Đợi mọi người tản đi thì trên đường phố vẫn ngập tràn tiếng bàn tán về Băng Thần, tán nhân thì nâng Băng Thần lên đến trời nhưng thế gia và các thế lực lớn lại vô cùng tức giận coi hắn như cái gai trong mắt.
Thế nhưng trở ngại thân phận của hắn nhiều cái gia tộc nhỏ bỏ qua không trêu trọc, còn có một ít người thì vốn hoàn toàn không sợ hãi Băng Thần hay Băng gia, cụ thể như Ý Linh Nhi chẳng hạn. Nàng quay về đằng sau hét vào mặt thủ hạ của mình:
"Các ngươi nhanh chóng sắp xếp người tới thả đinh trên đường nhà tên khốn kia, đổ phân, hất sơn có cái gì thủ đoạn làm hết cho ta."
Băng Ngọc Hàn ngồi ở bên cạnh khẽ giọng khuyên bảo:
"Băng Thần cũng làm không sai, boss vốn để dành nhau ngươi đừng bất hòa với hắn nữa, dù sao hai người các ngươi đang có hôn ước tại thân."
Ý Linh Nhi nghe tới đây ánh mắt bỗng sáng lên gấp giọng phân phó thủ hạ:
"Hắn không phải đa tình lắm sao, ngươi truyền bá rộng rãi việc hắn và ta có hôn ước với nhau, để ta xem mang danh người có hôn ước hắn còn đi lêu lổng được không."
Những công tử thế gia kia thì hoàn toàn không có ai hiền lành như Ý Linh Nhi, thủ đoạn của đám người này cực kỳ quyết liệt. Băng Thần ở trong trò chơi không hề biết tối hôm đó xung quanh nhà hắn có tới cả gần ngàn sát thủ vây quanh.
Tất cả đều do các thế gia thuê hoặc là tử sĩ của các đại gia tộc hành tinh khác phái tới, có điều bọn họ hoàn toàn không biết mình đang phải đối mặt với nguy hiểm như thế nào.
Tử gia hai tỷ muội lưỡi kiếm đã dính không biết bao nhiêu máu tươi của sát thủ, Hạ Y nghỉ ở trong nhà của Băng Thần thì hoàn toàn không biết gì cả. Đến gần sáng quản gia tới tìm Hoàng Kỳ để thông báo tình hình:
"Tiểu thư ta cho người xem xét thì xung quanh chúng ta hoàn toàn không có nguy hiểm gì, chẳng lẽ các thế gia kia không tính trả thù thiếu gia. "
Hoàng Kỳ nheo mày hỏi:
"Tạm thời chúng ta không nên manh động, đợi đến sáng thì phái người ra ngoài do la tình hình."
Quản gia khẽ giọng nói:
"Cái này thì ta đã phái người ra ngoài dò la rồi, bọn họ là tử sĩ nên hoàn toàn không sợ chết, nếu có người còn sống thì chắc cũng sắp trở về rồi."
Hắn ta vừa dứt lời thì có năm cái bóng đen xuất hiện trước mặt của hai người, một người áo đen nghiêm giọng nói:
"Thưa tiểu thư chúng ta ra ngoài thăm dò thì thấy biệt thự trong vòng bán kính năm dặm khắp nơi đều có người chết. Những người bị giết đều bị nhất kích mất mạng, trên cổ hiện ra vết chém rất mảnh, nhiều kẻ biểu cảm còn không kịp thay đổi."
Hoàng Kỳ quay sang hỏi quản gia:
"Có khi nào người trong nhà phái cao thủ tới không?"
Quản gia lắc đầu nói:
"Cái này không thể, tình hình diễn biến nhanh quá, cao thủ muốn tới cũng phải mất một ngày làm sao lại có thể tới kịp. Chưa kể nếu họ làm xong nhiệm vụ thì tất nhiên cũng phải đến thông báo cho chúng ta biết, chứng tỏ nếu có người giúp cũng không phải Hoàng Băng hai cái gia tộc."
Tịnh Ảnh Liên và Tịnh Ảnh Phong Lan ngủ dậy đi ra ngoài thì thấy nét mặt của quản gia lẫn Hoàng Kỳ đều căng thẳng liền hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
Hoàng Kỳ xoa xoa hai bên thái dương khẽ giọng nói:
"Băng Thần cướp boss chọc nhiều người tức giận, bọn họ phái sát thủ tới giải quyết hắn nhưng chẳng biết sao những người kia lại chết hết. Có khi nào Tịnh Ảnh gia tộc ra tay hay không, dù sao hai cái thành viên quan trọng của họ cũng ở đây."
Tịnh Ảnh Phong Lan lắc đầu nói:
"Hai chúng ta đi ra ngoài thuộc dạng lịch luyện nên dù có xảy ra chuyện thì đừng hòng Tịnh Ảnh gia sẽ trợ giúp."
Thẩm Tú cũng lên tiếng:
"Đúng là không thể thật, dù cho phu nhân có để người tới giúp thì cũng sẽ thông báo cho ta, chuyện này không liên quan tới Tịnh Ảnh gia đâu."
Thiểm Hồng liếc qua năm người áo đen đang quỳ dưới đất hỏi:
"Số người chết nhiều không?"
Thiểm Hồng có học qua điều tra nên nàng mong sao nắm được thông tin để tìm ra thế lực trong bóng tối trợ giúp bọn họ. Năm người kia khẽ giọng hồi đáp:
"Chúng ta năm ngươi chia năm khu vực thăm dò thấy chết cũng hơn sáu bảy trăm người."
Thiểm Hồng nhíu mày hỏi:
"Thế những sát thủ đó thực lực thế nào?"
Một người có hiểu biết về mấy cái sát thủ liền nói:
"Có mấy cái bị ta nhìn ra thân phận, bọn họ tu vi ít nhiều gì cũng phải Vũ Vương Đỉnh phong trở nên. Các thế gia kia chắc chắn đã phải bỏ ra cái giá không nhỏ để thêu bọn họ tới ám sát thiếu gia."
Thiểm Hồng bắt đầu cảm thấy nghi vấn lại càng chồng chất, nghĩ ngợi một lát nàng lại hỏi:
"Thế trên hiện trường có dấu vết đặc biệt gì không?"
Người kia liền hồi đáp:
"Thưa tiểu thư, chúng ta tu kiểm tra rất kỹ nhưng không phát hiện ra bất cứ dấu vết dì cả, kẻ ra ta làm rất gọn gàng sạch sẽ. Thậm chí dấu hiệu giao chiến cũng cực ít, người ra ta thứ nhất phải thông thuộc ám sát, đã thế thực lực có khi còn trên cả Vũ Hoàng mới làm được mức độ này."
Tịnh Ảnh Phong Lan lắc đầu nói:
"Chuyện trong gia tộc ta cũng biết ít nhiều, ta có thể đảm bảo người ra tay tu vi thậm chí phải vượt qua cả Vũ Hoàng. Theo ta nghĩ người ta giúp chúng ta thì chúng ta cũng không nên tìm họ làm gì cho phiền phức, chủ yếu phải tăng độ an toàn của biệt thự lên."
Tịnh Ảnh Liên khẽ giọng nói:
"Mấy ngày nữa chúng ta đi hết qua Đế Vương Tinh đi, không chỉ vì an toàn của chúng ta mà còn vì an toàn của vị kia."
Nói xong ánh mắt của nàng tập trung vào một căn phòng trên lầu hai, mọi người cũng vô cùng ăn ý gật đầu. Vị kia hiện tại bị phong ấn nên chẳng có chút tu vi, nếu nàng ta gặp phải vấn đề gì thì nàng các cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.
Theo phương châm cái gì dễ thì làm, cái gì khó để Băng Thần nên quả thật đi tới Đế Vương Tinh là một sự lựa chọn không tồi. Ngay lúc này Hạ Y một thân quần áo sốc xếch, mái tóc rồi tung rối bời từ trên lầu đi xuống, thấy cả đám tụ họp thì liền lên giọng hỏi:
"Các ngươi sáng sớm không đi ăn sáng mà tụ tập lại làm gì thế?"
Hạ Y giáng xuống phàm giới cuối cùng cũng xác định được sở thích mới đó là ăn uống, từ bé đến lớn nàng dựa vào linh dược, đan dược mà lớn lên. Đối với thượng nhân thì ăn uống không quan trọng, dù cho có ăn thì cũng phải ăn linh quả để tăng tu vi.
Linh quả tuy ngon nhưng ăn trăm ngàn năm thì cũng chán, phàm giới đồ ăn quả thực thật sâu hấp dẫn lấy nàng. Bây giờ nàng ăn xong bữa sáng lại vào Thiên Đạo tới trưa ăn xong rồi ngủ, tối lại ghé kiểm tra nếu không có vấn đề liền ra ngoài ăn cơm rồi đi ngủ.
Cuộc sống quả thật sướng hơn tiên, quan trọng nhất chẳng có ai suốt ngày nhắc nhở nàng phải tu luyện cả.