Thu phục nam thần học đường

Chương 1: Đóng giả nam sinh

Ào…ào…

Những áng mây đen kịt kéo theo cơn mưa nặng hạt của mùa hè.

Giữa làn mưa như trút nước cùng tiếng sấm ập ù, một bóng người với mái tóc dài màu hạt dẻ, đôi mắt bồ câu đen nhánh. Trong con mắt tràn ngập sự bồn chồn, lo lắng. Lục Hạ Vũ tự nhủ trong lòng:

“ Anh hai sao lại về trễ hơn mọi lần chứ?!”

Áng chừng vài phút sau xuất hiện một bóng người đang lết bước, trên cơ thể là những vết bầm dập, máu theo làn nước mưa nhỏ xuống mặt đất. Tiếng kêu thảm thương vang lên sau đó:

- ANH!!!

Anh trai của Lục Hạ Vũ- Lục Tinh Hàm lết bước, thở hổn hển nhìn em gái đang chạy lại.

- Tại sao… họ lại đánh dã man như này chứ…

Cùng với tiếng khóc nấc của em gái, Lục Tinh Hàm an ủi:

- Anh… không sao… vẫn còn chịu được… Về thôi…

Lục Hạ Vũ nuốt nước mắt đỡ anh, trong lòng toan tính điều gì đó.

Về đến căn nhà lụp xụp, khi đang băng bó vết thương cho anh, đột nhiên nghe Lục Tinh Hàm lên tiếng:

- Tiểu Vũ… anh xin lỗi…Kì này, anh không thể dành được học bổng… Anh…

Chưa nghe nói hết câu, Lục Hạ Vũ đã ngắt lời:

- Học bổng gì chứ… Em có thể tự kiếm tiền, anh lo giữ gìn sức khỏe đi…

Lục Tinh Hàm nhìn em gái, trầm mặc.

- Hôm nay lại là tên Hàn Dụ Khang đó làm sao?

- Ừm… Không hiểu sao hắn lại ngứa mắt khi thấy anh…

RẦM!!!

Lục Hạ Vũ đập bàn, nghiến răng:

- Tên ác ôn! Em … không thể tha thứ…

Thấy em gái tức giận, Lục Tinh Hàm an ủi:

- Tạm gác việc này lại đã… Em đi nấu cháo cho anh đi…

Nén lại tức giận trong lòng, Lục Hạ Vũ đau lòng nhìn anh trai:

- Vậy… Anh nghỉ ngơi sớm…

Năm giờ sáng hôm sau…

Lục Hạ Vũ đứng trước gương, khuôn mặt xinh xắn trầm lặng nhìn bản thân trong gương, khẽ thở dài…

Cô lấy dây ruy băng quấn chặt quanh vòng 1, đội tóc giả đã chuẩn bị sẵn. Xong xuôi, cô mặc đồng phục của anh, đứng lặng nhìn 1 bản thân khác trong gương, thầm nhủ:

“ Mình và anh hai có nhiều nét giống nhau, chắc sẽ không ai nhận ra đâu nhỉ…”

7 giờ sáng, Lục Tinh Hàm gắng gượng đứng dậy. Như mọi khi, anh vào gian trong đánh thức cô em gái…

- Tiểu Vũ! Trời sáng rồi đấy.

Không có tiếng động.

Hạ Vũ…

Lục Tinh Hàm hốt hoảng khi không thấy bóng người ở, liếc mắt thì thấy 1 mẩu giấy trên bàn với nội dung: Ca, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay em sẽ đến trường thay anh.

Vẻ mặt của Lục Tinh Hàm đen kịt, anh chạy vội ra ngoài nhưng ngã quỵ xuống đất, lồng ngực chợt đau nhói rồi ngất lịm đi…

Trường THPT X

Lục Hạ Vũ ung dung bước vào trường. Liếc thấy ai cũng nhìn mình với ánh mắt kì lạ, cô chỉ lo rằng thân phận bị bại lộ. Tiếng xì xầm vọt vào tai:

“ Sao thằng oắt con đó vẫn lành lặn đi học được nhỉ?”

“ Nó vẫn chưa bị đánh chết à?”

“ Hàn Dụ Khang là ai chứ, cậu ta thích hành hạ người cậu ta ghét từ từ, chưa bao giờ đánh chết…”

“ Nó như vậy chắc hôm nay lại chuẩn bị lãnh đòn rồi…”

Lục Hạ Vũ bước nhanh đến lớp anh. Trước cửa lớp 11A, cô thu liễm lại tâm trạng căng thẳng khi nãy, tự an ủi mình: “Bình tĩnh nào Hạ Vũ, mày sợ gì chứ…?”

Cửa vừa mở ra, một loạt ánh mắt kinh ngạc cùng dè bỉu nhìn người vừa bước vào…

- Yo Lục Tinh Hàm, hôm nay mày đến sớm vậy sao? Định tránh mặt Hàn ca à? – Một nam sinh lẳng lơ bước đến.

Lục Hạ Vũ khinh bỉ liếc nhìn nam sinh trước mặt, lạnh lẽo lên tiếng:

- Tránh ra.

- Ô? Hôm nay khí thế vậy? Hôm qua uống nhầm thuốc rồi à? Đến sớm thì có tác dụng gì chứ, tan học mày không tránh được đâu.

Lục Hạ Vũ ngoảnh mặt làm ngơ, đi đến chỗ ngồi của mình. Được biết anh trai cô vì thân thể yếu nhưng học hành rất xuất sắc nên được ưu tiên ngồi bàn đầu. Vì vậy Hạ Vũ không khó để tìm được chỗ ngồi. Đột nhiên cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo khác lạ về phía mình, cô ngoảnh sang…

Nhìn nam sinh trước mắt, tâm trạng đang yên ả đột nhiên dậy sóng… Cô quay đầu lại, lo lắng nhủ thầm: “Tên đó sẽ không nhận ra đâu nhỉ?”