Thu Phục Bảo Bối!

Chương 50: Ra mắt sao ?

Khải Hà bắt đầu nhớ lại. Mười năm trước, tại gốc cây ấy, một vị trí quá đỗi quen thuộc, anh đã từng tặng cho cô bé ấy một món quà, chính là cái nơ này. Sau đó cô bé ấy chuyển đi mà không để lại lời nhắn gì, ngay cả tên của cô bé ấy anh không rõ. Nhưng giữa hai người đã tạo ra một kí hiệu để nhận ra lẫn nhau, đó là cây cỏ bốn lá. Gạt bỏ những suy nghĩ của quá khứ sang một bên, anh đóng hộp quà lại, cho vào ngăn kéo.

Một ngày học tập trôi qua rất nhanh. Một ngày làm việc của thành phố cũng dần khép lại. Uyển Nhi sửa soạn chuẩn bị đến thăm ômg bà Vương.

Cô mặc quần baggy ống rộng với áo lanh tay bồng ngắn. Mái tóc được tết thành từng ngoe nhỏ rồi cột lại thành một chùm. Xách túi lên, cô xỏ giày rồi xuống cổng kí túc xá.

Xuống đến nơi cũng là lúc anh lái xe tới. Khải Hà có lẽ vừa từ công ty về, calavat trong trạng thái đã nới lỏng, áo khoác vắt trên ghế, dù thế nào anh vẫn giữ được vẻ cao ngạo của một vị tổng tài lạnh lùng quyết đoán, không có chút mệt mỏi hay phờ phạc.

Anh xuống xe, hôn lên trán cô.

" Em đợi lâu chưa?"

Uyển Nhi lắc đầu, tay chỉnh lại cổ áo và calavat cho anh.

" Hà à, anh lúc nào cũng đẹp trai như vậy sao?"

" Em nhận ra điều này quá muộn. Nào đi thôi."

Khải Hà mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế phụ. Chiếc xe lao vút đi, hoà vào bóng đêm của thành phố phồn hoa.

Chiếc xe đen bóng thoáng chốc dừng lại ở sân nhà Vương gia. Khải Hà mở cửa xe giúp cô, tay trong tay đi vào biệt thự lộng lẫy.

" Cậu chủ đã về!"

Quản gia cùng người làm đứng xếp hàng ngay ngắn ở cửa cúi đầu nghênh đón.

" Ông bà đâu?"

" Lão gia và phu nhân đang trong bàn ăn đợi ngà."

Quản gia cẩn thận trả lời, không hề ngước đầu lên nhìn, chỉ chăm chăm nhìn xuống đất.

" Cậu chủ, còn có một cô gái nữa..."

Khải Hà chau mày suy ngẫm, nghe đến đây Uyển Nhi có chút linh cảm không tốt, bàn tay nắm chặt khuỷu tay anh hơn. Anh nhận ra điều này, ánh mắt ôn nhu nhìn cô khẽ cười.

" Đi thôi."

Hảo nhẹ nhàng, hảo dịu dàng.

" Con chào ông, con chào bà, con về rồi ạ."

Trước mắt cô là một chiếc bàn ăn hình chữ nhật dài cỡ 3 mét, có hai người mái tóc đã bạc gần hết, đây hẳn là ông bà Vương, còn ngồi cạnh bà Vương là một cô gái, đúng như lời nói của quản gia, cô gái này cũng thật xinh đẹp, đoan trang.

Khải Hà định bước về phía ông bà Vương thì cô gái này đột nhiên ôm lấy anh.

Uyển Nhi sững người, vẫn đứng lặng tại chỗ, không một chút di chuyển, đôi mắt to tròn nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vẫn là có cảm giác người thừa thãi.

Cô ấy, ôm...?

Khải Hà có hơi bất ngờ, hai cánh tay trơ trọi giữa không trung, cũng không có ý định đáp lại cái ôm kia, nhưng cũng chưa có ý định né tránh cái ôm đó.

" Hà, anh...còn nhớ em chứ?"

Giọng nói trong trẻo của cô gái cất lên, như lôi anh ra khỏi đống mơ hồ đó. Như một lẽ rất bình thường, anh di chuyển tay xuống, từ từ gỡ cánh tay của cô gái đang gắn chắt lấy éo anh ra.

" Mỹ Sênh, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách một chút."

Giọng anh trầm ổn, khác với cảm xúc bất ngờ khi nãy, anh rất bình tĩnh, lịch lãm.

Cô gái càng bất ngờ hơn vì sự từ chối khéo này của anh, đôi mắt đảo một lúc liền nhận ra nguyên do.

Có lẽ lo do cô gái kia.

Ánh mắt dừng lại trên người Uyển Nhi.

Khải Hà bước về phía sau, vòng tay qua eo kéo cô sát lại gần anh. Tươi cười vui vẻ nhìn mọi người.

" Ông bà, Mỹ Sênh, đây là bạn gái của con."

Gương mặt của cô gái tên Mỹ Sênh kia đanh lại, nụ cười cũng dần tan biến nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cô vốn dĩ bỏ suất học bổng Mỹ chạy về đây không phải là để nhìn thấy cảnh tượng này. Cô đã rất muốn nhìn thấy anh cơ mà, cô muốn tìm anh, cô muốn trở về nói lời yêu thương với anh, nhưng giờ mọi thứ có lẽ đã khác....

Uyển Nhi vẫn chưa thể hết ngạc nhiên trước những bất ngờ dồn dập như vậy, bây giờ lại là lời giới thiệu chắc nịch của anh. Từ trái tim trào dâng một cảm xúc mãnh liệt, hành động này chẳng phải là " dẫn bạn gái về ra mắt " của những đôi tình nhân sao? Bỏ qua những bỡ ngỡ, Uyển Nhi lễ phép chào hỏi.

" Con chào ông bà, con là Trương Uyển Nhi ạ."

Bà Vương nhân hậu mỉm cười, vẫy vẫy tay ý muốn gọi cô tới.

" Nào cháu gái, lại đây, lại đây..."

Uyển Nhi khẽ nhìn Khải Hà như để tìm một ý kiến gì đó, liền thấy anh gật đầu. Cô chậm rãi bước về phía bà Vương, theo một thói quen rất lễ phép, cô cầm tay bà đặt lên trán, sau đó hạ xuống.

Bà Vương có lẽ rất thích cô, thích hành động này của cô, nên đã lấy trong túi áo ra một chiếc vòng, đặt vào lòng bàn tay cô.

" Chiếc vòng này là của mẹ A Hà, bà đã muốn trao cho bạn gái nó, cuối cùng cũng gặp được con."

Cô cẩn thận nhận lấy chiếc vòng từ tay bà Vương, rồi nhỏ giọng.

" Con cảm ơn bà ạ."