Thư Tình - Iwai Shunji

Chương 4

Rốt cuộc tôi phải làm sao bây giờ.

Thân gửi Fujii Itsuki,

Bệnh cảm của bạn sao rồi?

Đừng quá sức và chóng khỏi bệnh nhé.

Watanabe Hiroko

Đây là bức thư thứ hai từ Watanabe Hiroko. Bên trong phong bì còn lịch sự gửi kèm cả thuốc cảm dạng hạt nhỏ. Có mấy ai lại đi uống ngay tắp lự thuốc do người lạ gửi cơ chứ. Nói vậy song việc liều thử những thứ nguy hiểm vì quá tò mò cũng là nghiệp chướng của con người. Trước khi thành ra thế, tôi đã ném chỗ thuốc ấy vào thùng rác. Đoạn tôi nghiền ngẫm lại bức thư.

Đối phương xem ra biết tôi. Tôi chỉ nghĩ được thế sau khi đọc văn phong bức thư. Lẽ nào chỉ do tôi đã quên?

Thân gửi Watanabe Hiroko,

Cảm ơn vì thuốc cảm của bạn.

Thật thất lễ. nhưng bạn là Watanabe nào vậy?

Nghĩ mãi mà tôi không nhớ ra.

Mong bạn cho tôi biết.

Fujii Itsuki

Tôi chỉ viết được từng này và gửi đi. Song thư hồi đáp vài ngày sau của cô ấy không buồn đếm xỉa chút nào đến thắc mắc của tôi.

Thân gửi Fujii Itsuki,

Bạn đã hết cảm chưa?

Hôm nay trên con đường dốc đi làm về, tôi đã trông thấy nụ hoa anh đào hé nở.

Ở đây mùa xuân sắp đến rồi.

Watanabe Hiroko

Biết ngay là tôi lại sởn gai ốc mà.

Nhắc đến hoa anh đào với mùa xuân chứng tỏ sắp đến hồi nguy hiểm rồi. Tôi từng nghe kể giám đốc thư viện mấy đời trước, một hôm trong lúc ngắm hoa anh đào đã nói: “Sắp đến mùa hoa cúc vạn thọ tây”, sau đó y như rằng phải nhập viện. Chuyện này xảy ra từ rất lâu trước khi tôi vào làm. Còn xa xưa hơn thế, thời mẹ tôi là sinh viên có chuyện một người bạn học đã mang đến trường hộp cơm trưa đầy cánh hoa anh đào. Thấy bảo rằng người bạn học ăn cánh hoa anh đào một cách ngon lành thay cơm đó y như rằng vừa từ bệnh viện về. Hoa anh đào thi thoảng lại là thứ như vậy đấy.

Lá thư khó hiểu, thuốc cảm, rồi hoa anh đào và dấu hiệu của mùa xuân. Tôi có cảm giác toàn bộ nguyên liệu đã được gom đủ.

Tôi kể chuyện với “bà chủ”.

“Bà chủ” rên rỉ “Công nhận đấy!” đoạn trích dẫn Kajii Motojiro.

“Trong truyện ngắn của Kajii Motojiro có câu chuyện chôn người chết dưới gốc cây anh đào nhỉ.”

“Có có.”

“Rồi còn truyện ‘Rừng anh đào’ của Ango(1)  nữa.”

“ ‘Rừng anh đào’, ừ. Truyện đó cũng rùng rợn thật.”

“Tên này đúng là điên rồi.”

“Thật ư?”

“Ừ. Điên toàn diện luôn. Chắc là điên chính hiệu đấy.”

“Tớ phải làm sao bây giờ?”

“Ừ. Trước mắt cần phải tiếp tục cự tuyệt.”

“Bằng cách nào?”

“Chà. Nhưng cứ để thế này thì thư sẽ đến suốt cho xem.”

“Hả? Suốt á?”

“Vĩnh viễn luôn. Cho đến khi chết.”

“Không thể nào. Cậu thôi đi.”

“Vì những người như thế không biết thế nào là giới hạn.”

“Không phải chuyện đùa đâu.”

Tôi thở dài thườn thược.

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

(1). Tiểu thuyết gia Sakaguchi Ango (1906 – 1955)

Đột nhiên nghe tiếng “bà chủ” phá lên cười, tôi bèn ngoảnh lại xem có gì buồn cười thì thấy cô ta đang tỉnh bơ xếp sách vào giá.

Về điểm “điên” thì “bà chủ” này đã đạt đến trình tương đối nguy hiểm. Nhưng nghe lời cam đoan của “bà chủ”, dần dần tôi thấy được mức độ nghiêm trọng của bức thư và rơi vào trầm cảm.

Tồi bèn viết thư trả lời với tâm trạng như viện cả tới thần linh.

Thân gửi Watanabe Hiroko,

Thực sự tôi không biết bạn là ai.

Dẫu sao thì tôi cũng chưa từng đến Kobe gì gì đó, cũng không có họ hàng hay người quen nào sống ở đó cả.

Bạn biết tôi thật sao?

Fujii Itsuki

Bức thư tiếp theo của cô ấy là thế này.

Thân gửi Fujii Itsuki

Bạn là ai vậy?

Watanabe Hiroko

Tôi run lẩy bẩy.

Phải chăng người này rốt cuộc cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao nữa? Tôi lại tìm đến “bà chủ”. Dù không thích dựa dẫm vào cô ta nhưng tôi có suy nghĩ rằng họ cùng một giuộc nên sẽ hiểu nhau. Tôi cho “bà chủ” xem toàn bộ số thư từ trước đến giờ để xin ý kiến.

“Bà chủ” trong lúc xem thư đã phát hiện ra một điều bất ngờ.

“Đây là một đứa đa nhân cách.”

“Hả? Đa nhân cách tức là giống Billy Milligan(2) á?”

(2). Tội phạm nổi tiếng ở bang Ohio, Mỹ bị bắt và khởi tố với tội danh trộm cắp, bắt cóc và hiếp dâm năm 1977 song đã thoát án tử hình với kết luận mắc bệnh “đa nhân cách”.

“Phải. Billy Miiligan. Cậu xem cái này đi!”

“Bà chủ” nói đoạn chỉ cho tôi xem bức thư cuối cùng với câu: “Bạn là ai vậy?”

“Chỉ có nét chữ chỗ này là khác thôi nhé.”

“Hả? Cậu bảo sao cơ?”

Tôi so sánh những bức thư. Quả đúng như “bà chủ” nói, chỉ bức thư đó là có nét chữ khác các bức còn lại. Tôi phản biện với ý kiến quá ư hiển nhiên.

“Chẳng phải do người nào khác viết sao?”

“Cậu nói gì đó. Vậy ý cậu là bức thư này không phải do một kẻ thực hiện? Ý cậu là có vài kẻ đồng phạm đã viết nó à?”

“Tớ không biết.”

“Như thế thì sự việc lại triển khai theo hướng thú vị đây. Cậu không dính vào một vụ án nghiêm trọng nào đó chứ.”

“Hả? Gì vậy trời?”

“Tỉ dụ như ngẫu nhiên cậu biết được thông tin cơ mật nào đó chẳng hạn.”

“Cậu nói gì vậy? Làm gì có chuyên như thế cơ chứ.”

“Vậy thì hẳn đó là kẻ đa nhân cách rồi.”

“Sao lại thành ra vậy chứ. Không còn đáp án nào khác sao?”

“Nếu có thì tự cậu đi mà nghĩ. Còn tớ kiểu gì cũng bảo lưu giả thuyết đa nhân cách. Ngay từ đầu bức thư của cậu đã châm ngòi nổ rồi. Chính cậu đã đặt vấn đề ‘Bạn là ai vậy?’ trước đúng không? Thế nên cô gái này mới không hiểu đầu cua tai nheo ra sao đấy. Cô ta vốn dĩ có biết cậu là ai đâu. Cô ta chỉ đinh ninh là mình biết thôi. Tuy nhiên nhận được thư của cậu xong bỗng nhiên cô ta phải đối mặt với thực tế. Thực tế là cả hai hoàn toàn là người lạ. Đến nước này thì một lần nữa cô ta thấy cần thiết phải trốn tránh hiện tại. Nghĩa là biến thành một nhân cách khác đấy. Tức là biến thành một người khác không biết về cậu ấy.”

Tôi không biết nên tin đến mức nào đó giả thuyết của “bà chủ”. Nói đúng hơn tôi có cảm giác vấn đề nằm ở chỗ có thể tin tưởng tình trạng đầu óc của “bà chủ” đến đâu, thế nên trước mắt tôi quyết định tự mình đi tìm đáp án.

Nhưng chưa kịp tìm thì bức thư tiếp theo lại đến. Đến vào cái ngày bệnh cảm cúm tưởng sắp hết lại trở lại, nhiệt kế cứ lên xuống ở mức 37.5 độ.

Thân gửi Fujii Itsuki.

Nếu bạn đúng là Fujii Itsuki thật thì hãy cho tôi xem bằng chứng đi.

Bản sao thẻ cư dân hoặc thẻ bảo hiểm đều được.

Watanabe Hiroko

Chắc một phần do tôi đang sốt. Cảm xúc của tôi chạy theo hướng giận dữ. Kiểu như “làm ơn vừa vừa phải phải thôi”. Sao tôi lại phải trình thẻ cư dân hay thẻ bảo hiểm cho cái kẻ tôi chẳng biết là ai này chứ.

Nghĩ vậy nhưng rốt cuộc chẳng hiểu vì cớ gì tôi lại đi phô tô phóng to bằng lái xe của mình. Trông thấy tôi dùng máy phô tô của thư viện, Ayako bèn hỏi “Cậu đang làm gì đấy?” với vẻ mặt hoài nghi.

“Cậu nhìn thì biết. Tớ đang phô tô bằng lái xe.”

“Trông như ảnh truy nã ấy nhỉ.”

Ayako nói khi trông thấy ảnh mặt tôi được phô tô ra.

“Để tớ yên được không.”

Chẳng cần Ayako phải nói thì tấm bằng lái xe cỡ A3 to tướng in ra từ máy phô tô trông cũng đủ khó chịu rồi. Ayako bảo “Cậu bị sốt à?” đoạn áp tay lên trán tôi.

“Này nóng thật đấy!”

Thế nhưng lời Ayako nói hầu như không lọt vào tai tôi.

Bằng chứng đây.

Đừng viết thư cho tôi nữa.

Tạm biệt.

Tôi nhét bức thư có kèm tờ phô tô phóng to vào hòm thư gần thư viện. Nhưng đúng khoảnh khắc thư rơi vào hòm thư thì chân tôi bủn rủn vì hối hận. Bởi tôi đã lỡ tiết lộ lý lịch bản thân cho một phụ nữ rất có thể dị thường. Nghĩ vẫn còn kịp, tôi bèn thò tay vào hòm thư nhưng làm sao với tới được cơ chứ.

“Hâm.”

“Bà chủ” cười khi thấy tôi làm vậy.

“Lý lịch của cậu chẳng phải đã bị lộ với phía bên kia rồi sao. Thế nên mới có thư đến chứ?”

Nói vậy kể ra cũng đúng. Hôm nay trong đầu tôi cứ như bị đứt mạch điện. Tôi bèn gõ “cốc cốc” hai, ba cái lên đầu hòng bắt mình phải tỉnh táo song liền hoa mắt, ngã vật ra sàn. Tôi bị ngất. Vì bị ngất nên tôi chẳng nhớ sau đó thế nào.

Theo những gì nghe được sau này thì tôi được chở đến bệnh viện bằng xe của đồng nghiệp, nhưng vừa biết đó là bệnh viện tôi liền ngang bướng cự tuyệt, không chịu xuống xe. Cực chẳng đã, các đồng nghiệp lại chở cái thân tôi về nhà. Nghe đâu về nhà cặp nhiệt độ tôi bị sốt hơn 40 độ.

Sau đó tôi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.

***

Phong bì đó hơi nặng hơn bình thường một chút.

Hiroko mở phong bì. Đang nghĩ không biết bên trong có gì thì có thấy tờ phô tô bằng lái xe được phóng to thành khổ A3.

“Thấy chưa, anh đoán trúng phóc đúng không? Có người tên là Fujii Itsuki kìa.”

Akiba cười lớn khi nhìn thấy tờ phô tô. Đoạn anh buột miệng.

“Tác chiến đại thành công.”

“Hả?”

“Thực ra anh cũng âm thầm viết thư đấy. Anh viết là, mi là ai? Nếu đúng là Fujii Itsuki thì cho xem bằng chứng đi.”

Hiroko á khẩu.

“Không, không sao đâu. Anh viết bằng tiếng Nhật chuẩn hẳn hoi mà. Anh bắt chước giọng văn của Hiroko nên em không phải lo đâu.”

“…”

“Cơ mà anh không ngờ lại có hồi đáp rõ ràng thế này đâu. Địch cũng được đấy chứ.”

“…”

“Hai đứa mình thử đi Otaru không Hiroko ”

“Hả?”

“Thực ra tình cờ anh cũng có việc phải đến Otaru. Otaru là thành phố khá nổi tiếng về thủy tinh, anh có bạn ở đó và vừa nhận được thư mời dự triển lãm của hắn. Anh đang băn khoăn không biết có nên từ chối hay không vì thấy hơi phiền, song ngẫm lại thì đây đúng là cơ hội tuyệt vời để vạch trần chân tướng của kẻ này. Anh thấy đây cũng là do ông trời xếp đặt đấy.”

“…”

“Em tính sao? Cơ hội vạch trần chân tướng của địch.”

“Không phải địch!”

Hiroko đột nhiên gằn giọng.

“Hả?”

“Có phải trò chơi đâu!”

Hiroko nói đến đó rồi nghẹn ngào.

“Hiroko.”

“Anh quá đáng lắm.”

“…”

“Nhưng thế này là kết thúc rồi. Thôi dẹp đi.”

Đoạn Hiroko cho Akiba xem bức thư gửi kèm.

Bằng chứng đây.

Đừng viết thư cho tôi nữa.

Tạm biệt.

Cuối cùng Akiba cũng nhận ra hành động quá đà của mình. Song lúc này đã quá muộn.

Hiroko lấy ngón tay xoa tấm ảnh chân dung được phô tô phóng to.

“Mình đã làm bạn giận rồi. Mình xin lỗi.”

“…”

“Bạn đã uống số thuốc cảm ấy chưa?”

“…”

“Bạn đã hết cảm chưa?”

“Anh xin lỗi.”

“Thôi không sao.”

“Tại anh.”

“Em đã bảo không sao mà.”

Một giọt nước mắt rơi xuống tờ phô tô. Hiroko lau nó bằng đầu ngón tay. Trong lúc cô lau thì những giọt tiếp theo lại rơi xuống, cứ thế Hiroko lau từng giọt, từng giọt.

“Đó là thư của anh ấy. Anh ấy đã viết cho em.”

Mặt Akiba biến sắc khi nghe mấy lời đó.

“Mấy lá thư này đến chỉ tổ rắc rối.”

Akiba vo tròn và ném bức thư đi. Hiroko nhìn Akiba với vẻ mặt không thể tin nổi. Đoạn cô nhặt bức thư lên và gỡ nó ra trên đùi.

“Làm sao là Fujii được! Hắn làm sao mà viết thư được chứ!”

Hiroko kinh ngạc nhìn Akiba.

Akiba cúi đầu, kìm nén điều gì đó.

Akiba nói.

“Anh xin lỗi. Anh xin lỗi.”

Và rồi sự im lặng nặng nề bao trùm lên hai người.

Akiba hối hận tột cùng. Đáng ra anh phải kiềm chế. Akiba là người hiểu rõ nhất nếu anh không kiềm chế, mối quan hệ này sẽ tan vỡ ngay lập tức.

“Nè, Hiroko. Thử đến Otaru không?”

“Dạ?”

“Thử đến Otaru gặp người này không?”

“…”

“Đến nước này rồi em không muốn thử gặp người đó sao?”

“…”

“Cô gái trùng tên với hắn đấy. Em không muốn thử gặp sao?”

“…”

“Nếu em cảm thấy có lỗi vì đã làm phiên thì nên đi xin lỗi. Anh cũng sẽ cúi đầu xin lỗi cùng em.”

“…”

“Sao nào?”

Hiroko vừa sụt sịt vừa gấp thư lại. Rồi cuối cùng cô cũng mở miệng.

“Em không muốn kết thúc.”

“Hả?”

“Em không muốn kết thúc đâu.”

“Thế hả?”

“…”

“Vậy cùng đến Otaru nhé.”

Hiroko khẽ gật đầu.