*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên Dĩ Thu bước ra khỏi câu lạc bộ, đã có một vòng tròn người qua đường ở cửa. Hầu như mọi người đều quay về phía chiếc LaFerrari màu đỏ kia không ngừng chụp ảnh. Có một cô bé cũng rất to gan, không coi ai ra gì mà đứng ở trước chỗ đỗ xe tạo các kiểu pose ảnh kinh điển, trông vô cùng vui vẻ.
Xe là xe tốt, Biên Dĩ Thu quả thật cầu mà không được, tâm tâm niệm niệm một đoạn thời gian rất dài, hiện tại chiếc xe này lại đậu trước mặt y, nói tâm không động khẳng định là giả. Nhưng y cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, giống như chuyện nếu như Lục Tiêu chạy đến nói với y “Em không cần Sở Dịch, người em thích là anh”, hoàn toàn không có căn cứ để chống đỡ, chỉ thấy ảo ảo, sâu sắc khó hiểu.
Tả Thành hỏi: “Còn muốn đập không?”
Biên Dĩ Thu dừng lại trước đám người phía ngoài hơi lo lắng một chút, cảm thấy nếu đập thì có chút đáng tiếc: “Đến Việt Hương Viên để ăn điểm tâm Quảng Đông đã.”
Tả Thành: “Vậy ăn xong thì quay lại đập.”
Biên Dĩ Thu tỏ vẻ đồng ý, vừa mới đi qua thì điện thoại lại reo lên. Y nhìn cuộc gọi, dừng lại và ấn nút trả lời.
“Biên lão đại.” Nguyễn Thành Kiệt mang theo tiếng cười thông qua sóng điện từ truyền đến bên tai y.
“Nguyễn tổng.” Biên Dĩ Thu một tay cầm điện thoại, một tay nhét vào trong túi áo khoác, “Nghe nói ép mua ép bán, chưa có nghe qua ép nhận quà nhỉ.”
“Cậu không thích?”
“Không, rất thích. Bất quá tôi cảm thấy muộn tặng quà thì phải có thành ý, ít nhất cũng phải do anh tự mình lái xe chạy qua đây.”
“Làm sao cậu biết xe này không phải do tôi tự mình chạy tới?”
Nguyễn Thành Kiệt đột nhiên trầm xuống, phố đối diện truyền đến tiếng còi xe ầm ĩ.
Biên Dĩ Thu quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe Bentley Mulsanne chậm rãi hạ kính xe xuống, Nguyễn Thành Kiệt cầm điện thoại nhìn về phía y, xa xa mà câu khóe môi.
“Biên lão đại, có vinh dự được mời cậu ăn cơm trưa sớm hay không?”
Biên Dĩ Thu rất vui vẻ, nhíu mày nhìn dòng xe bên đường chiếc tới chiếc lui rồi nhìn người đang ông trong chiếc xe phía xa xa kia mà đáp lại: “Hôm nay tôi muốn đến Việt Hương Viên ăn điểm tâm.”
Nguyễn Thành Kiệt nói: “Không thành vấn đề.”
Biên Dĩ Thu tắt điện thoại, ngẩng đầu mà bước về phía đối diện.
Tới Việt Hương Viên, vừa vặn hết giờ ăn điểm tâm, nhưng không biết Nguyễn Thành Kiệt đã dùng cách gì ——– đơn giản là có tiền thì có thể sai quỷ đuổi ma, làm cho người ta kéo dài thời gian bán điểm tâm.
Thỏa mãn nhu cầu ăn uống nên tâm tình Biên Dĩ Thu đặc biệt tốt, liên quan tới chuyện Nguyễn Thành Kiệt ép nhận LaFerrari cũng có chút khoan dung, nhưng vẫn kiên trì không nhận như cũ.
Nguyễn Thành Kiệt không lay chuyển được y, đáp ứng kêu người ta kéo xe đi, bất quá đem chìa khóa giữ lại trong tay y, tùy thời có thể quyền sử dụng xe.
Biên Dĩ Thu cũng không kiên quyết cự tuyệt nữa, nói câu “Được”, rồi đem chìa khóa nhét vào trong túi.
Mỗi người lùi một bước, cả nhà đều vui.
Từng lồng từng lồng nhỏ điểm tâm Quảng Đông được chế biến tinh xảo đặt trên bàn, Biên Dĩ Thu ăn đến gió cuốn mây tan, không chút nhã nhặn, Nguyễn Thành Kiệt ngồi đối diện y cười lịch sự, nho nhã lễ độ, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thân sĩ phong độ.
Trong lúc ăn, Biên Dĩ Thu hỏi về kế hoạch bốn mươi triệu mà hắn đã đề cập lần trước, Nguyễn Thành Kiệt nói với y rằng tập đoàn Hoa Thụy đã mua được gần mười km2 đất ở vịnh phía đông, bao gồm hai thung lũng tự nhiên thông với nhau, đang chuẩn bị xây dựng một khu phức hợp quy mô lớn. Quy hoạch sơ bộ của khu du lịch sinh thái bao gồm năm phần chính: khu sinh thái tự nhiên, khu giải trí nghệ thuật, khu thể thao và giải trí, khu biệt thự biệt thự Thiên Hải và hệ thống năm khách sạn lớn. Trước mắt, việc xây dựng và xúc tiến đầu tư của từng phần đang ở tiến hành đấu thầu, lúc trước nhắc tới việc này là vì muốn hỏi thử xem y có hứng thú hay không.
“Sao lại tìm tôi hợp tác? Anh có bao nhiêu đó phần, tôi xem đi xem lại cũng chỉ có cái khách sạn này, một phần là cùng, nhưng nếu là làm khu du lịch, tiến cử mấy khách sạn năm sao nổi danh quốc tế không phải càng có thể làm tăng giá trị hạng mục của bản thân sao?” Biên Dĩ Thu nghe hắn giới thiệu xong, thế nhưng lại không bị choáng váng vì chiếc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, cũng không dễ dàng gì.
“Khách sạn cấp sao nổi danh quốc tế phần lớn đã có chế độ quản lý cùng với phong cách độc đáo của riêng mình, không thể nào lại đồng ý chủ đề khu du lịch sinh thái. Hơn nữa nếu là khu du lịch, phải xem xét đến tuổi tác cùng với mức thu nhập trung bình của du khách, khách sạn cấp sao đắt đỏ, xa hoa đơn nhiên phải có, nhưng trừ lần đó ra, tôi còn có suy nghĩ muốn xây một vài khách sạn khái niệm đặc sắc, ví dụ như khách sạn rừng rậm, khách sạn thác nước, khách sạn nước nóng, hoặc là khách sạn nhà cây, mặc kệ giá cả hay suy nghĩ mới lạ mà nói, đều có thể được những người trẻ tuổi yêu thích thể thao ngoài trời ưa chuộng.”
Không thể không nói, trời sinh Nguyễn Thành Kiệt chính là làm quản lý kinh doanh, ý tưởng kỹ càng cũng rất có dã tâm. Nghe ý này, khách sạn năm sao quốc tế căn bản hắn không đặt trong mắt, hắn muốn tạo ra thật nhiều nơi, từ xương cốt đến da thịt, đều phải mang họ Hoa tên Thụy.
“Vậy Cửu An gia nhập cũng có ý nghĩa gì đâu? Hoa Thụy hoàn tòa có thể tự mình tạo ra một quần thể khách sạn như anh nói, tại sao lại muốn đem miếng bánh ngọt này chia cho người khác?”
Nguyễn Thành Kiệt nghe vậy cười cười, nâng tách trà lên uống một ngụm, mùi trà đẳng cấp hàng đầu* thơm ngát khắp bốn phía, mới chậm rãi nói: “Miếng bánh ngọt lớn như thế, Hoa Thụy cũng không thể ăn một minhg, dù sao vẫn nên phân phát chút lợi chứ. Không gạt cậu, hạng mục biệt thự Thiên Hải ngoại trừ bất động sản, còn có hai mảnh đất trên núi gồm 36 hang động, và một mảnh đồng bộ làm công trình khách sạn năm sao, để đảm bảo hoàn thành toàn bộ hoạt động của dự án trong thời gian quy định, việc xây dựng nhóm khách sạn trong khu du lịch phải được tách ra.”
“Cho dù như thế, Cửu An hẳn cũng không phải lựa chọn duy nhất của các anh.”
Hoa Thụy là ông trùm bất động sản trong nước, đừng nói tung một cành ô liu, chỉ cần đưa ra một chiếc lá ô liu, cũng sẽ tạo thành cảnh tượng các công ty cạnh tranh, cướp đoạt khủng khiếp. Cửu An nếu bắt đầu tính, tẩy trắng sau đó bắt đầu làm việc kinh doanh đứng đắn cũng khoảng mười năm, danh tiếng của tập đoàn ít hơn nhiều so với Tập đoàn Hoa Thụy, đã hoạt động trong ba đời rồi, hắn dựa vào cái gì lại từ bỏ các công ty khác mà lựa chọn Cửu An?”
“Đương nhiên không phải, trước mắt đã có gần 100 công ty đấu thầu, cạnh tranh. Bất quá…”
Nguyễn Thành Kiệt cố ý ngưng lại, Biên Dĩ Thu cũng không nói, chờ hắn nói tiếp nửa câu sau.
“Nếu cậu nguyện ý, tôi có thể biến nó thành lựa chọn duy nhất.”
“Nguyễn tổng cũng thật biết nói đùa.” Biên Dĩ Thu vừa nói vừa phối hợp mà nở nụ cười, nhưng ánh mắt Nguyễn Thành Kiệt nhìn y quả thật quá mức nóng bỏng, y nở nụ cười nhưng ngược lại lại mạc danh kỳ diệu cảm thấy xấu hổ, vì thế liền im lặng, nghiêm túc nói: “Có thể cùng Hoa Thụy hợp tác đương nhiên cầu cũng không được, nhưng chuyện lớn như vậy, tôi phải cùng các cổ đông khác thương lượng một chút mới quyết định được.”
“Được.” Nguyễn Thành Kiệt gật đầu, cầm đũa gắp một chiếc sủi cảo tôm trong suốt trông rất ngon và đặt nó vào bát, không chút vết tích mà đổi đề tài, “Sủi cảo tôm hương vị không tồi, tranh thủ còn nóng mà ăn đi.”
Biên Dĩ Thu cảm thấy chuyện gặp được Kha Minh Hiên là chuyện không may nhất trong năm nay của y, mắt thấy đã sắp hết năm, những điều xui xẻo bị đám mây đen kia che phủ dường như sẽ biến mất, cuối cùng còn vài ngày nữa sẽ đến tết Nguyên Đán, đột nhiên mây tan, nắng lên, rõ ràng mùa xuân chưa đến, y lại thấy những đóa hoa đào nở rộ, vươn mình đón gió phấp phới.
Là một tên gay thuần khiết, từng gặp qua không ít người, Biên lão đại đương nhiên nhìn ra được ân cần cùng ánh mắt nóng rực che giấu ít nhiều mà Nguyễn tổng đối với y là ý tứ gì, tặng xe thể thao, tặng khu nhà cao cấp, lấy việc kinh doanh làm cờ hiệu tận sức lấy lòng, đều là những thủ đoạn mà y từng dùng qua. Y có thể thấy rất rõ ràng, nhưng thế nào cũng không hiểu tại sao Nguyễn Thành Kiệt lại coi trọng y như thế.
Sau khi ăn sáng ở Việt Hương Viên, nguyên bản là mỗi ngày, Nguyễn tổng liên tục đúng giờ nhắn tin, chơi bóng, câu cá, cưỡi ngựa, ra biển, mỗi ngày đều có một trò mới.
Dù sao Biên Dĩ Thu cũng không có chuyện gì, cũng không có lý do để cự tuyệt, vì thế ôm một lòng đi chơi giải trí “để coi người này rốt cuộc còn có thể chơi đến trò gì nữa” mà đáp ứng lời mời của hắn.
Nguyễn Thành Kiệt người này có tiền, rảnh rang, có thể chơi cũng sẽ chơi, tuy rằng đôi lúc không tự giác toát ra mùi vị của người có đẳng cấp, đặc biệt thâm trầm, sắc sảo, nhưng đại bộ phận thời gian vẫn là nhã nhặn, chu đáo, tiến lùi đúng lúc, ở chung với hắn mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, hai người rõ ràng có bối cảnh bất đồng, sự từng trải cũng bất đồng, nhưng có những chủ đề nói đến bất tận, tuy rằng rõ ràng là Nguyễn Thành Kiệt nhân nhượng y —– nhưng chính là ở cái chỗ nhân nhượng này, làm cho y nhìn thấy điểm bất đồng giữa Nguyễn Thành Kiệt và Kha Minh Hiên.
Biên Dĩ Thu thích đánh golf, Nguyễn Thành Kiệt sẽ bồi y đánh golf, Biên Dĩ Thu không thích rượu đỏ, Nguyễn Thành Kiệt sẽ nói “quả thật rượu đỏ không hợp với cậu”; Biên Dĩ Thu nói hắc đạo hỗn độn, Nguyễn Thành Kiệt sẽ thảo luận với y làm thế nào mởi có thể ổn hơn, đem công ty hoàn toàn tẩy trắng. Đương nhiên, khác nhau lớn nhất ở chỗ, Kha Minh Hiên tìm y, bình thường chính là bởi vì muốn thao y, mà Nguyễn Thành Kiệt tìm y, ngoại trừ anh mắt lộ vẻ mãnh liệt dừng trên người y, ngay cả tán tỉnh cơ bản cũng không có.
Được người khác tôn trọng đối với Biên Dĩ Thu mà nói quả thật là một trải nghiệm mới mẻ, từ nhỏ đã lăn lộn trong bùn, một đường đi tới, sợ y thì nhiều, kính y thì ít. Vận mệnh đã từng là anh em, cùng nhau chắn súng, cùng nhau bị thương, cũng có thể vì tiền mà quay lại đâm một dao vào ngực y, hai từ “tôn trọng” này ở hắc đạo mà nói là thuộc loại từ lạ.
Vì thế, cảm giác mới mẻ này như móng vuốt của một chú nhím xù lông vậy, gãi đến ngưa ngứa lòng Biên lão đại.
Bình tĩnh mà xem xét, dáng vẻ Nguyễn Thành Kiệt vẫn rất đúng sở thích ăn uống của y, điều duy nhất không thể xác định chính là người này – ông chủ của tập đoàn Hoa Thụy có thể làm cho giới kinh doanh thành phố Z run rẩy, có nguyện ý để mình đè hay không.
Tuy rằng bởi vì sức chiến đấu mãnh liệt của Kha Minh Hiên, chính mình ở chỗ hắn không chiếm được tiện nghi, nhưng Biên lão đại chưa bao giờ cho rằng chính mình sẽ thay đổi mà nằm dưới thân một người đàn ông nào khác, cho dù Nguyễn Thành Kiệt là một người đàn ông có chất lượng tốt thế nào —- cũng không được.
Trong một lần “hẹn hò” xong, Nguyễn tổng vẫn như cũ mà đuổi Biên lão đại về câu lạc bộ, cũng thân sĩ đi theo y nói lời tạm biệt, nói ra ba chữ “ngày mai gặp”, Biên lão đại rốt cuộc cũng không nhịn được mà một tay túm lấy áo người ta, kéo vào trong ngực hôn xuống.
Nguyễn Thành Kiệt hình như có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh nắm lấy gáy y, làm sâu sắc nụ hôn này.
Không gian xe thể thao chật hẹp căn bản không đủ để hai người đàn ông cao lớn duỗi người, tư thế quả thật có chút không được tự nhiên, nhưng nụ hôn này tương đối kịch liệt. Nguyên bản là hai tên đàn ông, anh tiến tôi lui, anh truy tôi đuổi, ai cũng không cam lòng yếu thế, ai cũng không muốn chịu thua. Môi và lưỡi chạm nhau, răng đan xen, mút mát, dây dưa, kéo, đẩy, không giống người yêu, mà như kẻ thù, tư thế giống như hận không thể kẹp chặt lấy đối phương làm cho trong lòng Biên Dĩ Thu có chút đả kích.
Nhìn tình huống này, hình như áp đảo Nguyễn tổng không dễ?
Hô hấp dần bình thường trở lại, dưỡng khí trong miệng gần như bị người kia nuốt lấy, Biên Dĩ Thu có chút thở không thông, muốn lui ra lại bị Nguyễn Thành Kiệt đè đầu không thể động đậy, không thể không bấu lên gáy hắn, mạnh mẽ đẩy đầu của người trước mặt ra.
“Anh….” Thanh âm của Biên Dĩ Thu nằm trong cuống họng, ánh mắt hiện tại của với Nguyễn Thành Kiệt hoàn toàn bất đồng làm cho y có chút sợ hãi, giống như rút đi cái vỏ bọc ôn tồn lễ độ kia, biến thành dã thú mặt mũi hung tợn.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, có người đàn ông nào khi cởi áo ra lại không phải dã thú? Về điểm này, Biên lão đại không có tư cách khinh bỉ người khác. Chính mình là loại người biến thành dã thú cắn nuốt con mồi, cảm giác này thật sự không thể nào tuyệt vời hơn được nữa.
Cũng may rất nhanh Nguyễn Thành Kiệt đã trở lại bình thường, ghé vào tai y khẽ cười nói: “Vốn đang nghĩ muốn hẹn hò với em vài ngày, kế hoạch bị em quấy rầy, làm sao bây giờ?”
Biên Dĩ Thu cũng cười: “Dễ thôi mà, tiếp tục bước hai của cuộc hẹn đi, lên giường thôi.”
Nguyễn Thành Kiệt hỏi: “Vậy em có nguyện ý nằm dưới không?”
Biên Dĩ Thu nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên lui từng bước: “Mỗi người một lần.”
Nguyễn Thành Kiệt trả lời: “Được.”
Biên Dĩ Thu đối với đáp án này tương đối ngoài ý muốn, cũng tương đối kinh hỉ, Y căn bản không nghĩ tới một người đàn ông như Nguyễn Thành Kiệt lại dễ nói chuyện như vậy, nguyên bản Biên lão đại chuẩn bị sẵn sàng trường kì kháng chiến lập tức bị câu trả lời bất thường này mà động tâm, đang cân nhắc có nên rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp đem người túm đến câu lạc bộ tiên hạ thủ vi cường*, Nguyễn Thành Kiệt lui về ghế lái, câu khóe môi nghiêng đầu cười nói: “Nhưng hôm nay không được.”
*先下手为强
: Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được ưu thế.Tình cảm mãnh liệt như lửa đốt của Biên lão đại như bị giội một gáo nước lạnh, nhất thời ai oán như quả cà héo ngoài sương.
Nguyễn Thành Kiệt vui mừng cười thành tiếng: “Hôm nay sinh nhật mập mạp, mọi người đều đến, em có muốn cùng đi không?”
“Không đi.” Sinh nhật mập mạp nhất định Kha Minh Hiên sẽ tới dự, mà hiện tại y hoàn toàn không muốn nhìn thấy người nọ.
“Được rồi, tôi sẽ gọi lại…cho em sau.”
Ảnh minh họa loại trà:
Bently Mulsanne: