Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 8: Chương 8 Đạo thơ

Hỏa Vũ Công tâm tư lộp bộp nhảy lên một cái, trưởng nử đả 14 tuổi rồi thời đại này tuổi đả có thể gả chồng, xong hắn luyến tiếc hơn nữa trong vùng lại không có người nào xem được cả.

Ấu nử thì tuổi nhỏ hơn công tử Thiên An một hai tuổi mà thôi, người ai cũng có tư tâm cả nhưng hắn trước nay không dám trèo cao vào vương tộc, nhưng khi vị công tử này xuất hiện lại khác nếu lở như thật sự ái nử của mình bị vị công tử này nhìn trúng, không phải tiền đồ của hắn lẫn ái nữ đều rộng mở sao.

Thiên An đi tới Hỏa Vũ sơn trang, cũng không chỉ là vì Thương Long Thất Túc bí mật, còn vì lúc còn trẻ Hồ phu nhân cùng Hồ mỹ nhân hai nữ.

Hồ phu nhân cùng Hồ mỹ nhân tại hắn xem qua anime đều là giai nhân tuyệt sắc cả, nhất là Hồ mỹ nhân mị hoặc câu người không kém Diễm Linh Cơ nếu không có hắn xuất hiện.

Chỉ sợ cả Hỏa Vũ sơn trang chìm trong thảm sát bởi Đoạn Phát Tam Lang, tại sau khi Hỏa Vũ Công chết, không nơi nương tựa sinh hoạt. Hồ phu nhân bị buộc gả cho mình không thích Lưu Ý, mà Hồ mỹ nhân càng bị Hàn Vương An thu vào trong cung.

Có hắn tại làm sao có chuyện để cho Hàn An và Lưu Ý, Lý Khai tiện nghi chứ, oẳm lấy mỹ nhân là một dù sao Hỏa Vũ Công dưới gối chỉ có hai nhi nử. Gia tài khổng lồ của hắn đợi hắn chết rồi không phải chuyển qua cho hắn sao, quan trọng hơn Thương Long Thất Túc bí bảo còn ở trong tay hắn.

Đợi cua song hai nử này, quan hệ cha vợ con rể ở đó hắn chẳng lẻ không thành toàn cho con rể mình sao.Cho nên Hỏa Vũ sơn trang hắn buộc phải lấy cho mình, từ mỹ nhân đến bí bảo, một phần khác thợ thủ công trong sơn trang cũng có rất nhiều đây.

Tài lực nhân lực là lớn nhất vùng, Hỏa Vũ sơn trang quy tụ những thợ thủ công có tay nghề giỏi nhất Bách Việt tề tụ về đây.Có Hỏa Vũ sơn trang hậu thuẫn danh vọng còn đó dân chúng chịu ơn Hỏa Vũ Công đối với Thiên An mà nói là một trợ giúp lớn nữa.

Thời đại Chiến Quốc loạn lạc lại cái quan trọng nhất chính là lương thực thứ hai chính là nhân lực rồi mới đến tài lực.

Nhìn hai nử nhân phía trước, mặc dù bây giờ còn chưa trổ mã thành thục như trên màn ảnh hắn thấy qua. Nhưng mỹ nhân dáng vóc đả ẩn hiện, nhất là Hồ Oánh một bộ điềm tĩnh như nước làm cho người muốn ôm vào lòng, nhìn hai nữ này bất giác hắn lại nhớ đến tập thơ nổi tiếng của cụ Nguyễn Du.

“Đầu lòng hai ả tố nga,

Hồ Oánh là chị, em là Hồ San

Mai cốt cách, tuyết tinh thần.

Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.

Oánh xem trang trọng khác vời,

Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.

Hoa cười, ngọc thốt, đoan trang,

Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.

San càng sắc sảo mặn mà,

So bề tài sắc vẫn là phần hơn.

Làn thu thuỷ, nét xuân sơn,

Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.

Một hai nghiêng nước nghiêng thành,

Sắc đành đòi một, tài đành hoạ hai."

Thiên An chậm rải bước đi khẻ ngâm nga đạo lại thơ cụ " Nguyễn Du" dành cho chị em Thúy Kiều, Thúy Vân, nhìn hai nử tử phía trước mỗi người mổi vể biểu hiện khác nhau, một người khẻ suy tư gương mặt ửng đỏ xấu hổ đầy thẹn thùng, còn một người ánh mắt đảo tròn không biết đang suy nghĩ gì giương mắt nhìn hắn chăm chú.

Hồ San chớp chớp mắt gương mặt suy tư rồi nói: “ thật khó hiểu, ngươi là ngâm thơ khen tặng ta đó sao?”

Ánh mắt mở lớn nhìn về phía trước nam hài cao hơn mình một cái đầu đúng như lời đồn thổi mà nàng nghe được, một đầu tóc xanh như hỏa diễm bốc cháy cùng một đôi đồng tử như sao trời phát sáng, nhịn không được kinh hô: " ngươi trời sinh là như vậy sao?"

" San nhi, không được vô lể" Hồ Trang gấp gáp mắng lên, khi mà xưng hô của con gái mình lại vô lễ.

" Haha" Thiên An cười lên vài tiếng rồi nói: " nhị tiểu thư tính cách hoạt bát lanh lợi, thật khiến người ưa thích, Hỏa Vũ Công bất tấc lo nghĩ" ngừng một chút đi đến phía trước nói tiếp: " đúng vậy nha?"

Hồ Oánh mặt phiếm hồng khi đây là lần đầu có người làm thơ tán thưởng nàng, mặc dù có rất nhiều từ nàng không hiểu được, nhưng lại có thể đoán ra được lời thơ chính là miêu tả hai chị em tán thưởng lấy, khẻ nhún người đáp lại: " Hồ Oánh thay mặt muội muội, cảm tạ công tử tặng thơ"

Thiên An liền đáp: “ không có gì, là ta nhất thời hứng khởi mà thôi, trang chủ không cần trách tội bọn họ”

Thiên An đi đến gần Hồ San tay nhỏ búng lên tráng nàng, cười nói: " muội có phải đang suy nghỉ gì không hảo ý không về ta không?"

" Ai u" Hồ San làm cái mặt quỷ cho hắn, tính cách nàng hoạt bát lanh lợi lại thấy Thiên An tuổi cũng không lớn hơn là bao mình, hài đồng tâm tính nhịn không được nói: " nào có, chỉ đang nghỉ công tử thật dể nhìn đây"

" Hahahaha" Thiên An cười vui vẻ lên, hai tay vổ lên từ phía sau một tên quân sỉ đi đến tay còn mang theo hai hộp gỗ cung kính đưa cho hắn, cười nói: " lần này đến là cảm tạ Hỏa Vũ Công nhiều lần trợ giúp, Thiên An đặc biệc chuẩn bị mong Hỏa Vũ Công cùng nhị vị tiểu thư không chê, chỉ là chút quà nhỏ do ta nghỉ ra mà thồi"

" Hồ Trang tạ ơn công tử" Hồ Trang cúi đầu thi lể, trong lòng vui sướng lên khi thấy được con gái mình cùng với vị công tử này thoáng qua chung đụng không tệ, giờ phút này một suy nghĩ lóe lên trong đầu " phải chi Hồ San có thể gả cho công tử thật tốt"

Hồ Trang nhìn trưởng nữ của mình xấu hổ cùng con gái út chung đụng với vị công tử này không có phản cảm gì, ngược lại còn chiếm cảm tình. Hiện giờ bọn họ còn nhỏ lại thêm tin tức hắn thu được vị công tử này lại khác người lại tự xin cho mình đất phong lên đường rời đi, bỏ đi tranh đoạt quyền lực cạnh tranh.

Chỉ cần thời gian dài tiếp xúc một khi thật có cảm tình, một trong hai nử nhi mình thật cùng vị công tử này nên duyên, khi đó cho dù không là chính thê vị trí thì địa vị hắn cũng thay đổi khi bước chân vào vương thất dòng tộc, đó là chuyện xa chuyện gần chính là hắn chính là chủ của mảnh đất rộng lớn, Hỏa Vũ sơn trang cũng nằm trong đất phong của vị tiểu công tử này.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

" Cảm tạ công tử" Hồ Oánh nhìn hộp gỗ phía trước có phần bất ngờ không nghĩ đến mình còn được tặng quà, liền thi lể cảm tạ

Trái ngược với nàng Hồ San liền tay nhỏ bắt lấy chiếc hộp rồi mở ra, một mùi hương thơm nồng từ những chiếc bánh vàng tròn hiện ra, ánh mắt sáng lên mủi nhỏ ngửi lấy: " thơm quá, San nhi cảm tạ công tử.. ô thật mềm.. thật hương, tỷ tỷ lại giòn lại ngọt"

" San nhi" Hồ Oánh thầm nói khi nhìn muội muội mình lại ngay mặt Thiên An đem hộp gổ mở ra đem những chiếc bánh này ăn lấy.

" Đây là bánh khoai nướng, là do ta trồng thu hoạch cách đây không lâu, đem luộc lên rồi đánh tơi ra, rồi viên tròn đem nướng" Thiên An cười nói: " gia sản của ta cũng đả tán hết ra cả rồi, chỉ còn chút tiểu vật này mà thôi"

Hồ Oánh nhìn vị công tử tuổi còn nhỏ hơn mình cười nói phía trước, trong lòng dấy lên hảo cảm không thôi, đối phương tài trí lại nhân nghĩa là đại anh hùng trong mắt nàng.

Khi toàn bộ tài sản của mình lại dùng để mua lấy lương thực cứu trợ cho dân nghèo, hoàn toàn khác với các vị vương tôn công tử khác, nhìn muội muội mình hồn nhiên ăn lấy không nhịn được tiếp nhận một mẫu bánh đến tay muội mình khẻ cắn lấy.

" Những chiếc bánh khoai lang nướng này đối với Hồ Trang và tiểu nử mà nói, đả là lể vật quá quý rồi" Hồ Trang đáp lại, những lời này là thật lời của hắn tuy quà tặng không phải là thứ đắt tiền sa xỉ nhưng lại có giá trị về tinh thần.

Thiên An đến bên cạnh ao cá nhìn những con cá chép, tay bắt lấy cần câu nhỏ đem thả xuống mặt nước ngay lập tức một đầu cá đớp lấy rồi được hắn giật lên, cười nói: " ác thú vị như vậy, xem ra chỉ có San nhi mới nghỉ ra rồi"

Hồ San con mắt đảo tròn, mạnh dạn lên không ít thân ảnh nhích lại gần hắn, nói: " là do phụ thân nhốt muội ở nơi này không cho ra ngoài, công tử ca ca người nói giúp cho San nhi trước mặt phụ thân một tiếng được không? San nhi không muốn mãi ở bên trong sơn trang"

Thiên An trong lòng nở hoa khi nghe nàng nủng nịu lấy lòng, đem tay vươn ra đặt lên đầu tóc nàng gõ nhẹ một cái, đối với chỉ loli này hắn đương nhiên yêu thích rồi,

Cười nói: " bên ngoài cũng không mấy bình an như muội nghĩ, kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Hỏa Vũ Công phú giáp một phương gia sản khổng lồ, hẳn sẻ lọt vào tai mắt không ít người, nhất là sơn tặc thảo phỉ, nếu muội ra ngoài không chú ý bị bắt lấy, tài sản có thể mất đi còn tìm lại song tính mạng chỉ có một"

Hỏa Vũ Công gương mặt trầm ngâm suy ngẫm khi nghe mấy lời này, hắn nhiều năm kinh thương hiện giờ Hỏa Vũ sơn trang gia tài bạc triệu, phú giáp một vùng hắn lại giúp người trợ giúp.

Lại không chú ý đến cũng chưa từng nghỉ đến tới việc có người nhăm nhe tài sản của hắn, sơn trang bên trong gia nhân chỉ là người thường mà thôi làm sao chống đối được giang hồ thân thủ đây, nhìn về tiểu công tử phía trước mặc dù hắn tuổi nhỏ nhưng tài trí để cho hắn sợ hãi.

Hồ San đem tay che trán, cơ linh giả bộ thành một bộ đau đớn bộ dạng, mấy lời của Thiên An nàng nghe hiểu lấy, rẩu rỉ nói: " như vậy thì chán chết, San nhi không muốn mãi ở sơn trang?"

Thiên An cười nói: " Ta ngỉ ra một loại trò chơi rất hay, giúp tiêu khiển rất tốt, gọi là Cờ Cá Ngựa, đảm bảo muội sẻ ưa thích"

" Cờ Cá Ngựa" Hồ San ánh mắt sáng lên đầy hồ hởi, rồi nói: " nó như thế nào, San nhi thật muốn chơi lấy"

Thiên An lắc đầu, cười nói: " hôm nay đến đây ta không có đem theo, đợi khi về sẻ cho thuộc hạ đem cho muội một bộ để chơi"

Nhìn thấy nàng mất hứng rầu rỉ đem tay lần nữa vươn ra búng lấy trán nhỏ của nàng, một bộ tự nhiên như đả quen biết từ lâu, xoay người lại đi đến Hồ Trang nói: " lần này đến trang viên, một là cảm tạ trang chủ, hai chính là muốn cùng trang chủ làm sinh ý, ba chính là muốn nhờ trang chủ trợ giúp Thiên An một ít việc"