

“Khi nào chuyển?”

Quý Cường suy nghĩ một chút, “Tôi phải dọn dẹp mấy thứ linh tinh trước đã.”

“Tôi giúp cậu.”

Nhìn nụ cười cười nhẹ nhàng của Trương Tự Minh,  Quý Cường cảm thấy y đã bị đuổi tới đường cùng. Ai nói người đàn ông này là người nhã nhặn chứ! Anh ta, anh ta căn bản là thổ phi khoác da văn sĩ!

Thu dọn xong mấy thứ đồ linh tinh, tìm công ty dọn nhà, đồ đạc của Quý Cường bị đóng gói đưa vào nhà Trương Tự Minh.

Ngồi trên sofa uống canh Trương Tự Minh ninh, Quý Cường nhìn Trương Tự Minh dọn dẹp phòng trong phòng ngoài, phân loại quần áo đồ dùng linh tinh của Quý Cường, sau đó để từng thứ vào trong tủ tương ứng. Nhìn nhìn, trong lòng Quý Cường như có cảm giác ấm áp dâng lên. Đã bao nhiêu năm y chưa từng thấy thoải mái thế này. Y là một người tùy tiện, quen dùng đồ đạc xong chỉ cần không mất, để chỗ nào thuận tiện là được. Không phải không biết được sự quan trọng của ngăn nắp, chỉ là không vượt qua nổi bản tính của mình.

Bạn bè bên cạnh không phải không có từng mắng Quý Cường, nhưng kể tới thật sự vươn tay giúp y sắp xếp, chỉ có mình người đàn ông trước mắt. Nghĩ tới đây Quý Cường liền mỉm cười. Cảm giác có người đối tốt với mình, thực tốt.

“….. Cái này cậu còn cần không?” Trương Tự Minh giơ lên chiếc áo phông cũ không khác gì giẻ lau.

Quý Cường nghiêng đầu nhìn một lúc, “A, nếu không thì ném đi…..”

Trương Tự Minh để chiếc áo phông cũ sang một bên, tiếp tục dọn dẹp.

“Tôi, tôi lại giúp cậu.” Quý Cường nghĩ cứ để Trương Tự Minh thu dọn, y ngồi ở một bên ăn canh, hình như không hay.

“Uống tiếp đi, cũng sắp dọn xong rồi.”

“À.”

Nghĩ tới một vấn đề, Quý Cường thử mở miệng thăm dò: “Tự Minh, tôi bảo…. bây giờ chỗ này là ai ở?”

Trương Tự Minh đầu không quay lại, tay tiếp tục sắp xếp quần áo cùng đồ dùng hàng ngày: “Đương nhiên là hai chúng ta!”

Đang cầm bát canh, Quý Cường cười tươi toe toét như quả lựu vỡ ra. Cảm giác có người đối tốt với mình, thực tốt.

=. =. =. =. =

Dùng một thời gian thích ứng với nhà mới, rất nhanh Quý Cường liền quen thuộc, biết phụ cận nhà mới ở đâu có bán đồ ăn sáng, ở đâu có siêu thị, điểm tâm của hàng nào ngon nhất.

Trương Tự Minh cùng Quý Cường thương lượng mong y có thể chuyển sang ca sáng.

“Ban ngày anh không có nhà, tối thì em không ở nhà. Chúng ta cả ngày không ở cùng một chỗ, nhà này sao có thể gọi là nhà. Em thấy thế nào?”

Quý Cường rất dễ dàng bị thuyết phục, cùng người tài xe lái xe của y vào buổi sáng thương lượng, bản thân chuyển sang ca sáng. Cứ vậy, mỗi ngày buổi tối có thể đúng giờ tan ca, cũng người yêu làm cơm tối.

“Nhưng như thế nếu anh tăng ca, em lại không thể đi đón anh.” Quý Cường đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.

Trương Tự Minh thoải mái cười cười, “Sao không thể, em qua công ty anh không phải là được rồi sao, sau đó chúng ta còn có thể đi ăn khuya.”

Quý Cường suy nghĩ liền chuyển, đúng rồi, không nhất định phải là y lái taxi đến đón anh, cũng có thể tự mình tới công ty Trương Tự Minh chờ anh tan ca, sau đó lại cùng nhau về nhà, hình thức tuy có chút thay đổi nhưng nội dung vẫn như cũ. 

“Hì hì, anh nói rất đúng.”