Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 6: Chương 6

Ôn Lĩnh đi rồi, Cố Dung Khanh cuối cùng cũng thở nhẹ ra, nghĩ vừa rồi ở trong lòng ngực của Ôn Lĩnh có chút lưu luyến...

Nhưng mà sau này cô thật sự không có khả năng sẽ được ôm ấp như vậy, nghĩ đến đó trong lòng Cố Dung Khanh có chút không thoải mái.

Nói đến chuyện ly hôn, lúc ấy cô không chút do dự nào mà đồng ý, hai người ở bên nhau bảy năm, có đôi khi Cố Dung Khanh suy nghĩ, đối với Ôn Lĩnh là yêu sao? Nhưng mà nghĩ không thông.

Cô chỉ biết, ở bên cạnh Ôn Lĩnh sẽ rất thoải mái, Ôn Lĩnh cũng đối xử tốt với cô, chính là cô không đủ tốt.

Cố Dung Khanh đối với năng lực của mình thì tin tưởng, đối với tác phẩm của mình cũng tin tưởng, nhưng mà cô đối với bản thân lại không tin tưởng.

Cô chỉ có thể dùng bản thân cho rằng như vậy là đối tốt với Ôn Lĩnh, ví dụ như sinh Ôn Noãn.

Thùng thùng...!đột nhiên nghe hai tiếng đập cửa, Cố Dung Khanh đứng dậy đi ra mở cửa.

"Dung Khanh, dậy chưa? Mẹ còn tưởng các con còn chưa dậy, định gọi dậy ăn sáng." Là Có mẹ.

"Vâng, dậy rồi ạ."

"Ôn Lĩnh đâu?" Cố mẹ nhìn thoáng vào bên trong, không thấy Ôn Lĩnh.

"Em ấy đi xem Noãn Noãn."

"Vậy con đi gọi hai đứa nó vào ăn sáng đi." Cố Dung Khanh gật đầu.

Lúc Cố Dung Khanh nhìn thấy hai người ở vườn hoa, vừa muốn gọi Ôn Lĩnh, thì nghe thấy tiếng khóc nức nở của Ôn Noãn kèm với câu hỏi, "Mẹ không yêu mẹ nhỏ sao?" Nghe được câu này, trong lòng Cố Dung Khanh khẩn trương, lại chờ mong.

Chính là...!cô không nghe được đáp án của Ôn Lĩnh.

Tay Cố Dung Khanh nắm chặt khung cửa, cô cảm giác tim cô...có chút đau.

Một loại cảm giác khó nói thành lời, lúc Ôn Lĩnh đề nghị ly hôn, cô cũng chưa cảm thấy khó chịu như vậy, trong lòng lại đau như vậy.

Cố Dung Khanh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái của mình, đi về phía Ôn Lĩnh và Ôn Noãn.

"Mẹ nhỏ ~" Ôn Noãn nhìn thấy được Cố Dung Khanh, còn Ôn Lĩnh vì ôm Ôn Noãn mà đưa lưng về phía Cố Dung Khanh.

Nghe Ôn Noãn gọi mẹ nhỏ cô mới quay đầu lại.

"Ăn sáng thôi." Cố Dung Khanh làm như không thấy Ôn Lĩnh, đưa tay ra vẫy Ôn Noãn.

Ôn Noãn nhìn thấy mẹ nhỏ vươn tay ra, lại nhìn mẹ lớn đang ôm mình.

Cô bé thoát ra khỏi cái ôm của Ôn Lĩnh, lôi kéo cô đến trước mặt Cố Dung Khanh, đem tay Cố Dung Khanh đặt lên tay Ôn Lĩnh, lại cười nói với Ôn Lĩnh, "Mẹ, chúng ta đi ăn sáng cùng với mẹ nhỏ thôi nào."

Cả Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh theo bản năng đều nhìn vào tay của hai người, Cố Dung Khanh nhíu mày cảm giác không được tự nhiên, Ôn Lĩnh nhìn thấy cô nhíu mày cô muốn buông tay ra, nhưng mà Ôn Noãn không cho cô cơ hội, lôi kéo cô đi vào trong, ngoài miệng còn nói, "Nhanh một chút, con rất đói." Một chút đều không giống với tiểu khóc bao vừa rồi, Ôn Lĩnh cũng không nghĩ đến chuyện thả tay Cố Dung Khanh ngược lại nắm càng chặt hơn.

Bữa sáng do Cố mẹ chuẩn bị, chỉ là những món đơn giản như sandwich và sữa bò, vừa đủ dinh dưỡng lại lành mạnh, Ôn Lĩnh bận rộn săn sóc Ôn Noãn ăn sáng vẫn không có nói chuyện, Cố Dung Khanh càng không biết nên nói cái gì, nhưng mà đôi mắt vẫn nhìn Ôn Lĩnh và Ôn Noãn, Ôn Lĩnh thực sự săn sóc tiểu Noãn rất tốt, tiểu Noãn lúc uống sữa sẽ dính lên mép miệng, Ôn Lĩnh sẽ cười nói thật giống con mèo con rồi lại lấy khăn lau giúp.

Kỳ thật, ánh mắt Cố Dung Khanh nhìn hai người rất ôn nhu, mà những hành động này đều ở trong mắt của Cố mẹ.

Bà biết đứa con gái này của bà không giỏi trong việc diễn đạt biểu cảm của bản thân, thậm chí trong lòng đang muốn cái gì cũng không biết nữa.

Chắc cũng sẽ không biết được lúc con bà nhìn Ôn Lĩnh và Ôn Noãn có biết bao nhiêu dịu dàng.

Bà thật sự không đành lòng nhìn gia đình này tan vỡ như vậy, bà đương nhiên là đau lòng cho đứa con gái của bà rồi, rất khó mới có thể gặp được người như Ôn Lĩnh.

Nguyện ý đặt con gái bà ở trong lòng, lại rất săn sóc hiểu chuyện.

Tương tự vậy, bà cũng rất thích Ôn Lĩnh, hy vọng hai đứa nhỏ có thể hạnh phúc, cho nên chuyện của hai đứa con này, bà nhất định phải hỗ trợ.

"Ôn Lĩnh, nghe nói tác phẩm của con chuyển thể thành phim à?"

Ôn Lĩnh buông đồ trong tay xuống trả lời, "Đúng ạ, là phim điện ảnh."

"Vậy tin đồn là thật sao?" Cố mẹ tỏ vẻ kinh ngạc, lại chạm chạm vào Cố ba ngồi bên cạnh, "Lão cô, bộ phim Dung Khanh sắp quay là do Ôn Lĩnh viết nha."

"Không phải, hôm qua bà đã nói với tôi rồi sao? Cao hứng cả nửa ngày còn gì." Cố ba vạch trần Cố mẹ.

Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự xấu hổ của đối phương, nhưng Cố mẹ mặc kệ nói tiếp, "Hai đứa thật lợi hại nha."

Lại nói với Ôn Noãn, "Tiểu Noãn, mẹ con và mẹ nhỏ rất lợi hại nha."

Ôn Noãn gật đầu đồng ý.

Nhưng mà thật ra Ôn Noãn nghe không hiểu cho lắm, cô bé chỉ cảm thấy mẹ lớn và mẹ nhỏ đều lợi hại.

"Vậy khi nào bắt đầu quay a?"

"Ôn Lĩnh có phải cũng theo con đến đoàn làm phim hay không a?"

"Hai đứa bận rộn như vậy, vậy Tiểu Noãn của chúng ta phải làm sao a?"

Cố mẹ hỏi ra ba câu liên tục, hai câu hỏi trước thì trả lời tương đối dễ dàng, nhưng mà câu hỏi thứ ba làm Ôn Lĩnh cảm thấy khó, cô vội vàng làm việc sợ là không thời gian chăm sóc cho Ôn Noãn, mẹ cô lại không ở thủ đô cho nên cũng không giúp được cô.

Cố Dung Khanh nghe xong lời mẹ nói, lại nhìn vẻ mặt khó xử của Ôn Lĩnh, định mở miệng nói chuyện giúp Ôn Lĩnh, "Mẹ...!Ôn Lĩnh em ấy..."

"Con im đi." Cố mẹ liếc Cố Dung Khanh một cái, trong lòng sao cứ thẳng như vậy a, đứa nhỏ này thật không biết cố gắng.

Mẹ con là vì ai hả? Đem con đưa đến đây là tốt rồi, hai đứa ở trong đoàn làm phim gặp nhau rồi về nhà cũng gặp nhau nữa!

"Ôn Lĩnh đem tiểu Noãn sang cho mẹ đi, để mẹ chăm sóc con bé." Cố mẹ cười nói với Ôn Lĩnh, lại sợ cô từ chối tiếp tục đánh phủ đầu, "Tiểu Noãn, sắp tới ở nhà bà ngoại được không, mẹ lớn và mẹ nhỏ của cháu đều bận làm việc, không có cách nào chăm sóc cháu được, nhưng mà mẹ của cháu sẽ trở về cùng nhau để thăm cháu nha."

Ôn Noãn bỉu bỉu môi, nhìn Ôn Lĩnh lại nhìn Cố Dung Khanh, con bé có chút không tình nguyện...

Nhưng mà cô bé lập tức suy luận, nếu theo lời của bà ngoại nói, mẹ lớn và mẹ nhỏ cùng nhau đi công tác, vậy chính là ở bên nhau, như vậy không có khả năng ly hôn.

"Dạ được, bà ngoại." Sau đó Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh đều nhìn con gái bảo bối của hai người, Tiểu Noãn vừa rồi biểu hiện còn không tình nguyện giờ lại vui vẻ.

Đúng là nhóc con hai mặt.

Nếu Ôn Noãn đã đồng ý rồi, Ôn Lĩnh cũng không biết phải từ chối như thế nào, chỉ có thể đồng ý.

Ăn sáng xong, Ôn Lĩnh định mang Ôn Noãn đi về nhà.

Trước khi đi, Ôn Lĩnh còn nói với Cố mẹ cô mấy ngày nữa mới vào đoàn làm phim, cô về nhà thu thập quần áo cho Ôn Noãn, còn chuẩn bị ít đồ dùng của Ôn Noãn rồi mang sang đây.

Cố mẹ vui vẻ đáp ứng, rồi lại chơi đùa với Ôn Noãn, lúc đi ra cửa, Ôn Noãn lại không chịu đi, thả lỏng tay Ôn Lĩnh đi đến trước mặt Cố Dung Khanh.

"Mẹ nhỏ ~ mẹ không đi cùng con về nhà sao?" Ôn Noãn mở to hai mắt nhìn cô không chớp mắt.

"Tiểu Noãn, mẹ xin lỗi.

Hôm nay, mẹ còn có việc phải làm." Cố Dung Khanh ngồi xổm ôm lấy Ôn Noãn, nhìn vào đôi mắt kia của Ôn Noãn đang nhìn cô, cô rất đau lòng, nhưng mà cô biết, cô đã không thuộc về ngôi nhà đó nữa.

Ôn Lĩnh đứng ở một bên nghe Cố Dung Khanh nói vậy, nhớ đến tối hôm qua Cố Dung Khanh nghe điện thoại của Kỷ Thần Hi, nghĩ thầm quả nhiên là vậy.

"Tiểu Noãn, mẹ nhỏ con còn bận, con đừng làm phiền mẹ nhỏ."

"Con không cần, con muốn mẹ nhỏ." Tay của Ôn Noãn gắt gao ôm lấy cổ Cố Dung Khanh.

Ôn Lĩnh thấy vậy, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, dỗ dành Ôn Noãn, "Mẹ mang con đi ăn kem được không? Không phải con thích kem dâu tây nhất sao?" Biết rõ con gái là đồ ham ăn, Ôn Lĩnh liền ra tay vào điểm này, quả nhiên Ôn Noãn vừa nghe được liền quay đầu, biểu cảm vừa rồi cũng mất luôn, rõ ràng là bị từ kem dụ rồi.

Cuối cùng Ôn Noãn vẫn đi theo tiếng gọi của cây kem.

Cố mẹ nhìn hai mẹ con rời khỏi, lại nhìn Cố Dung Khanh, tức giận mà hỏi, "Có chuyện quan trọng gì mà không thể ở bên cạnh con gái hả?"

Cố Dung Khanh vừa nghe, trong lòng có điểm không thoải mái, quay sang nói với mẹ cô, "Mẹ với ba khi trẻ cũng rất bận."

Cố mẹ bị mắc nghẹn không còn gì để nói, nhìn nhìn Cố ba.

Cố Dung Khanh không để ý đến hai người, đi về phòng mình.

Chờ Cố Dung Khanh đi lên lầu, Cố mẹ mới nói với Cố ba, "Đều do chúng ta cả, nếu không thì Dung Khanh cũng sẽ không đến mức như vậy..."

Cố ba ôm ba vào lòng an ủi, "Đừng tự trách, khi trẻ chúng ta là vì muốn cho Dung Khanh một cuộc sống tốt."

Khi còn trẻ, Cố ba bận rộn cho việc kinh doanh nhà hàng, lúc đầu Cố mẹ sẽ có lúc ở bên cạnh Cố ba sau đó dành thời gian chiếu cố Cố Dung Khanh, về sau chuyện kinh doanh ngày càng phát triển, ở trong nhà cũng có tiền hơn, liền ở một nơi lớn hơn, thuê bảo mẫu về chăm sóc Cố Dung Khanh, Cố mẹ cũng một lòng kinh doanh, cho nên khi còn nhỏ Cố Dung Khanh luôn được dì bảo mẫu chăm sóc, cho nên dần dần cũng có tính không thích nói chuyện biểu đạt cảm xúc.

Ôn Lĩnh mang theo Ôn Noãn rời khỏi Cố gia, gọi taxi đi đến trung tâm thương mại gần đó, trước tiên ở lầu một mua kem cho Ôn Noãn, chờ Ôn Noãn ăn xong thì lại mang con gái đi lên tầng lầu chuyên bán đồ cho trẻ con, chỉ còn mấy ngày nữa cô phải gia nhập đoàn làm phim, cũng vừa hay định cuối tuần đến đây mua đồ cũng như cho Ôn Noãn vui chơi.

Đột nhiên, cô nhớ đến trước đây khi mang Ôn Noãn đến đây, Ôn Noãn luôn hỏi cô vì sao mẹ nhỏ lại không đi cùng? Con nhìn thấy các bạn nhỏ đều đến đây cùng với ba mẹ hoặc cả hai mẹ.

Lúc ấy, cô chỉ có thể trả lời Ôn Noãn là mẹ nhỏ rất bận rộn, không có cách nào đi đến đây chời cùng Ôn Noãn.

Ôn Lĩnh nghĩ thầm, đừng nói là do Cố Dung Khanh bận, ngay cả lúc không bận, Ôn Lĩnh cũng sẽ không cho cô ấy đến đây, Cố Dung Khanh mà đến thì Ôn Noãn đừng nghĩ tới việc chơi nữa nhé.

Ôn Noãn ở khu vui chơi trẻ em chơi hai tiếng đã đủ rồi, một đường chạy đến cạnh Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh nhìn thấy con gái chạy đến liền đứng lên, trên gương mặt của Ôn Noãn còn có mồ hôi, Ôn Lĩnh nhanh lấy khăn giấy lau cho Ôn Noãn, sợ con bé cảm lạnh, Ôn Noãn cười vui vẻ ôm lấy cô nói, "Mẹ ơi mẹ ~ con đói bụng rồi ~ muốn ăn gà rán."

"Đúng là con mèo tham ăn, đi thôi, mẹ dẫn con đi ăn." Ôn Lĩnh bế Ôn Noãn đi khỏi khu vui chơi trẻ em.

Hai người xuống đến lầu một đi thẳng đến cửa hàng gà rán, hình như mỗi lần đến đây, Ôn Noãn đều đòi ăn gà rán, cho nên cũng quen cửa quen nẻo.

"Mẹ, mẹ nhìn kìa, kia có phải mẹ nhỏ không?" Vốn dĩ đi thẳng đến cửa hàng gà rán, nghe được từ Cố Dung Khanh, bước chân liền dừng, cửa hàng gà rán đối diện với một tiệm cà phê, ôn Lĩnh không đi qua cửa hàng kia, nhưng mà nhìn cái cửa hàng cà phê kia là quán mà cô vẫn luôn muốn khi nào có cơ hội sẽ cùng Cố Dung Khanh đến đây.

Chính là nhìn cái người ngồi đối diện với Cố Dung Khanh là Kỷ Thần Hi, Ôn Lĩnh nghĩ cả đời cô sẽ không bước chân vào quán cà phê này..