Lôi Tấn không nghĩ tới bản thân lại có một ngày bị tiểu tử mà mình coi là sủng vật kia đặt ở dưới thân tùy ý đùa bỡn
Bị tiểu tử kia liếm hết toàn thân, ngay cả địa phương bí ẩn nhất cũng không buông tha, trong tình thế nửa ép buộc đã phát tiết hai lần. Lại liên tưởng đến cái mộng kia của mình, như thế nào lại khiến hắn có một dự cảm bất hảo, Lôi Tấn tóm mái tóc đã dài hơn một nửa của mình, càng nghĩ càng thấy bực.
Lôi Tấn ở trong một bang phái sống được nhiều năm như vậy, tuy rằng đại thương tiểu thương nhiều không kể siết, thế nhưng nếu để nói về sống sót, thì trừ bỏ thân thủ nhanh nhẹn cùng ý nghĩ linh hoạt ở bên ngoài, còn phải quy công rất nhiều cho trực giác bén nhọn hơn so với người thường của hắn, tựa như một loài động vật lớn lên trong hoàn cảnh mà không cầm được quyền sống, tổng cộng đều có một loại bản năng xu lợi chạy trốn, loại trực giác này của hắn là qua vô số trận đánh mà hình thành lên bản năng
Loại bản năng này giúp cho hắn ở rất nhiều thời điểm nguy hiểm gặp dữ hóa lành, nhưng lúc này đây trực giác của hắn nói cho hắn biết, từ lúc hắn bước vào nơi này, tất cả mọi chuyện đã hoàn toàn thoát khỏi tầm tay của hắn, nếu như nói tới gà nướng trong sơn động đêm qua, hắn còn có thể coi là trùng hợp, có lẽ là do thợ săn của thế giới này, đúng lúc phải rời đi, nhưng còn cá nướng của sáng nay, thậm chí ngay cả cảnh tượng quá mức chân thật trong mơ kia, hắn phải giải thích thế nào?
Tuy rằng sau khi tỉnh dậy trên người hắn trừ bỏ dính ít dịch thì không có bất cứ dấu vết gì, kỳ thực đúng là có một số việc, chính hắn cũng không dám đối mặt, ví dụ như hắn nhớ rõ xỏ xuyên qua hắn trong giấc mộng tựa hồ không phải là người, tiến vào cơ thể hắn tựa hồ là một đầu lưỡi, trươn trượt ẩm ướt, thật cẩn thận thử qua, sau đó là hung hăng đâm vào, hắn còn cảm giác bên đùi trong lúc đó tựa hồ tiếp xúc với một lớp lông mềm mại
Sau buổi trưa hắn rõ ràng là nằm trên lớp đá cuội cạnh sông, nhưng khi… tỉnh lại lại nằm trong nham động
Nghĩ tới cái cảm giác quái dị này luôn luôn trồi lên, càng khiến hắn thêm không dám nghĩ nữa
Hơn nữa hắn tổng cảm thấy xung quanh luôn có ánh mắt dõi theo hắn. Nhưng chờ tới lúc hắn chú ý tìm kiếm, lại không thấy có chút tung tích gì. Là ảo giác của hắn sao? Hay thân thủ của đối phương cao hơn hắn rất nhiều? Nếu là ý trước thì tốt lắm, còn nếu là ý sau, vậy mục đích của kẻ đó là gì?
Dựa vào, lão tử mau muốn bị điên rồi. Lôi Tấn thất bại mở tứ chi ra, nằm ngửa trên lớp đá cuội, hơi nóng ban ngày vẫn còn tồn tại, dán ở trên da, thực sự là ấm áp, bầu trời đầy những ánh sao, tựa hồ vươn tay là có thể chạm tới
Minh Nhã tránh phía sau một tảng đá, trên mặt là đôi mắt âm dương (ám chỉ một tròng bị đấm còn một tròng thì thoát), muốn tới lại không dám tới.
Lôi Tấn làm bộ như không phát hiện. Nghĩ một chút, cầm khăn tắm che lên hạ thân
Sau khi Lôi Tấn cử động lại được chuyện đầu tiên là cho tiểu tử kia một trận tơi bời. Nhưng tiểu tử dốt nát lại đáng chết kia, cho dù bị đánh, cũng chỉ có quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi con chấm đất, mắt to tròn như mắt mèo chớp chớp, nước mắt xoát xoát rơi xuống, đau tới mức ô ô kêu khóc, bởi vì lúc đầu Lôi Tấn đúng thực bị chọc tức, xuống tay tuyệt không giống lúc trước phần lớn chỉ là muốn hù dọa. Nhưng sau bởi vì đối thủ không có phản kháng, hắn đánh đập cũng không còn thấy thú vị. Đơn giản đem nó ném lại trong nham động, bản thân thì ra ngoài cho thanh tịnh
Minh Nhã không rõ bản thân sai ở chỗ nào, nhưng nó hiểu rõ giống cái của Minh Nhã đang tức giận, nhưng mà hắn rõ ràng là giống cái của mình a, nó chỉ có liếm liếm, hắn vì cái gì mà tức giận, hay hắn ngại Minh Nhã liếm không sạch sẽ sao? Nhưng mà nó rõ ràng liếm thực sự cẩn thận a, địa phương nào cũng không có bỏ qua mà.
Ai, kỳ thực Minh Nhã đâu biết rằng, chính bởi vì quá cẩn thận, nên nó mới có thể bị đánh
Minh Nhã lại nghĩ giống cái của mình còn chưa có ăn cơm, cá vừa mới bắt được cũng không có đủ, đại ca nhị ca lại không biết đã chạy đi đâu, Minh Nhã sờ sờ đôi mắt bị đau của mình, hay là quyết định bản thân mình ra sông bắt chút cá về đi.
Lôi Tấn nghe thấy trong sông vang lên tiếng ùm ùm, mới vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy một cái bóng trắng từ trên bờ kích động lao vào trong nước, tứ chi vươn vuốt ở chỗ nước cạn liên tục quạt
Cá mình trơn tuột, Minh Nhã ngồi nửa ngày, bản thân cũng bị ướt nhẹp, cũng chỉ có thể cùng cá mắt to trừng mắt nhỏ ở cái nơi nào đó, buổi chiều từ lúc hai ca ca rời đi, nó ở ngay trong sông làm việc, làm tới nửa ngày cũng chỉ bắt được ba con cá, quy củ của bộ tộc là trước khi bản thân hoàn thành việc rèn luyện kinh nghiệm, thì không thể tùy tiện ở bên ngoài biến thành hình người, cho nên nó cũng không dám biến thành con người xuống nước tóm cá.
Lôi Tấn ở trên tảng đá nhìn thấy có chút mềm lòng, nhưng mà khi nghĩ đến việc mà tiểu tử kia đã làm, hắn cảm thấy vô luận thế nào, cũng phải cho nó một cái giáo huấn, nếu không, tiểu tử kia không biết về sau còn làm ra cái chuyện gì khác nữa đâu, Lôi Tấn vừa nghĩ tới sẽ có một ngày bị tiểu tử kia đè ra XXOO thì cả người ác hàn, trái tim vừa mới dâng lên vài phần đồng tình, tựa như ngọn lửa nhỏ gặp phải mưa to, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy, nhanh chóng bị dập tắt, nếu như nhất định nói phải còn lại thứ gì đó, có thể chỉ là một chút khói trắng lượn lờ
Đêm dài sương sớm nặng, Lôi Tấn bị đông lạnh tới mức tỉnh lại, hắn chà xát cánh tay vì lạnh mà nổi đầy ra gà, bây giờ là lúc nào rồi? Lôi Tấn theo bản năng nâng cổ tay trái, nhưng trên cổ tay lại rỗng tuếch. Lôi Tấn ảo não xoa bóp chân mày, hắn cũng không biết nhìn ánh trăng đoán thời gian, trình độ của hắn chỉ biết nhìn thấy trăng là trời tối, thấy mặt trời thì là hừng đông thôi, nhìn lại bản thân chỉ thấy có mỗi cái khăn tắm nhỏ, Lôi Tấn hung hăng nguyền rủa, lão tử từng nghe qua xuyên qua, nhưng chưa từng nghe kẻ xuyên qua lại bị lột sạch sẽ như vậy, không phải đều nói là như thế nào cũng có thể mang theo một cái di động sao? Cho dù không tín hiệu, cũng có thể làm đồng hồ mà.
Đương nhiên hiện tại không phải là thời điểm để nói chuyện này, Lôi Tấn từ trên tảng đá đứng lên, tính toán quay về trong nham động, ít nhất ở đó còn có đống lửa, miễn cưỡng có thể sưởi ấm. Còn có tiểu tử kia ôm vào cũng thực ấm áp
ở bên mép hồ nước, Lôi Tấn nghe thấy có động tĩnh liền qua xem, tiểu tử kia thế hưng vẫn còn đang bắt cá sao. Gây sức ép bao lâu rồi, Lôi Tấn tới gần nhìn nhìn, ở bên bờ đã ném bốn, năm con cá, tiểu tử kia còn đang dùng móng vuốt ấn đuôi một con chơi tới vui vẻ
Nó không phải là bắt không được, mà là muốn đem con cá kia ấn chết trong nước đi? Tên ngu này, Lôi Tấn khẽ hừ một tiếng. Trực tiếp xuống nước, nắm con cá kia ném lên bờ
Minh Nhã cẩn thận quan sát giống cái của mình, còn tức giận sao?
“Thực dốt muốn chết, ngay cả con cá cũng bắt không được. Về sau còn không nghe lời, trực tiếp cho ngươi chết đói cho khỏe.” Đuôi mắt Lôi Tấn nhướn lên, tức giận nói “Nhìn cái gì? còn không mau thu cá về?”
“Giống cái của Minh Nhã đã cùng Minh Nhã nói chuyện, nói cách khác ngươi không còn giận Minh Nhã nữa?” Minh Nhã phe phẩy đuôi, nhanh chóng thu cá chạy qua
“Mặc Nhã, ta như thế nào cảm thấy tiểu đệ nhà chúng ta không giống giống đực thú nhân của Báo tộc vậy. Cứ thấy giống như con chó nhỏ mà bộ tộc hay dưỡng a.” Hi Nhã nhàn nhã ngồi trên cây, xuyên qua lá cây nhìn.
“nhưng mà ngươi không thấy giống cái của chúng ta thực thích nó sao? Cho dù tiểu đệ có làm ra chuyện như vậy?”Bọn họ chính là lúc đó ở bên ngoài thấy rất rõ, giống cái kia lúc ấy cũng không phải là thực sự tình nguyện.
Con ngươi màu lục của Mặc Nhã trong đêm tối lóe sáng.
Bọn họ thấy giống cái hiện tại đang bảo Minh Nhã mổ bụng cá ra, sau đó hắn đem cá xuống nước rửa. Đối với việc tiểu đệ nhà mình đem cái đầu dựa qua cũng chỉ ghét bỏ nói vài câu, thế nhưng lại không đưa tay đẩy ra
Hai người mang theo đống cá quay về hang.
Lôi Tấn đem cá đã rửa bọc trong một cái lá cây. Về tới trong động, dùng tẳng đá sắc nhọn đào một cái hố, bỏ cá vào trong. Đắp đất lên, lại rời lửa trại lên.
Sau khi lửa trại rời đi, lộ ra mặt đất đã bị nướng nóng, dùng đá bào đi tầng ngoài tro tàn. Sau lấy lá rụng giải lên làm giường. Nằm lên đó, nhiệt khí xuyên qua đống lá khô truyền lên, thực sự ấm áp.
Lôi Tấn lấy khăn tắm lau khô lông cho tiểu tử kia. Khăn tắm ướt sũng phơi lên tảng đá cạnh đống lửa. Ôn lấy tiểu tử kia nằm lên đống lá ấm áp
Minh Nhã được ôm nhắm mắt lại, ở trên lồng ngực Lôi Tấn chui chui