Thú Tu Thành Thần

Chương 1215: Thiên Đạo Đại Chiến - Quả Nhiên Là Cao Thủ

Một vấn đề không ai có thể trả lời rõ ràng được, nhưng cũng không thể nghiêng theo Hạ m đế quốc được. Như thế thì sau khi Thiên Dương thắng cuộc thì khoảng thời gian trước khi Băng Thần đủ cấp ai chống lưng cho Hoán Ảnh Môn.

Hoán Thiên Lộc cảm thấy hơi khó chịu khi đệ tử trong môn lại công khai nói gia tộc mình sẽ đi về phía đối địch với môn phái của mình. Theo lý thì Cao Thủ phải bị đuổi khỏi Hoán Ảnh Môn, có điều sau đó thật sự phải chống lại liên minh các gia tộc do Cao gia cầm đầu.

Vân Nam khẽ thở dài hỏi:

“Ngươi đã nói như thế thì chúng ta cũng chẳng biết phải làm sao, có điều Hoán Ảnh Môn có nhiều thứ vướng mắc. Gia tộc thì hoàn toàn khác biệt, các ngươi có thể tùy tiện quyết định, trong khi đó trong thời gian yếu thế các ngươi cũng có thể tạm lánh……”

Cao Thủ cắt đứt lời của sư phụ rất nghiêm túc:

“Hoán Ảnh Môn bồi dưỡng ta từ bé, sư phụ dạy ta từng chút một nên mới khuyên, thức ra gia gia ta đã có được rất nhiều nhiều thứ từ Thập Đại Môn. Sau khi tính toán thông qua thông tin thu thập thì ngài ấy nhận định tỷ lệ sinh tồn của các thế lực ủng hộ Thiên Dương đế quốc chỉ bằng này.”

Hắn ta dơ một ngón tay lên, Vân Nam nhíu mày hỏi:

“Một thành?”

Cao Thủ lắc đầu nói:

“Không phải, một phần ngàn vạn, thậm chí không tồn tại cái một phần ngàn vạn ấy không chừng.”

Mọi người bên trong phòng sửng sốt, Thần Thương Cao Tù gia gia của Cao Thủ là con người rất lý trí, hắn phải có nguyên do nào để nghiêm túc như thế.Vân Nam và Hoán Thiên Hành nhìn nhau và đồng thời trở nên vô cùng nghiêm túc.

Hoán Thiên Hành khẽ giọng nói:

“Ngươi nói ra đi, lần này coi như Hoán Ảnh Môn nợ Cao gia một cái nhân tình.”

Cao Thủ mỉm cười khẽ giọng:

“Đế Vương Tinh nơi đặt trụ sở trước kia của Thiên Long Bang có tứ đại gia tộc, trong đó Chiến Vũ gia được người của Cao gia trong Thuận Vũ Môn giúp đỡ rất nhiều. Lần nào họ cũng trả ơn bằng cách cung cấp thông tin cho chúng ta.

Theo thông tin từ một thành viên mới phi thăng đi lên ta chắc chắn trong Thiên Long Bang có kẻ mà chúng ta không thể động vào. Không những thế, bọn họ không đơn giản chỉ là một người, có thể là một đám ngươi mới đúng.”

Vân Nam nghiêm giọng:

“Ngươi nói thẳng ra đi.”

Cao Thủ lắc đầu quả quyết:

“Ta chỉ có thể tiết lộ tới đây, quyết định làm sao là việc của môn phái, nếu các ngài muốn biết cụ thể thì trực tiếp đi tìm cha của ta hoặc tìm gia gia của ta cũng được.Còn ta không có gan nói ra thân phận của những người kia, thứ cho lỗi cho ta.”

Vân Nam cười trừ:

“Ngươi có lòng là được rồi, ở trong một gia tộc như Cao gia có thể làm đến mức này vì môn phái không ai có quyền trách ngươi.”

Cao Thủ nghiêm túc nhìn mọi người rồi nói:

“Không phải ta muốn dạy dỗ mọi người, ta chỉ muốn nhắc lại một chuyện đã xảy ra rất thường xuyên trong lịch sử. Vương triều hủy diệt, môn phái vẫn tồn tại, vài cái môn phái qua đi siêu cấp gia tộc như Cao gia vẫn tồn tại.

Điều này là do sự khác biệt về nhận thức về mục đích của hai bên, môn phái chọn kẻ chiến thắng nên tồn tại lâu. Siêu cấp gia tộc không chọn kẻ chiến thắng, chúng ta chọn kẻ đứng tới cuối cùng, thắng nhưng bị hủy diệt bởi kẻ thua thì chiến thắng đó không có ý nghĩa.”

Cao Thủ đang nhắc đi nhắc lại cho mọi người biết rằng không sớm thì muộn. Dù cho Thiên Dương có chiến thắng thì kẻ sinh tồn đến cuối cùng sau khi cuộc chơi kết thúc mới càng phát triển hơn.

Vào sòng bạc đánh bạc chẳng hạn, đúng là ngươi thắng cược, lấy được tiền đặt cược nhưng cuối cùng sòng bạc dùng thủ đoạn khác lấy lại ngươi làm gì được. Giống như bảo vệ tiền thắng khi đánh bạc, Hoán Ảnh Môn giữ lại thành quả chiến thắng như thế nào.

Hoán Thiên Lộc xoa trán:

“Một kẻ rắc rối, nếu không có hắn ta xuất hiện thì việc xử lý thế cuộc đã dễ rồi, bây giờ thì chúng ta lại tiến thoái lưỡng nan.Đặc biệt là lệnh đã chuyển tới nơi từ lâu rồi, nếu muốn lật lại cũng đâu phải chuyện đơn giản.”

Hoán Thiên Hành khẽ giọng nói:

“Các ngươi lui đi, có lẽ đã đến lúc hai cái thân già này phải vận động rồi, trông chờ vào các ngươi quả thật quá khó khăn. Vân lão đầu ngươi chọn việc gì, ngươi chọn làm một việc thì ta sẽ làm việc còn lại, nhanh quyết đi.”

Vân Nam cười cười:

“Để ta tiếp xúc lão già kia, ngươi với hắn ta thì có bao giờ hợp nhau, khéo lại đánh nhau chứ nói chuyện quái quỷ gì cơ chứ.”

Hai vị lão giả biến mất, Hoán Thiên Lộc chỉ biết thở dài, ai nói làm trưởng môn thì sung sướng đâu nào. Làm sai thì trên có Thái thượng trách xuống, dưới thì có trưởng lão trách lên, rồi ánh mắt đánh giá của các đệ tử nữa.

Vũ Tình cũng không biết đã biến mất từ khi nào, thế nhưng chẳng ai quan tâm được nữa, cao thủ thì chỉ mỉm cười bởi hắn đã đạt được mục đích. Nếu sư phụ hắn đi tìm gia gia thì Hoán Ảnh Môn để biết tình hình sẽ nợ Cao gia một ân tình rất lớn.

Đã thế hắn rất có thể sẽ hoàn thành mục đích lôi kéo Hoán Ảnh Môn sang phía Băng Thần, như thế quả thật đúng là nhất tiễn hạ song điêu. Cao gia tổn thất trong lần này sẽ ít hơn dự kiến rất nhiều, với lại hắn không muốn môn phái của mình đối đầu với gia tộc.

Nói ra chuyện trong Thiên Long Bang có Thượng Nhân thì vừa khiến cho tai vách mạch rừng, đã thế còn khó có người tin. Để gia gia ra tay sẽ chắc chắn hơn, bọn họ nếu thành công thì khi đến tai Băng Thần thì địa vị Cao gia sẽ lớn hơn rất nhiều.

Cao gia không chỉ muốn thắng, bọn họ còn muốn trở thành kẻ ăn nhiều nhất trong lần này, nếu làm được thì họ không chỉ là bá chủ của Hắc Bạch Tinh. Lợi dụng sự bành trướng của Thiên Long Bang thì họ có thể đi xa hơn nữa, Hoán Ảnh Môn chẳng qua là con cờ.

Thực ra Cao gia cũng không khác Hoán Ảnh Môn là mấy, thế nhưng họ muốn làm con cơ trong một cái bàn cờ lớn hơn. Ví dụ như Thiên Long Bang và công hội của Thập Đại Môn phái chẳng hạn, lúc đó hẳn sẽ vui lắm.

Tuy thực sự vô cùng nguy hiểm nhưng cầu thành quả lớn lao trong nguy hiểm trùng trùng thì mới được. Không làm lớn lại đòi ăn to thì thường chỉ là suy nghĩ viển vông, nếu Cao gia há mồm chờ sung rụng thì làm sao họ có được ngày hôm nay.

Còn về phần Cao Thủ thì ai nghĩ hắn ta ngu xuẩn thì nhầm to, nếu ngu xuẩn thì làm sao trở thành đệ tử của Vân Nam. Nếu ngu xuẩn thì làm sao một đứa con của lão tam trong nhà lại có quyền thừa kế cả Cao gia lớn mạnh.

Bậc trí giả luôn chỉ tỏ mình thông minh đúng lúc thôi, giống như Băng Thần vậy, lúc nào phải làm cho con mồi tưởng hắn ngu ngốc. Đợi đến khi nhập cuộc rồi thì có khi đối phương còn chẳng hiểu sao mình thua cuộc nữa, thế mới là cao nhân.

Về đến ngọn núi biệt viện của mình Cao Thủ nhẹ giọng:

“Hắc Lão ra đây cho ta.”

Một đốm đen xuất hiện, sau đó không gian nứt vỡ, lão giả râu tóc xồm xoàng bước ra cúi đầu nhẹ giọng:

“Tiểu thiếu gia không biết có gì phân phó?”

Cao Thủ nhẹ giọng:

“Ngươi đi tới kinh đô bảo vệ lấy Băng Thần công tử, nếu có người của Hoán Ảnh Môn hay Thánh Nhân Môn muốn gây bất lợi lập tức ra tay cản lại.”

Lão giả nhíu mày:

“Thế nhưng an nguy của tiểu thiếu gia thì sao?”

Cao Thủ mỉm cười đầy tự tin:

“Ta thì ai dám đụng vào, Hắc lão ở đây cũng chỉ là phí nhân lực, Cao gia đã chọn phe thì phải hết sức mà làm. “

Hắc lão thì thào:

“ Tiểu thiếu gia, ngươi càng lúc càng giống lão gia rồi, thậm chí giống hơn cả Tam công tử.Càng ở gần ngài ta càng hiểu lý do tại sao lão gia lại đi chọn ngài để kế nghiệp chứ không phải ba vị thiếu gia hay những người khác.”

Cao Thủ cười cười:

“Lời thừa thãi không cần nói nhiều, Hắc lão bảo vệ tốt cho Băng Thần công tử thì người nhà ngươi có khi cũng nhận được cơ duyên không chừng. Chỉ có điều nếu ngươi không thể hiện được gì thì thiếu gia ta cũng chịu thua.”

Thở ra một hơi hắn nằm dài trên ghế ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, đã lộ ra sự tinh ranh cho tất cả mọi người thấy rồi thì không cần che giấu nữa. Hắn bây giờ phải cho mọi người biết cha hắn đặt hắn tên Cao Thủ không hề sai.

“Cộc…..cộc…..cộc”

Cao Thủ mỉm cười nhẹ giọng:

“Vào đi.”

Thu hoạch ngày hôm nay có vẻ lớn hơn cả hắn ta nghĩ rồi.

(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)