Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 23: Dự cảm

Kỳ thực lúc ấy, phản ứng đầu tiên của Lôi Tấn là muốn chạy, hắn cũng không phải nhân vật anh hùng gì, còn muốn chú ý cái gì tức giận cái gì tôn nghiêm, lý luận của hắn chính là đánh không lại thì chạy, ai muốn tìm cái chết thì có thể cùng người ta đồng quy vu tận đi, sau đó, hắn đã hoàn toàn hiểu được, đối với cái này đó gọi là thú nhân, nhưng kỹ năng tấn công mà hắn luôn tự hào, gần như là không có đất sử dụng.

Lôi Tấn nghĩ mặc kệ bản thân ở chỗ nào, chỉ cần ra khỏi cái thôn quái dị này, đường trở về có thể chậm rãi tìm kiếm. Nhưng trước khi bị những thú nhân này kéo lên giường, hắn nhất định phải rời khỏi đây.

Nếu không lấy thể trạng của những người này, hắn một chút cũng không nghi ngờ, bản thân sẽ có một ngày bị làm tới chết trên giường,

Đương nhiên Lôi Tấn dã nghĩ quá nhiều, nơi này giống cái vốn luôn ít ỏ, một giống cái có tới vài thú nhân giống đực cũng không phải chỉ có một hai nhà, các thú nhân giống đực tuy rằng ham muốn rất mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là không có chừng mực

Dư quang khoé mắt Lôi Tấn khẽ đảo, lặng lẽ đánh giá bốn phía, kỳ vọng có thể tìm ra một cách trốn chạy tốt nhất. Nhưng Hi Nhã giống như cảm nhận thấy ý đồ của hắn, bất động thanh sắc đem tất cả sinh lộ ngăn chặn

Lôi Tấn nhìn Hi Nhã, lại nhìn con báo hoa là Tề La biến hoá, nghĩ tới có một ngày, Hi Nhã cũng có thể biến thành một con báo như vậy, nghĩ tới Hi Nhã, lại tự nhiên nghĩ tới Mặc Nhã đã biến mất mấy ngày nay, nói như vậy Mặc Nhã…

“Mặc Nhã cũng là?” Lôi Tấn chỉa chỉa Tề La hình thú còn đang ngồi chồm hổm một bên nháy mắt với hắn, chờ y đáp lời

Hi Nhã gật gật đầu. Cho dù y đã thấy rõ sắc mặt trắng bệch của Lôi Tấn, Hi Nhã vẫn thấy loại chyện này cần phải nói rõ trước, không nên giấu diếm nữa. Lôi Tấn sớm muộn gì cũng phải qua cửa này, không chỉ phải chấp nhận chuyện bọn họ là thú nhân, còn phải biết rằng, bọn họ về sau chính là bầu bạn của hắn, là thú nhân giống đực của hắn, mà Lôi Tấn hắn chính là giống cái mà ba huynh đệ bọn họ cùng sở hữu, nhất định phải chấp nhận chuyện bốn người bọn họ cùng một chỗ, còn muốn hắn thai nghén bảo bảo của họ

Đương nhiên mấy cái chuyện phía sau, y cũng không nóng vội, bởi vì sốt ruột cũng vô dụng. A sao nói bức nóng nảy ai cũng không có trái ngon mà ăn

“Ngươi không phải muốn đi xem bộ tộc của chúng ta sao? Đi thôi, ta mang ngươi đi ra ngoài một chút.” Hi Nhã quyết định tiếp tục tiến hành kế hoạch lúc trước

“Hảo, đi thôi.”Lôi Tấn lập tức đáp ứng.

“Uy uy, còn ta đâu.” Hai người kia hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của ta. Tốt xấu gì Tề La ta cũng là thú nhân giống đực cường tráng trong bộ tộc đi, tốt xấu gì cánh của ta cũng coi như rất dài đi, giống cái vừa rồi chính là nhìn cũng không liếc mắt một cái, lại còn ghét bỏ lùi sau hai bước nữa.

Nhìn ánh mắt đáng thương uỷ khuất của y, không biết vì cái gì lại nhớ tới tiểu tử kia, ánh mắt Lôi Tấn loé lên, sau đó lắc đầu, muốn đem ý tưởng xuất hiện trong nháy mắt vừa rồi quăng ra.

Kỳ thực nếu trừ bỏ sợ hãi không nói tới của hắn ban nãy, thì hình thú của Tề La quả thực rất uy phong. Đường cong tuyệt đẹp, lông mao phát ra ánh sáng, còn có thêm một đôi cánh lớn cùng màu với lông. Tề La thấy Lôi Tấn rốt cục nhìn sang mình, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Hi Nhã, cũng không dám dựa vào gần quá, cái đuôi thực dài phía sau quét qua tứ phía, cánh cũng cao thấp run rẩy

“khụ khụ khụ…”Lôi Tấn che miệng, kính nhờ ngươi quạt nhẹ một chút, huynh đệ a, bụi đất bay lên a.

Lôi Tấn thấy hắn như vậy, trong lòng biết thời điểm Tề La hình người nhìn thì ngu si ngốc ngốc, hình thú cũng chẳng thông minh thêm chút nào. Cảm thấy đề phòng trong lòng chậm rãi giảm đi vài phần

Đưa tay vỗ vỗ cái đầu của y, lớp lông còn rất trơn mượt nữa

“Tốt lắm, ngươi mau biến về như cũ đi.” Nếu ngươi cứ như vậy quạt tiếp, ta sớm muộn gì lớp bụi đó làm cho sặc chết

Tề La còn muốn dính dính một hồi nữa, nhưng lại cảm thấy ánh mắt của Hi Nhã hướng về mình phát lạnh, y liền ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, trước dùng cánh bọc mình lại, lần nữa biến thành hình người, rồi chậm rãi thu cánh lại

Cho dù Lôi Tấn đã thấy qua một lần, vẫn cảm thấy thực sự rung động, nhìn thấy một con báo ở trước mặt hắn rõ ràng biến thành một con người, vẫn là cảm thấy có chút trợn mắt há mồm, khó tin

Hi Nhã lại kéo hắn một cái, mấp máy đôi môi mỏng, có chút không cao hứng nói “Hình thú của ta so với y càng xinh đẹp, càng cường tráng hơn.”

Lôi Tấn lườm y một cái, nghĩ thầm, hình thú của ngươi ra sao, ta quản cái rắm a

“Tốt lắm, đi thôi. Nếu không đi ra ngoài, thì phải về ăn trưa.” Quay đầu trừng mắt nhìn kẻ đang muốn thí điên thí điên đuổi theo họ, Tề La.

Tề La thức thời sờ sờ mũi, cùng Lôi Tấn chào hỏi, xoay người về nhà

Tới thời điểm Lôi Tấn đi trên một con đường nhỏ khác, cũng không nhịn được cẩn thận đánh giá, hắn cứ nghĩ đây là một cái thôn không lớn lắm. Thế nhưng theo Hi Nhã lừa gạt đi lên một cái đường lớn, mới phát hiện bộ tộc trong miệng Hi Nhã thực sự rất lớn, làm hắn có cảm giác nơi đây giống một trấn nhỏ hơn, không có ngoại lệ, các nhà ở đây đều được làm bằng đá thạch xanh, nóc nhà là cỏ tranh màu vàng. Con đường rộng lớn san banừg nhưng không phải thẳng tắp, trước cửa các nhà đều có cây, hai bên đường đại thụ trồng thành hàng, ánh mặt trời theo lá cây xuyên xuống dưới, có gió thổi qua, trên đường một đáng ánh sáng ấm áp nhảy nhót, dưới tàng cây là dòng suối nhỏ róc rách. Nơi này dưới sự chăm sóc của thái dương, hoa dại sinh sôi khắp nơi, bươm bướm múa lượn.

Hi Nhã vừa đi, vừa giải thích cho Lôi Tấn “Kiến trúc của Báo tộc bộ tộc chúng ta là dựng ở trên đầu nguồn nước, dòng suối nhìn thấy trên đường cũng là theo từ nguồn nước kia chảy về, bây giờ ở trên thảo nguyên dang là mùa mưa, mưa nhiều, thì nước trong dòng suối này càng thêm lớn, chờ mùa khô tới, nước suối ở rât nhiều nơi sẽ cạn khô, bất quá dòng nước ở sau nhà chúng ta thực sự rất lớn, tới mùa khô sẽ chỉ cạn đi một chút, Ngươi yên tâm, chuyện tắm rửa tuyệt đối không thành vấn đề.”

Theo mấy ngày ở chung, bọn họ sớm đã biết giống cái này quả thực đã đem chuyện tắm rửa thành nhân sinh vui vẻ thú vị nhất, hơn nữa thời gian tắm mỗi lần cũng không ngắn, tuy a sao mỗi ngày cũng phải tắm rửa, nhưng y cũng không có ngâm nước lâu như vậy, thực không rõ, mỗi ngày ở nhà, không có việc gì làm, thì sao phải đi tắm. Bất quá cái thói quen này cũng không tồi, nếu thích như vậy, nói không chừng ngày nào đó bọn họ cũng có thể ở trong nước làm thử xem

Nghĩ tới chuyện ở trong suối nước, giống cái của họ mở đôi chân trắng nõn vòng qua thắt lưng mình, bản thân lại có thể tuỳ ý ra vào cơ thể hắn. Hi Nhã bi thúc phát hiện, bản thân có phản ứng rồi. Vì sợ Lôi Tấn phát hiện lại tránh né họ, y hung hăng tự đập vào ngực một cái

Đau quá a.

Hi Nhã không tiếng động nhìn sang bên cạnh, bọn họ đi như vậy cả một ngày vậy mà mỗi người vẫn đứng một đầu, Lôi Tấn, ngươi đi theo đi, đi theo đi (tỉnh lược ba nghìn từ)

Lôi Tấn còn đang mang tâm tư khác đánh giá đường xá xung quanh, tự nhiên không chú ý tới sự khác thường của Hi Nhã đang đi sau, nhưng lại nghe thấy lời của y, ngầm bĩu môi, nghĩ thầm, ma quỷ là người một nhà với ngươi a, lão tử sớm muộn phải rời đi

Hai người đều ôm một bụng tâm tư

Bởi vì rất nhanh đến giờ cơm trưa, dọc theo đường đi cũng gặp không nhiều người. Ngẫu nhiên gặp mấy người, tuy rằng cùng Hi Nhã nói chuyện, nhưng mà trước lúc đi cũng không quên nhìn Lôi Tấn thêm một lần

Lôi Tấn cũng không quản được ánh mắt người ta, trong lòng biết họ đang nghĩ cái gì, cũng đành tự an ủi mình, cứ để cho bọ họ nhìn cho quen mắt, lão tử là nam nhân phóng khoáng phong lưu như vậy, các ngươi cứ nhìn chằm chằm xem, nhìn tới mù mắt chó các ngươi đi, không, hiện tại phải nói là mắt báo. Bởi vì hắn hiện tại đã biết nhứng người này đều là con báo.

“A, Hi Nhã, ngươi sao lại mang theo giống cái xinh đẹp như vậy đi trên dường chứ?” Âm thanh trêu chọc thú vị từ một phía truyền tới

Bọn họ hiện tại đã đi tới chỗ này, lấy hiểu biết của bản thân Lôi Tấn hiểu đại khái chỗ này chính là cái gọi là khu buôn bán đi, bởi vì hai bên ngã tư đường có rất nhiều cửa hàng, chủ yếu là không có tên, muốn mua cái gì thì nhìn cái cột trước cửa hàng đang treo móc cái gì là được. Dọc theo đường đi, đếm đếm, hắn thấy có da thú, thịt khô, quần áo, giầy rơm, đồ dùng gia đình, còn có một ít những con vật kì quái, Lôi Tấn không thể nhìn ra chúng là gì. Có một nhà trước cửa móc một con chó, hắn tưởng bán thịt chó, Hi Nhã lại nói nơi đó bán chó săn.

Nhà sau lại càng kỳ lạ, trước cửa là một cái cây, chẳng lẽ ở đây bán gỗ? Hắn nhớ rõ trong rừng là vô chủ mà, ai muốn đến mua gỗ ở đây chứ? Lôi Tấn khó hiểu.

Cửa mửo ra, dựa trên cửa là một nam nhân cường tráng tựa như gấu, một thân da thú, bộc lộ thắt lưng thô cùng đùi trước mắt Lôi Tấn, cái đầu phỏng chừng còn cao hơn Hi Nhã một cái đầu, mái tóc đen xoăn, ánh mắt màu xanh, giờ phút nhìn thấy Lôi Tấn liền nhe hàm răng trắng, sau đó huýt sáo, tán thưởng một tiếng

“Quả nhiên là xinh đẹp, mệt ngươi còn phải đưa ra ngoài. Không sợ đám thú nhân không có giống cái tranh nhau tới đoạt sao?” Người nọ đánh giá Lôi Tấn vài lần, rồi rất nhanh rời đi ánh mắt. Giọng nói rất quen thuộc, phỏng chừng là hổ cẩu bằng hữu của Hi Nhã, Lôi Tấn bởi vì câu giống cái xinh đẹp kia, mặt lạnh tanh không phản ứng, đứng tại chỗ không nhúc nhích

“Coi như ngươi thức thời, Ngả Duy.” Hi Nhã ngược lại chỉ cười một tiếng, đi qua, thân thiết đấm lên vai người kia một đấm

“Á Hi đâu?” Hi Nhã hướng vè bên trong cánh cửa nhìn thoáng qua

“Ở sau nhà uy cơm cho đứa nhỏ. Khó có dịp qua đây, vào ngồi chút đi.” Nam nhân kêu Ngả Duy kia khoa tay múa chân nói

Hi Nhã quay đầu dùng ánh mắt nhìn về phía Lôi Tấn

Ngả Duy thấy thế hừ cười một tiếng, giống cái trong bộ tộc bọn họ tuy rằng không thể đủ cho các thú nhân mỗi người một người, thế nhưng cũng không tính là thiếu, phàm là bản thân ai chẳng không hy vọng mình có thể ôm một giống cái, ai nguyện ý chia sẻ cùng kẻ khác, phải biết, dục vọng độc chiếm của thú nhân là rất mạnh

Hai huynh đệ Hi Nhã trong bộ tộc nổi danh là thú nhân cường tráng tuấn mỹ, luôn luôn được các giống cái ái mộ, ngay cả giống cái Á Hi của y cũng từng thích Mặc Nhã, sau đó thấy Mặc Nhã mỗi lần gặp phản ứng lại lạnh nhạt, mới chặt đứt ý niệm trong đầu, làm giống cái của y, hiện tại cuộc sống của cả hai cũng tốt lắm, đến cả thú nhân bảo bảo cũng đã có.

Y vẫn nghĩ lấy thực lực của Hi Nhã cùng Mặc Nhã, nhất định là muốn có được giống cái của riêng mình, nhưng mà trước đó vài ngày có nghe người ta nói, tiểu đệ đệ Minh Nhã vừa mới trưởng thành nhà bọn họ khi xuất môn rèn luyện quay về, lại mang theo một giống cái vô cùng xinh đẹp, nhìn thái độ của Hi Nhã cùng Mặc Nhã tựa hồ muốn cùng huynh đệ mình sở hữu

Chuyện như vậy không phải không có, nhưng đại đa số tình huống kia là do giống đực thú nhân không đủ cường tráng, không thể một mình giữ lấy giống cái của mình, đương nhiên mọi chuyện đều có ngoại lệ, chuyện nhà a cha Hi Nhã chính là một tấm gương

Xem bộ dáng hôm nay của Hi Nhã, lời kia đúng là không giả, bất quá ít khi thấy được giống cái đẹp như vậy, cho dù có thể cùng sở hữu cũng là một loại phúc khí đi? Ngả Duy nghĩ.

Thấy Lôi Tấn im lặng, Hi Nhã coi như hắn đồng ý, nói sau quả thực y cũng muốn mua vài thứ cho Lôi Tấn

Hi Nhã nắm cổ tay hắn kéo vào, Lôi Tấn ở trước mặt người ngoài, cũng không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, chính là ngầm ra ý, bảo Hi Nhã buông tay, gần đây cứ hơi một tí là bị người nắm tay, hắn cũng không phải nữ nhân, không cần họ săn sóc. Nhưng Hi Nhã chính là không để ý, khí lực Lôi Tấn lại không bằng, chỉ có thể oán hận liếc y một cái

Ngả Duy đi ở bên cạnh, không nhìntới động tác nho nhở giữa hai người.

“Hi Nhã, ngươi tới rồi.” Một nam nhân thân hình mảnh khảnh, con ngươi màu nâu, thuần khiết động lòng người giống như nai con, mái tóc nâu dài đơn giản xoã sau lưng, trong tay ôm một con. Mèo con sao? cùng Minh Nhã có vài phần giống, chỉ khác màu lông của Minh Nhã là trắng như tuyết, còn nó lại là màu đen

Cũng không có đáng yêu như tiểu tử kia của ta. Lôi Tấn tỏ vẻ lướt qua

Lại nói, chẳng lẽ ở đây nhà nào cũng dưỡng loại sủng vật này sao? Lôi Tấn có dự cảm bất hảo