Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 52

Là một bộ phim bom tấn Hollywood gần đây, thời gian là tám giờ tối thứ sáu tuần này. Thời gian được lựa chọn hoàn mỹ nhất, cặp ghế tình nhân cũng hoàn mỹ nhất.

Rạp chiếu phim nằm ở COCO Mall cách Quân Lâm Thiên Hạ không xa, đi qua con đường phía sau tiểu khu, chỉ cần năm phút đồng hồ.

Kế hoạch ban đầu là chờ sau khi Kha Minh Hiên tan tầm thì cùng nhau đến nhà hàng trên tầng khu rạp chiếu phim để ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi một chút, hẳn là vừa kịp. Nhưng 5h40p thì nhận được điện thoại của Kha Minh Hiên, nói là bây giờ hắn cần mở một hội nghị khẩn cấp, kêu y hãy đi trước.

Bởi vì hai ngày trước đã đem hành trình buổi tối đi hẹn hò cùng Kha Minh Hiên nói rõ với Tả Thành, thời gian này vệ sĩ Tả tự động lảng tránh, dù sao có Kha Minh Hiên ở đó, cậu hoàn toàn không cần lo lắng cho an nguy của lão đại. Huống chi cho dù không có Kha Minh Hiên ở đó, chỉ cần không gặp phải tình huống cực đoan, với thân thủ của lão đại nhà cậu, muốn tự bảo vệ bản thân mình thì không thành vấn đề. Cho nên bốn người nhóm bát quái khoái trá cùng nhau tụ hội đi chơi.

Thế mà, hôm nay lại gặp phải tình huống cực đoan. Hết thảy đều trùng hợp như thể bị người ta sắp kế hoạch sẵn.

Con phố phía sau Quân Lâm Thiên Hạ không phải đường chính, người đi đường cũng không nhiều. Lúc này đã sắp vào tháng tư, những hàng đa hai bên đường vừa đúng lúc cành lá xum xuê, tán cây dày đặc che khuất ánh trời chiều mỏng manh, có chút mờ mịt, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Biên lão đại vào giờ phút này.

Y ngâm nga một giai điệu nhưng vĩnh viễn không có chút giai điệu nào, duy trì bước chân nhất quán của mình, vô cùng thảnh thơi mà đi băng qua con phố này, hướng đến COCO Mall, phía xa nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đang đỗ ở giao lộ.

Y ở trong lòng oán thầm một câu vị chủ xe này thật sự không có đạo đức, đang định bỏ qua không để ý đến bọn họ, nhưng một giây tiếp theo lại phát hiện hai người đứng trước xe có chút quen mắt.

Biên Dĩ Thu dừng bước, đứng cách đó mười mét, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng cực kỳ nhanh chóng tính toán thân thủ cùng với thời gian nhanh nhất để chạy khỏi họ ——– nếu trí nhớ của y không có vấn đề, hai người này chính là vệ sĩ của Tiễn Thắng.

Giống như để chứng thực suy đoán của y, cửa xe vào lúc này bị người bên trong đẩy ra, Tiễn Thắng cười đến thập phần thiếu đánh xuất hiện trong tầm mắt của y.

“Biên tổng, chúng ta lại gặp rồi.”

“Tiễn thiếu gia.” Biên Dĩ Thu lạnh lùng nhìn hắn, “Cậu đây là có ý gì?”

“Muốn mời Biên tổng ăn một bữa cơm, thuận tiện bàn lại chuyện làm ăn.”

“Lô đất kia không bán.” Biên Dĩ Thu đi thẳng vào vấn đề, nói xong thì bước đi.

Một trong hai tên vệ sĩ bước nhanh hai bước, chắn đường y. Túi quần hơi nhô lên, tỏ rõ trong tay hắn đang cầm một khẩu súng lục mini. Chỉ cần Biên Dĩ Thu lại đi về phía trước, có lẽ viên đạn kia sẽ từ nòng súng bay ra, bắn vào bụng hoặc đùi của y.

Y quay đầu lại nhìn Tiễn Thắng, trong ánh mắt không có nửa điểm dao động: “Cậu cho là bằng hai người kia, có thể gây trở ngại cho tôi?”

Tiễn Thắng cười cười: “Đương nhiên không phải. Lần trước trong vòng chỉ gần ba giây đồng hồ liền đánh bại hai thủ hạ của tôi.”

Biên Dĩ Thu cố ý làm một biểu tình bất ngờ: “Thì ra hai tên ngớ ngẩn kia là do cậu phái tới.”

“Hắc, trách tôi về nước không lâu nên không biết được thực lực của Biên lão đại, sớm biết anh lợi hại như vậy, sẽ không phái hai tên “ngớ ngẩn” để anh chê cười rồi.”

“Quả thật rất buồn cười.”

“Buồn cười cũng không liên quan, trọng điểm là cuối cùng anh còn có thể cười hay không.”

“Những lời này nói không sai, chúng ta không ngại thì thử xem?” Biên Dĩ Thu nhướng mi, đối với người làm trễ cuộc hẹn ăn cơm xem phim của mình đã tương đối không có kiên nhẫn.

Tiễn Thắng giả vờ phiền não: “Anh xác định không cùng tôi đổi chỗ mà tâm sự à?”

Biên Dĩ Thu nói: “Tôi đang vội.”

“Được thôi.” Tiễn Thắng nhún nhún vai, ngữ khí vô cùng tiếc nuối, “Đối với một người văn minh như anh, có thể nói đạo lý thì tuyệt đối sẽ không động thủ. Biên lão đại không ngại nhìn xem thứ này, rồi hãy quyết định muốn đi theo tôi hay không.”

Biên Dĩ Thu hạ mắt nhìn thoáng vào chiếc điện thoại hắn đưa qua, lại nhìn đến hình ảnh trên đó, một phen nắm lấy áo Tiễn Thắng ấn y lên cửa xe, nâng nắm đấm muốn nện xuống: “Cậu cái đồ vương bát đản!”

Cánh tay bị vệ sĩ nắm lấy, họng súng lạnh như băng thẳng tắp áp vào huyệt thái dương của y.

Tiễn Thẳng đẩy y ra, động tác tao nhã mà sửa sang lại quần áo của mình, xoay người ngồi vào ghế phó lái. Mà Biên Dĩ Thu bị hai tên vệ sĩ một trái một phải kèm lấy ngồi vào ghế sau.

Tài xế nhanh chóng lái xe rời đi, rẽ vào con đường chính sầm uất, đem Coco Mall náo nhiệt, ồn ào bỏ lại phía sau. Trên màn hình quảng cáo lớn của rạp chiếu phim Hằng Á, đang chiếu trailer của bộ phim mà họ sắp xem.

Lâm Gia Ngạn trên tay cầm theo một hộp đàn violin, vội vã bước ra khỏi cửa hàng bán đàn. Bởi vì buổi tối giờ cao điểm không tìm được chỗ đỗ xe, y trực tiếp đỗ xe bên đường, phải nhanh chóng rời khỏi trước khi bị cảnh sát giao thông dán giấy phạt, bằng không về nhà sẽ bị ba y giáo huấn nửa ngày.

Một chân mới bước vào ghế lái, một chiếc Mercedes-Benz phóng rất nhanh thành hình chữ S trên đường mà lao qua người y, y sợ tới mức  vội vàng co chân còn lại lên, nhìn chằm chằm vào chiếc xe Benz màu đen phóng tới nhưng vẫn bị đèn đỏ ngăn lại, hung tợn mắng câu “đồ điên”.

Vừa dứt lời, khóe mắt dư quang nhìn dến biển số xe vô cùng quen thuộc kia, ba con số 6 đập vào mắt khiến y tức giận.

Y một bên lái xe theo sau, một bên lấy điện thoại ra gọi.

Một khắc lúc chuông điện thoại của Tiễn Thắng reo lên, một ống tiêm xuyên qua lớp áo, bất ngờ không kịp phòng bị đâm vào vai Biên Dĩ Thu, mà thuốc bên trong nhanh chóng tiến vào cơ thể y. Y theo bản năng bắt đầu giãy dụa, đến mức hai tên vệ sĩ bên cạnh cơ hồ không giữ được y, cơ thể gồng chặt đến độ gãy đôi kim tiêm.

“Đừng khẩn trương, thả lỏng cơ thể đi, không chết được.” Tiễn Thắng nhìn tên người gọi, để nó tùy ý reo, cũng không bắt máy.

Biên Dĩ Thu cười lạnh: “Thật không thể nhìn ra, Tiễn thiếu gia lại nhát như vậy.”

Hai tay của y bị trói sau người, nòng súng đỉnh vào đầu, bên người còn có hai tên vệ sĩ cao to, vậy mà còn dùng đến thuốc giãn cơ. Y quả thật nên thụ sủng nhược kinh vì đãi ngộ này.

“Thói quen của tôi là phải hết sức cẩn thận.” Tiếng chuông rốt cuộc cũng ngừng reo, Tiễn Thắng quay đầu lại cười cười với y, “Hơn nữa, tôi cho rằng anh nên im miệng một chút đi.”

Điện thoại được kết nối vậy mà lại không nhận, Lâm Gia Ngạn thiếu chút nữa bóp nát tay lái. Đang muốn gọi lại, đột nhiên thấy trên đường có một chiếc điện thoại từ trong kính xe bay ra ngoài, vừa đáp đất đã bị bánh xe nghiền nát.

Cả người Lâm Gia Ngạn có chút mơ hồ, phản ứng đầu tiên nghĩ đến đó là điện thoại của Tiễn Thắng. Vì không muốn nhận điện thoại của mình, hắn thế mà lại ném cả điện thoại?

Lâm thiếu gia bị suy nghĩ này làm cho cả người phát run, một tay cầm tay lái, tay kia không chút do dự ấn nút gọi.

Nếu điện thoại không kết nối, nếu không kết nối….

Không đợi y nghĩ nếu không kết nối thì thế nào, trong điện thoại truyền đến tiếng “Tút—–Tút” rõ ràng nói cho y biết, điện thoại đã được kết nối.

Lâm Gia Ngạn nhẹ nhàng thở ra, nhưng cả người lập tức lại dâng lên nghi hoặc: nếu điện thoại vừa mới ném ra ngoài không phải của Tiễn Thắng, vậy đó là ai? Trên xe còn có người khác? Người kia là ai, có quan hệ gì với Tiễn Thắng? Sao lại ném điện thoại xuống? Điều quan trọng là, Tiễn Thắng có ở trên xe hay không? Có phải tài xế của hắn nhân lúc hắn đi xã giao mà lái xe chạy ra ngoài?

Trong đầu Lâm Gia Ngạn có vô số nghi vấn, nhưng nghi vấn này phải nhận được đáp án từ Tiễn Thắng. Nhưng điện thoại một lần lại một lần nhắc nhở y, không có người nghe máy. Đến cuối cùng y cũng không biết mình đang chấp nhất điều gì, chỉ là cố chấp theo sát phía sau chiếc xe kia trên đường, một lần lại một lần máy móc mà gọi cho số điện thoại kia.

Phẫn nộ cùng thất vọng trước nay chưa từng có sâu sắc mà bao phủ y, loại cảm giác này thậm chí so với việc biết Kha Minh Hiên vĩnh viễn sẽ không thích mình càng làm cho y không không chế được mà sợ hãi. Bởi vì Kha Minh Hiên chưa bao giờ lừa gạt y, chưa từng có ý định giữ lấy y, từ đầu đến cuối đều là một mình y đơn phương tình nguyện sa vào ảo tưởng mà mình tự dệt ra, lừa mình dối người.

Nhưng Tiễn Thắng lại không giống, người đàn ông này vừa xuất hiện trước tiên chiếm lấy thân thể y, một tấc lại một tấc làm tan rã tâm phòng bị của y, ào ạt không thể ngăn cản. Mà đương nhiên thân thể y bắt đầu nghiện hắn, nội tâm của y bắt đầu dao động, lại chợt phát hiện, tất cả hết thảy đều là nói dối! Người đàn ông này lừa y!

Lâm Gia Ngạn giận dữ cười ngược, y vậy mà lại bị người này lừa, tên đàn ông to gan lớn mật này lại dám lừa y! Lâm Gia Ngạn y sống hai mươi sáu năm trên đời, lần đầu tiên nếm thử hương vị bị người khác lừa gạt.

Tốt rồi, quá tốt rồi. Họ Tiễn anh tốt nhất đừng cho tôi biết trên xe anh có tên đàn ông khác, hay là cô gái nào khác, nếu không bổn thiếu gia nhất định cùng đồng quy vô tận với anh!

Tiễn Thắng chỉnh sang chế độ im lặng, nhìn cuộc gọi không có ý định dừng lại này thập phần đau đầu. Ngón tay dừng trước nút tắt máy nửa ngày, lại thủy chung không ấn xuống. Hắn rất rõ tính tình của Lâm Gia Ngạn, không bắt máy có thể lấy cớ nói mình không nghe thấy, nếu trực tiếp tắt máy, tên kia phỏng chừng sẽ phát điên lên.

Không biết Lâm Gia Ngạn đã gọi đến cuộc thứ bao nhiêu, Tiễn Thắng cuối cùng cũng bắt máy.

“Bảo bối….”

Nghe được giọng của hắn, tay cầm điện thoại của Lâm Gia Ngạn không khỏi nắm chặt, cố gắng áp chế lửa giận sắp đánh tan lý trí, cố tình làm cho giọng của mình nghe mình thường một chút: “Anh ở đâu?”

“Không phải nói hôm nay bồi mấy lãnh đạo bên cục Thuế xã giao sao? Nhanh như vậy đã nhớ anh à?”

Lâm Gia Ngạn rất muốn khiến bản thân mình tin tưởng hắn, nhưng trên đường, chiếc xe quen thuộc trước mắt làm cho tầm mắt y như lửa đốt, mà Tiễn Thắng giấu đầu hở đuôi rất lâu không bắt máy, lại làm cho lòng tin không chút căn cớ lung lay sắp đổ.

“Ừm, tôi nhớ anh, tôi bây giờ chỉ muốn nhìn thấy anh. Anh đang xã giao ở chỗ nào, tôi qua tìm anh.”

“Bảo bối nghe lời, anh ở chỗ này có chút không tiện, chờ anh hết bận rồi đi tìm em có được không?” Ngữ điệu ôn nhu của Tiễn Thắng vẫn như cũ. Nhưng cái loại ôn nhu này hoàn toàn không giống trước đây, làm cho tâm Lâm Gia Ngạn chùng xuống.

Trong lòng y trống rỗng, y tự lừa gạt chính mình, y sợ nếu mình thật sự đi tìm hắn sẽ làm lộ lời nói dối kia.

“Không được.” Lâm Gia Ngạn cắn răng nói ra hai chữ này, mà lúc này hai chiếc xe đã ra khỏi thành phố, hướng đến bờ biển phía Đông.

Vào giờ cao điểm buổi tối có rất nhiều phương tiện lưu thông, tài xế không để ý đến các xe đang đi phía sau. Nhưng ra khỏi thành phố xe cộ rất thưa thớt, chiếc xe kia vẫn không buông tha mà theo sát phía sau có chút kỳ quái.

“Tiễn thiếu, chiếc xe phía sau có gì đó không ổn.”

Tiễn Thắng nhìn vào kính chiếu hậu, cảnh giác mà hỏi vào điện thoại một câu: “Em đang ở đâu?”

Lâm Gia Ngạn cũng nghe rất rõ câu nói của tài xế, cười lạnh một tiếng: “Anh ở đâu thì tôi ở đó.”

Huyệt thái dương của Tiễn Thắng nhảy thình thịch, sau đó nghe thấy Lâm Gia Ngạn nói: “Dừng xe!”

“Lâm Gia Ngạn, em cút về cho lão tử!” Tiễn Thắng đột nhiên nổi giận.

“Tôi kêu anh dừng xe!”

Lửa giận của Tiễn Thắng không thể át, trực tiếp tắt điện thoại, kêu tài xế cắt đuôi y.

Điện thoại bị cắt ngang, Lâm thiếu gia đối với suy đoán của mình càng không thể nghi ngờ, trên xe Tiễn Thắng nhất định có người khác!

Tài xế bắt đầu tăng tốc, như một viên đạn bắn ra ngoài trên đường cao tốc duyên hải.

Lâm Gia Ngạn đạp chân ga, theo sát phía sau, dĩ nhiên thế nào cũng không cắt đuôi được.

Tiễn Thắng nhìn chiếc xe phía sau sống chết muốn đuổi theo, nắm tay nổi đầy gân xanh, cạch một cái đập bể bàn điều khiển, cầm điện thoại gọi cho Lâm Gia Ngạn: “Mẹ nó đừng đi theo anh!”

Tầm mắt của Lâm Gia Ngạn bởi vì những lời này của hắn mà choáng váng: “Là anh theo đuổi tôi, bây giờ lại không cho tôi đi theo anh? Tiễn Thắng, rốt cuộc anh xem tôi là cái gì?”

Tiễn Thắng còn chưa kịp trả lời, Lâm Gia Ngạn lại nói tiếp: “Tôi đếm ba tiếng, nếu anh không ngừng xe, tôi sẽ buông tay lái.”

“Em điên rồi.”

Phía trước không xa chính là cua quẹo, nếu chuyển hướng trễ, không đến mười giây chiếc xe lao qua rào chắn rồi văng xuống biển.

“Một.”

“Lâm Gia Ngạn!”

“Hai.”

“Anh đm em!”

Tiễn Thắng gầm lên giận dữ, tiếng phanh xe của chiếc Mercedes màu đen kia phát ra rít tai tưởng như xuyên thủng màng nhĩ, trên đường cao tốc kéo ra một vết đen kinh người, vững vàng dừng lại.

Cùng lúc đó, Lâm Gia Ngạn cũng đạp phanh.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, lại phanh gấp tạo thành quán tính không nhỏ, đầu đập mạnh vào tay lái, đầu óc choáng váng.

Y ghé vào tay lái, nhắm mắt lại xoa dịu cơn choáng váng của mình, rất nhanh lại nghe thấy tiếng nắm đấm của Tiễn Thắng nện vào cửa xe.

Y mở cửa xe, Tiễn Thắng một tay túm y ra ngoài: “Em mẹ nó phát điên cái gì!”

Lâm Gia Ngạn bị hắn hét lên làm ngẩn người, nhưng lập tức nhớ đến mình phát điên vì cái gì, một phen buông hắn ra đi qua bên kia.

“Lâm Gia Ngạn!” Tiễn Thắng phản ứng muốn ngăn cản, Lâm Gia Ngan cũng rất nhanh chạy tới chiếc xe phía trước mà mở cửa ra.

“….” Lâm Gia Ngạn nhìn thấy người bị đặt giữa hai tên vệ sĩ kia, thật rõ ràng là Biên Dĩ Thu đã hôn mê, đầu óc như thể bị đóng băng, hoàn toàn không biết nên suy xét thế nào.

Đây là có chuyện gì? Sao Biên Dĩ Thu lại ở trên xe? Tiễn Thắng quen biết Biên Dĩ Thu thế nào? Biên Dĩ Thu sao lại hôn mê? Tiễn Thắng bắt cóc anh ta vì mục đích gì? Rốt cuộc Tiễn Thắng là ai!

Tiễn Thắng xoa huyệt thái dương, thở dài, thả chậm cước bộ đi về phía y.

“Bảo bối, anh căn bản không muốn cuốn em vào chuyện này, là em không nghe lời.”

Lâm Gia Ngạn theo phản xạ có điều kiện mà lui về sau hai bước: “Anh rốt cuộc là ai?”

“Người đàn ông của em.” Tiễn Thắng đưa tay ôm y vào lòng, kêu tài xế lái xe đi trước, còn mình kìm chế Lâm Gia Ngạn đang giãy dụa đi về chiếc xe phía sau.

Khóa cửa xe, Tiễn Thắng khởi động xe. Lốp xe ma sát mặt đường cơ hồ có chút mùi khét, nhanh chóng tiêu tán giữa gió biển.

Mà Kha Minh Hiên lúc này, nguyên nhân chính vì không tìm thấy Biên Dĩ Thu mà thiếu chút nữa lật tung cả thành phố Z.