Băng Thần bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề sau đó ngay lập tức hỏi:
"Nếu ta không xuất hiện thì cô định giao những thứ này cho ai?"
Bạch Nguyệt thản nhiên nói:
"Thần Đan sẽ được giao cho Đế Thiên Lan tiền bối còn chiếc vẻ có lẽ ta sẽ đưa cho Chiến Thần tuy rằng ta vẫn chưa thấy hắn ta đạt chuẩn."
Băng Thần khá đồng ý với sự chọn lựa của nàng nhưng hắn ta vẫn còn có thứ chưa biết, Bạch Nguyệt như đoán được hắn ta muốn hỏi gì thế nên nói luôn:
"Nếu ngươi muốn biết chính xác Hư giới có chuyện gì thì sau khi trở về từ Cấm giới rồi tính, những chuyện khác thì chính cha ta cũng không biết thế nên ta cũng không được truyện thừa gì cả. Nhưng chỉ cần đảm bảo được sự an toàn của vi diện này thì mọi thứ coi như đã ổn thỏa rồi, quan trong nhất là hạn chót để đi vào Cấm giới không còn nhiều nữa thế nên ngươi chuẩn bị đi tinh thần đi.
Ngươi có thể cho người khác biết về những thứ này có điều nhất định không được để nó dính dáng gì đến ta bởi ta cùng mẹ đều không có năng lực cao để đối phó với nguy cơ do nó mang lại. Cái này thì mong ngươi hiểu và thông cảm cho chúng ta, cũng mong ngươi có thể tìm một đường sống cho thế giới này."
Hắn ta cầm trên tay Thần Đan rồi hỏi:
"Thứ này có thể giúp cho vi diện của chúng ta được bảo vệ trong bao lâu?"
Bạch Nguyệt khẽ nói:
"Cha ta nói thời gian đủ lâu cho tới khi chúng ta được thăng cấp hoặc bị hủy diệt."
Băng Thần khẽ cười nói:
"Bạch Long tiền bối hi sinh chính mình để cho quê hương của mình có một cơ hội đồng thời cũng bảo vệ ta cùng các thân nhân, nếu ta như con rùa rụt đầu chờ chết thì thật buồn cười. Chuyện này cô nương cứ yên tâm ta sẽ hết sức, ngươi mang ra những thứ đồ này ta sẽ chỉ cho Đế Thiên Lan biết để khi ta vắng mặt sẽ có người bảo vệ mẹ con hai người."
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu nói:
"Đế Thiên Lan biết chuyện cũng không sao, người ngươi có thể tin tưởng thì chúng ta chắc cũng có thể tin tưởng, nhắc đến chuyện này ta mới nhớ hình như tại mộ địa của cha ta còn một thứ để lại cho người cai quản Thần giới đời sau.
Khi ngươi làm Thần Đế thì mẹ ta cảm giác ngươi nhân phẩm không đủ thế nên không muốn giao nó cho ngươi, nghe nói trong đó có chứa vài thứ rất quan trọng với Hồ Ly nhất tộc. Có điều người khác sở hữu cũng có tác dụng rất lớn, ngươi lại còn thuộc Hồ Ly tộc thì quá tốt rồi còn gì."
Băng Thần lắc đầu nói:
"Thần Đan cùng chiếc vé đã quá nhiều ta không thể nhận thêm cái gì từ Bạch tiền bối nữa, nếu nó đã quan trọng với Hồ Ly nhất tộc như thế thì chính cô nương nên sử dụng thì tốt hơn."
Bạch Nguyệt lắc đầu nói:
"Hồ Ly nhất tộc ở trên Thần giới tính cả ngươi cũng chỉ có ba người thì nếu ta hay mẹ của ta xài đều vô dụng, với lại chúng ta không đời nào làm trái ý của cha, chưa kể biết đâu trong đó còn có bí mật gì đó cha ta muốn truyền lại cho người đi vào Cấm giới thì sao."
Băng Thần hết cách rồi thế nên đánh nói:
"Coi như ta lại nợ Bạch gia thêm một lần, nếu có cơ hội Băng Thần ta chỉ cần làm được ta sẽ hết mình."
Bạch Nguyệt cười nhạt nói:
"Ta hi vọng sẽ có ngày như thế, bây giờ thì ta dẫn ngươi đi nhận đồ vật ngươi nên nhận."
Bạch Nguyệt rời đi sau đó Băng Thần đi theo ngay sau, nơi bọn họ dừng chân chính là mộ địa của Bạch Long, nàng ta dừng tại ở cái cây trước mộ địa lấy ra một thanh kiếm tự cắt lấy một vết nhỏ khiến cho máu của nàng thấm xuống gốc cây.
Băng Thần phải công nhận Bạch Long không hổ một đời Thần Đế làm cái gì cũng cực kỳ dễ dàng suy nghĩ thấu đáo, một lúc sau cô nàng lấy ra cho hắn ta một chiếc vòng tay. Cầm nó trên tay nhẹ quẹt trên vết thương một cái sau đó mỉm cười nói:
"Công tử bây giờ có thể sử dụng nó rồi, chuyện của ta cũng hoàn thành thế nên tạm biệt ngươi trước. Phải nhớ kĩ thời gian để đi vào cấm giới chỉ còn khoảng hơn 200 năm, nếu bây giờ đến sớm thì càng tốt, Thần Đan ta đã kích hoạt chỉ cần đọc chú pháp sẽ tự động bao phủ lấy vi diện này."
Nói xong nàng ta nhanh chóng rời đi để lại Băng Thần đứng đó, dù có chuyện gì thì trước tiên cứ về lãnh địa của mình đã, hắn ta ở ngoài thì chỉ cần ở chỗ của ai thì người đó cũng sẽ lo lắng.
Khi về đến nhà của mình thì phát hiện phía trên bàn có một mảnh giấy, phía trên nội dung có lẽ chính là chú ngữ để kích hoạt Thần Đan. Còn một đoạn chú ngữ khác thì nàng chú thích nó dùng để kích hoạt chiếc vòng, Băng Thần quyết định kích hoạt chiếc vòng trước rồi những cái khác đi gặp Đế Thiên Lan rồi tính tiếp.
Khẽ niệm chú ngữ thì không gian xung quanh hắn ta bỗng trở thành một khoảng không vắng lặng, phía chính giữa có một ông lão đang ngồi đánh cờ một mình. Băng Thần nhìn thấy mặt người này thì nhanh chóng đi tới chào hỏi:
"Chào Bạch tiền bối."
Bạch Long mỉm cười nói:
"Ta biết thế nào ngươi cũng sẽ làm được chuyện mà, may mắn thay ngươi lại chuyển sinh về thế giới này chứ không phải hai nơi kia. Hiện tại ta chỉ còn lại một phần ý chí thế nên khi có người đi được vào trong đây thì nó cũng sẽ không duy trì được lâu.
Trước tiên ta truyền lại cho ngươi chiếc vòng tay này vì nó có thể giúp ngươi thu phục vài thứ rất quan trọng, thứ hai ta muốn nhờ ngươi chăm sóc con gái ta, cuối cùng ta muốn nhìn thấy mẹ con các nàng lần cuối trước khi hoàn toàn tiêu biến."
Băng Thần tất nhiên không từ chối thế nên nghiêm túc nói:
"Những gì tiền bối giao phó ta tất nhiên không từ chối."
Không gian kia tan biến khi Băng Thần quay trở lại thực tại, chỉ khác là phía bên cạnh hắn ta có một hình bóng hư ảo. Cảm giác được sự yếu ớt của phần ý chí kia hắn dùng Thần lực nhanh chóng gia trì, Bạch Long gấp gáp nói:
"Nhanh đưa ta đến gặp hai người bọn họ, dù có Thần lực của ngươi ta cũng không trụ được lâu đâu."
Băng Thần Thần hồn ngoại phóng tra xét Thần giới và nhanh chóng tìm ra nơi ở của Bạch Nguyệt, trong lãnh địa của nàng còn một người nữa thế nên chắc đó là mẹ của nàng ta luôn.
Mất vài phút để tới nơi, như có linh cảm từ trước nữ nhân kia nhanh chóng từ trong nhà chạy ra ngoài trong sự bất ngờ của Bạch Nguyệt khiến nàng hỏi gấp:
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
Nữ nhân trung niên lau nước mặt nói:
"Cha ngươi ta cảm nhận được hắn."
Bạch Nguyệt dù không hiểu nhưng vẫn đi ra và quả nhiên thấy Băng Thần cùng cái hình bóng bên cạnh, mẹ nàng nhanh chóng lao tới chỗ Băng Thần dang tay ra muốn ôm lấy cái hình bóng kia nhưng bị ngăn cản.
Băng Thần nghiêm túc nói:
"Bạch Long tiền bối chỉ còn một phần ý chí được Thần lực của ta gia trì thế nên không được tiếp cận quá gần ngài ấy nếu không ngài ấy sẽ tan biến nhanh hơn."
Bạch Long khẽ mỉm cười nói với nữ nhân kia:
"Ta xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa của mình, thực chất ta chỉ muốn nhìn nàng cùng con gái một lần cuối chứ cũng chẳng biết nói gì."
Nữ nhân kia quay sang Bạch Nguyệt nói:
"Nhanh lên đây cho cha ngươi xem đi Nguyệt nhi."
Bạch Long nhìn xinh đẹp Bạch Nguyệt thì vui vẻ nói:
"Lần cuối cùng ta cùng con gặp mặt là khi con hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch, khi đó con vẫn chỉ là cô bé không ngờ lớn lên lại trở thành một đại mĩ nhân như thế này. Có lẽ nếu ta sống cũng không bảo vệ được con trước những kẻ tiếp cận, chắc ta sẽ rất đau khổ nếu một ngày trái tim con bị người khác lấy đi.
Nhưng bây giờ thì ta không có cơ hội đó, ta có lỗi với mẹ con rất nhiều nên hay thay ta chăm sóc nàng. Bạch gia chúng ta dòng máu có thể không mạnh mẽ thế nhưng còn có rất nhiều thứ tốt hơn cả sức mạnh được truyền thừa đó chính là sự kiên trì, cố lên con gái."
Dứt lời thì hắn ta tiến đến gần ôm nữ nhân kia vào lòng thân thể dần dần tan biến chỉ còn lại âm thanh vang vọng bên tai Băng Thần:
"Nguyệt nhi là kết tinh tình yêu của ta và người ta yêu suốt kiếp thế nên cầu xin ngươi đừng để nàng buồn, không được để nàng phải cô đơn, xin ngươi hay thay ta chăm sóc cho nàng."
Băng Thần lặng im bởi hắn ta chắc chắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của Bạch Long, thời gian còn dư hai trăm năm cố gắng làm được tý nào hay tý đó.