Tầm nhìn trước phòng rất trống trải, cũng không có gì che đậy, theo ngọn gió rất lớn thổi trên thảo nguyên, ánh mặt trời lại rất tốt, quần áo Minh Nhã giặt trước lúc tắm rất nhanh sẽ khô
Lôi Tấn tính đem quần áo của Hi Nhã thay ra, quần áo da thú trước nặng không nói, mấu chốt là vào thời tiết nóng bức thế này, nó lại kín gió, buổi tối trời lạnh thì hoàn hảo, ban ngày đúng là muốn hâm nóng chết người, may mà quần áo La Kiệt đưa hắn khoan khoái thông khí, tuy rằng lúc mới mặc thì cảm thấy thô ráp, mài trên người sinh đau, nhưng mà dần quen sẽ không sao, hắn trước kia, lúc còn ở trong đống rác cũng từng mặc qua loại áo như vậy
Minh Nhã hiện tại lại biến thành một con báo màu trắng tuyết, ghé vào dưới chân Lôi Tấn, có thể là do vừa rồi giặt quần áo mệt nhọc, hiện tại lại làm biếng, nhưng Lôi Tấn đi tới đâu, y lại dán bụng xuống, bốn cái vuốt hoa hoa, chậm dì dì bám theo
Mới vừa rồi hỏi qua hắn mới biết, Minh Nhã hiện tại còn không tính là hoàn toàn trưởng thành, nghe nói còn có một nghi thức, bản thân Minh Nhã lại không có kinh nghiệm, nghe các thú nhân khác nói, lại không hiểu rõ hết, nói cho Lôi Tấn nghe, Lôi Tấn nghe xong lại thấy bối rối, đơn giản cũng không nghe y thượng vàng hạ cám đông một câu tây một câu giải thích, hắn chỉ nghĩ nếu tới ngày Minh Nhã trưởng thành, mình mà chưa đi, thì sẽ tới xem, lại nói kể từ ngày hắn tiến vào thế giới này, tiểu tử kia vẫn luôn ở cùng y, tuy hắn tức vì bị y lừa gạt, nhưng nhìn bộ dáng vô tâm vô phổi kia, thật sự hắn cũng không tức được lâu, hơn nữa vừa nghĩ tói chuyện về sau, nhất định sẽ rất nhớ tiểu tử này
Bất quá muốn hắn giống như trước kia không hề cảnh giác, là chuyện tuyệt đối không có khả năng, dù sao hiện tại hắn cũng đã biết tiểu tử kia cũng không phải đơn thuần chỉ là một con báo con, mà còn là một danh phù kỳ thực là giống đực thú nhân, hơn nữa lại còn là một thú nhân có mơ ước chi tâm áp đảo hắn
Vì tránh cho tình huống ngoài ý muốn xuất hiện, lần này Lôi Tấn thay quần áo, trực tiếp đem một cái áo ném lên mặt Minh Nhã
nna nâng móng vuốt kéo nó xuống. Nói “ Minh Nhã cái gì cũng nhìn không thấy.”
“ Ngươi kéo xuống thì ra khỏi phòng đi.”Lôi Tấn uy hiếp nói, nghĩ thầm chính là muốn cho người không nhìn thấy, cho người xem thì sẽ không ném áo lên mặt ngươi rồi
“Nga.” Minh Nhã vừa nghe, nhận mệnh gục đầu xuống, lại chưa từ bỏ ý định hỏi “Khi nào Minh Nhã được kéo xuống.”
“Lúc nào ta nói được thì có thể.”
“Minh Nhã đã biết.” nghe đại ca nói, là Minh Nhã làm sai, cho nên Minh Nhã phải ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại giống cái của họ không thích làm chuyện như vậy. Đợi cho giống cái của họ tự mình cời quần áo nằm lên giường thì mới có thể (Vĩnh viễn ko có ngày đó đâu, anh Lôi này là phải cần người hầu hạ cơ.)
Đại ca còn nói, một thú nhân giống đực tốt sẽ học được cách chờ đợi, Minh Nhã liếm liếm móng vuốt tỏ vẻ hiểu, y cảm thấy đại ca, thời điểm nói ra những lời này, như thế nào lại nghiến răng mà nói ra đâu, câu nói kia chính là từ trong kẽ răng mà phát ra đó
Lúc La Kiệt tiến vào, Lôi Tấn cũng vừa lúc đem cái nút cuối cùng trên áo buộc lại
Minh Nhã còn không ngừng hỏi “Minh Nhã có thể kéo xuống chưa?”
La Kiệt kỳ quái liếc hai người một cái, không biết bọn họ đang làm cái trò gì, nhưng là chuyện của bọn họ, y cũng không muốn xen vào quá nhiều, chỉ cần mấy… đứa nhỏ kia không làm gì quá phận
“ La Kiệt, ngươi tới đây làm gì? Chuẩn bị ăn cơm chiều sao?” La Kiệt rất ít khi tới bên này, y cùng An Sâm An Lạc ngụ ở nhà bên cạnh
“ba ba.” Lần này Minh Nhã khó có được một lần thông minh. Biết cùng a sao cầu cứu, phải gọi xưng hô a sao thích
La Kiệt quả nhiên cười cười, đối với sự thông minh của tiểu nhi tử nhà mình, biểu hiện sự tán thưởng rất cao, theo lời Minh Nhã hỏi “Các ngươi đang làm gì vậy? khuê phòng thú vị à?”
La Kiệt không sợ chết trêu chọc, nhìn tiểu nhi tử vẫn nguyên vẹn đầy đủ, y cũng hiểu rõ không có gì đáng lo. Y nhìn ra được, Lôi Tấn cũng không phải là kẻ tính toán chi li, nếu chuyện này đã trôi qua, hắn về sau cũng sẽ không hơi một tí là lôi chuyện này ra nói
Lôi Tấn cười nói “La Kiệt, trò đùa của ngươi rất nhàm có biết không?”
La Kiệt nhướn nhướn lông mi, nghiêm trang nói “Cái này không có ai nói qua, không biết.”
“Người không tự biết chính mình là chuyện đáng buồn nhất.” Lôi Tấn nói
“kẻ không biết tình cảnh của bản thân đâng thay đổi càng đáng buồn hơn.” La Kiệt trả lời
“Ngươi nói cái gì?” Lôi Tấn xoay người cầm quần áo đem treo vào tủ, nên không nghe rõ lời của La Kiệt
“ Không có gì, ngươi sớm muộn cũng sẽ biết thôi.”
“Ra vẻ thần bí.”Lôi Tấn xì một tiếng
“Đúng như ngươi nói.”
“Đúng rồi, ta tới là nói với ngươi, cơm chiều hôm nay, chúng ta ra ngoài ăn” La Kiệt ngồi xổm xuống, sờ sờ tiểu nhi tử của mình, giống như thật không có bị đánh
“Nơi này còn có nhà hàng?”Lôi Tấn hỏi
“Không có, bất quá so với nhà hàng còn tốt hơn, bởi vì, là đồ miễn phí.” La Kiệt rất có hứng trí
“nghe không sai.” Lôi Tấn cũng bị khơi mà hứng thú
“Ăn ngon lại càng không sai.” Trước khi Lôi Tấn tới, La Kiệt chính là hy vọng vào ngày này của mỗi tháng, bởi vì cho dù bản thân có không khó ăn, nhưng có đôi khi cũng đã có chút ăn đủ tay nghề của An Sâm An Lạc
“A, hôm nay là cùng thú ngày a.” Minh Nhã kinh hô một tiếng
“cùng thú ngày? Là gì?” Lôi Tấn khó hiểu
“ Đi ngươi sẽ biết.” La Kiệt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, còn nói thêm “Ta xem đã tới lúc, chúng ta đi đi.”
Minh Nhã hoan hô một tiếng, ở phía trước dẫn đường
Lôi Tấn thấy y như vậy, tỏ vẻ, thực là trẻ con, nhưng mà hắn hôm qua chính là thiếu chút nữa bị đứa bé kia đè ép
Quả nhiên người không thể coi tướng mạo.
An Sâm An Lạc cùng Hi Nhã đã chờ ở cửa, ngày còn chưa có tối, thế nhưng trong tay An Sâm đã cầm theo hai cây đuốc, có lẽ là lưu lại để nhìn đường về
Con đường đó không giống với đường mà Hi Nhã đã đưa hắn đi, sau khi đi ra cửa, không quẹo, Lôi Tấn tính toán đi khoảng hai mươi phút, xa xa đã nghe thấy rất nhiều thanh âm vui đùa chơi nháo của rất nhiều người, mơ hồ còn cả tiếng ca, thực sự thô kệch, nhưng thực sự mang theo vài phần hương vị nguyên thủy
Lại đi thêm vài phút, trước mắt rộng mở ánh sáng, giống với quảng trường thời hiện đại, nhưng so với quảng trường lại lớn hơn, ước chừng bằng năm sáu cái sân bóng lớn
Lôi Tấn nghĩ, quả nhiên thổ địa tiện nghi chính là hảo, cái kiến trúc gì cũng đều lớn lại rộng
Ở giữa có cái kiến trúc rất cao, sắc trời ám. Lôi Tấn thấy không rõ là cái lắm, chiếm diện tích rất lớn là được
Ở phía trước cái kiến trúc kia, là lửa trại bốc cháy thực lớn, các loại đồ ăn phát ra hương khí. Rất nhiều người vây quanh lửa trại ăn uống, có ít người lại tựa hồ như đang so đấu
Thấy bọn họ chạy tới, rất nhiều người đi qua chào hỏi
“ An Sâm thúc thúc, An Lạc thúc thúc, La Kiệt thúc thúc, Hi Nhã, Minh Nhã, các ngươi như thế nào giờ mới tới?” Một nam tử khuôn mặt thanh tú thực thân thiết chạy tới, mặc dù là nói chuyện cùng mọi người, nhưng ánh mắt nhìn Hi Nhã lại dịu dàng đến nhỏ ra nước
Nhưng thời điểm nhìn thấy Lôi Tấn bên người Hi Nhã, thì hận không thể hạ dao nhỏ.
Đây là tình huống gì vậy?