- Sợ? Ha, cậu nói ai sợ ai cơ? Tôi mà sợ người chuyên đi ức hiếp kẻ yếu như cậu á?
Hàn Dụ Khang im lặng nhìn Lục Hạ Vũ, sau khi nghe xong thì thái độ lạnh nhạt có phần hòa hoãn:
- Mày … khác với Lục Tinh Hàm mà tao biết.
Bọn đàn em nghe vậy thì trố mắt nhìn nhau. Một trong số họ dè dặt báo cáo:
- H… Hàn ca… Bọn em có điều tra… Hình như thằng chó họ Lục đó… có một đứa em trai…
Hàn Dụ Khang xám xịt liếc nhìn tên đàn em ngu ngốc đến giờ mới báo cáo, anh dang đôi chân dài đạp hắn ta ngã bệt xuống đất. Xong lại đảo mắt qua Lục Hạ Vũ 1 lượt, cười khinh:
- Sinh đôi? Hẳn nào mày không biết điều đến vậy. Lục Tinh Hàm sợ quá nên bảo mày đi thế thân?
Mắt thấy thân phận mình bị bại lộ một nửa, Lục Hạ Vũ có hơi chột dạ. Nhưng vẫn còn may vì giới tính chưa bị phát hiện, cô thở dài nhìn tên đàn em, rồi lại nhìn tên đầu sỏ đang bước lại phía mình. Hàn Dụ Khang cao hơn cô cả phần đầu, nên khi anh cúi xuống thì thầm vào tai cô, khiến cô cảm thấy nhột. Ở khoảng cách gần, chất giọng trầm khàn nam tính có hơi lạnh lẽo như kéo căng từng sợi mạch máu:
- Lần sau gặp lại.
Xong anh vỗ vai cô 1 cái rồi rời đi. Có lẽ không ai để ý, vành tai Hàn Dụ Khang đột nhiên phiếm hồng. Anh vừa bước lên chiếc xe sang trọng dừng trước ngõ vừa nghĩ: “ Thằng ranh đấy thơm quá. Một tên con trai mà có mùi hương dụ người đến vậy sao?!”
Suy nghĩ đó khiến Hàn Dụ Khang trở nên hứng thú.
Quay lại với Lục Hạ Vũ, sau khi nam sinh kia rời đi thì đứng hình một lúc, hơi thở nam tính lạnh lẽo kia len lỏi khiến trái tim cô nhộn nhạo. Lần đầu tiên tiếp xúc gần với nam sinh ngoài anh trai mình khiến cô dâng lên một cảm xúc lạ lùng. Là vì lần đầu tiếp xúc gần với nam sinh, hay vì là anh nên mới vậy?
Lục Hạ Vũ nén lại những suy nghĩ trong lòng, cô chạy thật nhanh về nhà.
- Tiểu Vũ, cháu đã đi đâu vậy?
Trước cửa nhà là bác gái hàng xóm. Một cảm giác lo sợ chợt dâng lên trong lòng.
- Anh trai cháu bị thương rất nặng, sao không nói cho bác?
Nhắc đến anh trai, cô sốt ruột :
- Vậy… giờ anh ấy…?
- Nó đã được xe cứu thương đưa đi rồi…
Trước cửa bệnh viện…
Lục Hạ Vũ lo lắng nhìn vào bên trong. Một bác sĩ lớn tuổi đang xem xét tình hình. Ông lắc đầu với y tá bên cạnh rồi bước ra. Lục Hạ Vũ sốt sắng hỏi:
- Bác sĩ… anh trai cháu…
Vị bác sĩ nhìn chàng thiếu niên vóc dáng bé nhỏ trước mặt, giọng nói mang sự ưu phiền:
- Bệnh nhân bị đánh dẫn đến tổn thương nội tạng, cần làm phẫu thuật, nếu không sẽ để lại di chứng ảnh hưởng đến sau này.
Không còn cách nào khác, Lục Hạ Vũ đau lòng nhìn bác sĩ. Ông nói tiếp:
- Trước tiên cháu bảo người nha kí vào tờ đơn này.
Lục Hạ Vũ xem xét 1 lượt, đảo qua số viện phí mà kinh ngạc. Con số đó lớn đến nỗi cô không đủ sức chi trả. Cô ngồi xuống, nhìn anh trai đang hôn mê, lòng chợt co thắt. Cuộc sống Lục Hạ Vũ chỉ còn mình Lục Tinh Hàm, cô không muốn bỏ mặc anh mình đau đớn. Những suy nghĩ táo bạo hiện lên: Vay? Số tiền lớn như vậy, ai sẽ cho một đứa con nít như cô vay đây. Nếu vậy, chỉ còn cách đi làm thêm. Công việc tại cửa hàng tiện lợi cô đang làm thì tiền lương ít ỏi, phải tìm thêm 1 công việc nữa. May mắn là cô có học thức, có thể xin dạy thêm tại nhà. Nghĩ đến đây, rối rắm trong lòng được gỡ bỏ phần nào.
Tối hôm đó, Lục Hạ Vũ đã gọi chục cuộc điện thoại, nhưng chỉ nhận được sự từ chối của các ông bố bà mẹ. Đơn giản vì họ đã thấy sơ yếu lí lịch của cô: Nghỉ học từ năm lớp 6, chưa tốt nghiệp THCS, ai lại giao con mình cho một kẻ vô học tự xưng là gia sư?! Khi đã dần vô vọng, Lục Hạ Vũ chợt nghe thấy đầu dây bên kia không phải lời từ chối:
- Được. Bác đã xem lí lịch của cháu. Tuy không khả quan lắm nhưng bác vẫn muốn thử tin tưởng. Mai cháu có thể đến bàn bạc với bác.
Lục Hạ Vũ sung sướng, cô hớn hở ghi lại địa chỉ và số điện thoại. Cúp máy xong, cô nằm dài trên giường, mừng rỡ vì cuối cùng cũng có người tin tưởng cô.
Lời tác giả: Mọi người biết bác í là ai không? ( ಠ ͜ʖ ಠ)